Bạch Tử Phàm ước chừng chiến lực của đối phương, mạnh nhất có lẽ là tên Ảnh Kiệt, nhưng trước đó, hắn đã bị kiếm của Sở Nguyệt Thiền đã thương nghiêm trọng.
Nên không thể lấy chiến lực Tông Sư Cảnh đỉnh phong, để làm tiêu chuẩn cho hắn được nữa, giờ xem như, chiến lực của hắn chỉ tối đa đạt đến Tông Sư Cảnh trung kỳ.
Vậy là trước mắt, có 3 tên Tông Sư Cảnh trung kỳ, đang cầu ta chém.
Thế sự thật lạ thường aaa!!!
Bạch Tử Phàm nắm bắt cơ hội mà Ảnh Kiệt trao tặng này, hắn muốn toàn lực xuất ra một kiếm mạnh nhất của mình, để quyết không phụ tấm lòng chân thành, tha thiết của Ảnh Kiệt.
《Lôi phong kiếm pháp 》 mạnh nhất, không phải là tấn công dồn dập như vũ bão, mà điểm mạnh nhất của 《Lôi phong kiếm pháp 》, chính là nằm ở lần xuất kiếm đầu tiên.
Một khi xuất kiếm phải nhẹ nhàng như gió, nhanh như sấm chớp, khiến đối phương bất ngờ, không kịp trở tay, hồn phi yên diệt.
Vậy nên Bạch Tử Phàm nhắm mặt lại, tập trung vô cùng.
Vận hết nguyên khí toàn thân vào 'Lang Tinh Kiếm', mà tạm thời, lãng quên đi xung quanh là chiến trường.
Trong đầu hắn lúc này, chỉ còn hắn và kiếm tồn tại, kiếm là thứ tồn tại duy nhất của hắn, những thứ khác, có hay không, không quan trọng!!
Bên này, mới đầu bọn Ảnh Kiệt còn suýt chút nữa, bị cái phong thái tập trung xuất kiếm của Bạch Tử Phàm hù sờ.
Thế nhưng nhìn kĩ một hồi, Ảnh Kiệt âm thầm bật cười: "Ha ha, tên tiểu tử này thật biết làm trò, trông cái bộ dạng của hắn kìa, có khác gì, một kiếm đạo cao thủ không chứ, thế nhưng đến ngay cả nữa đạo kiếm khí, hắn cũng không thể tu luyện ra nữa."
"Hắc hắc, này tên thật biết cách hù dọa người khác mà, ta phải đứng lại gần thêm chút nữa, không thì hắn chém trượt mất." Hai tên đồng bọn, hô hoán theo, rồi cùng tiến tới gần Bạch Tử Phàm thêm một chút, như sợ hắn chém không trúng vị trí, mà mình đã chỉ.
Bạch Tử Phàm mở mắt ra, thấy đối phương đã đứng trước mắt mình, Bạch Tử Phàm thầm nghĩ: "Mấy tên này, thật hiểu ý ta.!!" Nghĩ rồi, hắn xuất ra một kiếm nhanh như tia chớp về phía của bọn người Ảnh Kiệt.
Ảnh Kiệt chỉ thấy, kiếm phong lóe lên, tạo thành một đường quang mang, đẹp như cầu vòng, mang theo ánh sáng mờ mịt tiến về phía hắn.
Đường kiếm này khi thì ấm áp như mùa xuân, khi thì mờ mịt, lạnh nhạt như gió đông.
Ảnh Kiệt bỗng có cảm giác, mình đang nằm giữa một bãi cỏ xanh ngát, tận hưởng những tháng ngày bình yên của cuộc sống.
Hoặc có lúc, hắn lại thấy, xung quanh người là khói mây mờ mịt như tiên cảnh, giống nhứ mình đã phi thăng lên trời, vũ hóa thành tiên vậy.
Bịch Bịch Bịch!!
Thế nhưng Ảnh Kiệt chỉ miêu tả được như vậy thôi, bởi vì khi này, đầu của hắn đã rơi xuống đất, thì làm sao có thể miêu tả thêm được nữa chứ.
Phốc! phốc! phốc.....!!
Chỉ trong một sát na, đầu trên cổ của cả 3 tên đệ tử Ma Môn cùng rời xuống đất.
Trong 3 tên này tên ngươi, Ảnh Kiệt là người có lợi thế nhất, nên đầu của hắn rơi xuống chậm nhất, vì hắn nguyên bản có tu vi Tông Sư Cảnh đỉnh phong.
