Diệp Sở Ly ở trấn Linh Khê một ngày, Linh Khê trấn không nhỏ nhưng không phải nơi tề tựu của các bang phái bà võ lâm minh.
Ở đây lâu cũng chẳng có tác dụng gì.
Diệp Sở Ly sau một ngày nghỉ ngơi, liền tiếp tục lên đường.
Tin đồn Thần Sứ Vong Xuyên xuất cốc đã lan truyền rồi, cậu ở lại rất phiền phức, đặc biệt đối với mấy con người hóng hớt.
Cơ mà Diệp Sở Ly vẫn là quá coi thường tế bào paparazzi hóng hớt của những người rảnh rỗi rồi.
Cậu mất mười ngày chạy như điên đến Bắc thành mà tin tức đã lan ra khắp võ lâm rồi.
Cái gì tuyệt thế yêu nhân, đẹp kinh động lòng người, cái gì mà là hồ ly chuyển thế??? Nầu nầu, cậu là người, Diệp Sở Ly ngồi ở tửu lâu uống trà tâm thật mệt mỏi.
Diệp Sở Ly ở trên tửu lâu tầng hai nhìn xuống đường xá đông đúc của Bắc thành.
Bắc thành là nơi tập trung các môn phái lớn, ở đây cũng là nơi ở của Võ lân Minh chủ.
Triều đình và võ lâm đặt ra hiệp nghị ngầm, triều đình sẽ không quản võ lâm
Tầng hai này tầm nhìn rất tốt, Bắc thành lại là nơi sầm uất phát triển không khác gì Kinh Thành, ngồi trên đây có thể thu hết gần như toàn bộ khung cảnh bên dưới.
" Bắc thành không ngờ còn náo nhiệt như vậy!"
" Tất nhiên là náo nhiệt.
Thần Sứ lâu ngày không ra ngoài, đối với mọi chuyện có thể chưa biết"
Diệp Sở Ly ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, hắn mặc y phục xanh lam, nhìn chất liệu liền biết không phải người thường, dung mạo tuấn tú ôn hòa khiến người ta có thiện cảm, trên môi là nụ cười nhẹ nhành, tay cầm quạt giấy khẽ phe phẩy.
" Ngươi biết ta là Thần Sứ? "
" Ta có thể ngồi xuống sao?"
Diệp Sở Ly khẽ gật đầu.
" Tại hạ là Chu Thanh Vân là thiếu thành chủ, kiến quá Thần Sứ."
" Diệp Sở Ly, Thần Sứ Vong Xuyên "
" Ồ, vậy ta gọi Thần Sứ là Diệp huynh đi" Chu Thanh Vân nhận được sự đồng ý ngầm của Diệp Sở Ly liền bắt đầu nói " Diệp huynh có thể chưa biết, việc Thần Sứ xuất cốc cả võ lâm này đều đã biết rồi.
Tuy Linh Khê trấn không lớn không nhỏ nhưng tin tức vẫn truyền đi rất nhanh.
"
" Lúc đến đây có rất nhiều người nhìn ta." Diệp Sở Ly không mặn không nhạt đáp lại một câu.
" Đó là bởi vì Diệp huynh dung mạo hơn người, khí chất xuất trần"
" Có sao? Thiếu thành chủ tìm ta có chuyện gì sao?"
Chu Thanh Vân cười " Không có, chỉ là muốn thỉnh giáo Thần Sứ.
Không biết lần này ngài xuất cốc là có chuyện gì?"
Diệp Sở Ly im lặng cân nhắc một chút, cái lý do này liệu có ổn không nhỉ " Quỷ Sai bỏ nhà ra đi rất lâu rồi, Bọn trẻ ở nhà rất nhớ hắn" Diệp Sở Ly suy tư nhăn mày gõ bàn.
Chu Thanh Vân kinh ngạc trong chốc lát.
Y cũng biết Vong Xuyên Cốc còn có một Quỷ Sai.
