Đường từ thành phố này đến Lam Châu rất xa, phải đi qua hai tỉnh nữa tức là trong đường đi sẽ phải qua nhiều thành phố lớn.
Bây giờ họ đang trên đường đến B thị.
B thị là con đường ngắn nhất đến Lam Châu, nhưng mạt thế bùng nổ con đường này cũng chứa đầy rẫy những nguy hiểm, ban ngày phải cấp tốc lên đường, ban đem phải tìm chỗ chú lại, cầu đường bị phá hủy, giao thông lại tắc nghẽn nên tốc độ di chuyển không hề nhanh.
Diệp Sở Ly ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Miễn thấy cậu như vậy liền sát lại trò chuyện.
" Tiểu Diệp, người ta nói cậu thích Thiếu tướng, có phải thật không?"
Diệp Sở Ly trong lòng à một cái, thụ chính đang làm gì đây, lên mặt với cậu à? Diệp Sở Ly bình tĩnh " Khi đức thì đúng là thế, bây giờ thì chưa biết, mạng còn chưa giữ được lấy đâu ra hơi sức lo thích người khác"
Thẩm Miễn gật gật đầu " Tiếc nhỉ, tôi thấy hai người xứng đôi như vậy"
Hai người lại im lặng một lúc, Thẩm Miễn thở dài " Mạt thế như này không biết còn bao lâu nữa mới hết, em gái tôi được đưa đến Lam Châu rồi, không biết có bình an không.
Tiểu Diệp nếu như mạt thế đến giống như tiểu thuyết, con người có thể thức tỉnh dị năng liền tốt rồi.".
Truyện Kiếm Hiệp
Lại là không gian im lặng ba giây, hai giọng nói đồng thanh vang lên " Có đó!"
Diệp Sở Ly và Lạc Sở Thiên quay ra anh nhìn tôi tôi nhìn anh, Lạc Sở Thiên trong lòng khó chịu không thèm nhìn mặt cậu.
Diệp Sở Ly đành phải giải thích cho Thẩm Miễn.
Cậu biết thụ với công chính của thế giới này không phải người xấu, thụ chính chậm nhiệt, công chính chậm nói, còn nguyên chủ chết chẳng qua là tự nguyện thôi, nhân vật chính vẫn lo hậu sự cẩn thận tỏ lòng biết ơn, cơ mà mạt thế đến liền không còn thời gian nghỉ nữa.
Thụ chính như này cậu cũng không ngại kết bạn.
" Thật ra mạt thế bắt đầu, đã có một số người thức tỉnh dị năng, dị năng khác nhau có cập bậc giống nhau, anh nếu đọc tiểu thuyết mạng cũng biết rồi, ngoài kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, tinh thần, tốc độ, sức mạnh còn có dị năng hiếm lôi băng, tiên tri, không gian, biến dị, và cực kỳ hiếm như ám, quang, sao chép rất nhiều rất nhiều loại nữa.
Các dị năng này cần thăng cấp, cấp càng cao thì càng mạnh.
Nhưng mà những người thời kỳ đầu mới thức tỉnh dị năng chỉ ở cấp một, có thể dùng chút xíu quá sức sẽ chóng mặt ngất xỉu hoặc thậm chí mất luôn dị năng.
Cái này truyện nào cũng biết thế rồi.
Bây giờ chắc cũng có người có dị năng rồi đi"
Diệp Sở Ly nói, mọi người trong xe đều vểnh tai lắng nghe, cái vấn đề dị năng này cực kỳ cực kỳ quan trọng đó
" Cậu có chưa Tiểu Diệp " Thẩm Miễn ánh mắt mong chờ nhìn Diệp Sở Ly, cả mọi người trong xe cũng nhìn cậu
Diệp Sở Ly suy nghĩ một chút, vẫn là cho họ thấy đi nhỉ, ánh mắt kia nhìn sao cũng có chút đáng thương.
Diệp Sở Ly xòe hai bàn tay ra hai, tay bên phải xuất hiện một xoáy nước nho nhỏ, tay bên trái lại mọc ra một cái dây leo cây cuốn lấy tay Diệp Sở Ly, mọi người đều há hốc mồm, đây là song hệ dị năng.
" Cậu...!cậu đây...!"
" Là song hệ dị năng, chắc một thời gian nữa có thể lên cấp ba" Diệp Sở Ly trả lời Hà ca.
" Lúc nãy không phải cậu nói là mới thức tỉnh đều là cấp một sao?"
" Đúng là thế, nhưng tốc độ tăng cấp tùy thuộc vào từng người không phải ai cũng giống nhau.
Với lại ngay ngày đầu tiên tang thi xuất hiện tôi đã có dị năng rồi"
Diệp Sở Ly nhìn hết một lượt người ngồi trong xe, ai cũng đang ở trong trạng thái kinh hách bàng hoàng.
Đây là dị năng, là thức sức mạnh đặc biệt có thể tiêu diệt tang thi.
" Cậu có thể điều khiển chưa?" Thẩm Miễn dò hỏi.
" Có thể nhưng không trong thời gian dài được" Diệp Sở Ly gật gật đầu, thu lại dị năng trên tay, chính là vào thời điểm này, Diệp Sở Ly cảm thấy có một dòng điện chạy từ bàn tay phải lan ra khắp toàn thân khiến cả người đều tê dại.
" A" Diệp Sở Ly kêu lên một tiếng bắn cho Lam Châu một ánh mắt hung ác.
Lạc Sở Thiên nhếch khóe miệng cười trào phúng, ha có chút thế mà cũng đem ra khoe khoang, thói kiêu ngạo không bao giờ sửa được.
Lại cứ mỗi khi nhìn đến Diệp Sở Ly cười nói, bá vai bá cổ với đồng đội hắn, thân thiết bói chuyện với người ta, khoe ra dị năng của mình là trong lòng hắn lại rục rịch tức giận.
" Có một chút thế cũng không chịu được?" Lạc Sở Thiên bất thiện nhìn Diệp Sở Ly cả người vẫn còn hơi run run.
Diệp Sở Ly nghiến răng nghiến lợi, nam chính được lắm, tính xấu bỏ không được.
Sau này cậu nhất định đánh hắn đến kêu cha gọi mẹ.
" Thiếu tướng đây là muốn trả thù riêng à, tôi có làm gì ngài đâu nhỉ?"
Mọi người trong xe đều vẻ mặt mộng bức nhìn Diệp Sở Ly và Lạc Sở Thiên.
" Không có, tôi chỉ là muốn kiểm tra xem nước của cậu có dẫn điện không thôi.
Hóa ra không phải tinh khiết"
A tên điên này, Diệp Sở Ly cáu tiết, sao Lạc Sở Thiên cứ thích chơi mấy trò so đo ấu trĩ này thế.
" Anh tưởng anh có dị năng hệ lôi biến dị là to à?"
" Thế cậu nghĩ chỉ có mỗi mình cậu có song hệ dị năng à?"
" Anh tưởng anh cũng có song hệ dị năng thì to à.
Anh làm gì được tôi?"
" Tôi không thèm làm gì cậu, tôi đây kinh tởm cậu còn không hết"
" Tôi mới không thèm dây vào anh, rõ ràng tôi đã dứt ra rồi anh còn cố tình gây sự với tôi làm gì?"
" Là cậu làm tôi ngứa mắt, cậu cứ như con công xòe đuôi làm gì?"
" Tôi làm gì thì có liên quan đến anh sao đồ ấu trĩ!"
" Thế tôi làm gì cũng không có quan hệ với cậu, cậu xen vào làn gì đồ trẻ con"
" Hừ" × 2
Hai nhân vật chính của cuộc tranh cãi cuối cùng hừ lạnh một cái quay mặt đi.
Không khí xung quanh thật là vi diệu nha, Thẩm Miễn, Hà ca Lương Bình với mấy anh em im lặng nhìn nhau.
Thiếu tướng như vậy họ chưa thấy bao giờ, giống như trẻ em cãi nhau, cãi không được liền dỗi vậy.
Đã thế lại còn có hai cái bí mật to lớn nữa chứ.
Thiếu tướng của họ cũng có song hệ dị năng lại còn biến dị và một cái động trời nữa là hai người này trước kia có một chân, bây giờ tan rã thì Thiếu tướng của họ lại đi chọc ghẹo người ta.
Ây nha, đúng là thời thế thay đổi mà.
Lúc đoàn người đến B thị đã là gần chiều tối nhưng ở đây mây đen dày đặc che đi hết ánh sáng, cộng với khung cảnh lộn xộn hoang tàn như này khiến cho không khí ở đây âm u tràn ngập tử khí.
Từng cỗ tang thi lang thang lẻ tẻ trên đường.
Bây giờ còn ít, chỉ một lúc nữa màn đêm buông xuống ngoài đường sẽ đầy rẫy tang thi lúc nhúc di chuyển những cái xác hôi thối đi ngoài đường tìm thức ăn.
Con người ra ngoài vào thời điểm này là nguy hiểm nhất cho nên bọn họ phải lập tức đi tìm chỗ chú ẩn.
Quân đoàn chỉ còn lại 2/3 không tính là nhiều người, quân số vừa vừa, bọn họ quyết định tìm một kho tiền của ngân hàng để trú ngụ.
Lạc Sở Thiên đi đến cánh cửa kho bạc, đưa vào một tia điện trực tiếp phá hỏng hệ thống cảnh báo đồng thời kéo cửa kho lên.
Mọi người vội vàng vận chuyển đồ vào trong kho, chỉ có Diệp Sở Ly là vẫn đứng bên cạnh xe quân dụng suy xét xem có nên sử dụng không gian hay không.
" Không bê làm đi còn đứng đó làm gì?" Lạc Sở Thiên không hài lòng.
Tấy cả mọi người đều đàn hộ nhau vận chuyển đồ vào trước khi trời tối hẳn cậu ta thế nhưng đứng đó không làm gì.
Đúng là công tử tay không dính nước xuân.
Diệp Sở Ly không thèm để ý hắn, giơ tay lên chạm vào một xe quân dụng, xe quân dụng liền biến mất.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm bao gồm cả Lạc Sở Thiên, cái cái kia là thế nào.
Diệp Sở Ly cũng chẳng quan sát sắc mặt mọi người, đi đến mấy xe còn lại.
Chớp mắt một cái tất cả đều biến mấy.
Mọi người sợ rồi, đâu sao có thể a.
Trong lúc bọn họ còn đang ngây ngẩn, Diệp Sở Ly đã chạy vào bên trong, chớp một cái mấy cái xe quân dụng lại xuất hiện trong kho bạc, xếp ngay ngắn gọn gàng.
Lạc Sở Thiên kinh ngạc, đây chắc là dị năng không gian đi, cậu ta có đến ba dị năng, đúng là không ngờ.
Mọi người sau khi hồi thần lại liền vội vã chạy vào trong, thấy xe đã ở trong hết, đồ cũng không thiếu thứ gì, họ hết kinh hách liền đến mừng rỡ.
Dị năng này nghịch thiên như vậy.
" Tiểu Diệp hóa ra cậu không phải song dị năng nha.
Lợi hại!"
Tiểu Diệp, quá đẳng cấp rồi"
Diệp Sở Ly cười vui vẻ, quăng cho Lạc Sở Thiên một ánh mắt khiêu khích " Tôi đây là có ba dị năng chứ không phải hai nha Lạc Thiếu tướng!"
Lạc Sở Thiên cắn răng, hắn vừa rồi còn tán thưởng cậu ta.
Đúng là điên rồi, cái loại thiếu đánh như vậy không đáng được hắn tán dương.
Được rồi, mấy đồng đội mới không thèm quan tâm đến hai cái người này.
Chông thì hòa hợp chứ chả ưu gì nhau chứ gì.
Tiểu Diệp đắc ý chưa kìa, kiếp thôi cái mặt đen sì tức giận không thể phát tiết của Thiếu tướng thật là giải trí.
Người ta nói ý ghét nhau của nào trời trao của ấy, cho nên là bọn họ rất hy vọng Thiếu tướng cẩn thận lên
_________________
Tác giả đang trên xe về nhà, phải năm tiếng nữa mới đến.
Mà bà tác giả bị say xe.
Cho nên cố viết đến đây để đăng.
Bye.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...