Hôm thứ tư Nhậm Trúc cần phải mang theo bảy đứa nhóc trong lớp đi đến hồ Phong Diệp ở ngoại thành chơi, chủ yếu là để bọn nhỏ quan sát một chút lá phong và hồ nước mùa thu trông ra làm sao, đương nhiên sau khi quan sát xong không thể thiếu một bài văn viết về chuyến đi chơi hồ Phong Diệp rồi.
Vốn Nhậm Trúc cực kì mong chờ ngày hôm nay, nhưng sau khi anh nhận được tin nhắn di động ba ngày trước xong, anh đã từ chờ mong biến thành cảnh giác với ngày này, nếu không phải chuyện đã hứa với đám nhóc không thể sửa đổi, anh lại không có cách nào chủ động nói chuyện này cho ba mẹ Trương Hải Đào, anh thật sự hoàn toàn không muốn tổ chức chuyến đi chơi này đâu.
Nhưng vấn đề là anh cần phải đi, còn phải cảnh giác chuyện có khả năng xảy ra vào hôm nay.
"Mọi người đều chuẩn bị tốt chưa? Đồ của mình phải tự mình mang theo đó, không thể đưa cho chú hay dì quản gia đâu đấy, dù cho sau này bên cạnh mấy em đều có trợ lý hoặc tùy tùng đi theo, nhưng các em cũng phải tính tới một một ngày nào đó đột nhiên không có tiền hoặc là không có sự trợ giúp chứ." Nhậm Trúc tự mình đeo một ba lô du lịch đi chơi ngoại ô, nhìn các quản gia và trợ lý đeo túi lớn túi nhỏ, lại nhìn nhìn đám nhóc cái gì cũng không mang, quyết định không thể để cho chúng hình thành thói quen xấu như thế được.
"Vì sao chứ? Trước kia đi ra ngoại ô chơi không phải đều như vậy à? Bọn họ vốn nên giúp tụi em mang đồ đạc, không cho bọn họ mang, chẳng phải là không có việc làm hả?" Bành Phi kỳ là đứa đầu tiên không đồng ý, tướng tá nó bởi vì ăn uống đầy đủ lại ít vận động nên vừa mập vừa đô, lúc này hung dữ lên thật sự khiến cho người ta không biết làm gì.
Mà sau khi nó nói xong, em họ Bành Phi Hiểm của nó cũng lập tức tỏ vẻ ủng hộ: "Đúng vậy đúng vậy, tụi em là ông chủ không thể không biết điều như thế, không cho công nhân cơ hội làm việc, thầy à thầy vẫn nên để bọn họ làm việc đi."
Nghe đi, cái lý do này ý nói, quả thực chính là tiền tức chính nghĩa mà.
Đáng tiếc, người hai thằng nhãi này gặp phải là Nhậm Trúc.
Nhậm Trúc lộ ra một nụ cười mỉm hiền từ với hai đứa: "Nếu vừa rồi các em nghiêm túc nghe lời thầy nói, hơn nữa dùng đầu óc suy nghĩ thì sẽ biết, trọng điểm vừa rồi thầy nói cũng không phải ở chỗ khiến bọn họ không có công việc, mà là ở việc tăng lên năng lực tự lập của các em.
Cho dù em có tiền đi chăng nữa, lỡ đâu một ngày nào đó em một mình lưu lạc nơi hoang đảo, Robinson phiêu lưu ký tự các em cũng xem rồi, hai người các em có thể tự chế được bất cứ thứ gì dùng để sinh tồn trên đảo không? Cỡ như hai đứa em, toàn bộ đều là kẻ yếu sống không quá năm ngày đấy."
Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm còn có chút không phục, hai đứa muốn há miệng nói nhưng mà em có tiền, em có di động, em còn có papa em đó! Nhưng tất cả lời nói khi nhìn thấy Nhậm Trúc mỉm cười, lại đột nhiên toàn bộ nói không nên lời.
Hổng biết sao cứ cảm thấy cười như thế mãi rất đáng sợ á!
Nhậm Trúc tiếp tục mỉm cười: "Chắc các em sẽ không nói mình có tiền có di động có papa đâu nhỉ? Lưu lạc hoang đảo có nghĩa là không có thứ gì cả, chỉ có bản thân các em.
Điểm này chắc cũng phải hiểu ha?"
Bành Phi Kỳ, Bành Phi Hiểm: "......" Sợ á! Vì sao thầy lại biết vừa nãy tui nghĩ cái gì?!
Hai nhóc trẩu tre há há miệng, cuối cùng vẫn lẩm bẩm lầm bầm tự mình đeo ba lô, tuy rằng bọn chúng không thể nói ra, nhưng lại ở trong lòng nghĩ, cái giả thiết mà thầy đưa ra căn bản không tồn tại, bọn nó sao có thể sẽ lưu lạc hoang đảo chứ, hiện tại phương tiện định vị toàn cầu trâu bò cỡ nào chứ, trên giày, trên cặp sách, trên đồng hồ của tụi nó đều có máy định vị đấy.
Nhậm Trúc liếc mắt nhìn hai đứa một cái, cười ha há một tiếng.
Mấy bé không biết trời cao đất dày xã hội hiểm ác luôn luôn ngây thơ đáng yêu như thế.
Bọn nhỏ vì sợ hãi chủ nhiệm lớp hùng vĩ mà ấm ấm ức ức tự đeo ba lô của mình, sau đó tập thể ngồi xe đi đến bờ hồ Phong Diệp.
Ở trên xe, Nhậm Trúc nghĩ nghĩ, đi tới bên cạnh quản gia trợ lý bên người Chương Hải Đào, muốn nói với ông ta chú ý an toàn của Chương Hải Đào một chút.
Nhưng mà giữa đường bước chân anh lại thay đổi phương hướng, lập tức đi đến ghế cuối cùng của xe, ngồi xuống làm bộ nhắm mắt dưỡng thần.
Biểu hiện của anh rất tự nhiên, đám nhóc cũng từng người chơi điện thoại hoặc là cùng nhau xem video, không cần anh tổ chức hoạt động gì.
Cho nên cũng không có người hỏi anh vì sao muốn ngồi ở cuối xe, mọi người đều cho rằng có lẽ anh muốn nghỉ ngơi mà thôi.
Nhưng tự Nhậm Trúc biết, trái tim anh đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.
Nhậm Trúc chậm rãi mở hai mắt, anh nhìn thấy không biết khi nào trợ lý quản gia* của Chương Hải Đào đã quay đầu lại nhìn anh, thấy anh mở hai mắt, còn gật gật đầu lộ ra một nụ cười nhẹ với anh.
Nhậm Trúc ở trong đầu chủ động mở miệng: 【 Kích hoạt kỹ năng "Chủ nhiệm lớp ngụy trang" và "Chủ nhiệm lớp nhìn rõ mọi việc" cho tôi.
】
Hệ thống bíp một tiếng.
Nhậm Trúc cảm nhận được biến hóa rõ ràng, chính anh đều cảm thấy sự tồn tại của mình khi mở kĩ năng trở nên rất thấp, chẳng sợ anh nhìn chằm chằm một người, có khả năng người kia cũng sẽ không nhận ra.
Nhưng kỹ năng ngụy trang thời gian lâu sẽ mang thêm hiệu quả an tĩnh và cảnh giác, anh cần phải nhanh một chút mới được.
Thời điểm anh vừa mới đi đến trước mặt, cách trợ lý quản gia của Chương Hải Đào hai bước, liền nhìn thấy trợ lý quản gia kia đang cúi đầu xem di động, thật ra cũng không phải có chỗ nào không tốt, khi rảnh rỗi ai mà chẳng lướt điện thoại chứ? Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, khi trợ lý quản gia kia nhìn di động, trên mặt còn lộ ra một nụ cười làm người rất không thoải mái.
Nụ cười đó và nụ cười biểu lộ sung sướng hoàn toàn bất đồng, đó là nụ cười khoái trá "Sắp báo được thù".
Nhìn nét mặt đoán ra cảm xúc là kỹ năng mà Nhậm Trúc học được ở thế giới thứ nhất.
Cho nên anh mới lập tức đi qua, mà không phải là ngồi xuống nói chuyện với trợ lý kia.
Hiện tại dưới sự bổ trợ của hai kĩ năng này, Nhậm Trúc quan sát được thêm càng nhiều, trợ lý quản gia kia cũng sẽ giống như các bí thư và trợ lý của đám nhóc khác, thường thường hỏi một chút xem Chương Hải Đào có nhu cầu gì, nhưng nụ cười và biểu cảm của ông ta cực kì cứng đờ, vô cùng gượng gạo.
