Bởi vì Tiêu Phạm Nhạc nhất quyết giả ngu, vì thế không ai moi được tin gì từ cô. Nói không biết gì cả thì có chút lạ, sẽ làm phản tác dụng. Vì thế Tiêu Phạm Nhạc vẽ ra một cuộc ám sát hoành tráng. Nói thì vậy nhưng kết quả thì chỉ là đang đi trên sân trường, thế là bị đánh và ngất.
Cô thật phục cái đầu của cô.
Cuối cùng Tiêu Phạm Nhạc cũng được an ổn quay trở về phòng. Cô ôm Mộ Mộ ngồi trên giường. Nhìn một chút Tử Huyết đang trôi dạt khắp phòng, cô lắc Mộ Mộ.
- Mộ Mộ, dùng thẻ triệu hồi chỉ định nhân vật triệu hồi Hải Nghiên.
Tử Huyết giật mình nhìn qua.
[Sử dụng thẻ triệu hồi chỉ định nhân vật. Ký chủ yêu cầu cẩn thận]
Dưới chân Phạm Nhạc xuất hiện một vòng tròn phát sáng. Thật lâu sau, từ trong luồng sáng bước ra một cô gái.
Cô gái này nhan sắc rất khá. Lấy ánh mắt nhận xét dung mạo cực kỳ khắc khe của Tiêu Phạm Nhạc, nhìn người này cũng coi như lọt mắt. Khí chất thì lãnh đạm, mặt lại treo nụ cười hiền lành, trên người cô ta chỉ mặc trang phục đơn giản.
Ở chương mới nhất Tiêu Phạm Nhạc đăng thì Hải Nghiên vì hiểu lầm nam chính nên hiện đang tại nước ngoài, chấp nhận yêu cầu phi lý của Bạch Hạ để bắt đầu huấn luyện sát thủ. Chương sau sẽ dịch chuyển tới năm năm sau, khi cô ta trở về trên người sẽ đầy ắp thù hận, hành hạ nam chính.
Đáng lẽ thời điểm này khuôn mặt Hải Nghiên sẽ không là vui cười như thế?
A không đúng, tâm tính của Hải Nghiên vốn là lương thiện. Thời điểm bước vào huấn luyện chẳng qua bởi vì nhất thời hồ đồ đồng ý với Bạch Hạ mà thôi. Sau khi hoàn thành huấn luyện, con người cô ta mới thay đổi. Lúc này cười cũng không hẳn là không hợp lý.
Xem ra nên kéo dài thời gian viết tiếp chương sau. Mà nhắc tới, cái ý tưởng của cô...
- A, chỗ này....
Lời nói của Hải Nghiên thành công lôi Phạm Nhạc về lại thực tại.
- Hải Nghiên, xin chào.
Hải Nghiên nhíu mày.
- Người triệu hồi ta?
- Đúng rồi. Mà sao ngươi biết? - Thế giới của ngươi không có phép thuật, ngươi làm sao biết triệu hồi?
- Có người nói.
[Là thông tin từ hệ thống]
- .....
Có phải Bạch Hạ đột nhiên truy sát cô là do thông tin từ hệ thống không hả?
Phạm Nhạc hừ hừ mấy tiếng.
- Mẹ, hóa ra ngươi trông như thế này.
Tiêu Phạm Nhạc phất tay.
- Vớ vẩn. Là do trọng sinh đến cơ thể này.
- Ồ.
Sau đó thì cả hai chẳng biết nói gì, bảo trì yên lặng. Tử Huyết trôi qua trước mặt hai người, sau đó trôi ra ngoài cửa sổ.
- ... - Cô ta đang ngủ đó à? Sao mình trôi đi nơi nào cũng không biết?
Tiêu Phạm Nhạc xoa trán, chán nản. Cô nằm xuống giường ôm gối lăn lộn. Hải Nghiên tùy tiện ngồi xuống gần đó. Phạm Nhạc bảo Mộ Mộ phổ biến vài chuyện cho cô ta, đem Mộ Mộ vứt qua phía đó.
A, đột nhiên chán quá đi.
- Nấm lùn!
- .... - Thật muốn chửi thề.
Cái danh tự nấm lùn này Phạm Nhạc nghe là biết ai gọi. Thằng nhóc này là Vương Ngôn, con trai của Vương Nhĩ. Vương gia với Tiêu gia giao tình rất tốt, là hàng xóm nhiều năm cũng chưa có rắc rối gì.
An Như còn bận việc, đưa Vương Ngôn lên sau đó liền rời đi. Trong phòng còn lại hai đứa nhóc.
- Tới đây làm gì? - Mặt Phạm Nhạc đầy ghét bỏ.
- Thăm. Là tôi cứu cậu đây, đổi một cái thái độ đi.
Tiêu Phạm Nhạc hứ một tiếng, quay mặt đi. Vương Ngôn tiến về phía ghế, ngồi bên cạnh Hải Nghiên. Tất nhiên Vương Ngôn không thấy Hải Nghiên, chỉ là tình cờ ngồi tại đó.
Vương Ngôn giơ tay cầm lấy Mộ Mộ. Định chọc ghẹo Phạm Nhạc, quay lại thấy cô nhìn chằm chằm liền bỏ con thỏ xuống. Không nên chọc cho cô ta khóc rồi.
- Nấm lùn, cậu vì sao thích con thỏ này như vậy? - Vương Ngôn tò mò hỏi.
Tiêu Phạm Nhạc nghe hai từ "nấm lùn" trong đầu đã đầy bão tố. Vừa lúc trong đầu muốn giết người thì Tử Huyết bay vào từ cửa sổ.
- A, có khách.
- ....
- Ô, làm mẹ giận à? Cầm dao đâm chết nó đi. - Tử Huyết chỉ con dao gọt trái cây trên bàn.
- ..... - ừ nhỉ.
Mặc dù con nít không được chơi dao.
- Nấm lùn, cậu....
Vương Ngôn bỏ lửng câu nói khi Phạm Nhạc đột nhiên xuống giường. Cô cầm con dao gọt trái cây trên bàn, tay miết nhẹ lưỡi dao.
Mới đây có một vụ cậu bé vì bị trêu chọc quá nhiều nên cầm dao đâm bạn.
- Nói gì nói lại nghe thử đi.
- .... - Hình như có gì đó không đúng?
Con thỏ trên bàn động đậy, giương đôi mắt giả lên nhìn Vương Ngôn. Cậu bé giật mình nhìn qua Phạm Nhạc. Sau lưng cô một chiếc áo choàng đen rách rưới bay lơ lửng. Bên trong chiếc mũ lóe lên hai tia sáng đỏ, tay áo lộ ra xương tay trắng cầm một chiếc lưỡi hái hoa lệ. Phạm Nhạc cầm dao bước tới. Vương Ngôn bởi vì ngồi trên ghế cao, vì thế Phạm Nhạc giơ tay lên cao là trực tiếp kề dao vào cổ.
- Nói gì nói lại nghe. - Cô yêu cầu lần hai.
- .... - chữ đâu mất hết rồi?
Sắc mặt Vương Ngôn lúc xanh lúc tím, một chữ cũng không nói nổi. Ngồi một bên Hải Nghiên che miệng cười khúc khích, Mộ Mộ hơi động đậy.
A, hiệu ứng đe dọa quá cao nha.
***
[Xin chào khách mời, đây là góc đố vui Mộ Mộ. Chỉ có duy nhất một khách mời chọn câu trả lời đúng, đó là câu C. Xin chúc mừng khách mời đã trả lời chính xác!
Sau đây hệ thống đặt câu hỏi mới.
Hệ thống đang cập nhật câu hỏi. Hệ thống đặt câu hỏi: số phận của Vương Ngôn sẽ là...?
A. Bị ký chủ nóng giận cầm dao chém luôn
B. Được tha, dù sao cũng không thể giết người
C. Bị Tử Huyết trong lúc tùy tiện câu hồn, chết ngắt
D. Đánh ngất mang về Vương gia
Khách mời nhớ vote trước khi rời đi để mau chóng đọc được chương mới nha!
Khách mời, chúc may mắn!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...