Điều đó đủ để chứng minh Ảnh Kiệt lợi hại như thế nào.
Cũng chỉ tiếc, mấy tên này quá coi thường Bạch Tử Phàm rồi, nếu như bọn chúng thật sự nghiêm túc đối chiến, với tu vi của cả 3 người cùng hợp lực lại, sẽ không thể nào dễ dàng bị Bạch Tử Phàm đánh bại như vậy được.
Nhưng điều đó, cũng không thể che lấp đi, một kiếm của Bạch Tử Phàm, gây ra chấn động cỡ nào, đến nổi, tất cả đệ tử của cả hai bên đang chiến đấu xung quanh, phải ngó lại nhìn xem.
Rồi ngơ ngác với tràng cảnh trước mắt, sau đó, tất cả đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh, để bình tâm.
Cũng thật may mắn, nơi này không có F0, nếu không thì thật nguy cho Bạch Tử Phàm, lại phải một lẫn nữa trọng sinh!!
Hệ thống thông báo 'ting': 【Sở Nguyệt Thiền (độ thân mật +25)】
Bên này, các đệ tử Thái Âm Giáo đều nhìn về phía Bạch Tử Phàm ánh mắt các nàng, đã khác so với trước đó rất nhiều, trong lòng đều tự hỏi về thân phận, cùng lại lịch của Bạch Tử Phàm
"Hắn là ai vậy???"
Trước đây, các nàng cũng có chung suy nghĩ với Ảnh Kiệt, khi nghe Sở Nguyệt Thiền nói: "Nhị trưởng lão, nhờ chiếu cố Bạch Tử Phàm cùng hồi giáo."
Khi ấy các nàng chỉ nghĩ, hắn là một tên họ hàng xa nào đó của Nhị trưởng lão, được Nhị trưởng lão chỉ định, mang về Thái Âm Giáo dạy bảo, nên không ai để ý đến hắn trong đội hình, nhưng bây giờ xem ra, không chỉ đơn giản như vậy.
Sở Nguyệt Thiền nhìn về phía Bạch Tử Phàm, hào cảm trong lòng của nàng đối với Bạch Tử Phàm đã tăng lên một chút.
Bản thân nàng rất ưa thích nam nhân có năng lực, huống hồ, vừa rồi hắn lại còn cứu nàng một mạng.
Trong lòng Sở Nguyệt Thiền tự nhủ: "Xem ra trước đây, ta đã xem thường hắn, sự phụ bảo ta để ý, chiếu cố hắn, không phải là không có lý do a.
"
Còn về cô nàng Liễu Phỉ Phỉ, khi nhìn về phía Bạch Tử Phàm, ánh mắt của nàng ta như có thể tan chảy ra nước vậy.
Về phía Bạch Tử Phàm, sau khi nhìn tới thân thể của 3 tên đệ tử Ma Môn đã bị mình hạ gục, Bạch Tử Phàm đang định mở miệng nói: "Dạy gáy đi, sao lại không gáy nữa?? Gáy đi chứ!!!"
Thì bất chợt, có một nguồn lực không biết từ đâu kéo tới, mang theo uy áp khủng khiếp, kéo tới trước người Bạch Tử Phàm, nguồn lực này khủng khiếp đến nổi, khiến không gian xung quanh Bạch Tử Phàm bị biến dạng đi trông thấy.
Đứng giữa trung tâm, trực tiếp nhận lấy nguồn uy áp khủng khiếp này, Bạch Tử Phàm mới chính thức cảm nhận rõ, tu vi của mình yếu kém đến mức nào, mạng sống của mình nhỏ bé đến nhường nào.
Trông thấy dị tượng này, các đệ tử Ma Môn vui mừng khôn xiết, la lên: " Môn chủ hiện thân rồi."
"Ma...!Ma..
Môn...!môn...môn...!chủ!!"
Trái ngược hoàn toàn với cảm xúc vui mừng của các đệ tử Ma Môn, là các đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo, khi nhìn thấy dị tượng kinh biến này.
Cách đó không xa có một bóng đen đang tiến tới gần nơi này, bóng đen ấy, ân ẩn được bao bọc trong một màn sương đen mờ ảo, trên thân mặc một bộ hắc bào, đeo một chiếc mặt nạ, có hai chiếc răng nanh dữ tợn vô cùng.
Lại cộng với nguồn nguyên khí khủng khiếp, đang không ngừng xung kích tới nơi đây, các nàng đã đoán được, người tới là ai!!