Đồng thời, ở trên mặt ông ta cũng không cách nào nhìn thấy vẻ lấy lòng đối với con của ông chủ, người trợ lý quản gia này hình như cực kì không thích Chương Hải Đào, thậm chí có khả năng có thù oán với nhà họ Chương, cho nên hai nắm đấm của ông ta siết chặt, thẳng lưng, vẫn luôn ở trong trạng thái đề phòng.
Sau khi quan sát thấy điều đó, Nhậm Trúc liền chính thức nhắm lại hai mắt như là đang nghỉ ngơi.
Kỳ thật đại não đang tăng tốc suy nghĩ, anh rốt cuộc cũng hiểu vì sao dưới tình huống có trợ lý, Chương Hải Đào còn sẽ bị xe đụng phải.
Bởi vì lái xe đâm người chính là một người mà ai cũng sẽ không bố trí phòng vệ, mà nghĩ đến chuyện này làm Nhậm Trúc lại lần nữa cảm thấy trong lòng chợt lạnh, sẽ là một người hoặc thế lực như thế nào mới có thể thẩm thấu tới trong ngôi trường này, thậm chí thẩm thấu tới cả nhà họ Chương chứ?
Đây thực sự là một thế lực rất nguy hiểm.
Nhậm Trúc cho ra kết luận, sau đó xe tới đích đến.
"Thầy Nhậm, cô Lâm, chúng ta đến nơi rồi." Giọng của bác tài rất là vui sướng.
Sau đó cô Lâm liền đứng lên, thanh âm uyển chuyển nói: "Các em đeo ba lô của mình vào, cô Lâm sẽ lập tức giới thiệu cho mọi người rừng lá phong và hồ Phong Diệp tuyệt đẹp này nha, nơi này có một truyền thuyết cực kì tuyệt vời đó."
Cho dù có là đứa nhóc trưởng thành sớm như nào, lúc này tâm trạng cũng rất kích động, rốt cuộc mới chín tuổi mà thôi.
Mọi người đều hoan hô đeo ba lô xuống xe.
Nhậm Trúc là người xuống cuối cùng, nghĩ thầm anh nhất định phải theo sát Chương Hải Đào.
"Truyền thuyết kể rằng, trong rừng lá phong có một cô gái cực kì thiện lương, mỗi ngày nàng đều sẽ giặt quần áo và rửa đồ ăn bên bờ hồ Phong Diệp.
Có một ngày, nàng bỗng nhiên thấy được một chàng trai hôn mê bên hồ, sau đó......"
"A, mô típ của cái câu chuyện này cũ rích á, nhất định là cái cô đó cứu chàng trai kia, sau đó hai người bọn họ cùng nhau sống hạnh phúc mãi về sau đúng không ạ?" Triệu An An mở miệng đầu tiên.
Hai cô nhóc bên cạnh cũng vẻ mặt mất mát gật đầu.
Kết quả, cô Lâm cười lắc đầu: "Không phải đâu.
Cô gái xinh đẹp quả thật cứu chàng trai bị hôn mê kia, đáng tiếc, chàng trai đó bị Ma Vương tà ác khống chế tâm trí, sau khi chàng ta tỉnh lại lập tức biến thành một ác ma, cho dù đối mặt với cô gái tốt bụng đã cứu mình, chàng cũng không chút do dự giết nàng, hơn nữa ăn luôn trái tim nàng."
Đám nhóc tức khắc đều kinh hô ra tiếng, Nhậm Trúc ngồi ở bên cạnh khóe miệng khẽ giật, cô Lâm à, phong cách của câu chuyện này có chút kỳ quái đấy.
"Sau khi chàng trai ấy ăn trái tim của cô gái kia thì tỉnh táo lại, chàng cực kì bi phẫn, nhưng cũng có lực lượng cường đại, cuối cùng chàng trai mang theo rất nhiều người đánh bại Ma Vương, nhưng cô gái của chàng rốt cuộc không thể trở về, chàng liền thay thế cô gái kia trở thành người canh giữ ở bờ hồ Phong Diệp, trở thành thần bảo hộ của hồ Phong Diệp đó." Cô Lâm nhoẻn miệng cười: "Truyền thuyết nói rằng, chỉ cần một đôi người có tình với nhau cùng hứa nguyện ở hồ Phong Diệp, nhất định cuối cùng bọn họ có thể được đến hạnh phúc."
Bọn nhỏ một đám đều nóng lòng muốn thử mà muốn ước nguyện, cho dù là Chương Hải Đào chững chạc nhất và Tần Thứ nghiêm túc nhất, cũng hai mắt tỏa ánh sáng nhìn hồ nước xinh đẹp kia cùng lá phong màu đỏ nhạt, vàng nhạt lững lờ trên hồ.
Nhậm Trúc ngồi cách đó không xa cạnh Chương Hải Đào, trong lòng tỏ vẻ không thể lý giải đối với logic của câu chuyện này —— không nói thanh niên kia và cô gái nọ không có một chút tình cảm làm cơ sở đã trở thành người yêu của nhau, chỉ nói mỗi chuyện thanh niên kia làm một tên đã mất người yêu, độc thân sống quãng đời còn lại thôi, đã xui xẻo tới như vậy, sao hắn có thể phù hộ những cặp đôi khác nhất định có thể được hạnh phúc? Đổi lại là anh, không chia rẽ là rộng lượng rồi.
Rốt cuộc đây là show ân ái ở trên địa bàn của mình, đối tượng show hàng còn là một tên vợ chết đã định trước sẽ độc thân suốt đời nữa chứ.
Ngay lúc thầy Nhậm đương phát tán tư duy, anh nghe được tiếng động cơ rất nhỏ, Nhậm Trúc đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen phóng nhanh đến! Anh trừng lớn hai mắt trực tiếp chửi ầm lên một câu Đệt! Tên kia thế mà lại trực tiếp lái xe trường tới tông người!!
"Mau chạy sang hai bên! Chương Hải Đào! Tần Thứ! Đừng ngớ ra đó!!"
Nhậm Trúc hô to một tiếng, đám nhóc ngồi ở bên hồ Phong Diệp cùng các trợ lý với với bí thư toàn bộ đều bừng tỉnh, mọi người thét chói tai chạy tứ tán, mà bọn trẻ lúc này là đối tượng không có lý trí nhất, cho nên bảy đứa chúng nó thế mà bỏ chạy theo năm hướng khác nhau, mấy trợ lý và bí thư luống cuống tay chân, bọn bảo tiêu đứng xa xa nhìn không kịp lại đây, một đám đều trong lòng phải nói là rén vl rén**, nếu mà có cậu ấm cô chiêu nào trong đây xảy ra chuyện, bọn họ đều sẽ ăn không hết gói mang về đó!
Bởi vì Nhậm Trúc cách Chương Hải Đào và Tần Thứ gần nhất, cho nên anh gần như là trong vòng một giây đã xông lên trước một trái một phải bắt được hai đứa nhỏ này.
Tốc độ của chú quản gia bên người Tần Thứ cũng cực kì nhanh chóng chạy tới, Nhậm Trúc trực tiếp ném Tần Thứ cho chú quản gia, sau đó tự mình lôi kéo Chương Hải Đào chạy đi, Chương Hải Đào khiếp sợ há hốc mồm, chiếc xe màu đen kia mặc kệ người khác, lại thẳng tắp vọt về phía nó, cả người nó đều dại ra.
Toàn thân nó đều hơi hơi run lên, lần đầu tiên tử vong cách nó gần như vậy.
Nhậm Trúc nhanh chóng nhìn thoáng qua hai bên, lấy tốc độ của bọn họ căn bản không có cách nào chạy lại chiếc xe này, anh mắng thầm ở trong lòng, dù có nhắc nhở anh rồi cũng không thể tàn nhẫn như vậy chứ! Người nọ rõ ràng là muốn Chương Hải Đào chết thật! Mà người cứu là anh, chắc chắn cũng cực kì nguy hiểm đó!
Nơi nào cũng không có đường lui, Nhậm Trúc cắn răng nhìn về hồ nước phía sau, cuối cùng duỗi tay trực tiếp vòng lấy eo Chương Hải Đào, hai chân dùng sức, chỉ nghe bùm một tiếng, cả hai đã nhảy vào hồ Phong Diệp xinh đẹp kia.
*Trợ lý quản gia: nguyên văn là 助理管家, tra tiếng anh thì ra Assistant butler nên tui để theo luôn, giờ mới biết có từ này á ÒvÓ
**Nguyên văn: 哇凉哇凉, tìm thì thấy có nghĩa là buồn và thất vọng, ngày này thường dùng với ý trêu đùa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...