Cơ mà bây giờ Thần Sứ đi tìm Quỷ Sai lại còn do bọn nhỏ ở nhà nhớ hắn.
Bọn nhỏ kia là ý gì, ý là bọn nhỏ hay là...
" Haha, Diệp huynh thật vui tính.
" Chu Thanh Vân cạn ngôn rồi.
Diệp Sở Ly cực kỳ nghi hoặc, cậu có vui tính sao???
Hai người trò chuyện chưa được bao lâu, Diệp Sở Ly liếc xuống bên dưới thấy Dương Minh Ngọc đang xách kiếm đi dạo trên đường.
Là nữ chính của thế giới này, Dương Minh Ngọc tất nhiên phải là một nữ chính đủ tư cách.
Dung mạo nàng ta rất xinh đẹp, thanh thuần dịu dàng, nàng ta chính là võ lâm đệ nhất mĩ nhân, nhưng Diệp Sở Ly nhìn thế nào cũng thấy mình mới đẹp nhất.
Dương Minh Ngọc võ công cũng rất tốt, so với một đám tầm thường thì rất tốt, nhưng nêu so với hàng cao thủ thì nàng ta còn kém quá nhiều, sở dĩ được tung hô như vậy là bởi vì nàng là con gái Trích Hoa Dương Minh Thuận, trong hàng cao thủ võ lâm thì Dương Minh Thuận cũng cực có tiếng, nàng ta lại còn được minh chủ võ lâm trẻ tuổi Địch Quốc Cường điên cuồng theo đuổi, dung mạo xinh đẹp, chỗ dựa to lớn muốn không nổi cũng không được.
Huống chi thời này ai cũng rảnh rỗi, Diệp Sở Ly đã chứng kiến kỹ năng rảnh rỗi kiếm chuyện nói lợi hại của người cổ đại rồi, thật sợ hãi.
Diệp Sở Ly chống cằm, ở trên cửa sổ nhìn xuống Dương Minh Ngọc đang đi bên dưới.
Địch Quốc Cường khuôn mặt tươi cười đi phía sau nàng ta, á à lại còn làm hộ hoa sứ giả nữa à.
Diệp Sở Ly có chút mệt, Dương Minh Ngọc chỉ cần dừng lại chỗ nào lâu một chút Địch Quốc Cường nhất định vung tiền mua.
Mẹ nó chứ thuộc tính tổng tài à không minh chủ bá đạo kia phát huy đến thật là siêu nhân.
Chu Thanh Vân quan sát Diệp Sở Ly thấy cậu đang nhìn hai người kia, Chu Thanh Vân nghi hoặc.
Diệp Sở Ly chắc sẽ không thích Dương Minh Ngọc đó chứ???
" Đó là Dương Minh Ngọc, con gái của lão tiền bối Dương Minh Thuận "
" Ta biết, đúng là xinh đẹp giống lời đồn"
Chu Thanh Vân trợn mắt, không phải thật chứ.
" Nàng ta với ta ai đẹp hơn?"
Chu Thanh Vân đang định mở miệng khuyên, lập tức chết máy(゚Д゚?)) không phải là thích sao? Là vấn đề ai đẹp hơn sao???
" Haha, Thần Sứ Vong Xuyên tất nhiên đẹp hơn"
Diệp Sở Ly nhìn Chu Thanh Vân một cái " Ta đi mách nàng!" Nói xong trực tiếp đứng dậy bay ra ngoài.
Chu Thanh Vân kiểu乁( •_•)ㄏ, Thần Sứ ngài đang đùa sao? Chu Thanh Vân để lại một thỏi bạc nhỏ lại vội đuổi theo.
Diệp Sở Ly vừa nhảy xuống chân chưa có chạm đất liền có một bóng đen bay vụt qua bọc cậu vào trong áo bào đen ôm chặt lại.
Diệp Sở Ly vẻ mặt mộng bức.
Ư...ai vô duyên vậy chứ??? Chu Thanh Vân ở ngay đằng sai trợ trắng mắt suýt thì trượt chân.
Nam nhân một thân bào đen dáng người cực cao.
Khuôn mặt phải nói là đẹp trai đàn ông chết ngươi, Diệp Sở Ly ở trong lòng người ta cảm nhận được cơ bắp săn chắc.
Cái người này nha nếu không có việc gì có khi lại là chồng cậu.
" Ngươi là ai a?"
Lăng Tiêu nhìn Diệp Sở Ly một cái, kiềm nén lại khát vọng bên trong mình bình tĩnh nói lại một câu " Thần Sứ thật mau quên"
Diệp Sở Ly tức giận " Ta mới không có quen ngươi, buông ra coi "
Lăng Tiêu âm thầm ôm chặt, hắn từ tửu lâu đối diện nhìn thấy người này, cả người đều nhộn nhạo, muốn ôm, muốn hôn, muốn chăm sóc người ta.
Chính là có cảm giác ở đó có người hắn chờ đợi, chính là chỉ liếc một cái hắn liền nhận định nhất định là người này phải thuộc về hắn.
Lăng Tiêu im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người liền biết hóa ra là người quen a.
" Không phải ngươi nói bọn trẻ ở nhà rất nhớ ta sao.
Giờ ta với ngươi trở về!"
Diệp Sở Ly đơ rồi, Chu Thanh Vân nghe lỏm đơ rồi, mấy đại ca hóng hớt cũng đơ rồi.
Mẹ nó chứ họ đang nghe thấy cái gì kia???
Diệp Sở Ly thật đáng thương a, lúc nãy đem người ta ra làm cớ, bây giờ chính chủ xuất hiện trước mặt cậu rồi, cậu lại không biết làm gì.
Tội lỗi quá, lỡ bị ghi thù thì sao giờ?
" Hừ, không quen ngươi, lâu quá quên rồi!" Diệp Sở Ly tức ra khói, không thể ôm cậu trước thanh thiên bạch nhật như vậy được, mất mặt lắm ó.
Lăng Tiêu thấy con sâu nhỏ mãi không chịu yên liền giơ tay điểm huyệt hắn.
Ưm, ngoan ngoãn như vậy là được rồi.
Lăng Tiêu vừa ý vác người về nhà, Diệp Sở Ly chỉ có thể trợn trừng mắt tức giận không thể làm được gì.
Tức, quá tức giận hừ hừ.
Chu Thanh Vân kiểu tôi là ai? Đây là đâu?? Tôi đang làm gì??? Lúc nãy y thấy cái gì cơ, đệ nhất cao thủ võ lâm mặt không đổi sắc bắt người giữa thanh thiên bạch nhật.
Bắt xong còn thừa nhận mình là Quỷ Sai nghênh ngang vác người về nhà??? Mặt Lăng Tiêu từ khi này dày như vậy??? Không phải nói Lăng Tiêu tranh chủ tính cách lãnh đạm, lạnh nhạt với mọi người, không có ham muốn thế tục??? Không thích mỹ nhân, không ham hồng trần??? Các người đều mù hết hả, người ta làm cái gì kia các người không thấy sao??? Chu Thanh Vân vừa chửi thầm trong lòng vừa mơ màng đi về phủ thành chủ.
Y phát hiện não mình có hơi nhỏ, phải bồi dưỡng thì mới có thể tiếp thu giang hồ lật mặt nhanh × n lần lật bánh tráng.
________________
Lăng Tiêu mang Diệp Sở Ly về tiểu viện mình thuê, âm thầm sai người đem đồ đạc Diệp Sở Ly mang về đây.
Diệp Sở Ly tức chết rồi, Quỷ Sai thì to à, cậu còn là Thần Sứ có được không, có biết trên dưới không, không phải bảo Quỷ Sai dưới trướng Thần Sứ hay sao?? Xạo, gạt người, Quỷ Sai còn mạnh hơn Thần Sứ, hừ kịch bản gạt người.
Lăng Tiêu thấy ai kia vẫn còn tức giận, sợ hắn không chịu được liền giải huyệt cho hắn, Diệp Sở Ly lập tức rút châm ngọc trên đầu, tách ra thành dao nhỏ sắc bén lao đến tấn công Lăng Tiêu, cứ nhằm những chỗ nguy hiểm đâm tới.
Lăng Tiêu phản ứng cực nhanh, đem những chiêu thức của Diệp Sở Ly đều khống chế hết.
Bắt thời cơ liền nắm lấy cổ tay của Diệp Sở Ly bẻ gập ra sau, đè cậu lên trên cửa.
Chính là cái tư thế này có chút...ờm...nhìn từ góc độ của Lăng Tiêu thì chính là da Diệp Sở Ly trắng đến nhìn thấy cả mạch máu dưới da, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà chờ nên hồng hồng, môi mỏng đỏ mọng, mắt phượng xinh đẹp trừng Lăng Tiêu.
Lớp áo lụa đỏ rực mỏng manh rơi xuống lộ ra bả vai xinh đẹp, sống lưng cong xuống thành một đường cong càng làm cho bờ mông tròn trịa cong mẩy, mái tóc đen dài sau khi bị rút trâm buông thõng chảy dài trên vai trắng nõn thoang thoảng mùi hương dễ chịu khiến Lăng Tiêu muốn lại gần ngửi cho rõ.
Đôi chân trắng toát lộ ra làn áo, tay áo trượt xuống để lộ cánh tay trắng trẻo xinh đẹp như ngọc.
Một bộ dáng xộc xệch như vậy mà chủ nhân vẫn chưa có chút ý thức gì, Lăng Tiêu càng ngắm càng cảm thấy không xong.
Đẹp như vậy, Diệp Sở Ly chỉ có thể là của hắn, không thể cho người khác thấy.
Không biết mấy ngày qua đã có bao nhiêu người nhìn thấy Diệp Sở Ly mặc như này, nhất định những tên đó sẽ dùng ánh mắt rơ bẩn nhìn người của hắn, Lăng Tiêu tức giận, móc mắt những người đó, không được phép nhìn.
" Ngươi buông ra" Diệp Sở Ly bị áp như vậy thật sự rất khó chịu, tên điên kia vậy mà còn thất thần, thất thần thì thôi đi tay việc gì vẫn giữ chặt như vậy cậu thoát ra không được.
" Ngươi không được chạy" Lăng Tiêu buông Diệp Sở Ly ra.
Diệp Sở Ly xoay xoay cổ tay có chút đau, lườm Lăng Tiêu một cái.
Cậu hắn lại trâm ngọc, cuốn một búi tóc thấp thấp sau đầu.
" Ngươi là Quỷ Sai? "
" Phải!"
" Vậy sao đột nhiên bắt ta đi làm cái gì? Chán quá không có việc gì sao? "
Lăng Tiêu im lặng một lúc " Họ nhìn ngươi..."
" A...!ta bị nhìn cũng không mất miếng thịt nào.
Liên quan gì đến ngươi?"
Lăng Tiêu ánh mắt thâm thúy nhìn Diệp Sở Ly, tự nhiên lại gần làm Diệp Sở Ly sợ chết khiếp, mẹ ơi lão này biến thái hơn cả Âu Dương Thụy.
Lăng Tiêu bên cạnh nhìn chằm chằm vào Diệp Sở Ly phun ra một câu
" Ngươi...của ta!"
Diệp Sở Ly tức thì phun ra trà trong miệng.
Mẹ ơi huhu người này đáng sợ quá
________________
Hình như người chưa phải của mình mà Lăng đại ca lấy đâu ra tự tin đó vậy????┐(‘~`;)┌.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...