Giáo sư Ninh không hổ là tiến sĩ tâm lý học, hắn dùng hành động thực tế chứng minh năng lực thừa nhận tâm lý của mình tuyệt đối không phải người thường có thể với tới —— dưới tình huống bạn học cả lớp đều biết mì nước sốt của hắn giống một đống phưn, hắn vẫn như cũ mặt không đổi sắc, thậm chí là tươi cười ăn hết một chén mì này.
Ăn xong rồi hắn còn không quên xuống tay đẩy mạnh tiêu thụ một chén canh gà* (súp gà cho tâm hồn) cho bọn học sinh đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn cùng thầy Nhậm:
"Không cần dùng biểu cảm như vậy nhìn thầy, các em cũng không nghĩ xem, tuy rằng bát mì sốt này của thầy màu sắc không đẹp, nhưng nó lại là một chén mì hàng thật giá thật.
Hơn nữa, nói thật ra mùi vị cũng không tệ lắm, mà trên thế giới này còn có rất nhiều rất nhiều người cho dù muốn ăn được một bát mì như thầy cũng rất gian nan, bọn họ chỉ có thể ăn màn thầu làm từ lương thực quá hạn, thậm chí nhịn đói chịu đói.
Thầy tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi lãng phí thức ăn, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với những người nghèo khổ và đói khát ngoài kia và những người làm ra lương thực, tin tưởng những thiếu niên sắp trở thành học sinh trung học đây cũng sẽ không lãng phí thức ăn đúng không?"
Trẻ em tuyệt đối là một trong những đoàn thể dễ lừa dối và kích động nhất trên thế giới, sau khi nghe thầy dạy tâm lý ân cần dạy dỗ một hồi, một đám vẻ mặt cực kì kiên định nhận chén canh gà này.
Dùng hành động thực tế tỏ vẻ bọn nó tuyệt đối không bỏ mứa cơm, phải quý trọng lương thực!
Ở một bên thấy toàn bộ quá trình - Nhậm Trúc: "......" Người này tới trường học bọn họ để làm giáo viên phụ đạo thật sự là quá nhân tài không được trọng dụng rồi, anh ta hẳn nên đi tạo một tổ chức bán hàng đa cấp mới đúng, tuyệt đối là tiết tấu một giây khuếch trương vô số thành viên, mấy tháng là có thể trở thành tỷ phú!
Ninh Huân cảm giác được tầm mắt phức tạp của anh, quay đầu cười tà mị với thầy Nhậm: "Thế nào? Có phải tôi rất lợi hại? Rất đẹp trai hay không?"
Thầy Nhậm tuy rằng cảm thấy năng lực thừa nhận tâm lý của người này khá tốt, biết ăn nói, nhưng đầu óc hơn phân nửa là có vấn đề.
Rất nhanh, giờ cơm trưa đã kết thúc trong không khí vui sướng, sau đó dưới tình huống đa số học sinh chỉ có thể dùng khăn giấy lau lau cái hộp cơm bóng nhẫy của mình rồi nhét vào ba lô đi tiếp, bạn học Chu Lai bỗng nhiên lấy ra một Thần Khí làm sạch —— khăn lau chén siêu tiện lợi! Cậu nhóc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy đứa trong lớp, nhẹ nhàng lau một cái, làm hộp cơm bóng dầu nhà mình sạch bong sáng bóng, còn cái khăn lau chén tiện lợi kia thì cậu đưa tay ra ngoài dùng nước mưa rửa, thế mà một lát đã rửa sạch sẽ!
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ hứng thú với cái khăn lau chén thần kì đó.
Mà thầy Nhậm lại tỏ vẻ: "Điều này nói rõ bạn học Chu Lai đã sớm đã nghĩ tới lên núi sẽ gặp phải tình huống như vậy, hơn nữa chuẩn bị thêm vào.
Rất hiển nhiên ở điểm này, em ấy hơn các em."
Cả đám nghe câu này, một bên gật đầu, một bên lại hơi hơi không phục, bọn nó còn có đòn sát thủ lợi hại chưa có lấy ra đâu nhá! Chờ đến buổi tối là biết à! Sau khi khuyến khích mọi người, lại thuyết minh một chút lộ trình cùng những việc cần chú ý xong, học sinh lớp 6-8 lại một lần nữa lên núi.
Đa phần bọn học trò đều mang theo áo mưa hoặc là ô che, rốt cuộc cha mẹ đều sẽ cực kì chú ý việc này, nhưng lớp 6-8 lại vẫn có ba người không mang áo mưa, ô che.
Ba người này lần lượt là Chu Lai, Mao Điềm Điềm cùng với Lỗ Ban Ban.
Thầy Nhậm có chút cạn lời nhìn ba đứa nhỏ trên mặt mang theo biểu tình âm trầm, khổ sở cùng với phẫn nộ, nhịn không được thở dài.
Tình huống của Chu Lai anh rất rõ ràng, cha mẹ đều ở trong ngục giam, cho dù vẫn bảo đảm về mặt vật chất, nhưng một đứa nhóc lại cẩn thận nghiêm túc ra sao cũng rất khó làm được mọi mặt chu đáo.
Nhưng Lỗ tiểu béo cùng cô bé thoạt nhìn gia cảnh rất tốt này là sao? Người trong nhà chỉ nghĩ mang đồ ăn và đồ chơi cho tụi nó hả? Vậy mà ngay cả áo mưa với dù cũng không chuẩn bị.
Nhìn bản mặt ba đứa nhỏ như là sắp tận thế tới nơi, lại để bọn nhóc tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn nữa, phỏng chừng khóc luôn quá.
"Được rồi, các bạn học có dù, hiện tại đến lượt các em phát huy tình đoàn kết của mình, mọi người tới tập hợp một chút, tiếp thu ba bạn học không mang dù này đi, hai người đi cùng nhau còn có thể che dù cho nhau, cũng coi như là giúp các em giảm bớt gánh nặng."
Học sinh có dù của lớp 6-8 có tổng cộng 10 đứa, Nhậm Trúc chọn ra ba học sinh nam cao to cầm dù ra.
Ba đứa nhóc này sau khi được chọn đều có chung mục tiêu là đi về phía Mao Điềm Điềm, bọn nó nghĩ gì trong lòng quả thực là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.
Nhưng cuối cùng có thể che dù chung với Mao Điềm Điềm chỉ có một người, cho nên, sau khi bọn Mao Điềm Điềm rời khỏi, dư lại hai người là Tống Phong cùng Từ Minh Hâm cũng chỉ có thể không tình nguyện gì mấy mà tiếp thu Lỗ tiểu béo với Chu Lai.
Cũng may bên Lỗ tiểu béo rất dễ nói chuyện, nhóc lại là đại ca đám trẩu tre trong lớp, cho nên Tống Phong rất nhanh đã rơi vào tay giặc dưới các loại hứa hẹn của nó, cam tâm tình nguyện bung dù cho Lỗ tiểu béo.
Mà bên Chu Lai lại không biết ăn nói, cậu nhóc cũng không có biện pháp hứa hẹn chỗ tốt gì đó cho Từ Minh Hâm, thế cho nên Từ Minh Hâm nhiều ít có chút không vui, nhưng bị trấn áp dưới dâm uy của chủ nhiệm lớp, nó chỉ là lẩm bẩm một câu rồi không nói gì nữa.
Đến tận đây, thầy Nhậm nhìn đại bộ đội lên núi, khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó anh mặc áo mưa bắt đầu đi về phía trước, mà tầm mắt anh vẫn luôn nhìn chăm chú về phía Chu Lai.
"Anh không cần nhìn nó như thế, thằng nhóc kia có thể sống qua ba năm bị Lỗ tiểu béo bắt nạt, tất nhiên tự có chỗ hơn người.
Anh cứ luôn ngó chừng nó, bảo hộ nó, ngược lại sẽ làm nó cảm thấy khẩn trương." Ninh Huân bung dù đi tới.
"Thằng bé vốn đã đặc biệt lại nhạy cảm, đối với người có tính cách như nó, càng bảo hộ và thiên vị, càng sẽ làm nó cảm thấy mình là một đứa nhỏ đáng thương."
Nhậm Trúc nghe thấy lời này, mày hơi hơi nhíu lại, anh đã từng gặp qua đứa bé có lòng tự trọng rất lớn lại mẫn cảm.
Nhưng tựa hồ không có đứa nào hiếu thắng giống Chu Lai.
Nhưng nghĩ tới Chu Lai đã từng là một thiếu gia không khác gì Lỗ tiểu béo, sau lại bởi vì cha mẹ tham ô mà nhà tan cửa nát, bác trai bác gái của cậu bé cũng lười không quản cậu.
Dưới tình huống như vậy, đứa nhỏ này......!
"Thôi, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu." Nhậm Trúc tiếp nhận cách nói của Ninh Huân, bắt đầu nghiêm túc leo núi.
Nhưng theo thế mưa càng lúc càng lớn, Nhậm Trúc vẫn cứ nhịn không được chuyển mắt về hai cặp che dù là bốn đứa nhỏ kia.
Anh xoa xoa ấn đường của mình, cứ luôn cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp phát sinh.
Nhưng hơn một giờ sau đó, toàn bộ đội ngũ leo núi của lớp 6-8 vẫn cực kì có trật tự, lại tràn ngập vui sướng.
Thầy Nhậm nghe bọn nhỏ ở phía trước lớn tiếng hô to cười đùa, cho rằng chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi, anh đang muốn quay đầu trò chuyện với giáo sư Ninh vẫn luôn ở bên cạnh quấy rầy mình, mà ngoài ý muốn lại xảy ra ngay trong nháy mắt ấy.
"A ——!"
"Trời ơi cứu mạng với!"
Trong một thoáng Nhậm Trúc chỉ kịp nhìn thấy phía trước có một học sinh kêu to từ chỗ nào đó trên bậc thang leo núi ngã xuống, không biết có phải là trùng hợp hay không mà nó trực tiếp đâm về phía Lỗ tiểu béo cùng Tống Phong, lúc sau, Lỗ tiểu béo cũng không trụ vững lăn xuống luôn.
Vì thế người thét chói tai liền từ một biến thành hai, rất nhanh đã lây lan khắp lớp 6-8.
Rất nhiều thiếu niên đi ở phía trước quay đầu lại muốn xem phía sau đã xảy ra chuyện gì, mà những học sinh còn lại thì muốn nhanh chóng chạy lên trên.
Trong nháy mắt này, Nhậm Trúc biết một khi không thể ổn định tình hình, người té ngã có khả năng sẽ từ hai biến thành nhiều học sinh, tiếp đó tạo thành một tai nạn leo núi nghiêm trọng.
"Im lặng hết! Đứng im đừng nhúc nhích!"
Thời khắc này thầy Nhậm trực tiếp hô to một tiếng, sau đó bằng một cách thần kỳ, những đứa nhỏ ồn ào nhốn nháo trong nháy mắt liền nghe lời đứng nghiêm lại.
【 Bạn kích hoạt kỹ năng: Chủ nhiệm lớp ôn hòa răn dạy bản biến dị ( tiếng quát lo lắng): toàn thể học sinh lớp 6-8: -10 trí lực, -5 tinh thần lực.
Kích hoạt hiệu ứng "Ngây ra như phỗng" hiệu quả ba phút.
】
Bọn học sinh giống như gà con, từng đứa thành thành thật thật đứng yên tại chỗ, tuy rằng tròng mắt còn đảo láo liên, nhưng lúc này không còn thét ầm ầm kêu to chạy loạn.
Dưới tình huống như vậy, Nhậm Trúc cùng Ninh Huân dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới phía trước Từ Minh Hâm và Lỗ Ban Ban đã ngã xuống nhưng vẫn còn có xu thế tiếp tục lăn xuống, thẳng tắp tiếp được hai đứa, đỡ tụi nó đứng lên.
Nhậm Trúc liếc nhanh từ trên xuống dưới đánh giá mấy đứa một phen, xác định hai đứa không bị thương tích nghiêm trọng, chỉ đập trúng đầu và cánh tay, cộng thêm lăn một thân bùn mới thở dài một hơi.
May mắn, lúc này anh thật sự cực kì biết ơn vì mình có một cái hệ thống chủ nhiệm lớp, nếu không nói cách khác, mọi chuyện sẽ phát triển theo tình huống tồi tệ nhất.
Nhậm Trúc xác định cả hai đều không có trở ngại gì mới bảo mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi tại chỗ.
Khi anh xoay người muốn dò hỏi rốt cuộc là chuyện như thế nào, Từ Minh Hâm cùng Lỗ tiểu béo đều cực kì tức giận quát to, đứa này duỗi một ngón tay chỉ vào đứa kia.
"Chu Lai! Vì sao mày muốn đẩy tao?! Mày muốn hại chết tao có phải hay không?! Là bởi vì lúc trước tao bắt nạt mày, cho nên mày muốn hại chết tao?"
Khuôn mặt vốn có chút lo lắng của Chu Lai nháy mắt liền trở nên âm trầm cùng lạnh nhạt, cậu lạnh lùng nhìn Từ Minh Hâm, một câu cũng không muốn nói với nó.
Mà Lỗ Ban Ban lại phẫn nộ chỉ vào Tống Phong: "Lúc trước tao còn nói muốn mang mày đến nhà chơi! Mời mày đi xem phim! Thế mà khi Từ Minh Hâm lăn xuống mày lại đẩy tao ra ngoài chắn! Mày là cái thứ tiểu nhân vô sỉ, tao muốn tìm người đánh chết mày!"
Tống Phong giơ dù, biểu tình cũng tức tối: "Mày đừng có mà oan uổng người khác! Tao có ý tốt che dù cho mày, mày còn đổ oan là tao đẩy mày! Rõ ràng là mày bị Từ Minh Hâm tông té, còn trách gì tao?!"
Bọn học sinh trong lớp nghe mấy đứa này tranh luận đều bắt đầu cúi đầu khe khẽ nói nhỏ, mà Nhậm Trúc thì lại chậm rãi cau mày.
Vừa nãy anh thả lỏng quá sớm, hiện tại xem ra, chuyện này mới là thứ làm anh tâm thần không yên, cái phiền toái cần giải quyết thỏa đáng đây mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...