Sắc mắt của các nàng đã tái nhợt do bị trọng thương, giờ đây lại càng thêm phần trắng bệnh, và có thêm phần sợ hãi.
Tiếp theo trong kế hoạch của các nàng, là muốn dự định, thiêu đốt tinh huyết để thoát khỏi vòng vây của những tên đệ tử Ma Môn này, để trở về bẩm báo với các trưởng lão.
Thì bất ngờ, Môn chủ của bọn chúng lại đột nhiên xuất hiện, phá vỡ đi hết thảy kế hoạch của các nàng, điều này đối với các nàng, cũng chính là dấu chấm hết.
Khi mà nguồn lực này, càng lúc càng lan xa, uy áp của nó đã bao phủ toàn thân của các nàng.
Ở trong vùng uy áp khủng bố của Ma Môn môn chủ.
Khi này, Bạch Tử Phàm muốn hít thở một hơi, cũng không được, hắn có cảm giác cổ họng mình bị người ta bóp nghẹt, dù cho đối phương, đang cách hắn rất xa.
Thần thể của hắn không tự chủ được, mà bị hình bóng trong màn sương đen kéo lại gần.
Bạch Tử Phàm tưởng chừng như, mình đã hết hy vọng trốn thoát.
Thì đột nhiên, trên trời rơi xuống một đao quang mang có ánh sáng nhu hòa màu đỏ, bao trùm lấy thân thể hắn.
Nguồn lực này, trước sau âm áp như vầng thái dương, xua tan đi cái uy áp khủng khiếp mà Ma Môn môn chủ mới tạo ra với Bạch Tử Phàm trước đó, nhất thời nhờ đạo quang mang này, mà Bạch Tử Phàm đã ổn định lại được thân thể.
Cùng theo đó là một tiếng mị âm, nhưng không kém phần bá đạo vang lên: "La Kiệt, người của Thái Âm Giáo ta, là thứ ngươi muốn chạm là chạm được sao??"
(còn tiếp)...
P/s: Kịch hay giờ mới bắt đầu.
(truyện đã được 50c.
ta phải ăn mừng cái đã =)))
....
Trả lời thêm một số câu hỏi gây thắc mắc cho các đạo hữu.
1.
Nếu các đạo hữu nghĩ main quá bá so với "tiểu lâu la"?
Để ta giải thích một chút: Map này chỉ là nhập môn, main không qua được.
thì sau này lấy đâu ra sức đối diện với các trùm phản diện não siêu to, các 'khí vận chi tử 'xuyên không đến từ (Tàu), các 'khí vận chi tử' thông minh như Hàn Lập, như Tần Mục.
2.
Main có đi đúng còn đường của "tiểu lâu la" hay không?
Cáo đạo hữu yên tâm, có một tình tiết là main sau này, sẽ bị 'kvct' sử dụng độc dược bắt làm thuộc hạ của mình, từ đấy main sẽ nằm vùng trong hàng thuộc hạ của kcvt, phá hỏng kế hoạch của kvct, cướp lại nữ chủ từ tay của kvct.
Những trước tiên, nghĩ đến những điều xa xôi ấy, main phải có sức tự vệ đã.
(Main nếu muốn núp sau màn, thao túng mọi chuyện, đều thiết yếu vẫn là cần có sức tự về đã, rồi mới tính tiếp.
Điều quan trọng này, phải nhắc lại 2 lần =))
Với chỉ mình trí tuệ, mà không tu vi, gia cảnh của bản thân, muốn thao túng người khác là điều không thể.)
=> Truyện này, cũng sẽ không có motip dùng trí tuệ của một người, mà đòi thao túng cả thiên hạ, nếu như lấy trí tuệ của một người mà đòi tháo túng cả thiên hạ, vậy thì quá xem thường anh hùng trong thiên hạ rồi.
Hoặc nếu có thì cũng chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi.
Vì trong truyện này, sẽ chẳng có ai tầm thường cả, cũng sẽ chẳng có ai ngốc đến nổi, bị người khác dắt mũi liên tục, mà không khôn lên được.
Ai Ai cũng là hung chủ, kiêu hùng một phương.
Sao có thể dễ dàng, bị một thằng nhóc mới xuyên không dắt mũi được.
Người chiến thắng cuối cùng, chưa chắc đã là người mạnh nhất, cũng chưa chắc đã là người thông minh nhất, nhưng lại là người có tất cả các yếu tố trên, cùng với thời thế.
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
"Phiền bỏ mẹ"
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...