Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Tôn Nhu đúng không? – Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ: - Hay là tôi quay video lại đi, thế thì lỡ cô có chuyện gì thì cũng có chứng cứ đúng không…
Đại đệ tử Tôn Nhu lập tức nổi giận!
- Thích thì quay đi! – Tôn Nhu cả giận: - Tôi chỉ là tốt bụng muốn nhắc nhở thôi! Thế thì sao chứ?! Sao lại biến thành vu vạ rồi? Giọng điệu của anh thật là quá ngông cuồng. Hôm nay xem ra có khi tôi phải dùng võ công thật rồi!
Sau đó hai người đứng đối diện, Tiêu Thần Tâm cầm di động chuẩn bị quay clip.
Trương Tiểu Kiếm và Tôn Nhu so đấu là chiêu thức đẩy tay thông thường nhất trong Thái Cực. Cái thứ này, nói trắng ra chính là mỗi người giơ một cánh tay, vẽ vòng tròn ở đó…
Vốn dĩ Tôn Nhu còn định dùng kỹ xảo để bỏ Trương Tiểu Kiếm ra.
Nhưng vấn đề là, kỹ năng của Trương Tiểu Kiếm là hoàn mỹ.
Thái Cực quyền hoàn mỹ rất chú trọng đến cách dùng lực và phát lực. Trước bỏ qua nội lực không cần nói, chỉ bằng kỹ xảo của nó…
Thế nên việc vui to quá!
- Trương ca đúng không? Đẩy tay Thái Cực của tôi không chỉ là vẽ vòng tròn chơi đùa đâu nha, mà có kỹ xảo cả đấy. – Cô vừa đẩy vừa giải thích cho Trương Tiểu Kiếm: - Trương ca cẩn thận nhé, lần này tôi muốn dùng sức đấy…
Ai biết cô còn chưa nói xong, trong giây lát, đã có một luồng lực lượng từ bên Trương Tiểu Kiếm truyền tới, sau đó cô lập tức bay ra…
“Bùm” một phát, Tôn Nhu té ngã xuống đất.
“…”
“Điểm số khiếp sợ +28 đến từ Tôn Nhu!”
Tôn Nhu ngơ ngác!
Chuyện gì vậy?! Sao mình lại đột nhiên bay ra ngoài vậy?!
- Chị ơi! Chị không sao chứ?- Tiêu Thần Tâm thấy Tôn Nhu đẩy một lúc với Trương Tiểu Kiếm rồi đột nhiên ngã xuống đất, vội chạy qua nâng cô đứng dậy, cười híp mắt hỏi: - Chị sao rồi?
- Không… Không sao. – Tôn Nhu ra sức ho mấy tiếng, rồi lắc đầu thật mạnh, nói: - Vừa rồi là ngoài ý muốn thôi.
Rồi cô nhìn Trương Tiểu Kiếm nói:
- Nội lực của anh thâm hậu ghê nhỉ… Thái Cực trọng ý chứ không trọng lực. Tới tới tới, lần này chúng ta thử không dùng nội lực xem ---- Không được đánh lén đâu đấy!
Trương Tiểu Kiếm:
- Oh… Được…
Tiêu Thần Tâm cười muốn bay lên ---- Kiếm ca lầy quá! Ha ha ha! Vẻ mặt vô hại đào bẫy chờ người khác…
Mình thích!
Hai người lại bắt đầu luyện đẩy tay lần nữa.
Lần này Trương Tiểu Kiếm cẩn thận hơn, áp dụng thế thủ, uhm, thế nên hai người đẩy rất vui vẻ. Chỉ nghe Tôn Nhu vừa đẩy vừa nói:
- Thái Cực ấy, nhất định là phải có tĩnh trong động, có động trong tĩnh, thống nhất thật giả, chuyển hóa cho nhau, mới có thể nối tiếp được. Tuần hoàn nhiều lần, đó là quá trình trở thành một bộ Thái Cực quyền. Ví dụ thế này!
Cô nói đến đây, dùng sức thật mạnh, vốn dĩ theo dự đoán của cô, lần này đột nhiên ra chiêu như thế thì kiểu gì cũng phải khiến Trương Tiểu Kiếm lảo đảo một chút, nhưng không ngờ rằng, cô vừa dùng sức, bên kia Trương Tiểu Kiếm cũng đột nhiên dùng sức, khiến cô suýt nữa thì lại té ngã thêm lần nữa…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +18 đến từ Tôn Nhu!”
- Khụ khụ… - Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Nhu đỏ ửng, nói tiếp: - Thái Cực chú ý là dùng ý không dùng sức, thong thả từ từ, rồi nối tiếp lẫn nhau, ý động theo hình, tức là cách chuyển động của Thái Cực quyền. Từ phần eo mà bắt đầu hoạt động, khí thế vang vọng, chuyển rộng ra bên ngoài, thong thả từ từ, tiếp theo nối tiếp chính là mở… Mở!
Cô hét to một tiếng!
Lại dùng sức thật mạnh, sau đó…
Bên kia Trương Tiểu Kiếm cũng đồng thời dùng sức, không nhúc nhích tí nào…
Trương Tiểu Kiếm nghiêm túc nhìn cô:
- Ngài nói có lí, có lí lắm!
- Khụ khụ khụ khụ…. – Tôn Nhu buồn bực hết sức. Vừa rồi liên tục đánh lén hai thần mà không thành công, cho nên bây giờ cô cũng không dám hoạt động lung tung nữa, tiếp tục đẩy tay: - Tĩnh là từ ngoài vào trong, từ biểu hiện đến nội bộ, quan người trên dưới trái phải, đều tĩnh, đều hợp, đều giả. Bất kể Thái Cực diễn biến như thế nào, đều là trăm sông đổ về một biển…
Vào lúc này mà Tiêu Thần Tâm còn không quên nhắc nhở Trương Tiểu Kiếm:
- Thầy ơi thầy nghe kỹ chút nha. Em cảm thấy chị Tôn này giảng vẫn rất có tác dụng á. Em đoán là bằng thân phận của chị này, rất nhiều quan to người giàu có muốn tiêu tiền mời chị ấy giảng một lần cũng không được đâu!
- Khụ khụ khụ khụ…. – Đối mặt với con nhóc xấu xa Tiêu Thần Tâm chơi xỏ, khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Nhu lại đỏ bừng, nói: - Haizzz, mấy ngày không đẩy tay cho nên hơi ngượng tay chút…
Thu tay, đứng vững, hai tay Tôn Nhu đặt trước ngực.
“Phù…”
- Đẩy xong rồi hả? – Trương Tiểu Kiếm không đỏ mặt không thở dốc: - Thế thì tôi tiếp tục dạy đồ đệ của tôi luyện quyền nhé…
- Anh gì ơi, anh chờ đã. – Tôn Nhu vội vàng chen vào miệng Trương Tiểu Kiếm, rồi chợt có chút ngại ngùng nói: - Bộ Thái Cực của anh đúng là có điểm độc đáo, cho nên tôi muốn…
Cô nói đến đây chợt có chút do dự, một lúc sau mới lắc đầu chầm chậm:
- Haizzz… Thôi đi. Dù sao cũng là chuyện riêng của sư môn chúng tôi…
Chuyện gì vậy nhỉ? Sao nhìn cô nàng này có vẻ khó xử vậy?
Trương Tiểu Kiếm hiếu kỳ hỏi:
- Là thế này. – Tôn Nhu chải chuốt ngôn ngữ một chút rồi mới nói: - Ông nội tôi là chưởng môn đương thời của Thái Cực Tôn thị. Vốn dĩ không có chuyện gì, nhưng mấy ngày nay có một người tên là Kim… Woo gì gì đó dẫn theo một đám người Hàn Quốc tuyên chiến với đạo quán Thái Cực của chúng tôi, ước định mười giờ sáng nay sẽ tới đá quán. Tôi vừa nghĩ đến đám gậy Hàn Quốc… Khụ khụ khụ… Là đám người Hàn Quốc kia diễu võ giương oai ở địa bàn của chúng tôi là…
Cô vừa nói thế, Trương Tiểu Kiếm hiểu ngay lập tức.
Mọi chuyện rất đơn giản. Người Hàn Quốc đến đá quán, ông nội của Tôn Nhu chưa chắc đã có thể chống đỡ được.
Nghĩ lại cũng đúng. Bản thân cô chính là đại đệ tử đứng đầu, phỏng chừng là người giỏi nhất trong hàng đệ tử trẻ tuổi. Thế thì ông nội của cô ít nhiều gì cũng đã sáu mươi tuổi rồi, nhất định là không tiện đích thân ra sân so đấu. Thế thì lần này người Hàn Quốc đến đá quán, rất có khả năng sẽ thành công!
