Hệ Thống Cầu Được Ước Thấy


Lâm An Niên vác bụng bầu tám tháng đi đi lại lại dưới công viên gần nhà, dạo gần đây bụng càng ngày càng nặng, lưng cũng dễ mỏi hơn.

Chân lại có hiện tượng hơi bị phù, chị cậu bỏ luôn việc trong cửa hàng chạy đến đây chăm cậu.

Lại nói đến chị gái Lâm An Nhiên của cậu, dạo này với Phó Vân Phi làm sao ý cứ vờn đi vờn lại chóng cả mặt.

Haha, nói cho mấy người nghe, ngày bé Phó Vân Phi tiếp cận rồi trở thành bạn thân của cậu đều là âm mưu hết, âm mưu tiếp cận chị gái song sinh của cậu.

Hừ, lươn lẹo đến thế là cùng.

Lâm An Nhiên cũng là omega, không giống cậu, cả nhà có hai đứa con thì đứa ra trước O trội, đứa ra sau O lặn.

Chẳng hiểu bố mẹ đẻ kiểu gì giỏi thế.

Dưới cậu con có một thằng em trai Beta nữa, mới có 16 tuổi liền trực tiếp lên đại học rồi lăn lộn cùng bố mẹ vào giới khảo cổ.

Ai cũng nói nó chắc chắn là A chứ không phải B.

Thằng út sao không ở đây ấy hả, ha ha, chẳng biết nó lăn đến chỗ bùn đất đầm lầy nào rồi, còn không biết mình có cháu nữa.
“ Em để ý chân chút đi, cái bụng to như vậy ngã phát là đi luôn đó.” Thề chứ Lâm An Nhiên khẩu xà tâm phật vãi **** ra.
“ Chị nhá, đến cháu mình cũng không tha nữa.

Hu cái chân của em …” Lâm An Niên nhăn mày.
Lâm An Nhiên kề bên cạnh đỡ cậu ngồi xuống ghế trong công viên, lấy ra mấy thứ đồ ăn vặt, hai chị em vừa ăn vừa ngăm xe phóng vù vù … chậc … hoa mắt.
“ Gần hai tháng nữa sinh rồi, quần áo cho tiểu bảo bối em còn chưa kịp sắm nữa.

Đúng rồi, Phó Vân Phi dạo này làm gì mà biến mất dạng thế.” Lâm An Niên cầm bánh ăn ăn, bánh này ngon đó.
Lâm An Nhiên nghe đến tên Phó Vân Phi liền bắt đầu hừ hừ “ Phó cẩu đi đâu thì mắc mớ gì đến chụy mày.

Đi đâu là việc của hắn.

Lại nói, chắc là lại đi ôm cô nào rồi.”
Ha ha, Lâm An Niên cười gượng, chị này đúng là xịn thật đấy “ Không phải, cậu ấy chả biết bận cái gì , thiết kế đặc biệt của tháng này em đã vẽ xong rồi, Phó Vân Phi còn chưa đến lấy nữa.”
Đúng lúc này, chiếc ô tô quen thuộc của Phó Vân Phi dừng ngay bên công viên.

Phó Vân Phi bộ dạng hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Lâm An Niên đứng lên “ đi thôi, người Hoắc gia đến rồi.”
Lâm An Nhiên thấy bộ dạng anh như vậy cũng không nhiều lời, lập tức cầm đồ đứng lên chạy theo.

Lâm An Niên được Phó Vân Phi đỡ về phía xe.


Chính là bọn họ chưa kịp lên xe, ba chiếc xe màu đen đã đến vây chặt bọn họ.

Vài vệ sĩ trên xe bước xuống.

Vị thư ký ở trên chiếc xe nhìn sang trọng hơn hẳn bước xuống nhìn Lâm An Niên.
“ Lâm tiên sinh, ông chủ chúng tôi muốn gặp ngài.” Thái độ không hề để cậu từ chối.
Phó Vân Phi chắn phía trước, Lâm An Nhiên ôm chặt tay cậu.

Lâm An Niên nhìn vào trong xe tối om không rõ mặt thầm đoán không biết là nhận vật nào.

Hoắc gia cậu chỉ động vào mỗi Hoắc Thanh mà thôi.
Lâm An Niên ra hiệu bản thân không sao, cầm lấy túi nhỏ có đồ ăn vặt.

Sáng nay ra ngoài cậu có để bào bên trong một con dao dọc giấy nhỏ xíu để cắt túi bánh các thứ, nếu đám người này dám làm gì cậu cậu cũng không ngại đâu.
Lâm An Niên đỡ bụng mỏi nãy giờ, đeo lên túi vuông.

Nhóc con không biết sao từ nãy đến giờ cứ đạp ầm ầm làm cậu đau chết, đi cũng khó nữa.

Lâm An Niên trèo lên xe ngồi vào ghế sau.

Ghế sau nam nhân ngồi mặt không biểu cảm nhìn cậu.

Nam nhân có khuôn mặt rất đẹp, sống mũi cao thẳng, mắt sắc lạnh, môi hơi mỏng, khuôn mặt lại cố tình nhăn lại khó chịu làm người khác không muốn đến gần.

Bộ vet trên người vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được cơ bắp bị che dấu đẹp đến chừng nào.

Đây chắc chắn là Alpha, mà còn có thể là một A trội.
Lâm An Niên liếc một cái cho ra đánh giá.

Ha, tra nam thì đẹp đến mấy cũng không bằng chồng cậu.

Lâm An Niên quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa xe đang dần chuyển động.

Đưa tôi đi mà không nói gì, tôi cũng không thèm lên tiếng đấy để xem các người làm gì được tôi.

Hừ!!!
Lâm An Niên rất tự nhiên mà đem nước pha táo đỏ cẩu kỷ tử ra uống, nước cậu pha mà cũng ngon nữa.

Uống cho đẹp da nè, cho tiểu bảo bối của cậu cũng đẹp giống cậu nè.
Bất chợt, tiểu bảo bối đạp mạnh một cái.


Lâm An Niên không kịp phản ứng cong người ho khù khụ.

Thư ký ngồi ghế phụ quay lại nhìn cậu, nam nhân bên cạnh cũng quay lại nhìn.

Lâm An Niên đau nhăn hết cả mặt, vội vã lấy khăn giấy trong túi ra lau.

Bé con trong bụng lại đạp mạnh một cái.

Lâm An Niên khó chịu xoa bụng, tựa lưng ra sau ghế khôn mặt có chút tái.
Tiểu bảo bối hôm nay bị làm sao vậy, cứ toàn đá lung tung, lại con đá mạnh như vậy, đau chết cậu rồi.

Huhu tiểu bảo bối con đừng hành baba nữa, uy nghiêm nãy giờ baba bày ra bị con đạp vỡ hết rồi.
Xoa xoa một lúc, bé con vẫn đạp, chỉ là nhẹ nhàng hơn một chút.

Chả biết ăn pải cái gì mà hưng phấn thế không biết.
Trong xe bầu không khí vô cùng vi diệu, ai cũng thấy vô cùng lúng túng, chỉ có mỗi Lâm An Niên là thản nhiên ngồi ăn uống xoa bụng nói chuyện với con.

Hoàn toàn vứt nam nhân đang mặt nhăn mày nhó bên cạnh qua một xó.
Xe chạy đến Hoắc gia liền dừng lại, cửa xe mở ra.

Thư ký mời xuống xe liền đưa cậu cùng với nam nhân vào trong.

Lâm An Niên không có cách nào khác đi vào cùng.

Bụng nặng nãy giờ vẫn chưa được nghỉ, ngồi xe còn bị bí con hành hạ như kia làm sao mà bớt đau được.

