Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!
Cái quái gì...?
Nhiệm vụ... có quá đơn giản không?
Mặc kệ thế nào, hoàn thành trước đã...
Tiêu Phạm Nhạc kéo chăn qua một bên, đứng dậy. Cô với tay muốn đem thứ chất đang được truyền vào cơ thể kia lấy xuống, kết quả là quá thấp nên không với tới.
- ...
Chưa gì đã thấy thêm một cái xui xẻo rồi...
Phạm Nhạc giơ con thỏ.
- Mộ Mộ, lấy nó xuống!
Phạm Nhạc bởi vì bực tức mới ra lệnh cho Mộ Mộ, không ngờ con thỏ trực tiếp rời tay cô bay lên lấy cái túi kia xuống. Phạm Nhạc vô ngữ. Hay thật...
Phạm Nhạc một tay ôm Mộ Mộ, một tay ôm thuốc xuống giường. Bước mới mấy bước mà chân đã đứng không vững.
[Ký chủ đang trong thời gian hồi phục, xin giảm thiểu hoạt động]
- ....
Phạm Nhạc muốn chửi thề một tiếng. Cô chỉ đi mấy bước thôi có được không? Hơn nữa theo tình trạng này thì muốn đi học có mà bằng niềm tin à? Đi mấy bước cũng không nổi, đi học chính là người si nói mộng!
[Nhiệm vụ hệ thống đưa ra tuyệt đối khả thi]
Phạm Nhạc đem Mộ Mộ trong tay lắc lắc.
- Khả thi em gái ngươi!
[Mộ Mộ không có em gái!]
- .....
Ngươi thích hố ta vậy à? Mắng ngươi cũng không xong?
Phạm Nhạc trực tiếp bỏ ngoài tai lời của Mộ Mộ, đứng vững tiếp tục đi. Ít nhất cũng phải cho cô biết bộ mặt của cô bây giờ có được không? Còn may gương ở khá gần giường...
Phạm Nhạc cảm thấy, bề ngoài cũng không quan trọng. Cô chỉ cần đây là một bé loli trắng trẻo là được. Chẳng qua, Tiêu Phạm Nhạc này thật sự rất đáng yêu...
Đáng yêu đến độ cô muốn ôm luôn cái gương!
Vô lý! Quá vô lý!
Có thể tồn tại một bé loli còn cute hơn cả cô luôn sao?
Mặc dù hình ảnh lúc trước của cô là nữ vương lạnh lùng...
Phạm Nhạc để ý một chút xung quanh. Căn phòng này so với căn phòng của cô trước kia, độ xa hoa cũng không thua kém bao nhiêu. Phòng lấy màu chủ đạo là trắng và hồng. Giường bông mềm rất lớn, lăn hai mươi vòng cũng không ngã xuống đất được. Bộ bàn ghế bằng kính gọt qua cạnh đặt giữa phòng, một bên là bàn gỗ hương đặt rất nhiều thú bông và búp bê. Tủ đồ cực lớn che gần hết cả mặt tường chẳng biết chứa thứ gì, làm bằng gỗ thơm tỏa hương ngào ngạt. Trên tường trống treo nhiều bức hình đáng yêu, hình của chính Phạm Nhạc, nhưng khuôn mặt cô bé chẳng có mấy hứng thú.
Nói tóm lại đây là một căn phòng đầy nữ tính. Nói tới là một căn phòng cho công chúa nhỏ cũng không quá. Đối với một đứa trẻ mười tuổi thì như vậy cũng hơi quá xa hoa.
- Chẳng trách đám otaku đều nói nuôi một bé loli thật không nổi mà...
Chính bản thân cô bây giờ đều rất xa hoa có được không?!
- Xem nào... Nhiệm vụ có hình phạt nên hoàn thành trước nhỉ? Mộ Mộ, làm sao để lên cấp?
[Ký chủ có thể tích lũy kinh nghiệm để tăng cấp bằng cách hoàn thành nhiệm vụ. Cách tích lũy khác chưa cập nhật]
- ....
Thế này thì cô lên cấp bằng niềm tin chắc?
Cô là cô cáu rồi nhé...!
- Vậy thì hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày trước vậy... Để xem... Hình như là được khen hai lần, rời khỏi nhà một lần, khiêu khích tùy tiện 5 lần và thân thiện tùy tiện 5 lần.
Phạm Nhạc ngẫm nghĩ. Rời khỏi nhà là không có khả năng rồi. Được khen thì có vẻ dễ. Nhưng khiêu khích và thân thiện? Là đi khiêu khích và đi lấy lòng ấy à?
- Mộ Mộ, ngươi quá độc ác rồi...
[...]
Bây giờ thì cô chả có cách nào hoàn thành nhiệm vụ hết. Lúc đầu còn tưởng là nhiệm vụ dễ dàng cơ...
- Hiện tại 20 điểm phát triển của ta đổi được gì?
[Cập nhật giao diện đổi đồ. Yêu cầu ký chủ chọn mảng đổi]
- Trang phục, tình huống và kỹ năng tạm không cần. Vậy mở giao diện đổi dụng cụ đi.
[Mỗi lần cập nhật giao diện có 20 đồ vật với mỗi vật đều tính kích thước cấp độ tùy chọn theo yêu cầu. 12 tiếng tạo mới một lần. Có thể dùng một điểm trưởng thành để tạo mới. Hiện tại cập nhật vừa xong, giao diện có 20 món đồ]
- Tìm cái gì đó có thể mua được bằng 20 điểm phát triển.
[20 điểm phát triển đổi được thuốc và đồ chơi]
- ....
Đồ chơi cũng có? Bà đây mua đồ chơi làm gì chứ?
- Có loại thuốc gì?
[Trong phạm vi 20 điểm phát triển đổi được các loại thuốc trị cảm hay sốt, thuốc tăng HP]
- Tăng HP?
[HP hiện tại của ký chủ còn 10%]
- Bảo sao yếu dữ thần... Mua một cái đi.
[Ký chủ muốn mua loại nào?]
- Loại cao cấp nhất có thể.
[Đã hoàn tất quá trình giao dịch. Vật phẩm là thuốc tăng HP. Thông tin vật phẩm: sử dụng sẽ tăng được 50HP. Ký chủ có muốn sử dụng?]
- Sử dụng luôn đi chứ để dành làm gì?
[Đã sử dụng. Thông tin của ký chủ hiện tại như sau:
Tên: Tiêu Phạm Nhạc
Giới tính: nữ
Tuổi: 10
HP: 60/100 (Tự động phục hồi: min)
Kỹ năng: Khóa
Vật phẩm: Máu dự trữ
Điểm phát triển: 0
Kinh nghiệm: 0/50
Cấp độ: 0
Nhiệm vụ: nhiệm vụ tân thủ, nhiệm vụ hàng ngày, nhiệm vụ hệ thống.
Thông tin của ký chủ sẽ được cập nhật thêm.]
Phạm Nhạc trầm ngâm.
- Mộ Mộ, HP mà hết thì thế nào?
[HP hết thì ký chủ sẽ bất tỉnh. Nếu chỉ số tự động phục hồi ở mức min thì sẽ không tỉnh lại được nữa. Trong trường hợp có người cố tình giết hay làm mất máu thì ký chủ sẽ chết.]
- Ồ.
An toàn a. Ai lại muốn giết một cô bé 10 tuổi đáng yêu thế này?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Tính xa một chút lỡ như có người điên như thế thì cô phải làm sao? Rồi lỡ HP về 0 mà chỉ số tự động phục hồi của cô vẫn là min thì sao?
- Làm sao tăng chỉ số tự động phục hồi?
[Chỉ số tự động phục hồi sẽ tăng sau khi tăng cấp]
Phạm Nhạc thở phào. Tức là sau khi cô tăng cấp, dù chỉ cấp 1, thì cô sẽ không lo rơi vào trạng thái cạn HP không tỉnh lại nữa.
- Thật tốt rồi, cuộc sống rất bình yên a. Bây giờ thì đi ngủ một giấc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...