Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp


Trên bãi biển lộ thiên vốn nháo nhiệt, hiện tại chỉ còn lại tiếng gào khóc thật lớn của Triệu An An, quản gia trợ lý cầm quần áo chạy vội lại đây nhìn thấy hình ảnh như thế, vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng hắn nhớ lúc mình đi trên người Triệu An An đâu có sữa bò?
Mà nhân viên khách sạn và bọn bảo tiêu thấy toàn bộ quá trình, đây là một đám kinh sợ với sự làm trời làm đất như đại gia của cậu cả Tần và cái trừng mắt của Yêu Viên, cũng không biết mình có thể làm cái gì, chỉ có thể cứng đờ đứng ở tại chỗ.

Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hân bên cạnh đều xem đến ngây người, hai cô nhóc khó tin nhìn Nhậm Trúc, lại mang theo vài phần sợ hãi cùng nhút nhát nhìn cậu cả Tần, phỏng chừng tại một khắc này, mấy đứa đều khắc sâu cảm nhận được cái gì là "Một người còn gây sự hơn một người".

Ba cô nhóc trước nay đều tùy hứng không nói đạo lý rốt cuộc hiểu ra, trên thế giới này, còn có người càng vô lý hơn chúng tồn tại.

Mà Triệu An An cũng là lần đầu tiên tự mình cảm nhận được nhục nhã và đau khổ khi bị người có tiền đánh mặt, phỏng chừng cũng là lần đầu tiên gặp phải cục xương cứng khiến nhóc bó tay.

Thậm chí, cũng là lần đầu tiên, cô nhóc khóc đến thê thảm như vậy mà còn không có rất nhiều người đi lên dỗ mình, để cho nhóc vẫn luôn gân cổ khóc như thế.

Cậu cả Tần lúc này đặc biệt kiêu ngạo ưỡn ưỡn ngực, nói thật, so với làm trời làm đất, một khi hắn nghiêm túc lên thật đúng là chưa từng thua bao giờ.

Không có ai an ủi Triệu An An, quản gia trợ lý của Triệu An An vốn muốn tiến lên, nhưng lại bị Bàng Đại tới rồi yên lặng ngăn lại.

Nhậm Trúc để mặc Triệu An An cứ khóc như vậy hơn mười phút, tới lúc mà cô nhóc rốt cuộc không thể khóc ở trước mặt bao người nữa, Nhậm Trúc mới tiến lên, nhẹ nhàng đưa một cái khăn ướt cho cô bé.

Triệu An An thấy khăn ướt, không biết vì sao lại cảm thấy hốc mắt đau xót, cô bé cảm thấy cực kì tủi thân.

Nhưng mà Nhậm Trúc lại nói: "Em cảm thấy rất khổ sở rất tủi thân rất đau lòng sao? Vậy thì hãy nhớ kĩ cảm giác này, tâm trạng vừa nãy của Tô Nhã cũng giống như em bây giờ, em lau nước mắt nói cho thầy, em cảm thấy vừa rồi em làm như vậy là đúng ư?"
Triệu An An vừa muốn khóc, cô nhóc đỏ mắt ngẩng đầu: "Thầy, sao thầy lại không giúp em?"
Nhậm Trúc không để ý tới vấn đề này: "Giờ em nói cho thầy, vừa rồi em làm như vậy là đúng ư?"
Triệu An An yên lặng mà chảy nước mắt, cô nhóc chưa từng cảm thấy khổ sở ấm ức và phẫn nộ như thế, hiện tại nhóc mới hiểu được, thì ra bị người dùng tiền cưỡng ép làm một việc lại khiến người không vui như thế.

Mặc dù cho tiền, nhưng chuyện nhóc không muốn làm, có cho thêm nhiều tiền đi nữa nhóc cũng không muốn.

Cho nên, vừa rồi Tô Nhã không muốn làm như thế sao? Cô bé lại trực tiếp la to dội sữa bò đầy thân người ta.


Nhóc làm như vậy, thật sự là quá đáng ghét.