Lâm An Niên nhìn thấy ghế đã lập tức muốn ngồi.

Bên trong phòng có một O nhỏ nhắn cũng vác bụng nhỏ tầm năm sáu tháng, còn có một A kè kè bên cạnh đở.

Cảnh tượng mới quen thuộc làm sao.
Châu Thư Tinh đi một bước, Dương Minh liền đi theo không rời, cứ sợ y ngã làm Châu Thư Tinh chán muốn chết.

Quay lại thấy anh họ mình về nhà, còn thấy phía sau còn một O nữa cũng vác bụng bầu to tướng.

Châu Thư Tinh vui mừng.
“ Niên Niên.


Niên Niên cậu đến thăm tôi à?” chính xác rồi, Châu Thư Tinh chính là bạn O ngày hôm đó đi khám thai kết bạn với cậu.
Châu Thư Tinh là em họ bên ngoại của Hoắc Cẩn Dật.

Dương Minh và Du Cảnh Thành đều là anh em tốt của hắn.

Chơi với nhau cùng một bọn, cuối cùng Châu Thư Tinh cùng Dương Minh kết hôn.
Lâm An Niên nhướn mày nhìn Hoắc Cẩn Dật, tiến lên phía trước nắm lấy tay Châu Thư Tinh, hai người cùng ngồi xuống.

Chạm được đến ghế sofa mềm mại, Lâm An Niên không khỏi thả lỏng.

Châu Thư Tinh nhìn cái bụng 8 tháng khủng bố của cậu có chts sợ hãi.
“ Sợ cái gì, cậu sau này cũng như tôi đó.” Lâm An Niên nhìn khuôn mặt dễ thương như búp bê kia ỉu xìu.
Châu Thư Tinh nhìn bụng nhỏ của mình lại nhìn bụng của Lâm An Niên, mắt phát sáng “ Tôi sờ sờ một cái được không?”
Dương Minh mặt đen thành than, cho dù có là O gã cũng không thể không ghen a.
“ Được a.

Bé con có hay đạp cậu không.

Ăn uống có tốt không?” Lâm An Niên hỏi han.
Châu Thư Tinh, đặt tay lên bụng cậu dò dò, bất ngờ tiểu bảo bối nhắm đúng cái tay của Châu Thư Tinh đá mạnh một cái.
“ A!” tiếng kêu của hai người cùng vang lên làm hai nam nhân cùng quay lai nhiều.
Châu Thư Tinh mắt blinh blinh nhìn bụng cậu “ nó mỗi ngày đều đạp mạnh như vậy sao?”
“ Không đâu, mọi ngày nó rất yêu baba nó, đạp nhẹ lắm chỉ khi nào tôi chuẩn bị đi ngủ nó mới hăng hái bừng bừng đạp liên hồi thôi.

Hôm nay không biết sao hưng phấn thế.

Hành hạ tôi đau chết đi được”
“ Sao bảo bối của tôi không đạp mạnh như vậy a.

tôi cũng muốn.”
“ Ha ha, cậu có bạn đời bên cạnh, bé con có quậy cũng không sao.”
Châu Thư Tinh lúc này mới nhớ mình hình như chạm vào nỗi thương lòng của bạn rồi.

Thế là vội chuyển đề tài, hai dựng phu ngồi nói chuyện quần ó bỉm sữa, cách chăm con các thứ hăng say quên lối về.

Cuối cùng ở trên tấm thảm lông cừu mềm mại dày ấm ngủ say tít.
Dương Minh nhìn bé yêu nhà mình lăn lốc ngủ ngon như vậy, thở dài bế cả bố cả con dậy mang lên phòng, đi qua Hoắc Cẩn Dật còn không quên liếc một cái.

Mục đích Hoắc Cẩn Dật mang Lâm An Niên về đây vốn không phải để cậu cùng Châu Thư Tinh nói chuyện đến bây giờ.

Hoắc Cẩn Dật muốn gọi cậu dậy, chính là không hiểu sao cuối cùng lại cúi xuống đem cậu bế về phòng.

Lại còn đi rất cẩn thận.

Đặt Lâm An Niên xuống giường, nhìn cậu ôm chăn co thành một cục, tay còn ôm bụng làm tư thế bảo vệ.


Không hiểu sao Hoắc Cẩn Dật trong lòng có chút đau.
Nhìn thấy mày Lâm An Niên khẽ nheo lại, Hoắc Cẩn Dật không nhịn được đưa tay xoa bụng giúp cậu, chắc là do bé con trong bụng đạp cậu khó chịu.

Bàn tay chạm đến bụng cậu giống như có dòng điện chạy khắp toàn thân Hoắc Cẩn Dật làm hắn muốn dụt tay lại nhưng cuối cùng hắn không làm.

Cảm nhận vật nhỏ trong bụng đạp lên tay hắn.
“ Yên lặng cho baba con ngủ đi thôi.” Hoắc Cẩn Dật khẽ thì thào.
Bé con trong bụng như có thần giao cách cảm với hắn, đạp nhẹ nhẹ mấy cái rồi yên lặng hẳn.

Hoắc Cẩn Dật không hiểu sao thấy chút ấm áp, hắn còn cảm thấy cảnh tượng này hình như rất lâu trước đây đã từng diễn ra rồi.

Bóng dáng màu đỏ mơ hồ cũng ôm bụng bầu lớn như vậy hình như đã từng xuất hiện trong ký ức của hắn.
Hoắc Cẩn Dật lắc đầu, hắn có lẽ là điên rồi đi, rõ ràng là không phải như vậy.

Ánh sáng bên ngoài chiếu qua rèm cửa làm căn phòng có chút tối tăm mơ hồ.

Lâm An Niên ngủ say sưa, sắp đến bữa trưa rồi, Hoắc Cẩn Dật nhìn người đang ngủ, cũng không gọi cậu dậy, hắn sẽ để cậu ngủ thoải mái một chút, đến lúc bàn chuyện cũng thuận tiện hơn.

Cơ mà trong lòng hắn khó chịu, không biết bản thân lại khó chịu vì điều gì.
Hoắc Cẩn Dật ra ngoài, nhìn thấy Dương Minh cũng vừa lúc đi ra.

Dương Minh tiến lên cùng hắn nói chuyện một chút.
“ Rồi cậu định làm thế nào đây?” Dương Minh hướng mắt vào trong phòng “ Hình như cậu ta không biết tối đó là cậu, mà có vẻ cũng không quan tâm cậu là ai.”
Hoắc Cẩn Dật nhíu mày “ Hôm đấy chỉ là sự cố.

Với lại tôi cũng thật sự chịu không nổi.

Hoắc Thanh hắn ta hạ dược mạnh như vậy, pheromone của tên nhóc kia cũng không phải dạng vừa.”
“ Ha ha, định lực mất đi đâu hết rồi.

Không phải cậu nói muốn lấy Liễu cái gì Ca đó sao?”
“ Cô ta? Ha, O trội nhưng dã tâm đúng là không nhỏ.

Đánh chủ ý lên tôi không được liền bò lên Hoắc Thanh.

Cô ta cũng không biết Hoắc Thanh có bao nhiêu tác dụng.

Tôi chẳng qua là ngứa mắt Liễu gia không an phận muốn chỉnh một chút thôi.

Với lại bọn chúng không phải cũng nghic dựa vào Hoắc Thanh để lật đổ tôi sao?” Hoắc Cẩn Dật đi xuống cầu thang, Dương Minh đi sau hắn.
“ Trước tiên nói chuyện của tên nhóc sắp sinh kia trước.

Cậu tóm lại muốn gì?”
Hoắc Cẩn Dật cười.
Hắn muốn ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận