Hệ Thống Chém Gió

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Nghe Tiêu Thần Tâm nói vậy, sắc mặt Lý Thu Yến lập tức âm u, toàn thân giống như là một ngọn núi lửa sắp phun trào vậy.
Không có cách nào khác, Lý Thu Yến xưa nay vẫn luôn là nữ chính trong ngành đấu vật, cho dù là học sinh nam đối mặt với cô cũng không dám sơ sẩy. Nhưng nay Tiêu Thần Tâm lại nói chỉ cần một tay là đủ, sao có thể khiến cô không tức giận cho được?
- Được lắm! Tao phải xem thử xem mày đang làm trò mèo gì! – Thân thể Lý Thu Yến vươn ra trước một cách mạnh mẽ, nắm đấm như sắt đấm về phía Tiêu Thần Tâm, chính là một chiêu đấm thẳng đơn giản.
Nhưng đấm thẳng thì đấm thẳng, tốc độ lại quá nhanh, gần như tạo ra một bóng mờ trong không trung!
Nếu là ngày xưa, Tiêu Thần Tâm đối mặt với kiểu công kích này nhất định sẽ không biết làm sao. Nhưng bây giờ thì khác rồi ---- Tay của cô còn đang bị Trương Tiểu Kiếm túm lấy nè…
Có cái gọi là “nội lực” truyền qua, cho nên mắt Tiêu Thần Tâm tinh hơn xưa nhiều, nhất là đã trải qua đặc huấn mười lằm ngày trước, sức đề kháng đối với điện giật của Tiêu Thần Tâm lại càng tăng lên một ít…
Vì thế, Tiêu Thần Tâm lúc này, cứ như là một chiếc máy phát điện hình người loại nhỏ vậy. Lý Thu Yến đấm một chiêu đấm thẳng này bị Tiêu Thần Tâm chặn lại nhẹ nhàng, sau đó trong nháy mắt, Lý Thu Yến lập tức bị điện lực mạnh mẽ giật đến mức té lăn quay “bùm” một phát!
- Cờ lờ gờ tờ?
Lý Thu Yến hoàn toàn không hiểu ra sao!
Đậu má đó là cái quần què gì vậy?! Tiêu Thần Tâm vừa mới làm gì thế? Sao mình lại cứ như là bị giật điện vậy?
- Nội lực của thầy tao lợi hại không? – Lúc này Tiêu Thần Tâm càng đắc ý, cười hì hì ngoắc ngón tay gọi Lý Thu Yến: - Tới tới tới, tiếp nào tiếp nào honey!

- Tao đéo tin! – Lý Thu Yến uốn người xông lên, lần này là một cú đấm móc!
“Bùm!”
Lại bị Tiêu Thần Tâm ngăn chặn, rồi Lý Thu Yến lại bị điện giật lui về sau ba bước!
“Điểm số khiếp sợ +28! +26! +32…”
Cả đám người xem chung quanh đều sững sờ!
Hai người này đang làm cờ lờ gờ tờ?
Trong mắt mọi người, Lý Thu Yến xông tới mạnh mẽ hung ác, rồi bị Tiêu Thần Tâm đón đỡ, rồi lùi mạnh về sau, Tiêu Thần Tâm hoàn toàn không bị cái đéo gì cả…
Đậu má đang làm gì thế? Hai con này đang diễn kịch à?!
Thậm chí ngay cả Tất Phi Dương cũng không nhìn nổi, hét lớn:
- Lý Thu Yến, em đang làm gì thế hả? Tấn công! Tấn công đi chứ! Cô ta chỉ là một kẻ mới vào nghề thôi, em sợ cái gì mà sợ?! Em còn tưởng cái thằng kia có nội lực thật sao?!
Bên kia hắn rít gào, bên Trương Tiểu Kiếm đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi được…
- Ai nha, Thu Yến, thầy đã sớm biết em là một nhân tài chưa được khai thác mà. – Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm nói với Lý Thu Yến: - Biểu hiện được đấy, còn thiếu hai chiêu nữa ha. Nếu qua được hai chiêu kia thầy sẽ nhận em làm đồ đệ!
Tiêu Thần Tâm phối hợp rất quyết đoán:
- Đúng đó. Chờ mày tới đây, tao là sư tỷ đó nha. Mày cứ yên tâm đi, sư tỷ sẽ rất yêu thương trân trọng mày đó!
Hai người bọn họ vừa nói câu này, lập tức khiến cho cả sân nổ tung!
- Đậu má! Đệch mợ… Chẳng lẽ Lý Thu Yến là gián điệp xâm nhập vào nội bộ chúng ta?
- Có khả năng có khả năng! Giữa bọn họ nhất định là đã xảy ra giao dịch tiền tình rồi!
- Quá âm hiểm! Thật là quá âm hiểm! Nhất định là được chia hoa hồng không ít rồi!
Cả đám học sinh bắt đầu tưởng tượng bậy bạ, thậm chí còn tưởng tượng đến chuyện giữa Lý Thu Yến và Trương Tiểu Kiếm có phải là đã từng xảy ra loại giao dịch nào đó không thể công khai được… Sức tưởng tượng kiểu này thậm chí còn có thể viết được một cuốn tiểu thuyết…
Ví dụ như “Buông tay em học sinh kia ra”…
Ví dụ như “Thiên Đạo Đồ Thư Quán – Hai ba trăm chuyện không thể nói giữa Trương lão sư và học sinh nữ”…
Đậu má thế thì còn so so cái con kẹt ấy…
- Anh… Anh lại dám cướp đệ tử ngay trước mặt tôi! – Lần này Tất Phi Dương thật sự nổi giận rồi, chỉ vào mặt Trương Tiểu Kiếm hét lên: - Có tin tôi báo cáo cho hiệu trưởng để đuổi anh ra khỏi trường học không hả?!
Trương Tiểu Kiếm: “…”

