Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Sáu đẳng cấp lớn của chém gió nhá! Nhất là level Thần Chém Gió kìa! Tổ sư, quả
thật vô cmn địch luôn công nhận không?!
Lời nói của tao chính là sự thật, tao nói cái gì, cái đó đều đúng!
Đậu má, rốt cục đó là cảnh giới như thế nào cơ!
- Trâu bò trâu bò! – Trương Tiểu Kiếm hưng phấn đến mức nổi hết cả da gà da
vịt trên người: - Nhanh nhanh nhanh! Tớ phải làm gì mới có thể thăng cấp được?
Tớ muốn huấn luyện! Tớ muốn tiếp thu huấn luyện!
Tổ sư đương nhiên là phải huấn luyện rồi! Không huấn luyện là thằng ngu!
Sau đó Trương Tiểu Kiếm lập tức biết được, hắn vui vẻ quá sớm…
Hệ thống:
- Đặc huấn chém gió lập tức bắt đầu. Yêu cầu: Mỗi lần ký chủ chém gió đều ít
nhất phải đạt đến tiêu chuẩn level 3.
- Đề bài đặc huấn 1: Xin mời ký chủ miêu tả trạng thái hiện tại.
Bắt đầu ra đề bài dự thi ngay luôn á?
Trạng thái hiện tại của mình?
Ừm… Mình nghĩ xem…
Trương Tiểu Kiếm bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Hiện tại tôi đang làm việc dưới tay của người giàu nhất Ninh Hàn Lâm, mỗi
một vụ mua bán đều từ mười triệu trở lên.
Câu chém gió này hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?
Ai biết Trương Tiểu Kiếm vừa nghĩ như vậy, lập tức có một dòng điện xẹt qua
---
“Bùm bùm ----!!”
Trương Tiểu Kiếm há miệng thở ra một luồng khói đen: “…”
Đậu má thế mà còn chưa đủ tư cách à?
Hệ thống:
- Khuếch đại quá mức! Bản chất của chém gió ở chỗ, bắt nguồn từ hiện thực mà
lại cao hơn hiện thực. Cao hơn hiện thực quá nhiều rõ ràng là sẽ bị người khác
vạch mặt. Ký chủ vừa mới nói là làm việc dưới tay Ninh Hàn Lâm, điều này rõ
ràng là sẽ không có người tin tưởng, vi phạm logic trung tâm của chém gió ---
Làm cho đối phương tin tưởng vào bản thân mình.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ừm… Có chút đạo lí đấy…
Bản chất trung tâm của chém gió nằm ở chỗ, mình nói gì đó khiến cho mọi người
tiếp thụ được, sau đó lại tiến thêm một bước khiến người khác tin tưởng vào
mình. Vậy thì đề bài vừa rồi…
- Hiện nay tôi đang đi làm ở Long Đằng quốc tế. – Lúc này Trương Tiểu Kiếm
trả lời rất nghiêm túc: - Thu nhập hằng tháng cũng không cao lắm, chưa tới năm
mươi ngàn thôi.
Hệ thống:
- Chúc mừng ký chủ, câu trả lời đủ tư cách.
Oh yeh! Ha ha ha ha ha ha ha! Rốt cục đủ tư cách, không dễ dàng nha!
Suy nghĩ cẩn thận, chẳng trách vừa rồi hệ thống nói đủ tư cách nhỉ. Mình trả
lời là đi làm ở Long Đằng quốc tế, có vấn đề gì sao? Không có đúng không? Tuy
rằng mình chỉ là nhân viên tiêu thụ bé tí nhưng xác thực là mình đi làm ở Long
Đằng quốc tế mà. Còn về thu nhập hằng tháng không đến năm chục ngàn, đây cũng
không có vấn đề nhé. Tuy rằng hiện tại thu nhập của anh em xác thực là không
tới năm chục ngàn, nhưng mà hai ba chục ngàn cũng có nha…
Woa ha ha ha ha ha! Tiếp tục tiếp tục!
Hệ thống:
- Đề thứ hai: Mô phỏng cảnh tượng. Đây là một buổi tiệc loại nhỏ, làm thế nào
để hiển thị sự bất phàm của mình thành công, do đó gợi ra sự chú ý của đối
phương? Xin mời ký chủ nêu ví dụ trả lời.
Ah? Mô phỏng cảnh tượng?
Ừm, chờ mình suy nghĩ…
Đầu tiên, đây là một buổi tiệc loại nhỏ, vậy thì dựa theo logic trung tâm, tao
nói tao rất trâu bò, mày phải sùng bái tao, mày phải bội phục tao?
- Ừm… - Trương Tiểu Kiếm trầm ngâm một lúc, sau đó nói: - Xin chào, tôi là
thạc sĩ tốt nghiệp đại học Nhân Dân Thiên Kinh, có thể làm quen một chút được
không?
Vậy được không vậy được không?
“Bùm bùm ----!!”
Trương Tiểu Kiếm lại há miệng thở ra một luồng khói đen: “…”
Tổ sư lại không đủ tư cách à?
Hệ thống:
- Câu chém gió này quá mức trống rỗng, nói hươu nói vượn, không đủ tư cách.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ý là muốn nói, chém gió cũng phải rõ ràng?
- Ừm… - Trương Tiểu Kiếm lại suy nghĩ cẩn thận, lúc này có linh cảm: - Xin
chào, tôi là đầu bếp trưởng của khách sạn Long Đằng quốc tế, sở trường nhất
của tôi là món canh sườn non bí đao này. Nếu có cơ hội, tôi có thể nấu cho
ngài ăn được không?
Hệ thống:
- Chúc mừng ký chủ, trả lời đủ tư cách.
Oh yeh! Lại đủ tư cách rồi!
- Ý lần này có phải là muốn nói… - Trương Tiểu Kiếm hỏi: - Chém gió không thể
trống rỗng, phải thật thật giả giả hư hư thực thực, nửa phần đầu là chém, nửa
phần sau là bản lãnh thật sự, vậy thì cho dù đối phương hoài nghi, vậy thì
mình chỉ cần bày ra bản lãnh thực sự ở nửa phần sau, sẽ khiến đối phương lập
tức tin tưởng vào chém gió nửa phần đầu. Nguyên lí là như thế đúng không?
Hệ thống:
- Chính xác.
- Đề thứ ba: Trạng thái chém gió tốt nhất là gì?
Trạng thái chém gió tốt nhất? Đây là ý gì?
Trương Tiểu Kiếm gãi đầu:
- Chém gió còn có trạng thái à?
“Bùm bùm -----!!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hệ thống:
- Khi chém gió mà muốn đối phương càng thêm tin tưởng vào mình, nhất định
phải giữ vững phong cách đỉnh cao. Một thằng ăn mày quần áo tả tơi và một
thương nhân tây trang giày da, rõ ràng là lời nói của thương nhân mới càng
khiến người khác tin tưởng.
Trương Tiểu Kiếm:
- Hiểu rồi hiểu rồi, có nghĩa là nói, bất kể lúc nào cũng phải giữ vững phong
cách đỉnh cao của mình, đúng không?
Hệ thống:
- Trả lời chính xác. Xin ký chủ hãy bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình,
mô phỏng trong đầu tư thái bình thường nên có của mình.
Trương Tiểu Kiếm lập tức nhắm mắt, bắt đầu suy nghĩ:
- Oh… Phong cách đỉnh cao phong cách đỉnh cao…
Hắn bắt đầu cố gắng ảo tưởng bộ dáng của mình, sau đó…
“Bùm bùm ----!!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hệ thống:
- Quá thấp.
Mẹ kiếp, thấp á? Tiếp tục tiếp tục…
“Bùm bùm ----!!”
Hệ thống:
- Vẫn còn quá thấp.
Phong cách phong cách phong cách phong cách!!
“Bùm bùm ----!!!”
Lần này điện giật…
Bị điện giật hơn hai giờ, rốt cục qua cảnh!
Thời gian tiếp theo, hệ thống bắt đầu đưa ra câu hỏi liên tục. Ban đầu Trương
Tiểu Kiếm còn thường xuyên trả lời sai lầm, cả căn phòng quả thực có thể nói
là lóe ra ánh điện…
Nhưng may mà có thể được hệ thống lựa chọn, thằng này cũng xác thực không phải
người bình thường. Bị hệ thống giật điện như thế mà còn chưa bị nướng chín…
…
- Tiểu Kiếm, con về nhà chưa? – Lúc vào nhà, bà mẹ theo bản năng gọi một
tiếng, sau đó nhanh chóng phát hiện nhà mình bị Cương Đạn Nhi cào đến mức biến
dạng, kinh hô: - Đây là có ăn trộm vào nhà à?! Tiểu Kiếm?! Tiểu Kiếm con ở
trong phòng sao?!
Thanh âm của Trương Tiểu Kiếm truyền ra từ trong phòng:
- Không có trộm, là Cương Đạn Nhi cào á. Mẹ dọn dẹp trước đi không cần để ý
đến con. Tối nay con phải xem chút tư liệu.
Nghe thấy không phải là trộm vào nhà, lúc này bà mẹ mới yên lòng, nói:
- Ừ, vậy thì con ngủ sớm chút nghe chưa?
Trương Tiểu Kiếm:
- Biết rồi.
“Bùm bùm ----!!!”
Bà mẹ nhìn cửa phòng thỉnh thoảng có ánh sáng lóe ra, dấu chấm hỏi đầy đầu:
- Thằng nhóc này đang xem tư liệu gì thế nhỉ? Lóe sáng lóe sáng… Thôi, không
có ăn trộm là được, con cái lớn rồi không quản được. Haizzz, nhìn ánh sáng
chớp nháy kìa, đừng có xem liên tục ấy, xem nhiều thương thận mà…
…
Trương Tiểu Kiếm đặc huấn gần một đêm ở trong phòng.
Khi trả lời chính xác câu hỏi thứ năm mươi, đã là nửa đêm mười hai giờ.
Cùng với câu nói “Chúc mừng ký chủ, kết thúc đặc huấn” của hệ thống, Trương
Tiểu Kiếm rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi…
Anh mày, thành nghề!
Hệ thống:
- Trải qua đặc huấn, thực lực của ký chủ được tăng lên trên diện rộng. Hoàn
thành nhiệm vụ chính tuyến, phần thưởng nhiệm vụ: Toàn bộ thuộc tính +3.
Hệ thống:
- Tuyên bố nhiệm vụ sử thi: Đạt được danh hiệu Thần Chém Gió. Yêu cầu nhiệm
vụ: Có được một tỉ tín đồ. Phần thưởng nhiệm vụ: Đại thuật ngôn linh [ Trên
trời dưới đất, ta là tối cao, ta nói tức chân thật ].
Rốt cục truyền đạt nhiệm vụ tiếp theo.
Đại thuật ngôn linh, anh mày nhất định phải lấy được!
Ngủ!
…
Sáng sớm hôm sau, bà mẹ gõ cửa sớm:
- Tiểu Kiếm, Tiểu Kiếm, dậy ăn sáng thôi.
- Đến đây.
Trương Tiểu Kiếm mở cửa phòng. Ai biết bà mẹ vừa liếc nhìn lập tức ngây ngẩn
cả người:
- Tiểu Kiếm, sao mẹ cảm thấy mày hình như thay đổi thì phải? Thần thái này,
thần thái thay đổi!
- Không có gì. – Trương Tiểu Kiếm cười rất lạnh nhạt: - Hôm qua đọc “Tiêu thụ
học trên đỉnh tháp” một đêm, đọc khoảng nửa cuốn sách, nhớ được khoảng 30%,
còn lại cần áp dụng vào thực tế mới có thể hiểu được.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Lý Thải Hà!”
Vừa nghe lời này, bà mẹ lập tức ôm chặt miệng!
Tiểu Kiếm nhà tôi rốt cục trưởng thành!
Đã biết cố gắng đến thế rồi! Mọi người nghe thử xem nghe thử xem!
Tiêu thụ học trên đỉnh tháp, đây là sắp trở thành nhân viên tiêu thụ hàng đầu
rồi đấy!
- Tiểu Kiếm, con thật sự trưởng thành! – Ánh mắt bà mẹ nhìn Trương Tiểu Kiếm
lúc này giống như là nhìn thấy ngôi sao nổi tiếng vậy: - Mệt mỏi lắm đúng
không? Nhanh đến ăn cơm đi. Thằng nhóc này, thật đúng là nói trưởng thành đã
trưởng thành ngay rồi. Haizzz, nhìn thấy con như thế, mẹ với ba mày cũng yên
tâm hơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...