Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp


Nhậm Trúc nằm trên chiếc giường lớn xa hoa của mình, gió từ bờ biển thổi tới, hồi ức cuộc đời trước đó của bản thân, cảm thấy tam quan của thế giới này có khả năng có chút khác biệt với anh.
Nói như thế nào anh cũng là người hơn hai trăm tuổi, lý trí cùng trí tuệ nên có anh đều có, lúc trước anh cảm thấy đã không còn chuyện gì có thể khiến mình thốt nhiên biến sắc gì đó, nhưng mà, hiện tại anh có thể nói, anh sai rồi.

"......!Đây con mẹ nó là cái thế giới quái quỷ gì!" Thầy Nhậm hiếm hoi mắng một câu.

Tuy rằng toàn bộ thế giới thoạt nhìn cũng không có vấn đề chi, cũng có pháp chế cùng ràng buộc đạo đức, nhưng mà tựa như thế giới mọi người đều thích ăn món ngon trước đó, tất cả mọi người của thế giới này thích tiền.

Trong thế giới trước là người lên bảng đầu bếp cấp sao có thể dương danh thế giới, mà trong thế giới này, ai biết kiếm tiền nhất, có tiền nhất, người đấy chính là đối tượng làm gương và truy đuổi của mọi người.

Ngoài ra rất nhiều cảm tình, đạo đức và trách nhiệm đều bị làm nhạt.

Nói tóm lại một câu chính là, đây là một thế giới mà tất cả mọi người chỉ nhìn tiền.

Mà anh, hiện tại là một giáo viên dạy văn trong một trường học hàng đầu của thế giới này, anh có thể sống được tình trạng như bây giờ, tuyệt đối đã là người xuất sắc trong số giáo viên, rốt cuộc cha mẹ anh chết sớm, nhiều nhất cũng bất quá là người dòng bên* của một gia tộc nhỏ mà thôi.

Mà mỗi một chức vị trong trường học hàng đầu kia, cho dù là ông chú gác cổng, bác gái quét rác đều là có sức cạnh tranh khá là kịch liệt.

Đương nhiên, cạnh tranh như vậy vẫn có thu hoạch, như này này, thu nhập hàng tháng của người trong thế giới ước chừng khoảng 5000.

Chính là tiền lương của những người từng học đại học.

Sau đó, tiền lương của chú đẹp trai gác cổng trường học hàng đầu kia là 10.000/tháng.

Cái này có hơi ảo lòi đúng hông? Ít nhất, thầy Nhậm cảm thấy, đây con mẹ nó tuyệt đối không phải một ngôi trường bình thường.

Thay vì nói đây là một trường học, còn không bằng nói nó là một viện bảo mẫu cỡ đại cho con em quý tộc, nhiệm vụ duy nhất của người làm giáo viên bọn họ chính là đi học giải thích nghi hoặc, mấy chuyện phương diện sinh hoạt đều có các quản gia hay người hầu của học sinh đi theo xử lý.


Duy nhất có thể làm Nhậm Trúc cảm thấy thế giới này còn có thể cứu chữa một chút chính là, học sinh của trường học hàng đầu, trừ khoe tiền ra, hình như không có tật xấu nào khác.

Há há.

Nhậm Trúc thở dài, lần này học sinh của anh tương đối ít, giáo dục tinh anh là không cho phép giảng dạy đại trà, trong lớp anh dạy chỉ có bảy học sinh, bốn nam ba nữ mà thôi.

"Cuồng ngược đãi bạo lực à......" Đây rốt cuộc là một đứa trẻ như thế nào...!
Reng reng reng.

Di động của thầy Nhậm vang lên, Nhậm Trúc nghe điện thoại, liền thấy được một khuôn mặt đẹp trai bên kia đầu dây.

Trong đầu nhanh chóng lướt qua một chút, Nhậm Trúc xác định, người này không phải một học sinh nào của anh, học sinh anh lớn nhất cũng không quá mười tuổi.

Mà gã trước mặt, thoạt nhìn có làm sao cũng phải 24-25 tuổi.

