Tiêu Phạm Nhạc hôm nay cực kì vui vẻ. So với cô Tiêu Chí Long càng vui vẻ hơn.
Lâm Phạm Nhạc hôm nay đến Tiêu gia!
Hiệu suất hoạt động của Lâm Phạm Nhạc cũng rất nhanh. Ngay sau khi hồi phục, cô ta bắt đầu đánh tiếng cho giới truyền thông. Sau đó thì cô ta tuyên bố không tiếp tục đóng phim nữa, đồng thời trong buổi họp báo cũng mập mờ vài ba câu về tai nạn của mình. Cộng đồng fan hâm mộ của Lâm Phạm Nhạc cũng tin tưởng đây không phải tai nạn phim trường. Nhưng đáng tiếc chuyên viên đạo cụ của đoàn phim đã trốn mất, cảnh sát đang trong quá trình điều tra.
- Tiêu lão gia, lần này thật là phiền rồi.
Tiêu Gia Nguyên lắc đầu.
- Cô Lâm khách khí rồi. Trước đây còn cùng cô có hợp tác qua, chúng ta cũng coi như có quen biết.
- Không ngờ Tiêu lão gia còn để tâm tới chuyện nhỏ nhặt đó.
Lâm Phạm Nhạc lúc này đang cùng Tiêu Gia Nguyên và Tiêu Gia Huy trò chuyện. Tiêu Chí Long sau một hồi nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không đợi được lao lên.
- Nữ thần!
Sắc mặt Tiêu Gia Nguyên lạnh xuống. Chưa kịp để ông nói lời nào, Lâm Phạm Nhạc đã lên tiếng:
- Cậu là....?
- Nữ thần, tôi là fan của nữ thần. Xin hãy cho tôi xin chữ kí!
Tiêu Phạm Nhạc bĩu môi. Tên cộc lốc này, thật không biết ăn nói.
- Cô Lâm đừng để bụng, thằng bé đang độ tuổi bất thường.
- Ngài đừng nói thế. Nghệ sĩ như tôi vốn sống nhờ fan mà. Hơn nữa, cũng không hẳn là xấu.
Mắt Tiêu Chí Long lấp lánh. Quả nhiên là nữ thần của anh, ăn nói thanh nhã, cử chỉ lịch thiệp, còn rất tốt tính! Nữ thần đang nói tốt cho anh!
Nhìn vẻ mặt fan não tàn của Tiêu Chí Long, Tiêu Phạm Nhạc trong lòng khinh bỉ ngàn vạn lần. Hừ hừ, nữ thần trong lòng ngươi chính là em gái nhỏ bị ngươi khinh bỉ đây này!
- Nữ thần!
- Thần thần cái gì, mau tránh ra!
Tiêu Phạm Nhạc tay nhỏ trắng hồng đẩy Tiêu Chí Long ra. Chân ngắn trèo lên ghế, cô an vị trong lòng Lâm Phạm Nhạc. Tiêu Chí Long bỗng chốc hóa đá, sau đó gào lên:
- Con nhóc kia! Mau xuống! Nhóc dám ngồi lên người nữ thần sao hả!?
Tiêu Phạm Nhạc bĩu môi, khinh thường trả lời. Có gì mà không dám? Đây chính là cơ thể của tôi đấy!
- A Nhạc, mau xuống đi. Không được thất lễ. - Tiêu Gia Nguyên nghiêm khắc nhắc nhở. - Đừng có học anh con, không biết lễ giáo gì cả!
Tiêu Phạm Nhạc xụ mặt, kỹ năng Mê hoặc kích hoạt. Tiêu Gia Nguyên nhìn cháu gái ỉu xìu, trong lòng mềm nhũn, cũng không nỡ nặng lời đành im lặng.
[Kỹ năng Mê hoặc tăng cấp. Chúc mừng ký chủ]
Tiêu Phạm Nhạc trong lòng hân hoan, sau đó liền rất vui vẻ ôm Mộ Mộ thoải mái nằm trong lòng Lâm Phạm Nhạc. Tiêu Chí Long dù tức giận nhưng nữ thần đã không nói cũng không tiện có ý kiến gì khác.
- Phải rồi, cậu định nói....
- Không cho!
Sắc mặt Lâm Phạm Nhạc hơi đổi, kỳ quái nhìn Tiêu Phạm Nhạc. Cô cho rằng cần phải đối tốt với fan, lời của Tiêu Phạm Nhạc cô không hiểu. Tiêu Phạm Nhạc thì thào:
- Chữ ký của tôi, tôi muốn cho ai thì cho.
Lâm Phạm Nhạc tỏ vẻ hiểu. Mặc dù là cô ký, nhưng chữ ký cũng không giống với Lâm Phạm Nhạc thật sự. Vì thế cô cũng ít ký tên tặng fan. Bởi vì coi như muốn rút khỏi giới giải trí rồi, cô cũng chưa có tiếp xúc với fan, chưa tới lúc lo đến chữ ký giống hay không.
Tiêu Chí Long lúc này gân xanh đã nổi đầy trên trán. Con bé này lại chọn đúng lúc mà trêu chọc anh!
Nếu lỡ nữ thần có ấn tượng không tốt với anh thì sao?
Lâm Phạm Nhạc tỏ vẻ lúng túng không biết làm sao. Tiêu Phạm Nhạc đắc chí nhìn Tiêu Chí Long.
- Chị xinh đẹp, hứa với em không cho anh ấy chữ ký. - Tiêu Phạm Nhạc nũng nịu.
Lâm Phạm Nhạc còn phải cố nhịn cười. Cô đưa ánh mắt hối lỗi nhìn Tiêu Chí Long, sau đó móc ngoéo với Tiêu Phạm Nhạc.
Tiêu Chí Long hoàn toàn sụp đổ.
- Lêu lêu, chị xinh đẹp thích A Nhạc hơn.
Lâm Phạm Nhạc suýt chút bật cười. Nếu để Tiêu Chí Long biết được ai mới chân chính là Lâm Phạm Nhạc, chắc chắn sẽ phát điên.
Tiêu Phạm Nhạc hết sức tự nhiên, trong lúc Lâm Phạm Nhạc tiếp tục cùng Tiêu Gia Nguyên và Tiêu Gia Huy trò chuyện thì ngồi ôm Mộ Mộ. Tiêu Chí Long quay vòng một hồi, sau cùng bởi vì Lâm Phạm Nhạc hứa hẹn liền nhanh chóng hí hửng chạy đi. Tiêu Phạm Nhạc khinh bỉ nhìn, sau đó tay chân xoay vòng một hồi, liền đem điện thoại trong túi Lâm Phạm Nhạc lấy ra được.
- Đứa trẻ này thật là hiếu động. - Lâm Phạm Nhạc cầm lấy điện thoại trong tay Tiêu Phạm Nhạc.
Tiêu Gia Huy cười gượng không đáp, Tiêu Gia Nguyên ho khan mấy tiếng. Mọi lần đều không quen người lạ, cũng không hiểu vì sao hôm nay lại dính lấy người khác như vậy.
Tiêu Phạm Nhạc nhảy xuống khỏi ghế, làm cho phía kia hai người một trận hoảng hốt. Cũng may cô đáp đất an toàn, sau đó liền kéo tay Lâm Phạm Nhạc.
- Chị xinh đẹp, đi chơi với A Nhạc đi.
- A Nhạc!
- Oa, ba và ông nội không thương con!
- ....
Lâm Phạm Nhạc tỏ vẻ, cô làm quá rồi.
Tiêu Gia Huy mềm lòng, sau đó không nói gì. Tiêu Gia Nguyên bởi vì cháu gái ngoan khóc đành yên tĩnh. Rốt cuộc vẫn lo con bé được nuông chiều quá sẽ hư hỏng, cuối cùng nghiêm mặt:
- A Nhạc, không được khóc!
Tiêu Phạm Nhạc càng khóc dữ. Lâm Phạm Nhạc thầm thở dài với cách giải quyết vấn đề này. Nhưng cô cũng công nhận nó là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất.
- Tiêu lão đừng quát mắng, trẻ con muốn chơi đùa một chút thôi. Hôm nay tôi tới là bởi vì muốn chơi với cô bé, không ngại hỏi thử có thể hay không đây?
Lâm Phạm Nhạc vuốt ve Tiêu Phạm Nhạc, khiến đứa trẻ không khóc nữa. Tiêu Gia Nguyên hiếm thấy ai lại thân thiết với Tiêu Phạm Nhạc như vậy, cuối cùng cũng không từ chối. Tiêu Phạm Nhạc vui vẻ kéo Lâm Phạm Nhạc rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...