Thời điểm Lộc Tiêu nói ra câu "Nó đại biểu một phần tâm ý không gì sánh được", vẻ mặt còn tính ôn hòa của Ân Phong tức khắc trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, thật giống như Lộc Tiêu vừa nói ra cái gì đó làm hắn vô cùng chán ghét.
Mà Nhậm Trúc vốn còn đang vui vẻ ăn xương sườn, nghe một câu như thế cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
Không phải bởi vì Ân Phong sắc mặt khác thường, mà là bởi vì món này quả thật là món anh thích ăn nhất, chẳng sợ đời trước anh đã ăn qua đủ loại xương sườn kho tàu, mặn ngọt cay đều hưởng qua, anh vẫn như cũ rất thích món này, mỗi ngày ăn đều sẽ không ngán.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên Ninh Huân đã từng khoác lác trước mặt anh, tỏ vẻ cho dù là đốt luôn phòng bếp, băm hết ngón tay, dù sao không cần biết như thế nào đều phải làm món này thật ngon thật giỏi, làm người yêu nhà mình có thể mỗi ngày ăn được xương sườn tình yêu của hắn.
Nhưng mà giáo sư Ninh tự mình dìm mình chết đuối ở cửa biển.
Hắn đốt hết nửa cái phòng bếp, cắt vỡ ba ngón tay, tóm lại nghiêm túc luyện một năm, tới cuối cùng cũng không làm ra xương sườn kho tàu siêu cấp hoàn mỹ, nhiều lắm chỉ là nấu chín có thể ăn, mà đây cũng là món duy nhất mà giáo sư Ninh làm có thể ăn được.
Nhậm Trúc nghĩ như vậy, vẫn cảm thấy chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, một năm đó anh chính là người ăn thử tất cả các kiểu xương sườn, đủ loại hương vị kỳ quái kia ấy à......!Thôi nhanh nhanh ăn một miếng xương sườn bềnh tễnh.
Mà khi anh còn muốn ăn nữa, đĩa xương sườn trước mặt đã bị Ân Phong vừa gỡ băng vải bưng đi mất.
Nhậm Trúc a một tiếng ngẩng đầu, liền nhìn thấy bản mặt chù ụ của hắn.
"Ai......!Tôi còn chưa có ăn xong,"
Tâm trạng Ân Phong rõ ràng không tốt: "Anh đã ăn xương sườn kho tàu năm ngày, ăn quá nhiều dầu không tốt cho thân thể.
Tôi làm một đĩa cà chua xào trứng cho anh ăn."
Nhậm Trúc tức khắc cảm thấy buồn bực, so với cà chua xào trứng, tôi càng thích xương sườn kho tàu hơn có được không? Hơn nữa mỗi ngày ăn cũng không ngán, anh lại ăn không mập, làm gì không cho ăn? Thầy Nhậm bĩu môi, nghĩ tới cái câu "Tâm ý không gì sánh được " kia, sau đó trầm mặc không nói gì.
Lúc này giữa Nhậm Trúc cùng Ân Phong giống như có một bầu không khí rất kỳ quái mà vi diệu đang lan tràn, mắt thấy liền phải tiếp tục xấu hổ, bên kia Lộc Minh thấy anh trai mình đã hạ quyết tâm, cả người đều tinh thần rất nhiều quả thực vui vô cùng, nhóc chỉ chú ý tới anh mình, vì thế hoàn toàn không ý thức được cái đề tài này không đúng lắm, hết sức dứt khoát lại hỏi một câu: "Tâm ý không gì sánh được? Giời ạ, thầy Ân, câu này nghe như câu thông báo thâm tình nào đó nha! Món này của thầy rốt cuộc làm cho ai thế? Nếu làm tất cả giáo viên và học sinh nữ trong trường chúng ta nghe được, phỏng chừng sẽ tập thể đuổi giết người kia luôn đó!"
Lần đầu tiên Lộc Tiêu cảm thấy thằng em nhà mình không có mắt như vậy, không phát hiện biểu hiện của vị kia một chút cũng không bình thường hả?! Còn vội vàng chường mặt lên tự mình tìm chết! Lộc Tiêu rất lo lắng, nhưng mà Lộc Minh vẫn bị vạ lây.
Đầu bếp Ân kiêm thầy giáo trực tiếp trào phúng ha hả một tiếng, buông dao phay trong tay xuống, động tác của hắn đặc biệt sắc bén: "Em tới nấu cơm.
Thầy muốn ăn tôm luộc Quảng Đông, bắp xào hạt thông, đậu phụ Ma Bà.
Nếu trong một giờ làm không xong, kì thi tháng sau của em có thể trực tiếp thi lại."
Lộc Minh lập tức trợn tròn mắt, cậu nhóc không thể tin tưởng người thầy giáo vô cùng công chính nghiêm minh ở trong mắt toàn thể giáo viên và học sinh của trường sẽ quan báo tư thù, nhưng nhóc một chút cũng không dám hoài nghi đây là một trò đùa, lỡ hổng phải thì sao? Nghĩ tới trong học kì này mình phải duy trì thành tích top 3, Lộc Minh cảm thấy đời mình thật ra cũng rất nhọ.
Vì thế Lộc Minh liền đau khổ đi nấu ăn, mà anh trai tốt Lộc Tiêu - tuy rằng cảm xúc vẫn dễ dàng dao động nhưng lo lắng cho em trai - liếc mắt nhìn Ân Phong cùng Nhậm Trúc một cái, dù anh ta rất muốn trò chuyện với Nhậm Trúc, bày tỏ sự cảm tạ của mình với anh một chút, nhưng hiện tại với cái tình huống này, anh ta vẫn nên nhìn em trai nhà mình nấu ăn trước đã, lỡ đâu trong chốc lát làm không tốt bị dỗi, hai anh em tốt xấu gì cũng con nhà đầu bếp sẽ mất mặt chết luôn.
Lúc này, Nhậm Trúc cùng Ân Phong đều ngồi trên sô pha mới mua nhà Lộc Tiêu.
Trên bàn trà trước mặt hai người bọn họ đặt đĩa xương sườn kho tàu thơm ngào ngạt.
Đáng tiếc hai người ai cũng không nói chuyện.
Nhậm Trúc nhìn xương sườn, suy nghĩ vì sao Ân Phong vẫn luôn làm món này, mấy ngày này sự hoài nghi trong lòng anh càng lúc càng lớn, có lẽ đĩa xương sườn kia có thể là một chứng cứ hoặc là đáp án, nhưng chuyện tới trước mắt anh lại có chút rối rắm cùng thấp thỏm.
Dáng vẻ này của anh xem ở trong mắt Ân Phong, thật giống như muốn ăn lại ăn không được, hết sức đáng thương.
Tâm trạng hiện tại của Ân Phong rất kỳ quái, hắn cảm thấy mình hẳn nên vui vẻ, nhưng lại cảm thấy tức giận.
Hắn có một ý tưởng, nhưng cũng cảm thấy nó quá hoang đường.
Hai người cứ như vậy từng người trầm mặc, thẳng đến Nhậm Trúc thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy.
Một tiếng thở dài này giống như cây búa tạ nện ở trong lòng Ân Phong, làm hắn cả người chấn động, rốt cuộc không cách nào im lặng.
"......!Tôi bắt đầu học làm bếp từ năm 10 tuổi."
Nhậm Trúc quay đầu, không quá hiểu ý của hắn.
"Từ lúc ban đầu xắt rau luôn cắt trúng tay, xào rau xào tới nổi đầy bọng nước trên tay, đủ loại vụng về ngoài ý muốn sẽ phát sinh của đầu bếp tôi đều từng gặp, mà trong đó một lần nghiêm trọng nhất, là khi tôi 18 tuổi, làm bán thời gian ở một nhà hàng Trung Quốc, bếp của bọn họ không khóa kỹ, suýt chút nữa đã làm tôi trực tiếp nổ nồi." Ân Phong khẽ lắc đầu, tựa hồ nghĩ tới tình hình lúc ấy: "Tí nữa tôi đã phải hủy dung, nếu tôi hủy dung, anh trở về sẽ không nhìn thấy tôi đẹp trai như này."
Khóe miệng Nhậm Trúc giật giật, nhìn không ra núi băng này còn có một mặt tự luyến như thế nha.
Ân Phong khẽ nhếch môi: "Tôi ăn ngay nói thật đấy, anh đừng cho là tôi đang tự luyến.
Dù sao, tôi muốn nói cho anh chính là, con đường làm đầu bếp của tôi cũng không có thuận lợi như trong tưởng tượng của mọi người, trong quá trình đó cũng có rất nhiều nguy hiểm và thời khắc làm tôi muốn từ bỏ.
Nói ra chắc anh không tin, kỳ thật tôi cũng không phải thích nấu nướng gì."
Nhậm Trúc nhướng mày: "Đối với một đầu bếp cấp sao trẻ tuổi nhất, lời này quả thật làm người rất ngạc nhiên."
Ân Phong cười cười: "Chỉ là tôi......!Luôn nằm mơ."
"Mơ?"
"Đúng vậy, từ mười tuổi đã bắt đầu nằm mơ."
Ân Phong nghĩ nghĩ, nói: "Lúc ban đầu mơ thấy gì tôi cũng không nhớ rõ ràng.
Nhưng tôi chỉ biết ở trong mơ, tôi cực kì cực kì muốn làm ra một món ăn ngon.
Cho nên đại đa số thời gian trong giấc mơ kia tôi đều đang nấu ăn, nhưng làm người uể oải chính là, tôi cứ như là một sát thủ phòng bếp ấy, mặc kệ tôi nỗ lực như thế nào, đồ ăn làm ra đều rất khó ăn."
Nhậm Trúc hơi hơi mở to hai mắt nhìn.
"Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mộng đó hơn 10 lần, lòng tôi hết sức không phục cũng không vui, tôi cảm thấy mình rất thông minh mà, còn không phải nấu ăn à? Sao trong mơ tôi lại ngu như vậy chứ, học kiểu nào cũng không học được? Cho nên, lúc 10 tuổi tôi liền trộm cầm lấy nồi sạn, bắt đầu lần nấu cơm đầu tiên.
Anh đoán kết quả thế nào?"
Ân Phong nhìn về phía Nhậm Trúc, Nhậm Trúc dừng một chút: "......!Cháy nồi?"
Hắn nhướng mày: "Đừng nói giỡn, thiên tài như tôi sao có thể cháy nồi? Tôi nằm mơ nhiều như thế, mười lần có chín lần đều là cháy nồi, cho nên tôi đặc biệt cẩn thận điểm này, vậy nên tôi không có cháy nồi, ừm, chẳng qua là không xào chín với bỏ nhầm gia vị mà thôi."
"Phụt."
"Vậy đã lợi hại hơn tôi trong mộng nhiều rồi." Đầu bếp Ân cảm thán.
"Sau đó tôi cảm thấy tôi có thiên phú nấu ăn đấy chứ, nên bắt đầu học tập.
Dù sao, ngay từ đầu nhiệt tình chính là cứ như vậy mà bốc cháy lên.
Sau nữa là đến năm tôi 18 tuổi kia, cái năm mà tôi kể với anh mặt tôi suýt chút bị nổ cho hủy dung ấy, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ quái, lúc ấy tôi nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ chỉ bởi vì một giấc mộng mà từ nay về sau tôi phải đi lên con đường làm đầu bếp à? Cảm giác 8 năm qua, từ mười tuổi đến mười tám tuổi tôi giống như là bị mê muội, có cần thiết liều mạng như thế sao? Lúc ấy tôi đã là đầu bếp dự bị có chút danh tiếng rồi."
"Khi đó tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy mình kỳ thật cũng không phải đặc biệt thích nghề này, có thể làm thành như bây giờ là được rồi.
Cho nên tôi liền tính đổi đi học nghề khác, tỷ như tâm lý học gì đó, tôi cảm thấy rất thú vị."
Nhậm Trúc há miệng thở dốc, hồi lâu sau mới nói: "......!Nếu anh mà đổi nghề, hẳn sẽ trở thành một nhà tâm lý học cực kì lợi hại đấy."
Ân Phong cười: "Tôi cũng nghĩ như thế, chỉ có điều, kỳ thật làm nhà tâm lý học cũng rất mệt.
Tôi cảm thấy nếu tôi có kiếp sau, làm một rich kid ăn no chờ chết thì tốt rồi, cái loại có tiền làm trời làm đất ấy.
Tương đối nhẹ nhàng."
Khóe miệng Nhậm Trúc run run, vẻ mặt hết sức thành khẩn kiến nghị: "Tôi cảm thấy cho dù có làm rich kid cũng không cần làm trời làm đất, tính tình vẫn nên ôn hòa chút thì tốt hơn."
Ân Phong hừ một tiếng: "Dù sao, lúc đó tôi tính đổi nghề.
Chỉ là buổi tối hôm đó tôi lại nằm mơ."
Nói tới đây, giọng Ân Phong trầm xuống, đột nhiên mang theo một chút hương vị nghiến răng nghiến lợi: "Tôi mơ thấy một người."
Nhậm Trúc trong lòng nhảy dựng, cả chính anh cũng không nhận ra giọng nói mình có chút khô cằn: "Là......!Người như thế nào?"
Ân Phong ha hả: "Sao tôi biết được? Dù sao anh ta cực kì bắt bẻ, tính tình không được tự nhiên, luôn là ở một điểm khó hiểu nào đó mà vô cớ gây rối, nói không chừng là một tên xấu hoắc còn bị liệt dương."
Nhậm Trúc: "......"
"Tôi không nhìn thấy mặt anh ta.
Chỉ biết anh ta là một người đàn ông tiêu chuẩn rất cao, giọng nói cũng rất êm tai, ừ, có chút giống với giọng của anh.
Nhưng buổi tối ngày đó trong giấc mơ của tôi nhiều thêm anh ta, tôi thấy tôi bưng cơm mà mình làm cho anh ta, sau đó, anh ta liền bắt đầu bắt bẻ các kiểu với cơm mà tôi làm."
Mặt Ân Phong đen ngòm: "Nơi này không được, nơi đó không tốt, bỏ nhiều muối, đường bỏ nhiều, nước tương cho nhiều! Độ lửa không đủ, quá lửa rồi! Anh ta quả thực là thời thời khắc khắc đều đang bắt bẻ, chưa bao giờ nói tôi làm tốt!"
Nhậm Trúc: "......"
"Cho nên, sau buổi tối hôm đó tôi lại bắt đầu nhiệt tình yêu thương nấu ăn." Ân Phong cười lạnh lùng: "Nhất định phải làm anh ta một câu cũng nói không nên lời trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi mới hả dạ!"
Nhậm Trúc: "......!Cho nên đây mới là bí quyết trở thành đầu bếp cấp sao trẻ nhất hiện tại của anh?"
Đầu bếp Ân không nói gì, cơ mà biểu tình trên mặt đã nói rõ hết thảy.
Vẻ mặt Nhậm Trúc cực kì phức tạp lại mang theo đồng tình: "Kiếp sau anh vẫn nên làm rich kid làm trời làm đất đi." Đời này thật là khổ cho anh rồi.
Ân Phong hừ một tiếng, sau một lát hắn lại hòa hoãn sắc mặt lắc đầu: "Thật ra cũng không quá đáng tới vậy.
Nếu không có anh ta, tôi nghĩ có lẽ mình đã không có thành tựu như ngày hôm nay.
Hơn nữa......"
"Hơn nữa?"
"......! Không có việc gì, anh ta thích nhất chính là xương sườn kho tàu." Ân Phong tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại sửa miệng.
Nhậm Trúc tức khắc hiểu rõ: "Cho nên anh mới vừa hận vừa yêu với món xương sườn kho tàu?"
Ân Phong nhìn Nhậm Trúc, đột nhiên hỏi: "Anh rất thích ăn xương sườn kho tàu?"
Nhậm Trúc cười: "Đúng vậy, cực kì thích.
Mỗi ngày ăn tôi cũng không ngán, hơn nữa, tôi ăn nhiều xương sườn kho tàu như thế, thích nhất vẫn là đĩa trước mặt."
Ân Phong đột nhiên khựng lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Nhậm Trúc, nhìn nụ cười rõ là dịu dàng mê người trên mặt người này, đột nhiên muốn cướp đường mà chạy.
Hắn rõ ràng không thấy được người kia, rõ ràng đã từng điên cuồng tìm kiếm, cũng đã xác định đó chẳng qua là một kỳ ngộ trong mơ mà thôi, vĩnh viễn đều không phải chân thật.
Nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên lại không chắc chắn như thế, người trước mặt này thế nhưng dần dần cùng người kia chồng lên nhau, nói lời nói giống nhau như đúc.
Ân Phong ôm lấy ngực mình, lại một lần cảm giác được, phát ra từ nội tâm hắn: vui sướng, hưng phấn cùng......!Bi thương.
Mà lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác này là trong nháy mắt nhìn thấy người nọ ở bệnh viện.
"Anh làm sao vậy?" Nhậm Trúc nhìn Ân Phong bỗng nhiên vẻ mặt không rõ, có chút khó hiểu.
Mà đáp án Ân Phong cho anh thật ra lại làm anh có chút không biết làm sao.
"Tôi cảm thấy, hình như tôi rất thích anh.
Tuy rằng trước đó tôi cực kì không thích anh."
Nhậm Trúc a một tiếng, nếu mà là người khác có lẽ sẽ không hiểu những lời này, nhưng anh lại hiểu rõ mà cười, nếu nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện, trong nụ cười của anh còn nhiều thêm chút hoài niệm.
"A, tôi cũng thế, tôi cảm thấy, tôi cũng rất thích anh, tuy rằng lúc trước tôi cũng không thích anh."
É é é é é é é!
Trong bầu không khí hết sức tuyệt vời này, một âm thanh kì lạ đột nhiên vang lên.
Nhậm Trúc cùng Ân Phong đồng thời quay đầu, liền thấy được Lộc Minh bưng một mâm đồ ăn, vẻ mặt quái dị dẫm lên trên mình con gà gào thét.
________________________
Tiếng kêu của con gà này nó khó miêu tả lắm mọi người ạ, nên là trong khi chờ tui tìm được từ mô tả thì mọi người đọc "É é é" đỡ nhá:">.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...