"Xin chào?" Giọng Nhậm Trúc có chút nghi hoặc.

"Hừ, chào cái gì mà chào, đã nói tôi cho anh một trăm vạn anh đưa nội dung thí nghiệm nhỏ lần này cho tôi mà, tôi đã ở chỗ này đợi nửa giờ.

Anh cũng thật có gan ha, người lúc trước để tôi chờ như vậy, đã trở thành tài xế của bố mày rồi."
Nhậm Trúc: "......" Cái hơi thở táo bạo trẩu tre ập vào trong mặt này.

"Xin lỗi, anh là ai vậy?"
Thanh niên bên kia video tức khắc xù lông nhím: "Đù má! Đệt đệt đệt đệt! Anh thế mà không biết bố đây là ai?!! Đầu óc anh phát triển kiểu gì vậy, người như anh mà cũng có thể làm thầy giáo?!" Cặp lông mày đẹp trai của thanh niên kia sắp bay lên trời luôn rồi, Nhậm Trúc nhìn thấy màn ảnh vừa chuyển, một người đàn ông vạm vỡ cao lớn mang kính râm xuất hiện trong màn ảnh.

"Nói cho tên đó tôi là ai!" Giọng thanh niên kia vang lên.

Nhậm Trúc liền trông thấy cao lớn vạm vỡ lớn tiếng rống to: "Thiếu gia là Tần thị vương triều đại thiếu gia, 15 tuổi một mình đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp, 20 tuổi, tập đoàn Thanh Trúc mà ngài ấy thành lập trở thành công ty ăn uống dẫn đầu nước Đông Hoa, 25 tuổi công ty của tập đoàn ăn uống Thanh Trúc trải rộng thế giới, cũng lấn sân sang phương diện chữa bệnh, địa ốc cùng nghiên cứu khoa học điện tử, trở thành rich kid đời đầu tự gây dựng sự nghiệp, năm nay 27 cái xuân xanh, tổng số tài sản hơn mấy chục tỷ, người đàn ông độc thân kim cương trong giới đàn ông độc thân, đối tượng hẹn chịch mà vô số thiếu nữ thiếu phụ tha thiết ước mơ, chính là ngài Tần Tông đây**!!"

Nhậm Trúc: "......" Hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới có thể bày tỏ cái tâm trạng chết tiệt lúc này của anh.

"Câm miệng, câu đếm ngược thứ hai không cần phải nói! Ông đây vẫn là một xử nam, ông đây phải đợi tình nhân trong mộng của ông đây xuất hiện!!" Tần Tông ở bên cạnh hung hăng đập một phát vào tấm lưng của cao lớn vạm vỡ, cao lớn vạm vỡ bị đập cho cả người chấn động, thành thật gật đầu.

Sau đó màn ảnh liền chuyển hướng về phía chính Tần Tông: "Hiện tại anh biết tôi là ai rồi?"
Nhậm Trúc thở dài: "......!Ừ, anh hai của Tần Thứ."
Tần Tông hừ một tiếng: "Biết anh còn không nhanh chóng lại đây nộp bài thi cho tôi nữa?! Em trai tôi đang chờ tôi đưa bài thi cho nó đấy! Tôi chính miệng bảo đảm với nó, lúc này tuyệt đối có thể làm nó thi được nhất lớp!"
Nhậm Trúc ở trong đầu ngẫm nghĩ thành tích và biểu hiện bình thường của Tần Thứ, mày hơi hơi nhíu lại: "Thành tích của em ấy cũng không tồi mà, mỗi lần đều trong top 3." Hơn nữa đứa nhỏ này chắc là bởi vì có một thằng anh không theo lẽ thường, cho nên còn xem như điềm đạm nho nhã.

"Sao có thế giống nhau chứ! Đã làm thì phải làm được tốt nhất, top 3 là chuyện gì! Đây là nói trước nó ít nhất có hai người đè ở trên đầu nó đó! Lần này thành tích thí nghiệm vẫn rất quan trọng, cái lão Tần gian xảo kia nói nếu nó có thể thi được nhất lớp, liền mua một cái biệt thự ven biển cho chơi, cơ hội này rất hiếm có đấy!"
Biểu tình của thầy Nhậm trở nên có chút kỳ quái, cho dù đời trước anh sống cũng thật sự là giàu có hoàn toàn không thiếu tiền.