Còn có cái tên Kim… Woo gì gì đó? Sao nghe có vẻ quen tai thế nhỉ?
- Có phải là tên Kim Jae Woo không? – Trương Tiểu Kiếm hỏi: - Cái mặt mà vừa thấy đã biến là trong mệnh thiếu đánh ấy?
Nghe vậy, Tôn Nhu không khỏi ngơ ngác:
- Sao anh lại biết? Anh quen hắn à?
- He he…. – Trương Tiểu Kiếm lập tức nở nụ cười: - Lúc trước đánh nó một trận rồi, không ngờ lần này lại có thể gặp lại. Ai nha, tôi cũng là thấy một đám gậy Hàn Quốc… Khụ khụ… Là người Hàn Quốc nhảy nhót nên tức không biết làm gì ấy mà!
- Đúng đúng đúng! – Tôn Nhu nói: - Bọn họ còn nói gì mà Taekwondo mới là võ công hàng đầu thế giới…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má, đéo thể chấp nhận được! Tại sao bọn loz kia lại có thể mặt dày đến thế nhỉ?
- Không cần phải nói thêm gì nữa! – Trương Tiểu Kiếm trực tiếp chuẩn bị khởi hành luôn: - Đạo quán nhà cô ở đâu? Tôi đi áp trận cho cô! Bà mẹ nó chứ, tôi còn không tin bọn loz kia có thể lật ngược trời đất được!
Tôn Nhu vui sướng bất ngờ:
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi! – Trương Tiểu Kiếm đáp một cách đương nhiên: - Giữa các trường phái của chúng ta có chuyện gì thì nói xong, nhưng vào thời điểm này phải nhất trí đối ngoại! Đến lúc đó cô cứ nói với bọn họ rằng tôi là người quét lá trong tông môn của các cô!
Tiêu Thần Tâm: “…”
Kiếm ca, thầy định diễn vai khách mời nhà sư quét lá sao?
Ba người lập tức đi lấy xe.
Hội quán Thái Cực Tôn thị nằm ở phía đông khu vực 4 thành phố Thiên Kinh. Cự ly không xa lắm, ước chừng đi hơn hai mươi phút, ba người đã đến cửa hội quán rồi.
Đây là một tòa nhà lớn có hương vị cổ xưa, diện tích rất rộng, có thể thấy được hoàn cảnh gia đình Tôn Nhu rất tốt ---- Ở một nơi tấc đất tấc vàng như thành phố Thiên Kinh mà còn có một đạo quán lớn, rộng tới ngàn mét vuông như thế, tuyệt đối không phải là một gia đình tầm thường!
Đậu má, đều là tiền cả đấy!
Ba người vừa bước xuống từ trên xe, lập tức có một đám đệ tử đạo quán ào ào vây quanh, bảy mồm tám lưỡi nói:
- Đại sư tỷ chị đã đến rồi. Sao vậy sao vậy? Trạng thái hôm nay có thể đối phó được với đám Hàn Quốc kia không?
- Đại sư tỷ, bọn em đều phải dựa vào chị đấy. Thực lực của đối phương mạnh lắm. Nếu chị không chống đỡ được thì chúng ta mất hết mặt mũi thôi!
- Đúng đấy. Nếu bị bọn họ ép đến mức bắt buộc sư phụ phải ra tay thì tức chết mất!
Có thể thấy được, thực lực của mấy người Hàn Quốc đến đá quán lần này là rất mạnh…
Lúc này, các đệ tử cũng thấy Trương Tiểu Kiếm, không khỏi hỏi:
- Đại sư tỷ, bọn họ là ai vậy?
- Sao tớ cảm thấy quen mắt thế nhỉ?
- Áo Tôn Trung Sơn màu đen! Ô Hắc Vũ!
- Đúng đúng đúng! Tớ nhớ rồi! Không ngờ lại là hắn!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hey yoo? Tao đã nổi tiếng thế rồi à? Thế thì giảm bớt rất nhiều thời gian giải thích đấy nhỉ…
Sau đó Trương Tiểu Kiếm lập tức biết ngay, hắn suy nghĩ nhiều quá…
Bởi vì mấy thằng kia nói tiếp:
- Đại sư tỷ, sao chị lại dẫn cái thẳng lừa đảo chuyên thuê diễn viên tới đây làm gì thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...