Đáng ghét như cái ông chú Tần kia á!
Triệu An An nhỏ giọng khụt khịt, lau nước mắt lại không nói lời nào.

Nhậm Trúc thấy nhóc như thế cũng không ép con bé nữa, anh gật gật đầu với quản gia trợ lý của Triệu An An: "Mau mang An An đi rửa mặt thay quần áo đi.

Thuận tiện làm cho con bé một ly nước mật ong nhuận giọng, bằng không ngày mai sẽ khàn tiếng."
Quản gia trợ lý nghe được lời này quả thực vui vẻ y như nghe thánh chỉ, cái tên to lớn vạm vỡ bự như quả núi đứng trước mặt hắn cũng tránh đường, anh ta nhanh chóng mang theo Triệu An An rời đi.

Sau khi Triệu An An rời khỏi, Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hân cũng muốn đi theo, nhưng Nhậm Trúc lại không để mấy nhóc đi.

"Được rồi, giờ đến hai em.

Nếu An An là bởi vì Tô Nhã không muốn chụp ảnh cùng mình mà tức giận, ít nhất em ấy có nguyên nhân và lý do động thủ.

Như vậy, hai em thì sao? Chắc không phải dưới tình huống không có bất cứ lý do gì mà các em lại trực tiếp tạt nước trái cây vào Chu Tụng với Lâm Phong đâu nhỉ?"
Giọng Nhậm Trúc rất vững vàng, nhưng nghe vào tai Vương Khiết Nhi với Lý Giai Hân lại biến thành ác ma hỏi chuyện, hai cô bé sợ tới mức vành mắt đều đỏ, hai đứa nhóc cũng không dám làm nũng và tùy hứng, cả Triệu An An còn đứng khóc hơn mười phút, hai đứa nó không muốn bị vậy đâu.

"Em, tụi em thấy An An tức, cho nên, cho nên muốn giúp An An."
"Đúng vậy, đúng vậy.

Bọn em chơi thân với An An, bạn ấy không vui, chúng em cũng vậy."
Nhậm Trúc lẳng lặng mà nhìn hai đứa: "Mặc dù chuyện Triệu An An làm không đúng, hai người các em cũng không quan tâm giúp em ấy làm chuyện xấu luôn?"
Vương Khiết Nhi cùng Lý Giai Hân không dám nói chuyện.

Bởi vì, bình thường hai đứa cũng làm như thế, rốt cuộc trong ba nhà, gia tộc Triệu An An mới là gia tộc dẫn đầu giới trang phục.


Gia tộc của hai đứa hoặc ít hoặc nhiều đều kém một chút, ba mẹ ở nhà thường sẽ nói cho chúng, phải làm bạn tốt của An An, phải ở bên An An.

Giọng Nhậm Trúc đột nhiên lớn lên, cực kì nghiêm khắc: "Hai em cũng là người có đầu óc, cũng đều mười tuổi! Ở vào tuổi của các em, các cô gái cổ đại đều có thể giúp đỡ người lớn quản lý gia tộc, các em sống còn không bằng người xưa! Cho dù là học sinh nữ lớp 4 bình thường, cũng biết không nên làm chuyện sai trái, nếu bạn mình làm sai còn phải chủ động tổ chức khuyên bảo bạn ấy, mà không phải giúp đỡ bạn làm chuyện xấu! Các em như vậy hoàn toàn không phải là giúp bạn, mà là đẩy bạn vào đường cùng! Đồng thời cũng đưa mình lên con đường này!"
Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hân bị mắng đến sửng sốt, hai đứa rụt vai hoàn toàn không dám ra tiếng.

Kỳ thật chúng nó cũng biết có một số việc An An làm là không đúng, tỷ như Triệu An An đã từng bảo hai đứa chúng nó giúp đỡ cùng nhau hành hạ đến chết một con mèo con.

Lúc ấy Vương Khiết Nhi nhát gan còn muốn rời đi, lại bị Triệu An An trào phúng cái gì cũng không dám làm, tuy rằng cô nhóc kiên trì được tới cuối cùng, nhưng vào buổi tối hôm mèo con chết, Vương Khiết Nhi làm ác mộng cả đêm.

Lý Giai Hân cũng choàng tỉnh rất nhiều lần.

Tiềm thức của hai đứa biết chuyện này không đúng, nhưng lại không có dũng khí và quyết tâm chủ động nói ra.

Lúc này bị Nhậm Trúc rõ ràng chỉ ra như vậy, hai cô nhóc đều đỏ mắt, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

"......Xin lỗi, thầy, em sai rồi."
"Dạ, em, lần sau em sẽ không sẽ giúp An An làm chuyện sai nữa, em sẽ khuyên nhủ bạn ấy."
Nhậm Trúc nhìn hai đứa, than nhẹ một tiếng: "Ừ, không chỉ khuyên bạn, bản thân các em cũng phải nhớ kỹ chuyện hôm nay.

Không nên động cái liền khó xử người khác, cũng không cần làm chuyện khiến người khổ sở hoặc là không thoải mái.

Như vậy, các em đều sẽ là tiểu thục nữ mỗi người đều thích và hâm mộ."
Vương Khiết Nhi với Lý Giai Hân nghe đến đó mới hai mắt sáng lên nhìn về phía Nhậm Trúc, dùng sức gật đầu.

Nhậm Trúc liền mỉm cười: "Cho nên, hiện tại hai em nên làm gì đây?"
Vương Khiết Nhi cùng Lý Giai Hân nhìn thoáng qua nhau, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Phong và Chu Tụng, nói với bọn họ: "Xin lỗi, chúng em không nên cái gì cũng không nói đã lấy nước trái cây tạt các anh."
Lâm Phong và Chu Tụng lúc này còn ngơ ra, cho dù nghĩ nát óc bọn họ cũng chẳng thể nghĩ đến cuối cùng kết cục sẽ là như thế này.


Bọn họ đều đã làm tốt quyết định cưỡng ép cúi đầu xin lỗi, nhưng hiện tại, thế mà lại là hai vị tiểu công chúa này chủ động xin lỗi bọn họ.

Chẳng sợ người khởi xướng là Triệu An An không có tới xin lỗi, nhưng rất rõ ràng cô bé đó cũng biết sai rồi, chỉ là ngượng ngùng mở miệng mà thôi.

Lâm Phong và Chu Tụng vội vàng nói: "Không sao, không sao, bọn anh cũng không đúng, bọn anh dù sao cũng là người trưởng thành rồi, không nên động thủ với các em.

Các em không sao chứ?"
Vương Khiết Nhi cùng Lý Giai Hân nhiều nhất chỉ là quần áo trên người rối loạn một chút, tóc như rơm rạ, còn lại thật đúng là không bị thương, cho dù ba người Lâm Phong có đánh, cũng không dám thật sự đánh ba cô bé này.

Ngược lại là trên cánh tay và cổ của mấy người Lâm Phong đều có vết thương, trông thấy vết móng tay mình cào ra, Vương Khiết Nhi với Lý Giai Hân đều cảm thấy trong lòng đặc biệt băn khoăn.

"Không sao, à ừm, chú Vương của em có mang thuốc thoa, mấy anh lấy thoa đi.

Em, lúc ấy em cũng vì quá tức giận sốt ruột." Vương Khiết Nhi nói nói vành mắt lại có chút đỏ, cô bé cảm thấy là mình làm ba anh trai đẹp trai này bị thương, có chút khổ sở.

Trong ba người, tính tình Chu Tụng là nóng nảy nhất, nhưng cũng dễ mềm lòng nhất, nhìn thấy Vương Khiết Nhi đỏ mắt, liền trực tiếp dỗ dành: "Ai, nam tử hán đại trượng phu mà, anh bị thương một chút không có gì, ai mà không trải qua? Chúng ta đây là không đánh không quen nhau."
Lâm Phong và Tô Nhã bên cạnh cũng cười gật đầu: "Ai mà không có chút nóng nảy chứ, trước đó bọn anh cũng như thế, chỉ có điều bây giờ đã sửa đổi rồi."
Vì thế, Vương Khiết Nhi cùng Lý Giai Hân đều bị dỗ nở nụ cười.

Bắt đầu từ thời khắc này, hai cô bé kia là thật sự thích nhóm này.

Bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn trở nên tốt hơn rất nhiều, Triệu An An đến cuối cùng vẫn không xuất hiện, bất quá, quản gia trợ lý của cô bé lại bưng tới chiếc bánh kem nhỏ thủ công cực kì đẹp đẽ cho ba người Chu Tụng.

Đây là cô nhóc không tiếng động xin lỗi, Chu Tụng nhìn bánh kem trong tay, cảm xúc vô cùng tức giận khi nãy cũng biến thành buồn cười.

Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hân đều đi tìm Triệu An An.

Chờ sau khi ba cô bé rời khỏi, Nhậm Trúc nhìn ba người Phong Nhã Tụng hai mặt nhìn nhau, mới nhàn nhạt cười nói: "Ai mà không phạm sai lầm chứ, vừa rồi ba đứa bé kia phạm sai, chỉ có điều các em ấy đã nhận thức được sai lầm của mình cũng như xin lỗi.

Hy vọng các cậu sẽ không để ý.

Rốt cuộc, con người không phải thánh hiền, ai chẳng mắc sai lầm, huống chi là đứa bé 10 tuổi."

Ba người Phong Nhã Tụng không hiểu sao có hơi sợ hãi đối với anh thầy giáo vẫn luôn biểu hiện bình tĩnh lại lạnh nhạt này, lúc này bọn họ còn chưa có tốt nghiệp đại học biểu diễn đâu, thầy Nhậm cứ làm cho bọn họ nhớ tới thầy chỉ đạo biểu diễn luôn gào thét với bọn họ và chủ nhiệm lớp hổ mặt cười kia.

Vì thế ba người đều thẳng lưng:
"Không sao không sao, thật ra chúng tôi cũng có chỗ sai, không nên so đo với mấy đứa nhỏ.

Vừa rồi cảm ơn thầy."
Nhậm Trúc cười cười: "Các em ấy là học sinh của tôi, tôi đương nhiên phải xen vào.

Các cậu tuy rằng không phải học trò tôi, có điều, nếu các cậu vẫn luôn có thể lấy tâm thái khoan dung đối mặt với tất cả mọi chuyện, như vậy con đường tương lai, các cậu hẳn sẽ đi xa hơn tốt hơn.

Có công mài sắt có ngày nên kim, kiên cường, hẳn là một loại phẩm chất tốt hữu dụng nhất ở giới giải trí."
Ba người Phong Nhã Tụng nghe vậy đều hơi sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới Nhậm Trúc sẽ nói ra lời như thế.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, bọn họ lại không thể không thừa nhận người thanh niên trước mắt nói cực kì chính xác.

Vào thời điểm mà ba người muốn nói lời cảm ơn, cậu cả Tần vẫn luôn bị xem nhẹ bên cạnh hết sức bất mãn đi lên trước, lôi kéo tay Nhậm Trúc liền đi, vừa đi còn vừa nói: "Bọn họ làm ngành giải trí chính là ngốc, nhẫn cái gì mà nhẫn, ông đây trước nay chưa từng nhịn bao giờ.

Tôi đều là ai chọc tôi tôi đập phát lại ngay, ai bảo họ lắm mồm*!"
Lắm mồm.

Lắm mồm.

Ba người Phong Nhã Tụng chả hiểu sao lại cảm thấy con đường minh tinh lấp lánh ánh vàng của mình thoáng cái u ám đi rất nhiều, mà thầy Nhậm thì mắt trợn ngược lên trời, trong lòng các loại ha hả ——
Anh coi tất cả mọi người đều là đồ ngốc hận không thể làm trời làm đất như mình à!
Tác giả có lời muốn nói:
Tần đại dỗi: Không có việc gì đừng có lắm mồm, bằng không bố mày dỗi chết mày.

Nhậm Trúc: Blablablablabla.

Tần đại thiếu: Chúng ta lên giường dỗi.

*Nguyên văn: 瞎逼逼.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui