Vào ngày sinh nhật 60 tuổi của Nhậm Trúc, sáng sớm anh đã bị Ninh Huân chú trọng dưỡng sinh gọi dậy.
Hai yêu thích lớn nhất cuộc đời thầy Nhậm, ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ đến tự nhiên tỉnh, cho nên cho dù đã sống chung với nhau vài chục năm rồi, đối với thói quen cứ sáng sớm là gọi mình rời giường của giáo sư Ninh anh vẫn hết sức bất mãn.
Bây giờ hai người đều đã không phải là mấy anh đẹp trai như năm đó, mà là hai cụ đẹp lão rất tinh thần, giáo sư Ninh không biết đã dạy ra bao nhiêu tiến sĩ rồi, nhưng hắn vẫn như cũ cho rằng bản thân vẫn là một thanh niên: "Nhanh rời giường, hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của em.
Một đám nhãi ranh kia của em đều đang kêu gào phải làm tiệc sinh nhật cho em kìa, giữa trưa Kim Hào Đình, đã bao trọn.
Em làm vai chính, không thể đi quá muộn được."
Lời này nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng mà thầy Nhậm tiện tay lấy điện thoại để đầu giường nhìn giờ, liền hận tới mức trực tiếp quăng luôn điện thoại vào đầu cụ Ninh đẹp lão đang thay đồ.
Giờ mới 5 rưỡi sáng! Dậy dậy cái méo!
Mà giáo sư Ninh cứ như là mọc mắt sau đầu, chính xác không lầm tiếp lấy cái điện thoại kia, vừa xoay người vừa lộ ra nụ cười đẹp lão: "Honey, chúng ta lớn tuổi, ngủ sớm dậy sớm khỏe thân thể.
Mỗi ngày dậy sớm rèn luyện mới có thể sống lâu được.
Nể mặt anh muốn cùng em răng long đầu bạc, em giúp anh nhanh chóng rời giường, cùng anh dắt chó đi dạo đi."
Đối với lời thỉnh cầu giống như lời ngon tiếng ngọt mỗi buổi sáng, thầy Nhậm đã hình thành hệ miễn dịch hiệu quả.
Vốn dĩ anh còn muốn nhắm mắt lại ngủ một lát, bỗng nhiên cả người cứng đờ, nhớ tới một chuyện.
Ninh Huân có chút ngoài ý muốn nhìn Nhậm Trúc bị mình gọi dậy dễ dàng, đang muốn nói chuyện lại nghe Nhậm Trúc ở đối diện nói: "Hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của em?"
Ninh Huân cười gật đầu: "Đúng vậy, vui không, bất ngờ không? Em quên rồi đúng chứ? Nhưng Lỗ béo với Chu Lai nhớ rõ lắm đấy.
Càng khỏi nói hiện tại em còn là giáo viên đặc cấp quốc gia, trên tay dạy ra mấy chục cao tài sinh của thủ đô, mười mấy giáo sư và mấy uỷ viên tỉnh trưởng, mấy ông lớn thương nghiệp ha? Nếu không phải ngài đây đã về hưu, phỏng chừng mấy đại gia kia đều hận không thể nâng em về nhà làm bảo vật trấn trạch kia kìa."
Nhậm Trúc nghe vậy trực tiếp cười ra tiếng, sau đó trợn mắt xem thường: "Câm miệng, đừng lưu manh." Nói xong anh bỗng nhiên liền nhớ tới năm đó người này ngồi trên xe buýt lần đầu tiên mở miệng ba hoa chích chòe, liền nhịn không được lại tiếp tục mỉm cười.
Lúc sau hai người cùng dắt Đại Hoàng và Đại Hoa đi dạo, ăn một bữa sáng vô cùng đơn giản, sau đó thầy Nhậm bị giáo sư Ninh lôi kéo đi dạo một vòng trung tâm thương mại mua một bộ quần áo mới, nhân tiện cũng mua luôn cho mình, hai cụ đẹp trai 60 tuổi mặc đường trang màu đỏ vui vẻ, thoạt nhìn cứ như là con cái trong nhà sắp kết hôn ấy.
Dù sao giáo sư Ninh rất vui, mà Nhậm Trúc nhìn hắn vui cũng vui lây.
Tới 10 giờ sáng, giáo sư Ninh lái ông bạn siêu xe già cỗi chở bạn đời của hắn đi Kim Hào Đình.
"Mỗi lần đi con đường này anh đều sẽ nhớ tới lần cả lớp 6-8 tụ hội kia.
Khi đó em chở Chu Lai trên một chiếc xe điện mini ở trước mặt anh diễu võ dương oai, cái chiếc xe cũ rích luôn chạy băng băng này của thế mà còn dám chết máy.
Anh tức tới mức bật cười luôn."
Nhậm Trúc cũng nhớ tới khung cảnh khi ấy, có chút đắc ý nói: "Cho nên em nói, giờ xe nhiều hơn, lái siêu xe để khoe khoang còn không tiện bằng chiếc xe điện mini của em.
Anh xem hai chúng ta đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn, có lần nào anh lái được nó vào à? Còn không phải đều nhờ cả vào xe điện mini của em sao?"
Giáo sư Ninh lại nở nụ cười, sau đó hắn bỗng nhiên thở dài: "Không biết sao gần đây anh luôn nghĩ tới chuyện trước kia.
Có lẽ là vì anh thực sự đã già rồi? Nhưng anh vẫn không rõ vì sao đôi tay này của anh lại ngốc như thế, học vài chục năm rồi mà vẫn là một sát thủ nhà bếp vô cùng xứng chức.
Phỏng chừng cả đời này không có hy vọng rồi, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ làm cho em bữa cơm ngon nhất."
Nhậm Trúc nghe vậy trên mặt khựng lại, một lúc sau anh mới gật đầu: "Nếu kiếp sau anh làm cho em bữa cơm ngon nhất, vậy em đây liền cố mà chờ anh thôi, chẳng sợ anh không quen biết em, em cũng sẽ chủ động đi tìm anh.
Dù sao khó ăn cả một đời này rồi, em cũng nên hưởng phúc chứ."
Trong xe tức khắc liền truyền đến tiếng cười của Ninh Huân, mà lúc hắn cười, Nhậm Trúc lại cảm thấy tâm tình của mình vào thời khắc này có chút bi thương.
Kim Hào Đình trong vài chục năm qua đã sửa chữa rất nhiều lần.
Nhưng mặc kệ trang hoàng ra sao, sự xa hoa và xa xỉ của nó luôn xứng với cái tên ấy.
Thời điểm Nhậm Trúc cùng Ninh Huân tới, mấy trăm thanh niên cả trai lẫn gái thoạt nhìn như tinh anh xã hội hoặc là giản dị bình an, đều náo nhiệt chen nhau trước cửa, giữa một rừng người kia, Chu Lai và Lỗ Ban Ban một thân tây trang giày da, nom cũng ra hình ra dáng lắm cất bước về phía trước đầu tiên, cả hai đồng thời vươn tay của mình từ hai hướng khác nhau, ôm Nhậm Trúc thật chặt.
Điều này làm cho giáo sư Ninh đứng bên cạnh có vẻ hơi xấu hổ, mọi người đều cất lên tiếng cười thân thiện.
"Cái tên chỉ biết khua môi múa mép như ông đừng có tranh thầy với tôi! Năm nào cũng giành, ông có phiền hay không? Hơn nữa tôi nói với ông bao nhiêu lần rồi là đừng có nhận mấy án kiện của đám nhân vật tai to mặt lớn kia, có phải ông xem như gió thoảng bên tai hết đúng không? Mỗi ngày dì đều điện thoại cho tôi bảo tôi trông chừng ông, tự ông không tự kiểm điểm được hả?" Lúc này thanh niên tuấn lãng, thân thể cao lớn cường tráng giống một như một ngọn núi nhỏ, vừa nhìn liền cảm thấy rất có sức lực trừng mắt nói với thanh niên văn nhã bên cạnh, thanh niên cao lớn kia không cần phải nói, chính là Lỗ tiểu béo năm đó.
Lỗ tiểu béo nay đã lớn lên thành Lỗ Tiểu Sơn, trên mặt cậu chàng đều là nụ cười tự tin như ánh mắt trời, thoạt trông rất có phong phạm lãnh đạo.
Mà thanh niên nhã nhặn kế bên - Chu Lai với khuôn mặt mang vẻ tinh anh chỉ yên lặng đẩy đẩy cái kính gọng vàng của mình, im lặng nở nụ cười lạnh: "Câm miệng đi mập mạp, dì Lỗ mới mỗi ngày gọi điện thoại cho tôi nhờ tôi nhìn ông đừng để ông đi tìm chết, nghe nói hai ngày trước ông trợ giúp cảnh sát bắt được một tên đồ tể? Thật có bản lĩnh nha, suýt chút nữa dọa cho dì chú ra bệnh tim luôn rồi.
Ông còn bảo tôi tự kiểm điểm? Tôi nhiều nhất cũng chỉ múa mép khua môi, mà ông thì dâng cả mạng vào đấy!"
Mắt thấy hai người kia lại sắp cự nhau, Nhậm Trúc ngựa quen đường cũ vỗ lưng hai đứa cái bộp: "Muốn cãi nhau thì về rồi cãi, đừng làm chậm trễ thời gian thầy ăn cơm.
Còn nữa, coi chừng bị giáo sư Ninh mà mấy em bỏ lơ thôi miên, đến lúc đó mấy lời không nên nói đều nói cả, vậy mất mặt đấy."
Vì thế hai người kia phản ứng cực kì nhanh chạy đi lấy lòng Ninh Huân, bị giáo sư Ninh châm chọc mỉa mai một trận—— thông thường khi không đối mặt với bạn lữ nhà mình, giáo sư Ninh vĩnh viễn đều là cái vẻ cao lãnh lại độc miệng.
Đại thọ 60 tuổi của Nhậm Trúc trôi qua hết sức náo nhiệt, bọn học trò, mặc kệ là sự nghiệp thành công hay là bình phàm tốt đẹp đều tiến lên kính trà và tán gẫu với anh, Chu Lai cùng Lỗ Ban Ban càng là toàn bộ hành trình đều thủ chặt ở bên cạnh, cứ như là con ruột của thầy Nhậm ấy.
Trong lần tụ hội ở Kim Hào Đình này, thầy Nhậm vẫn chỉ phụ trách mỉm cười gật đầu uống trà, mà đa phần kính rượu tiếp chuyện lại đều là một mình Ninh Huân ôm đồm.
Mấy học sinh của Nhậm Trúc cũng đã quen kiểu này.
Phảng phất hai người họ vốn nên là thế, khi bọn họ từng người xuất hiện riêng, đều là lạnh lùng lại sắc bén, nhưng khi cả hai làm bạn cạnh nhau, lập tức trở nên nhu hòa mà hiền lành.
Buổi tiệc kéo dài đến tối, học sinh lớp 6-8 vẫn luôn nán lại tới cùng, sau đó mỗi một học sinh đều trao cho chủ nhiệm lớp thân thương của mình một cái ôm thật chặt, cảm ơn anh đã thay đổi cả đời mình.
Tới cuối cùng, Lỗ Ban Ban và Chu Lai từng người lén lút lấy ra một cái hộp đỏ nho nhỏ, Chu Lai dùng khuỷu tay đẩy Lỗ Ban Ban một phát, Lỗ Tiểu Sơn mới nói: "A ừm, thầy ơi.
Lúc trước khi hai người ra nước ngoài đính hôn ấy, em với Chu Lai đều chưa chuẩn bị lễ vật gì cho hai thầy.
Nên cái này coi như là bồi thường của tụi em, lúc trước tụi em không thể hiểu được, nhưng bây giờ tụi em cảm thấy, hai thầy thật sự là trời sinh một đôi."
Vì thế Ninh Huân cười tới mặt như nở hoa, hắn mở hai cái hộp ra nhìn nhìn, trong hộp là hai chiếc nhẫn bạch kim hình thức đơn giản, bên trong có khắc chữ.
Ninh Huân cười đeo một chiếc lên tay Nhậm Trúc, sau đó đưa ngón tay mình ra, trong đầu hắn nghĩ gì ai mà không rõ.
Nhậm Trúc chỉ có thể vừa cười vừa lắc đầu đeo nhẫn cho người này, sau đó, anh liền nghe được thanh âm đã lâu không gặp của hệ thống.
【 Bíp! Chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo, xin ký chủ nhắm mắt lại.
】
Hai mắt Nhậm Trúc đột nhiên mở to, ý cười trên mặt anh cứng lại, rồi sau đó lại lần nữa lộ ra.
Anh cầm lấy đôi tay Ninh Huân, cất tiếng nói: "Em chờ anh ở kiếp sau."
Ninh Huân trừng lớn hai mắt, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy người mới nãy còn rất tinh thần ngã khụy xuống.
"Trúc?!"
Trong tầm mắt Nhậm Trúc lúc này chỉ còn một mảnh tối đen.
Mà khi anh lại lần nửa mở mắt ra, anh nghe thấy được luồng mùi hương nồng đậm mê người, khiến người ngón trỏ đại động.
Bất quá hưởng thụ nơi chóp mũi đã bị cơn đau nơi bụng thay thế, bên tai cũng liên tiếp truyền đến những tiếng kinh hô.
"Thầy Nhậm thầy làm sao vậy?"
"Trời ơi! Miệng ông Mã sùi bọt mép rồi!"
"Mau gọi xe cấp cứu ——!!"
Mười phút sau, Nhậm Trúc sốt ruột mà nằm trên xe cứu thương, nghe hệ thống cũng sốt ruột nốt tuyên bố nhiệm vụ cho mình.
【 Nhiệm vụ thế giới lần này: Cứu vớt tội phạm hạ độc.
】
Nhậm Trúc: "......" Ha hả, nhiệm vụ vẫn cmn lời ít mà ý nhiều như vậy.
Một chút nhắc nhở cũng không cho.
Tác giả có lời muốn nói: Moah moah, mở ra thế giới sau rồi nha ~
À, IQ của mọi người đều online hết ha 0-0, bình luận nói rất đúng, Tiểu Béo là biến thái cuồng giết người, Chu Lai là tội phạm giết người 0-0.
Mà hiện tại ấy hả, hai người kia tuy rằng không phải thẩm phán với cục trưởng Cục Công An, nhưng cũng không khác lắm đâu 0-0.
He he.
Có thể đoán được đúng không.
CP đã định, giáo sư Ninh có thể cười 1001 kiểu.
Duy nhất không đổi chính là hắn thích trêu ghẹo thầy Nhậm:).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...