Khô Lâu Ma Quân không để ý đến lời chế giễu này của Ngu Yên Vũ mà chỉ mỉm cười nói: "Tiểu nha đầu, lấy tư chất cùng huyết mạch của ngươi.
Ở Ngu gia, ngươi hẳn là nữ nhi của Ngu Khiếu Thiên, gia chủ Ngu gia đi!!"
Chỉ thoáng giao thủ qua, nhưng Khô Lâu Ma Quân đã cảm nhận được trên ngươi Ngu Yên Vũ có ẩn chứa một nguồn huyết mạch thuần khiết vô cùng.
Với kinh nghiệm qua những lần giao thủ với người của Ngu gia, Khô Lâu Ma Quân đã dễ dàng đoán ra, thân phận cùng địa vị của Ngu Yên Vũ trong Ngu gia.
Ban đầu hắn chỉ đoán rằng, trong Ngu gia, Ngu Yên Vũ có một địa vị không tầm thường thế thôi.
Nhưng rồi, hắn lại phân tích thêm một chút, sau đó lập tức bác bỏ đi suy đoán trước đó của mình.
Và đoán rằng, Ngu Yên Vũ hẳn là nữ nhi của Ngu Khiếu Thiên mới hợp lý, vì chỉ có nữ nhi của Ngu Khiếu Thiên, mới thiên phú tu luyện cùng huyết mạch thuần khiết đến như vậy.
Ngu Yên Vũ nghe vậy cũng không phản bác lại lời của Khô Lâu Ma Quân, bởi lấy thân phận của Khô Lâu Ma Quân, không khó để phát hiện ra lai lịch cùng gia thế của nàng.
Nên nàng không trực tiếp trả lời hắn vấn đề này, xem như là ngầm chấp nhận suy đoán của hắn.
Ngu Yên Vũ nói: "Nhắc đến chuyện này, Khô Lâu Ma Quân ngươi không thấy hổ thẹn trong lòng sao?"
"Ngươi đường đường là người thuộc thế hệ cùng với gia gia ta, nhưng đến bây giờ, trên con đường tu luyện đã bị gia gia ta bỏ xa."
"Đến ngay cả phụ thân ta, thua kém ngươi không biết bao nhiêu tuổi nhưng tu vi cũng đã vượt qua ngươi."
"Vậy người nói xem, nếu bây giơ tu vi của bổn Giáo chủ cũng vượt qua ngươi, ngươi sẽ cảm giác như thế nào, Khô Lâu Ma Quân?"
Nghe những lời nói của Ngu Yên Vũ tràn đầy vẻ chế giễu, nhưng bất ngờ là Khô Lâu Ma Quân lại không chút nào tức giận, vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường, còn trên đôi mắt có chút hồi ức nói:
"Thật là vật đổi sao rời a, ta ngủ say hơn vạn năm, thế gian đã cảnh còn người mất."
"Mà Khô Lâu Ma Quân ta còn sống được đến thời đại này cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhớ khi xưa, ta và gia gia là ngươi là người cùng một thời đại, hai bên cũng không xem là quen biết với nhau."
"Nhưng thật không ngờ, đến ngay hôm nay, ta lại bị cháu gái của hắn ta, một tiểu nha đầu mới lớn khinh bỉ....!ha ha ha."
"Tiểu nha đầu, ngươi nói đấy có phải chuyện cười lớn hay không?"
Ngu Yên Vũ có chút khinh miệt trả lời:
"Đường đường là một vị Ma Quân lại có thể nói ra một câu ngu ngốc như vậy, ta phải bảo là câu ấy của ngươi, có phải là chuyện cười lớn hay không mới phải?"
"Thế giới này vốn lấy thực lực vi tôn, người có tu vi cao thì được xã hội tôn trọng, đâu ai lấy tuổi tác ra để so kè với nhau."
"Huống hồ bây giờ đứng trước mặt bổn Giáo chủ, chỉ là một đạo thần niệm, thì bổn Giáo chủ cần gì phải kiêng kị chứ?"
Khô Lâu Ma Quân nghe vậy liền cười lớn: "Ha ha ha...!quả không hổ là nữ nhi của Ngu Khiếu Thiên, quả không hổ là người của Ngu gia, cái cổ ngạo khí này, thật không nhầm lẫn đi đâu được."
Đứng ở bên cạnh Khô Lâu Ma Quân, La Kiệt thấy từ mãi đến giờ, Ngu Yên Vũ luôn miệng không ngừng chế giễu Khô Lâu Ma Quân, cậy lấy việc này, hắn liền tức giận nói:
"Ngu Yên Vũ ngươi thật hỗn xược, không biết tự lượng sức mình, lại đi nhục mạ Ma Quân đại nhân."
"Nếu như Ma Quân đại nhân không nể tình có quen biết với gia tộc của ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn có thể đứng được ở đấy, để diễu võ giương oai trước mặt Ma Quân đại nhân được sao?"
La Kiệt từ mãi đến giờ, vẫn luôn lắng nghe cuộc đối thoại của Khô Lâu Ma Quân và Ngu Yên Vũ.
La Kiệt cũng đã phần nào đó nhận ra, Khô Lâu Ma Quân có chút khách khí với Ngu Yên Vũ, điều này rất không giống với tích cách thường ngày của Khô Lâu Ma Quân.
Nên La Kiệt nghĩ rằng, có lẽ những suy đoán của Khô Lâu Ma Quân về lại lịch, gia thế của Ngu Yên Vũ đã đúng.
Và nếu đúng như vậy, thì La Kiệt hắn đời này cũng đừng mong báo thù được Ngu Yên Vũ.
Ngôn Tình Sủng
Nhưng dù biết là vậy, trong thân tâm của La Kiệt vẫn có chút gì đó không cam lòng, nên nhận thấy lần này có cơ hội, La Kiệt mới cố gắng khiêu khích, châm ngòi tranh đấu giữa Ngu Yên Vũ và Khô Lâu Ma Quân.
Vì La Kiệt biết, nếu muốn trả thù Ngu Yên Vũ, hắn chỉ có thể mượn sức của Khô Lâu Ma Quân, đây gần như đã là cách duy nhất của lúc này.
Đấy chính là tất cả những tính toán, mà La Kiệt đang suy tính trong đầu lúc này.
Bộp!
Tuy nhiên khi vừa dứt lời này, La Kiệt bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ran rát, kèm theo đó hắn cảm giảm có một cổ kình lực cách không ập đến, như tát vào mặt hắn vậy.
Rầm rầm!!
Ngay sau đó, La Kiệt như diều đứt dây, lập tức từ trên không trung bay xuống mặt đất, xuyên thẳng vào những ngọn núi trùng trùng điệp điệp vây quanh Thái Âm Giáo.
Ngu Yên Vũ thù hồi lại tay ngọc của mình, nhìn đến những ngọn núi đang thay phiên nhau sụp đổ kia, nàng nói:
"La Kiệt, người không biết giữa đại nhân vật nói chuyện, thì một tên tiểu tốt không được phép xỉa miệng vào sao?"
"Hôm nay, bổn giáo chủ thay Khô Lâu Ma Quân dạy dỗ ngươi một chút, cho ngươi biết mình là ai!!"
La Kiệt từ đống núi đá đỗ nát ngoi lên, vừa lúc nghe thấy Ngu Yên Vũ đang nhục mạ chính mình, hắn tức giận rống lên, khi mà gò mà của hắn còn đang bị vẹo hẳn sang một bên, còn nơi khóe miệng đang không ngừng chảy ra từng dòng máu tươi:
"Ngu Yên Vũ...Ngu Yên Vũ, con đàn bà khốn nạn, nếu có cơ hội, lão tử nhất định sẽ nhất chém ngươi ra thành muôn mảnh, khiến ngươi chết không chỗ chôn thân!!"
Vừa dút lời này, La Kiệt lại tiếp tục bị Ngu Yên Vũ một lần nữa cách không tát cho một cái, khiến bên má còn lại của La Kiệt cũng vênh vẹo theo bên má trước đó.
Hai bên nhất thời bị lõm sâu vào, khiến lần này La Kiệt muốn kêu gào, chửi bởi vài câu, cũng khó lòng mở miệng.
Ngu Yên Vũ lạnh giọng nói: "La Kiệt, tên của bổn Giáo chủ không phải hạng sâu kiến như ngươi có tùy tiện gọi lên."
"Hôm nay ta dạy ngươi thêm một điều nữa.
Đứng trước cường giả, hạng sâu kiến như ngươi cần phải có sự kính trọng nhất định."
Nói xong Ngu Yên Vũ nhìn qua Khô Lâu Ma Quân nói tiếp: "Khô Lâu Ma Quân, ngươi thấy những lời của bổn Giáo chủ vừa nói có đúng hay không?"
Từ nãy đến giờ, Khô Lâu Ma Quân đứng im theo dõi diễn biến, mà không có một chút phản ứng nào, theo một cách khá kỳ lạ.
Bỗng dưng nghe tới lời này của Ngu Yên Vũ nói với mình, hắn cười lên nói:
"Tiểu nha đầu nói phải lắm, tên thuộc hạ này của ta không biết trời cao đất rộng là gì, đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội với tiểu nha đầu ngươi, ngươi cứ thuận tay dạy dỗ hắn là được."
"Khô Lâu Ma Quân ta trước nay làm việc công tư phân minh, không bao giờ đi bao che thuộc hạ của mình."
"A..a"
La Kiệt lần nữa ngoi lên từ trong khu đất đá vỡ nát, nghe được lời này của Khô Lâu Ma Quân, khuân mặt La Kiệt liền lập tức đờ đẫn, muốn nói câu gì đó, nhưng khóe miệng hắn đã bị méo lại, muốn nói cũng không được.
Trong đôi mắt của La Kiệt uất ức vô cùng, khó hiểu nhìn Khô Lâu Ma Quân, hắn không hiểu tại sao, Khô Lâu Ma Quân lại khách khí với Ngu Yên Vũ đến vậy, cho nàng ta làm càn làm rỡ trước mặt mình mà không có một chút phản ứng nào?
(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...