Sáu đứa học sinh lớp 7 Chu Hậu bị bản kiểm điểm ba trăm ngàn chữ dọa cho sợ ngây người, bọn nó thân làm trẻ trâu tiêu chuẩn đã kinh qua đủ loại trừng phạt, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình, nhưng trừng phạt vừa độc ác vừa bắn trúng hồng tâm như này thật đúng là mới gặp lần đầu.
Mà vị thầy giáo khuôn mặt dễ nhìn lại thoạt trông đặc biệt khó đối phó trước mắt đây vô luận là phương diện nào đều tỏ vẻ anh tuyệt đối không nói chơi, sáu thằng tụi Chu Hậu tức khắc liền cảm thấy trong lòng phải nói là má nó lạnh!
Này cmn còn không bằng tìm ba má tụi nó, để ổng bả hung hăng quất cho một trận bầm mình luôn cho rồi! Kiểm điểm ba ngàn chữ thì thôi đi, còn phải chép lại 100 lần, phải chép tới ngày tháng năm nào chứ hả?! Chu Hậu còn muốn nói gì nữa, Nhậm Trúc liền trực tiếp mở miệng:
"Về sau mỗi ngày tôi sẽ bảo học trò trong lớp tôi đến đây nhận giấy kiểm điểm của các cậu.
Cũng chỉ là một trăm ngày mà thôi, thiết nghĩ sau khi hoàn thành xong chuyện này, các cậu hẳn là có thể khắc sâu nhận thức được sai lầm và sự ngu xuẩn của mình." Giọng Nhậm Trúc rất lạnh, nhưng lời anh nói làm cho trong lòng đám Chu Hậu càng thêm nặng nề.
"Các cậu bây giờ đã 13 tuổi, trừ phi là thứ lòng lang dạ sói cầm thú không bằng, bằng không nên biết cha mẹ các cậu nuôi các cậu ăn học không dễ dàng, có lẽ bọn họ quản không được các cậu, nhưng nếu các cậu cảm thấy bản thân có thể không có một chút lòng cảm ơn cùng kính yêu mà phá hủy toàn bộ trả giá của bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy sinh các cậu còn không bằng sinh một miếng xá xíu, làm cho bọn họ không chỉ không thể kiêu ngạo vì các cậu mà còn phải thời thời khắc khắc giúp các cậu chùi đít, làm cho bọn họ bởi vì các cậu mà không dám ngẩng đầu, bị hàng xóm láng giềng nhạo báng, vậy các cậu cứ việc làm, tôi bảo đảm có thể khiến cho cha mẹ các cậu vì vậy mà đau đớn tột cùng."
Nói xong lời này, Nhậm Trúc liền mang theo mười đứa trẻ trâu lớp mình xoay người bước đi, lưu lại sáu đứa học sinh lớp 7 Chu Hậu và chủ nhiệm lớp của mấy đứa nó đứng trợn mắt há hốc mồm ở đằng sau.
Mãi một lúc lâu sau chủ nhiệm lớp 7 mới phản ứng lại, sắc mặt khó coi nhìn sáu người Chu Hậu, y rất muốn hỏi một chút tại sao sáu đứa nhỏ này lại làm chuyện đó, nhưng rất hiển nhiên hiện tại mấy đứa còn chưa hồi phục tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ, chủ nhiệm lớp chỉ đành hừ lạnh một tiếng xoay người vào lớp.
Mà qua hồi lâu, một trận gió lạnh thổi qua, sáu thiếu niên đứng ngoài cửa lớp mới như ở trong mộng mới tỉnh, năm đứa trong đó đều nhìn đại ca Chu Hậu của chúng, trong ánh mắt tất cả đều là không xác định.
"Đại ca, làm sao bây giờ? Thật sự phải viết bản kiểm điểm sao? Tới một trăm bản kiểm điểm ba ngàn chữ lận đó!" Trương Đại Long nhịn không được hỏi, sắc mặt đều có chút trắng bệch: "Chắc chép gãy tay luôn không chừng?"
Bốn đứa còn lại cũng gật đầu.
Hy vọng đại ca có thể hoàn toàn không để ý tới cái trừng phạt này.
Tuy sắc mặt Chu Hậu cực kì khó coi, nhưng sau khi nó trầm mặc một hồi lâu, lại nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Tụi mày có thể mặc kệ tâm trạng và sống chết của ông bà già nhà chúng mày à? Dù sao tao cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng ổng bả bởi vì tao mà bị hàng xóm nhạo báng, chỉ chỉ trỏ trỏ."
"Dù cho em học hành rất tệ nhưng cha mẹ em đối xử với em rất tốt! Em cũng không thể làm như vậy!"
"Ai làm người nấy chịu, không thể để ba mẹ em biết, thân thể hai người họ đều không tốt."
Tất cả mọi người đều lục tục biểu đạt ý nghĩ của chính mình, phát hiện mấy đứa thật sự không thể làm được thứ lòng lang dạ sói, cầm thú không bằng như trong lời của thầy Nhậm, làm cho ba mẹ mình cảm thấy đẻ tụi nó không bằng đẻ cục xá xíu, cuối cùng sáu đứa hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, mới uể oải nói: "Chỉ có thể viết thôi."
Chu Hậu cảm thấy cuộc đời của nó chưa từng sốt ruột như này bao giờ, nghĩ thầm về sau vô luận có thế nào cũng không thể chọc đến tay tên thầy giáo kia, tên đó vừa nhìn liền biết mạnh hơn ông thầy chủ nhiệm của bọn nó không biết bao nhiêu lần rồi!
Vì thế, cả một học kì kế tiếp, chủ nhiệm lớp 7 khiếp sợ phát hiện, hành vi của sáu đứa trẻ trâu trong lớp y thu liễm không ít, hơn nữa ngẫu nhiên còn sẽ nghiêm túc nghe một ít nội dung mà bọn nó cảm thấy hứng thú, đây thật sự là quá vượt ngoài dự kiến! Chủ nhiệm lớp nọ đương nhiên biết là bởi vì cái gì, sau đó y nhịn không được cảm thán, vị thầy giáo đấy thật đủ lợi hại.
Lúc này, tâm trạng của thầy Nhậm sau khi giải quyết xong mấy đứa trung học, hơn nữa còn làm đám sửu nhi lớp mình kinh sợ đang rất tốt, trên đường về anh còn hỏi thăm tụi nó về chuyện đồ vật cho chuyến dã ngoại chuẩn bị thế nào rồi.
Đám trẻ trâu lúc này đối với câu hỏi của chủ nhiệm nhà mình tuyệt đối là hỏi gì đáp nấy, một đám đặc biệt thành thật lại hưng phấn mà tỏ vẻ, bọn nó chuẩn bị ly nước áo mưa gậy leo núi gì gì đó, sau đó bọn nhỏ tập thể dò hỏi Nhậm Trúc, bọn chúng sẽ leo ngọn núi nào thế?
Chung quanh thành phố Kinh có không ít ngọn núi nhỏ thích hợp để leo và dạo chơi, Nhậm Trúc đã sớm đã nhìn trúng núi Hồng Diệp, một ngọn núi có phong cảnh tuyệt đẹp nhưng có chút khó leo.
Hiện tại là cuối tháng 10, nếu may mắn thì có thể nhìn thấy lá đỏ khắp cả ngọn núi (hồng diệp = lá đỏ), đồng thời có thể làm bọn nhỏ thể nghiệm tinh thần giúp đỡ lẫn nhau, kiên trì đến cùng trong quá trình leo núi, trong group chat lớp 6-8, các vị phụ huynh trong lớp đều rất tán thành, mà cục trưởng Lỗ càng trực tiếp tỏ vẻ ông có thể cho bọn nhỏ vé miễn phí tiến vào núi Hồng Diệp, một vị khác trong nhà mở công ty bảo an, cũng chính là ba của đàn em số một của Lỗ Ban Ban tỏ vẻ, ông sẽ phái hai vị bảo tiêu hiệp trợ an toàn.
Mấy phụ huynh khác cũng từng người đóng góp được thêm mười lăm cái lều trại, tài nguyên vật chất cực kì phong phú, xem ra là quyết tâm bảo đảm lần dạo chơi ngoại ô này vừa thoải mái lại không chút sơ suất.
Thầy Nhậm tỏ vẻ cái này tốt, khá tốt đấy chứ.
Vì thế, vào đúng 8 giờ sáng thứ 7, toàn thể học sinh lớp 6-8 chờ xuất phát, trong tươi cười của mọi người ngồi trên xe trường lên đường, cho dù là Lỗ Ban Ban cùng Chu Lai hai ngày trước bị đánh cũng dán băng dán và thuốc tím cõng ba lô tới.
Dáng vẻ thảm không nỡ nhìn của hai đứa làm học sinh trong lớp nhịn không được cười trộm, nhưng lại rất bội phục, dù sao hai đứa lớp 6 đối phó với sáu thằng lớp 7 lận á, đó tuyệt đối là tượng trưng cho dũng cảm!
Hơn nữa, trải qua lần Lỗ tiểu béo anh dũng cứu Chu Lai, tuy rằng không cứu thành công, nhưng cách mạng hữu nghị giữa hai thiếu niên vẫn hình thành.
Tuy nói bởi vì nguyên nhân tính cách mà hai thằng nhãi này không có kề vai sát cánh như anh em thân thiết, nhưng Nhậm Trúc cùng Ninh Huân đều có thể nhìn ra được, bọn nó rất tín nhiệm lại tùy ý với đối phương.
Nhậm Trúc mỉm cười.
Hai đứa có khả năng phát triển thành tên biến thái cuồng giết người trong lớp lại trở thành bạn tốt với nhau, nghĩ đến sau này giữa hai đứa nó một khi có ai làm ra chuyện gì không tốt hoặc là cảm xúc không đúng, một đứa khác đều sẽ lo lắng quan tâm trợ giúp, hơn nữa còn sẽ chủ động nói với anh.
Nói như vậy, hẳn đã đủ hoàn thành nhiệm vụ "Cứu vớt biến thái cuồng giết người" của thế giới này rồi nhỉ?
Cũng không biết nhiệm vụ này có thể dò xét tiến độ hay không? Chỉ là dựa vào suy đoán của mình thật sự có chút chủ quan.
Nhậm Trúc vừa mới nghĩ như vậy, trong đầu anh lập tức truyền đến âm thanh nhắc nhở lâu ngày không lên tiếng của hệ thống.
【 Tích! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ trước mắt là 30%, xin ký chủ tiếp tục cố gắng! 】
Nhậm Trúc: "......" Hay cho cái mã hậu pháo.
Cũng may không phải hoàn toàn vô bổ, ít nhất từ cái tiến độ này tới xem, anh cũng không có chọn sai mục tiêu.
"Này, anh ngớ người ra đó làm gì?"
Bên tai Nhậm Trúc bỗng nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp mà lại từ tính, anh quay đầu liền thấy Ninh Huân ngồi bên cạnh mình, người nọ đang chăm chú pha lẫn tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, hai mắt sáng lên: "Vừa nãy hình như tâm trạng của anh không tồi."
Thầy Nhậm bị đoán trúng tâm lý: "......" Vứt cho gã một cái liếc xéo, Nhậm Trúc đứng lên, nhìn đám nhỏ trong lớp mình, nói: "Trên đường rất nhàm chán, ai tới biểu diễn một tiết mục hoặc là kể chuyện cười đi? Bằng không chúng ta chơi trò chơi cũng được.
Tới tới tới! Ai xung phong lên biểu diễn đầu tiên nào?"
Tức khắc không khí trong xe lập tức nóng lên, đám nhỏ trong lớp 6-8 tuy rằng không ham thích học tập, nhưng lại có thể nói là tài nghệ đầy mình, cả lớp một người tiếp một người cậu tới tui đi biểu diễn thể hiện chính mình, bên trong xe trường tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Nhậm Trúc tâm tình sung sướng mà quay video gửi tới group chat, câu được câu không trò chuyện cùng Ninh Huân.
Mà Ninh Huân nhìn thanh niên mỉm cười ghé vào trên chỗ tựa lưng của xe, tay phải đặt trên thành cửa sổ chống cằm, cũng chậm rãi nở nụ cười.
Thật sự không thể tưởng tượng được, ngày thường hắn ghét nhất loại không khí náo nhiệt thậm chí còn ầm ĩ này, nhưng hôm nay lại cảm thấy không khí như vậy khá tốt đẹp; đồng dạng, hắn cực kì không thích nhìn chằm chằm quan sát một người, bởi vì hắn luôn có thể từ trên mặt hoặc là biểu tình của đối tượng bị quan sát phát hiện cảm xúc nhàm chán hoặc là âm u của người nọ, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy bản thân nhìn thanh niên này, tựa hồ có thể cứ như vậy nhìn đến thiên hoang địa lão.
Nhậm Trúc quay đầu, mày khẽ nhếch: "Nhìn cái gì?"
Ninh Huân cười: "Nhìn anh đẹp."
Nhậm Trúc: Mẹ nó thiểu năng trí tuệ.
Thả thính cái gì mà thả!
...........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...