Nhưng hiện tại cái loại meme "Thi được nhất lớp liền mua một căn biệt thự ven biển" này, anh vẫn không thể hiểu nổi như trước.

"Được rồi, anh đừng do dự, kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu không phải bài thi thí nghiệm mỗi lớp đều không giống nhau tôi sẽ tìm anh à? Kêu đại một người thôi là sẽ đồng ý vội vàng đưa đáp án cho tôi.

Cũng chỉ có anh dám đưa ra yêu cầu một trăm vạn cho tôi.

Hừ." Tần Tông nói, biểu tình trên mặt lập tức trở nên có chút không vui.

Rốt cuộc là người tự mình gây dựng sự nghiệp một đường đi tới, lúc hắn không trẩu tre làm trời làm đất, thật ra cũng rất có uy nghiêm và hình tượng.

Cơ mà bài thi này anh không thể cho được.

Ai biết sau khi cho bài thi rồi sẽ xảy ra chuyện gì? Nói như thế nào anh cũng là muốn dạy dỗ con người ta hướng thiện tiến về phía trước, chủ động giúp người gian lận này là chuyện ra làm sao?
Vì thế, Nhậm Trúc liền nói: "Xin lỗi, tôi suy nghĩ rồi, suy cho cùng đây vẫn là một chuyện không tốt.


Chuyện như gian lận này nếu thành công một lần, sẽ có tâm lý may mắn lần thứ hai, sau đó sẽ làm người trở nên tham lam cùng lười biếng.

Lúc nào cũng muốn không làm mà hưởng, như vậy cũng không tốt.

Làm thầy giáo của Tần Thứ, tôi phải chịu trách nhiệm cho tương lai sau này của em ấy, cho nên một trăm vạn anh cầm đó đi, tôi từ bỏ."
Nói xong lời này, thầy Nhậm hết sức dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.

Mà Tần Tông Tần kim cương cuộc đời lần đầu bị treo điện thoại, nhìn chằm chằm vào chiếc di động khảm nạm xa hoa của mình, cả người đều không ổn lắm.

Hồi lâu sau hắn mới du dương trầm bổng kêu lên:
"Mẹ nó! Vừa nãy bố mày thế mà bị cúp điện thoại?!"
Tài xế cao lớn vạm vỡ của hắn mím môi thật chặt, làm bản thân không cần cười ra tiếng.

Mà trợ lý cầm túi cho hắn lại thiện ý nhắc nhở: "Khụ, có thể là di động của anh ta hết tiền điện thoại, hoặc có lẽ đột nhiên hết pin.

Nếu không sao anh ta dám cúp điện thoại của đại thiếu ngài chứ."
Tần Tông quay đầu, âm trầm nhìn chằm chằm trợ lý của mình: "Cậu nói thật à?"
Trợ lý Tiểu Chúc cảm thấy có hơi lạnh, nhưng nhất định phải chống đỡ tới cùng: "Ừm, khẳng định là như vậy."
"À, vậy cậu nạp cho anh ta một vạn đồng tiền điện thoại, sau đó một giờ sau tôi lại gọi điện thoại cho anh ta.

Nếu anh ta còn dám cúp điện thoại của tôi, tôi ném cậu vào trong biển luôn."
Trợ lý Tiểu Chúc: "......" Cầu xin vị thầy giáo kia nhất định đừng quá kiên trì trước sự cám dỗ của tiền bạc!!!
Một giờ sau, thầy Nhậm ở nhà tắm rửa một cái, thoải thoải mái mái ngồi trong viện nhà mình, hóng gió biển nhìn hoàng hôn, cảm thấy cuộc sống an tĩnh tốt đẹp.

