edit: tiểu khê
Hai người họ ngồi nói chuyện, Thượng Vũ Tình và Vương Chiêu Tuyết càng nhìn càng hoảng sợ.
Hạ giáo hoa và Giang giáo thảo đối với nhau thật sự không giống nhau, quả thực như cặp đôi mẫu mực vậy.
Trước kia mấy nhỏ chỉ cảm thấy Giang Chấp đối với Hạ Duẫn không bình thường thôi, nhưng giờ nhìn kỹ lại, luôn cảm thấy Hạ Duẫn đối với Giang Chấp cũng không bình thường nha, rõ ràng lúc thường cà phơ lất phất với người khác, nhưng khi đối mặt với Giang Chấp lại trở nên mềm mại ngọt ngào, hoàn toàn khác với lúc ở chung với bọn Chu Tán.
Có phải hai người mới nói chuyện với nhau gần đây không? Trước kia hình như không hề có giao tiếp gì cả, nhưng gần đây luôn nhìn thấy bọn họ đi cạnh nhau.
Thượng Vũ Tình kích động đến mặt đỏ bừng bừng, đột nhiên nhớ đến hành động kỳ quái hôm qua của Dung Linh, nhỏ cứ cảm thấy Dung Linh đã nhìn ra gì rồi, dù sao nhỏ ấy cũng tương đối hiểu con trai, không chừng thật sự đã nhìn ra cái gì rồi!
Vì thế nhỏ liền nhắn tin thăm dò Dung Linh, "Sao hôm nay cậu lại không tìm Giang Chấp thế? Hắn bây giờ đang ở gần tớ, cậu mau tới đi!"
Dung Linh nhanh chóng nhắn lại, "Tớ vẫn nên không đi thì hơn."
Thượng Vũ Tình tâm lý cả kinh, "Sao cậu lại đột nhiên từ bỏ Giang Chấp rồi? Không phải là cậu đi chuyến này vì hắn sao?"
Dung Linh nhìn tin nhắn, bước chân dừng một chút, "Tớ cảm thấy, hình như tớ biết vì sao hắn vẫn luôn chưa có bạn gái...!Nói chung tớ khẳng định mình không phải loại mà hắn thích."
Tin nhắn vừa tới, Thượng Vũ Tình càng thêm xác định suy đoán của mình, dù sao ngày hôm qua khi ở trên xe biểu hiện của nhỏ ấy hơi kì lạ, mà khi đó Giang Chấp lại đặc biệt chăm sóc Hạ Duẫn, mà Dung Linh nhạy cảm như vậy, không chừng thật sự hiểu ra.
Nhỏ vội vàng đưa tin nhắn cho Vương Chiêu Tuyết xem, hai người đều hít một hơi khí lạnh.
"Ngay cả Dung Linh không thể trụ vững mà từ bỏ...!Như vậy bọn họ chắc là thật rồi!"
Hai người kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên, hai mặt đỏ bừng lên, không gì vui hơn cp mà mình ship là thật cả, nhưng mấy nhỏ lại không thể nói ra được, chỉ có thể nghẹn lại trong lòng mà thôi.
Hạ Duẫn không biết tâm tư của người khác, mì vằn thắn ăn rất ngon, cậu ngồi húp canhngon lành, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu liếc nhìn màn hình, sau đó cau mày.
Người gọi điện là bố cậu — Hạ Bằng.
Cậu do dự một lúc lâu, điện thoại cứ vang lên không ngừng, ngay cả Giang Chấp cũng kì quái nhìn cậu.
"Tôi đi ra ngoài một chút."
Hạ Duẫn lấy điện thoại di động đi ra khỏi nhà hàng, cắn răng nghe máy.
"Này?" Trong lòng cậu có dự cảm không tốt, mỗi lần bố cậu gọi điện thoại cho cậu chả phải là chuyện tốt.
Hạ Bằng nói ngay trọng điểm: "Mày đang học ở Hoa Vinh!"
Hạ Duẫn: "Không liên quan gì đến ông."
Ngữ khí cậu không thể nào tốt được, người bên kia cũng không quan tâm chút nào, bình tĩnh thống báo cho cậu.
"Học kỳ sau em gái mày muốn chuyển trường qua đó."
Hạ Duẫn quả thực tức đến mức cười luôn, "Tôi nào có đứa em gái nào? Nếu như ông nói tới Hạ Đường, nếu cô ta dám tới thì đừng có trách tôi bắt nạt cô ta."
Nghe được cậu nghiến răng nghiến lợi nói chuyện, bên kia trầm mặc trong nháy mắt.
"Hạ Đường chuyển trường là có chính sự, liên quan đến tiền đồ Hạ gia, nếu như thành công, ta liền đem bài vị của mẹ mày quay lại tổ trạch Hạ gia."
Ngữ khí ông ta lạnh lừng như đang đàm phán trên thương trường, không mang theo chút tình cảm nào.
Nghe thế Hạ Duẫn liền trợn mắt lên, tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run lên.
Mẹ của cậu trước khi mất nằm mơ cũng muốn quay lại tổ trạch, đây là tiếc nuối cả đời của bà ấy, Hạ Bằng thế mà lại lấy chuyện này uy hiếp cậu!
Hạ Duẫn nghiến chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên.
Cậu im lặng không nói gì một lúc lâu, bên kia cũng tĩnh tâm đợi, cứ như biết chắc cậu nhất định sẽ đồng ý.
Không khí lặng im đến đáng sợ.
Lúc sau, Hạ Duẫn hít sâu một hơi, cả người trong nháy mắt trở nên chán chường.
"Muốn tôi làm cái gì?" Hạ Bằng uy hiếp cậu rất chuẩn, cậu thật sự không thể từ chối điều kiện này được.
"Không phải chuyện gì khó, người thừa kế Giang gia đang học ở lớp mày, nghe nói gần đây quan hệ giữa mày và hắn không tệ, em gái mày cần phải gả vào Giang gia, mày giúp nó một tay, về sau trong nhà tuyệt đối sẽ không bạc đãi mày."
Người thừa kế Giang gia...!Lại là Giang Chấp!
Trong lòng Hạ Duẫn tuôn ra sóng to gió lớn, cơ thể cứ như bị đóng băng lại cứng ngắc không thể động đậy được.
Trầm mặc một lúc lâu.
Cậu tâm sự nặng nề trở lại nhà hàng, nhìn qua cũng thấy tâm trạng rất kém.
Hạ Duẫn tính tình thẳng thắn, cậu có tâm sự căn bản không có cách nào lập tức che giấu, dù là ai cũng có thể nhìn ra, Giang Chấp lo lắng nhìn cậu, "Làm sao vậy?"
Hạ Duẫn lắc đầu.
Ánh mắt cậu nhìn qua Giang Chấp, lần đầu tiên nhận ra được giữa hai người có một khoảng cách lớn như vậy.
Sao lúc trước lại không nghĩ ra, Giang Chấp lại có thể là còn trai độc nhất ở Giang gia!
Bọn họ chính là người của hai thế giới, tuy mấy năm qua công ty Hạ gia làm ăn đã rất lớn, nhưng dù thế ở thành B cũng chỉ có thể được coi là nhà giàu mới nổi, so với quái vật khổng lồ là Giang gia thì không đáng để nhắc tới, ngay cả Hạ BẰng cũng không dám trực tiếp giới thiệu con gái cho Giang Chấp, chỉ dám thủ đoạn đê tiện này thôi.
Hạ Duẫn tuy chưa đồng ý, nhưng hình như Hạ Bằng đã ấn định cậu đồng ý rồi, ngay cả bản thân Hạ Duẫn cũng cảm thấy cuối cừng rồi cậu cũng phải thỏa hiệp mà thôi.
Mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát, cậu lại phải giới thiệu bạn gái cho Giang Chấp, nhưng tâm tình lần này lại hoàn toàn khác biệt, chỉ cần vừa nghĩ tới bạn gái Giang Chấp sẽ là Hạ Đường, cả người cậu như bị lấy sức lực vậy.
Hạ Đường sao có thể xứng với Giang Chấp được?
Hơn nữa Giang Chấp đã có người thích, cậu chen ngang vào thì thành chuyện gì nữa? Đặc biệt là mới vừa rồi cậu còn tại truy hỏi người kia là ai.
Một khi cậu giới thiệu Hạ Đường cho Giang Chấp, trong mắt Giang Chấp có thể cho rằng cậu vì muốn em gái vào Giang gia nên mới tiếp cận hắn không? Thậm chí vừa rồi cậu hỏi người thích vủa Giang Chấp cũng vì Hạ Đường?
Hạ Duẫn nhức đầu lắm, nhưng chuyện chuyển bài vị của mẹ là chuyện lớn, cả đời bà ấy yêu Hạ Bằng đến thảm hại, cho dù sau đó ông ta thay lòng bà ấy cũng không hận ông ta, trước khi chết tiếc nuối nhất là không thể trở về tổ trạch Hạ gia được.
Người không thể quay về, nhưng bài vị quay lại được cũng rất tốt rồi.
Hiện tại cách duy nhất để thực hiện nguyện vọng của mẹ đang ngay trước mặt cậu, cậu sao có thể cứ như vậy mà từ bỏ được?
Hạ Duẫn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Chấp, lại cảm thấy làm sao cũng không mở miệng được.
Cậu thẫn thờ ăn canh, món ngon ban đầu bây giờ không thể nếm ra mùi vị gì nữa, trạng thái này ngay cả Thượng Vũ Tình và Vương Chiêu Tuyết nhìn ra thấy sai sai.
Giang Chấp không nhìn nổi, đốt ngón tay ở trên bàn co lại.
Hạ Duẫn ngẩng đầu, Giang Chấp nghiêm túc nhìn cậu, ngữ khí kiên định, "Xảy ra chuyện gì? Có vấn đề chúng ta cùng giải quyết."
Giọng nói của hắn mạnh mẽ khiến người khác cảm giác yên lòng, phảng phất như mọi khó khăn nào chỉ cần nói ra Giang Chấp đều có thể dễ dàng giải quyết được hết, Hạ Duẫn đột nhiên kích động muốn nói hết mọi chuyện cho hắn biết.
Đôi môi Hạ Duẫn ngập ngừng hai lần, nhìn ánh mắt khích lệ Giang Chấp, rốt cục cũng lắc đầu một cái.
Cậu thực sự không có cách nào nói cho Giang Chấp, nếu nói Giang Chấp nhất định sẽ ghét Hạ Đường, ghét Hạ gia, thậm chí còn ghét cậu nữa, chuyện nào liền hoàn toàn thất bại, chuyện di chuyển bài vị Giang Chấp cũng không giúp được cậu.
"Tôi không có việc gì đậu, chỉ là trong nhà ép tôi học cho giỏi thôi." Cậu cố gắn cong khóe miệng, làm dáng vẻ vui vẻ cười.
Cậu biết như vậy không thể gạt được Giang Chấp, nhưng cậu thật sự không thể làm ra được dáng vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì được.
Ánh mắt Giang Chấp trở nên chăm chú, thấy rõ cậu đang rất sầu não nhưng không nói cho hắn biết, tay nắm đũa liền nắm chặt lại.
Hai người không nói chuyện nữa, bầu không khí đột nhiên có chút vi diệu.
Tiếp theo bọn họ vẫn đi dạo phố, cảnh vừa ý đã thay đổi, giữa hai người như có một tầng ngăn cách vô hình, bề ngoài vẫn tốt, nhưng Hạ Duẫn không có cách nào để có thể vô tư chơi như hồi sáng được nữa.
Đi trên đường, Hạ Duẫn mệt mỏi hỏi, "Hệ thống, ngày hôm nay không có nhiệm vụ đặc thù sao?"
Hệ thống trầm mặc, "Ngày hôm nay chỉ cần cậu không giúp người nhà giới thiệu bạn gái cho Giang chấp, tôi liền cảm ơn trời đất rồi."
Hạ Duẫn nghĩ đến đây liền phiền lòng, coi như cậu thật sự đồng ý hỗ trợ, Giang Chấp không thích cũng vô dụng thôi, hơn nữa quan hệ cậu và Giang Chấp rất kỳ quái, căn bản không có tốt như bên ngoài nói.
Giang Chấp đã có người thích, tuy rằng không biết là ai, nhưng Hạ Duẫn luôn cảm thấy Giang Chấp là người chung tình, hắn là sẽ không bỏ qua nữ sinh kia.
Đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng Hạ Duẫn cố tình lại phải kiên trì đi làm nó, lần đầu tiên cậu cảm thấy nhiệm vụ hệ thống cũng không đáng ghét như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...