Hệ Thống Cải Tạo Nâng Cấp Cậu Ấm Cô Chiêu
Nói là gả, nhưng thực chất là bán.
Tiểu ca nhi tên Ôn Ngôn, cha mất sớm, theo mẹ đến nương nhờ nhà cậu.
Mợ hắn ghét cay ghét đắng hai mẹ con họ, nên cả hai chỉ có thể khúm núm mà sống qua ngày, quanh năm suốt tháng như thế khiến Ôn Ngôn thành ra tính tình nhút nhát bảo gì nghe nấy.
Ôn Ngôn là tiểu ca nhi, trong mắt người mợ thì cậu chính là một món hàng chỉ có lỗ không có lãi, cho nên thấy có người trả tiền là bà ta vội vàng bán tống đi ngay.Đáng thương thay Ôn Ngôn còn tưởng rằng gả cho người ta là có thể thở phào nhẹ nhõm, tiếc rằng cậu lại lấy trúng phải một tên khốn nát rượu, cả ngày say khướt, hết đánh lại chửi.
Ôn Ngôn đã gả qua được một tháng mà tới cái mép giường lò cũng chưa bao giờ được chạm vào, suốt ngày phải ngủ trong ổ rơm quây ở xó bếp.Nguyên thân đối xử với Ôn Ngôn như vậy, ngoại trừ vì bản tính tồi tệ ra còn bởi vì hắn thèm muốn Lâm Tú Tú - con gái độc nhất của phú hộ họ Lâm trong thôn, suốt ngày bám riết không thôi khiến Lâm Tú Tú khó chịu vô cùng.
Sau khi nhà họ Lâm cho người đánh nguyên thân một trận, hắn mới chịu bỏ cuộc.
Vốn trước đó nguyên thân không uống rượu, chính bởi vì chuyện này mới bắt đầu cả ngày say xỉn, rồi quay sang trút giận lên đầu Ôn Ngôn.Đường Dịch lắc đầu hất bay đống lịch sử đen lộn xộn ấy đi.
Hắn nhìn tay mình, trong lòng không ngừng rủa xả.Đậu, mới hai mươi tuổi mà đã giày vò bản thân thành cái bộ dạng này, vừa gầy gò lại yếu nhớt.
Phải biết rằng hắn hai mươi sáu tuổi, cao 1m87, cơ bụng tám múi, có một phòng gym, mà còn là đứa kém nhất trong đám con cháu nhà họ Đường đời này đấy nhé.Lúc hắn đang bĩu bôi dè bỉu thì hàng rào tre ngoài sân kêu cọt kẹt, cánh cổng nhỏ được đẩy mở từ bên ngoài.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Đường Dịch ngẩng đầu lên trông thấy một cậu thiếu niên nhỏ gầy, trong ngực ôm một cái chậu lớn đi vào.
Thấy Đường Dịch ngồi trong sân, thiếu niên lùi về sau vài bước theo bản năng, dường như rất sợ hãi.Đường Dịch lập tức nhận ra đây chính là Ôn Ngôn, phu lang của hắn, năm nay mười sáu tuổi.Nguyên chủ say xỉn quanh năm suốt tháng, quả thực không nhớ rõ mặt mũi Ôn Ngôn ra làm sao.
Chẳng qua trong trí nhớ mơ hồ có bóng dáng thân hình gầy yếu, có thể nhận ra là cậu ấy.Đường Dịch nhìn cậu thiếu niên tả tơi chân trần đứng trên nên đất bùn lạnh lẽo cuối đông đầu xuân, đầu tóc rối bù, gầy như que củi, trong ngực là chậu quần áo to đùng mới giặt xong mà khó chịu trong lòng.
Hắn cất tiếng gọi: “Ôn Ngôn, cậu lại đây.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...