Anh ở trong đầu trò chuyện cùng hệ thống:
【 Cái kỹ năng mới này, Chủ nhiệm lớp ngụy trang với Chủ nhiệm lớp ho khan là sao? Còn nữa, cái màu xám kia, Chủ nhiệm lớp dùng cách xử phạt về thể xác (đang thăng cấp chờ mở khóa) lại là sao thế này? 】
【 À à, ký chủ nha, Chủ nhiệm lớp ngụy trang rất dễ giải thích he, có nghĩa là chỉ cần mở ra cái kỹ năng này, ở trong mắt những người khác anh giống như chủ nhiệm lớp tuần tra lớp học í, mọi người rất khó phát hiện anh, nhưng sẽ không tự giác ở trong lòng cảm thấy khủng hoảng, không tự giác an tĩnh lại.

Sau đó đột nhiên phát hiện anh nhìn chăm chú, do đó sinh ra tâm lý hoảng sợ cùng bóng ma.

Dễ dàng làm anh bí mật điều tra một ít chuyện á! 】

【 Còn Chủ nhiệm lớp ho khan, cái kỹ năng này chỉ cần anh ho khan hai tiếng, là có thể hấp dẫn được sự chú ý của mọi người lại há, thế nào có ngầu hay hông nè? Có tiền tính cái gì chứ! Ở trước mặt kỹ năng của chúng ta chẳng là gì cả! Huống chi với người giáo dục thâm niên là anh còn có trăm phần trăm tự nhiên tăng thêm, mở kỹ năng trên cơ bản đều không hao phí tinh thần lực, quả thực chính là ngầu vô địch luôn! Đến nỗi cái kỹ năng dùng cách xử phạt về thể xác kia hả, ờm, nếu muốn giải khóa thì yêu cầu học tập ít nhất một loại kỹ năng cách đấu đến cao cấp.


Nhậm Trúc nhíu nhíu mày: "Lúc trước tôi từng học Judo và Tán Đả."
【 Bíp! Trải qua hệ thống kiểm tra, kỹ năng cách đấu cao nhất của ký chủ cũng chỉ là Thái Cực quyền, trị số: 45, trung cấp mà thôi.


Nhậm Trúc: "......" Thái Cực quyền là anh bị người nào đó lôi kéo xem như tập thể hình luyện tập có được không? Hai đời cộng lại cũng chỉ có 45, như này nếu mà học lên cao cấp chẳng phải anh sẽ mệt chết luôn?
Ngay lúc thầy Nhậm đương suy xét có nên giải khóa kỹ năng dùng cách xử phạt về thể xác hay không, di động của anh bỗng nhiên thu được một tin nhắn.

【 Ngày 18 tháng 9 điện thoại của quý khách được chuyển 10000 đồng, hiện tại tài khoản của quý khách có: 10345 đồng.


Thầy Nhậm: "......" Cái thằng ngốc nào nạp nhiều tiền điện thoại cho anh thế?!
Reng reng reng.

Trên màn hình cuộc gọi của điện thoại Nhậm Trúc hiện ra một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc nào đó.

Nhậm Trúc: "......" Nghe hay là không nghe, đây là một vấn đề.

*Nguyên văn: 边缘, nghĩa là bờ, mép, vỉa, lề, biên giới, bên cạnh, tui không biết để sao nên tạm thời để dòng bên.
**Nguyên cái đoạn này là tui chém hết nửa, vì có vài từ không hiểu nên phải tự biên tự diễn.

- --------------------------
"À, hẳn mọi người đã từng trải qua cảm giác này rồi nhỉ? Mình đang oang oang cái mồm với đứa cùng bàn, bỗng nhiên ngó ra ngoài thì thấy cô lù lù xuất hiện ngoài cửa, sợ tới mức tắt tiếng luôn:)))
Cô cấp 3 tui hay canh 15' đầu giờ, đang cúi đầu ăn sáng ngỏng lên thấy cô nhìn.

Cô: *xuất hiện như một bóng ma* and *im lặng nhìn chằm chằm*
Tui:...!!!
Ụ óa đang ăn mà nghẹn luôn á!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui