Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Nghĩ đến những người thất bại kia, hệ thống bất đắc dĩ thở dài, đồng thời cho thêm đoạn Giang Lê Thanh đánh người vào trong cốt truyện.
Giang Lê Thanh nheo mắt đọc những dòng chữ chạy trong đầu cô.
Trong nguyên tác quả thực có cảnh này, điểm khác nhau là, nữ chính trong nguyên tác đối mặt mấy tên quấy rối kia thì như thỏ con bị dọa sợ, chỉ đánh thiếu gia nhà họ Triệu mất vài cọng lông tơ mà thôi, không đến mức nằm viện như bây giờ.
Sau đó, cũng giống như hôm nay, thiếu gia nhà họ Triệu cáo trạng, Giang Lê Thanh bị cha Giang cưỡng ép kéo tới nhà họ Triệu xin lỗi.
Cô yếu đuối bất lực, không cam lòng cúi đầu xin lỗi người đã bắt nạt mình, thiếu gia nhà họ Triệu đương nhiên biết rõ cô là con gái ruột nhà họ Giang mới tìm về, nhưng thân là một trong những người đi theo nịnh bợ Giang Nặc Nặc, anh ta nhất định sẽ giúp nữ thần của mình xả giận, không bỏ qua cho nữ chính truyện ngược.
Dưới sự chèn ép của anh ta, nữ chính mở ra một hệ liệt nhiệm vụ nhánh phụ về ngược tâm ngược thân.
Giang Lê Thanh đã thuộc lòng đoạn này.
Những người xuyên không kia hoặc là từ chối không đến, hoặc là giết đến tận cửa, đứng trước mặt cha mẹ người ta mà hành hung thiếu gia nhà họ Triệu, kết quả không cần nói cũng biết.
[Ting!]
[Cô có nhiệm vụ chính mới, xin hãy kiểm tra.
]
Trước mặt cô xuất hiện một bảng điện tử trong suốt, Giang Lê Thanh đảo mắt nhìn qua chữ viết trên đó.
[Xin lỗi Triệu Minh (cốt truyện 5%) (đang tiến hành)]
Xin lỗi à…
Giang Lê Thanh nghiền ngẫm.
Hệ thống cảm thấy bất an, sợ cô làm thao tác gì đó trái quy định: [Kí chủ, cô đừng giống như mấy người làm nhiệm vụ lúc trước, đây là xã hội pháp trị, đánh người sẽ phải vào tù.
]
Nó vẫn nhớ một đại tướng quân từ cổ đại xuyên tới, bởi vì đánh người trọng thương, bị phán 7 năm tù, sau khi ra ngoài thì cốt truyện đã nguội lạnh.
Chuyện xưa… thật không có gì hay ho để nhớ.
Giang Lê Thanh trừng to mắt: “Pháp luật chỉ dùng để bắt nạt nữ chính thôi à? Sao lúc bọn họ móc thận của tao lại không bị đưa đến đồn cảnh sát?”
Hệ thống: [! ]
Giang Lê Thanh nhếch miệng, cô cũng lười so đo với một dãy số liệu: “Mày yên tâm đi, đồ bỏ đi như chúng ta sao có thể tùy tiện đánh người được? Tiểu 0, mày đừng nghĩ nhiều, tao tự có chừng mực.
”
Không phải chỉ là xin lỗi thôi sao?
Chuyện nhỏ!
Ai mà chẳng là con cháu của ông trời, con cháu xin lỗi con cháu thì có vấn đề gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...