Hey yoo? Không bằng mày thử xem? Xem thử xem lời nói của mày có tác dụng đéo gì không?
- Sao? – Trương Tiểu Kiếm cười hì hì: - Không bằng tôi với anh so đấu thử xem?
- So thì so, bố sợ mày quá cơ! – Tất Phi Dương bước ra trước. Hắn thật lòng không muốn gọi Lý Thu Yến lại đánh nhau với Tiêu Thần Tâm nữa, bởi vì nhìn kiểu dáng vừa rồi, phe Trương Tiểu Kiếm chẳng những chả tổn thất tí nào mà còn gom góp được sự ủng hộ không ít. Lỡ như cướp mất đệ tử của hắn thì đúng là mất nhiều hơn được. Thế nên hắn nói ngay lập tức:
- Nói xem, muốn đấu kiểu gì?
Đấu kiểu gì á? Còn cần phải nói nữa sao?
- Đơn giản thôi. – Trương Tiểu Kiếm nói một cách nghiêm trang: - Tôi dùng nội lực, còn anh muốn làm cái gì thì làm thoy. Nếu thích thì cả đám đều tới hết cũng chơi luôn!
Bằng võ công bây giờ của Trương Tiểu Kiếm á, chỉ sợ không đủ người thôi nhá. Có thể nói là một thằng tới thì đánh một thằng, hai thằng tới thì đánh cả đôi nhá!
Một người đánh cả đám bọn mày thì gọi là solo, cả đám bọn mày bị đánh thì gọi là đánh hội đồng, thích chọn kiểu nào?
- Ngông cuồng! – Tất Phi Dương đâu hiểu bí mật nào đó đâu. Hắn còn cho rằng Trương Tiểu Kiếm đang chém gió, nói ngay lập tức: - Nếu anh đã chém gió lớn như thế, vậy thì hôm nay bọn này đều tới hết! Các học sinh đều lại đây!
- Có!
Cả đám học sinh hoan hô chạy tới ---- Bởi vì không phải khi nào cũng có cảnh tượng đánh hội đồng giáo viên đâu nhá…
Thấy bên này có trò vui, các học sinh lớp 2/9 lập tức sung sướng ----
- Nhanh nhanh nhanh! Kiếm ca sắp ra sân rồi! Cầm di động ra quay lại rồi up lên mạng nhanh lên!
- Up trên web nào đây? Weibo hay là Zuiyou?
- Cái nào mà chẳng được, có gì khác nhau đâu. Mày có thích up lên Kuaishou cũng chả ai nói gì đâu!
- Không bằng bọn mình up lên Douyin đi! Chỗ đó đang hot lắm á! Huoshan cũng được nhá…
Cả đám học sinh giơ di động lên cao, chỉ còn chờ xem náo nhiệt.
Triệu Minh cầm di động nhắm ngay vào Trương Tiểu Kiếm. Hắn còn nhớ rõ vụ bị Trương Tiểu Kiếm giật điện nhé, bây giờ hắn chỉ muốn nhìn xem Trương Tiểu Kiếm sẽ bị đánh kiểu gì thôi…

Đám học sinh bên này thì ồn ào náo nhiệt, còn Tất Phi Dương thì vui sướng, thầm nghĩ: “Đã sớm nghe nói học sinh lớp 2/9 chuyên chơi xỏ giáo viên, hôm nay bọn họ lại còn chơi xỏ giáo viên tới mức này, còn bắt ra sân! Quả nhiên là danh bất hư truyền! Hôm nay mình phải phối hợp với bọn nó cho thật tốt mới được, miễn cho sau này bị nhằm vào thì xong đời!”
Nghĩ đến đây, Tất Phi Dương nói to:
- Trương lão sư, mọi người đều là đồng nghiệp, trước khi so đấu, chúng ta phải nói rõ ràng. Đây là cuộc tranh tài về mặt dạy học của hai phe, không phải là ân oán cá nhân. Đến lúc đánh không được, anh đừng có chạy đi mách lẻo đấy!
- Yên tâm đi! – Trương Tiểu Kiếm cười hì hì: - Tôi biết chứ. Tôi cũng sợ đến lúc đó các anh sẽ đi mách lẻo thôi, thế thì phiền lắm…
Đồ bộ bậc thầy Thái Cực, Pháo Miệng Trào Phúng Quần Thể!
Tăng cừu hận MAX!
Quả nhiên vừa thốt ra lời này, Tất Phi Dương lập tức nổi giận:
- Được được được! Tôi chờ xem anh có thể nổ tới mức nào! Nói đi, muốn đấu kiểu gì?
- Đơn giản thôi. – Trương Tiểu Kiếm nói: - Một mình tôi dùng nội lực đấu cả đám các anh. Mọi người cứ việc xông tới đây thôi! Nhưng mỗi người đều phải nắm tay nhau, hiểu ý tôi chứ?
Thế thì còn gì mà không hiểu nữa? Tất Phi Dương nói to:
- Mọi người đều nghe rõ rồi chứ?
Các học sinh đồng thanh đáp to:
- Nghe rõ rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui