Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung


Trước một màn có kẻ phá rối trật tự...à lộn, cản trở việc hành quyết của Lâm thì hắn nhíu mày nhìn lấy thân ảnh đang che chắn cho Trương Vô Kỵ.
“Mong...Mong Tiền Bối nhẹ tay với huynh ấy!”
Chu Chỉ Nhược cắn răng nói.

Mặc dù nàng sợ sức mạnh của Lâm nhưng nàng lại nợ ân tình năm xưa của Trương Vô Kỵ nên nàng không nỡ nhìn Trương Vô Kỵ chết.
“Cho một lý do chính đáng!”
Lâm lạnh nhạt nói.

Đương nhiên là hắn đoán ra được người ra tay cản đường chính là Chu Chỉ Nhược, bởi chỉ có nàng mới cả gan làm như vậy vì Trương Vô Kỵ.
“Chỉ Nhược...Ngươi!”
Trước hành động của Chu Chỉ Nhược thì Tuyệt Diệt Sư Thái cũng là chấn kinh.

Dựa trên biểu hiện của nàng thì đương nhiên cũng đoán được giữa nàng và Trương Vô Kỵ có mối quan hệ.
“Ta...ta nợ ân tình huynh ấy!”
Chu Chỉ Nhược lấy hết can đảm ra nói.
“Thì liên quan gì đến ta?”
Lâm hỏi ngược lại.

Sống chết của Trương Vô Kỵ không liên quan gì đến hắn.

Đối với hắn thì chỉ có 3 loại người là hắn đặc biệt sẽ chú trọng.
Thứ nhất chính là lão bà và nhi nữ của hắn.
Thứ hai chính là đồng bạn ở Địa Cầu của hắn.

Lưu Trung chỉ là một trường hợp ngoại lệ vì hắn đang cần chân sai vặt.
Thứ ba chính là những người có thể đem đến lợi ích cho hắn.

Điển hình như Dược Trần.
Còn Trương Vô Kỵ thì không nằm trong bất kỳ diện nào kể trên thì mắc mớ gì hắn phải quan tâm.
“...”
Trước lời nói của Lâm thì Chu Chỉ Nhược cũng cảm thấy lời của hắn là có lý, không thể phản bác.

Nhưng rất nhanh, nàng nhớ đến lời của Kỷ Hiểu Phù lúc nãy.
“Ta có thể làm một cuộc giao dịch với Tiền Bối!”

Chu Chỉ Nhược kiên định nói.
“Hô! Ngươi có thể giao dịch được thứ gì khiến bổn Công Tử có hứng thú?”
Lời là vậy nhưng trong lòng hiện lên một nghĩ rằng Chu Chỉ Nhược làm gì có thứ gì để đem ra giao dịch với hắn.

Dù là Ỷ Thiên Kiếm thì nàng còn chưa tìm ra thì lấy đâu ra thứ có giá trị để giao dịch với hắn.
“Ta...ta nguyện làm người hầu cho Tiền Bối! Mong Tiền Bối tha cho Vô Kỵ một mạng!”
Chu Chỉ Nhược cắn răng nói.
“...”
Lâm ánh mắt trợn tròn như nghe nhầm.

Để chắc ăn thì hắn kéo Lưu Trung lại nói:
“Ngươi thuật lại lời của nàng cho ta nghe xem!”
“Ta...ta nguyện làm người hầu cho Tiền Bối! Mong Tiền Bối tha cho Vô Kỵ một mạng!”
Lưu Trung thuật lại lời của Chu Chỉ Nhược cho Lâm nghe.

Bất quá thế quái nào mà ngươi cũng nhái giọng theo giọng nàng luôn vậy.

Đã vậy còn nở ra nụ cười đầy ẩn ý thế kia.
“Xem ra Đại Nhân sắp có thêm một lão bà rồi a!”
Lưu Trung xoa tay cười nói.
“Cút!”
Nhìn thấy bản mặt phởn không thể tả của Lưu Trung khiến hắn phải một sút đá Lưu Trung đi qua chỗ khác.
“E hèm! Cô nương à, đầu tiên là ta mới chỉ có 18 tuổi thôi nên bỏ cái Tiền Bối đi nhá! Còn giao dịch thì bổn Công Tử không đồng ý!”
Lâm nhàn nhạt nói.

Mặc dù dung mạo của Chu Chỉ Nhược cũng được xem là đẹp, bất quá hắn mà thiếu nữ hầu sao? Cần thì alo cho Nhã Phi hoặc Vân Vận tuyển chọn đại một vài nữ hầu có nhan sắc về hầu hắn cũng được.
“Không thể nào...”
Chu Chỉ Nhược bất đắc dĩ vô lực trước lời nói của Lâm.

Nhìn thấy vẻ đẹp của Kỷ Hiểu Phù và Tuyết Di thì nàng cứ tưởng hắn là nam nhân ham mê nhan sắc nên định đổi bản thân để lấy sự an toàn cho Trương Vô Kỵ.

Nào ngờ mọi thứ lại lệch đi nhiều đến vậy.
“Chàng cứ thu nàng đi! Thiếp cũng đang cần một nữ hầu để phụ giúp việc bếp núp a!”
Đúng lúc này thì Kỷ Hiểu Phù và Tuyết Di bước đến nói.
“Đúng vậy a! Dù sao thì cũng cần người giặt giũ y phục cho chúng ta a!”

Nghe hai lão bà đại nhân của Lâm lên tiếng thì hắn khóe miệng hơi co giật.

Không phải bình thường các nàng đều tự giúp nhau trong bếp sao, sao giờ lại đòi có nữ hầu rồi.
“Sao? Không đồng ý?”
Kỷ Hiểu Phù liếc xéo Lâm hỏi, ánh mắt hình viên đạn nhìn thẳng hắn.

Đồng thời nàng còn bộc phát một loại khí tức đáng sợ, nghiền ép về phía hắn.
Ực
Lâm vô thức nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.

Mặc dù tu vi của hắn cao hơn nàng rất nhiều, bất quá hắn vẫn cảm thấy ớn lạnh với cái khí tức kỳ lạ kia.

Không lẽ đây là thứ mà người trong Giang Hồ thường gọi là sức mạnh tuyệt đối của nữ nhân sao.

Bây giờ hắn mới hiểu vì sao mà trong nhà hắn thì ba hắn chưa bao giờ thắng nổi mẹ hắn rồi.
“Haizzz! Đành nghe theo nàng vậy!”
Lâm thở dài một hơi nói.

Trước uy áp đến từ lão bà thì hắn đành bó tay.
“Phu Quân là nhất!”
Kỷ Hiểu Phù che miệng cười nói.
Phốc
Lâm nghe xong mà muốn phun ra một ngụm.

Đây là uy hiếp gián tiếp, ép buộc hắn đi theo quyết định của nàng chứ hắn nào có quyền ở đây.
“Được rồi! Ta sẽ cố gắng nhẹ tay xuống một chút để không ảnh hưởng đến tính mạng!”
Đương nhiên là Lâm chỉ nói cho có thôi.

Chứ với cái sức mạnh hiện tại của Trương Vô Kỵ thì hắn đoán cũng chịu được phân nửa sức mạnh hiện tại của hắn.
“Đa...đa tạ Tiền Bối!”
Chu Chỉ Nhược vui mừng nói.
“Hửm...”
Nghe hai chữ ‘Tiền Bối’ khiến Lâm nổi hắc tuyến trên trán, thầm nghĩ sau này phải giáo huấn cô nàng này lại mới được.


Hoặc là cho Chu Chỉ Nhược trải qua một buổi học về Đảng thì chắc nàng sẽ thông.

Ừm, Đảng là ánh sáng của chân lý.

Hợp lý.
“Bọn chúng dám xem thường ta?”
Ở bên kia, Trương Vô Kỵ chứng kiến đám người của Lâm xem hắn như không khí, tùy ý mà sắp xếp khiến hắn hơi nổi gân xanh, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn đám người.
“Ai dà! Xin lỗi đã để ngươi đợi lâu! Bây giờ thì cút khỏi cơ thể đó được rồi!”
Quay lại công việc chính, mặc dù có hơi sai lệch với ý định nhưng Lâm cũng không định bỏ qua cho tên đang trú ẩn bên trong Trương Vô Kỵ.

Chu Chỉ Nhược chỉ xin hắn tha cho Trương Vô Kỵ chứ không hề đề cập đến tên khốn nào đó đang trú ẩn bên trong.
Trước lời nói của Lâm thì đám tu sĩ lại kinh ngạc lần nữa, đặc biệt là Trương Tam Phong thì sắc mặt càng là đặc sắc hơn.
“Ngươi nhận ra?”
Trương Vô Kỵ nhíu mày lại.

Đương nhiên thủ đoạn đội lốt trong cơ thể này là hoàn mỹ, vậy mà lại có một nam tử thần bí có thể nhìn ra.
“Ta lười nói nhiều lắm! Tốn hơi...Nên là cút hộ cái!”
Lâm kích phát khí tức của cấp độ hiện tại của hắn nhằm nghiền nát linh hồn đang mượn thân xác của Trương Vô Kỵ.
“Aaaa...Không, không! Ta không thể cứ như vậy mà biến mất được!”
Trước đòn tấn công linh hồn thông qua việc nghiền ép bằng Linh Lực thì linh hồn của tên đang trong cơ thể Trương Vô Kỵ đau đớn mà kêu lên.

Bất quá dù kêu gào đến đâu thì cũng vô ích, trừ khi là Lâm cạn kiệt Linh Lực.

Nhưng với cấp độ hiện tại của hắn mà có vụ suy kiệt Linh Lực do xài một đòn đánh sao.

Đương nhiên là không rồi, trừ khi tên đó đủ mạnh như Ma Vương thì may ra mới đủ trình để hắn dốc hết Linh Lực ra mà chơi.
Bịch
Sau một hồi thì tiếng la hét chói tai từ Trương Vô Kỵ đã chấm dứt, cơ thể theo đó cũng theo quán tính mà ngã lăn ra đất.

Linh hồn bất hợp pháp kia chết biến mất triệt để.
“Trương Lão Đầu! Do thỏa thuận của ta với nữ nhân kia nên Trương Vô Kỵ sẽ do ta bảo vệ! Lục Đại Môn Phái các ngươi muốn động vào hắn thì cứ thử!”
Lâm nhàn nhạt nói.

Do Chu Chỉ Nhược về sau sẽ theo Kỷ Hiểu Phù mấy nữ thì cho Trương Vô Kỵ sống thêm một đoạn thời gian cũng được.

Đồng thời hắn cũng có một suy nghĩ khá là bạo.
“Còn mấy người Minh Giáo các ngươi, đặc biệt là Bạch Mi Ưng Vương! Đem tên Trương Vô Kỵ về dưỡng thương đi! Vừa rồi ta có hơi quá tay một chút để tống tên kia ra khỏi Trương Vô Kỵ nên về thương tích là khó tránh khỏi!”
Lâm nhìn đám người Minh Giáo nói.


Mặc dù nói là bảo vệ Trương Vô Kyj nhưng hắn lại rất lười trông coi mấy tên chân chạy như Trương Vô Kỵ, vẫn là nên để Bạch Mi Ưng Vương xích chân trói tay lại, không cho đi lung tung làm ảnh hưởng đại sự của hắn.
“Đa tạ, Tiền Bối chi ân!”
Bạch Mi Ưng Vương chắp tay khom người đáp.
“...”
Lâm khóe miệng lại co giật khi nghe lại hai chữ ‘Tiền Bối’.

Hắn đâu có già đâu mà xung Tiền Bối.

Thật là muốn vả sấp mặt lờ mấy tên này ghê.
“Mà khoan! Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành thì vẫn cần một nơi ở chứ chỉ! Giờ ở nh...à lộn, là mượn chỗ ở ở đâu ấy nhỉ?”
Lâm sờ cằm nói.

Đến khi nào Hệ Thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành thì hắn mới có thể an tâm mà quay về a.
[Phát động nhiệm vụ chi nhánh: Tận dụng thời cơ.
Mô tả: Do Thiên Đạo Ỷ Thiên đã suy yếu nên tác động lên Ỷ Thiên Vị Diện là không nhiều.

Ký chủ phải trong vòng 1 năm thu thập tất cả những mỹ nữ do Thiên Đạo chiếu cố.
Phần thưởng: Nhẫn phong ấn, 1 hộp quà may mắn
Thất bại: Mất bộ phận sinh sản]
“...”
Lâm sắc mặt mộng bức khi Hệ Thống kích hoạt nhiệm vụ.

Con bà nhà nó, đang lo về chỗ ở thì còn tâm trạng để nghĩ về gá...à lộn, nhiệm vụ nữa đâu.
[Nếu ký chủ hoàn thành nó thì sẽ có thêm một phần quà bất ngờ đến từ Hệ Thống a]
Hệ Thống lên tiếng khích lệ nói.
“Được rồi! Dù sao thì cũng ở nơi này một thời gian! Có thêm nhiệm vụ thì cũng đỡ buồn tẻ hơn!”
Lâm thở dài nói.

Đương nhiên là một game thủ chân chính mà không có nhiệm vụ thì quá chán.
“Hay là các vị ở lại Võ Đang Phái chúng ta làm khách?”
Đúng lúc này thì Trương Tam Phong bước lên nói.
“Các vị có thể đến Thiếu Lâm Tự làm khách a!”
Rồi lại có Thiếu Lâm Tự đến mời.
Tiếp đó mà các môn phái khác kéo đến mời.

Riêng chỉ có Nga My Phái là không tham gia.
Trước một loạt lời mời thì Lâm khá là khó chọn, đầu bị quay như chong chóng.
Bất quá, cuối cùng thì cũng có người đến giải vây cho hắn, cũng chính là Chu Chỉ Nhược, nàng lên tiếng nói:
“Diệp Công Tử sẽ ở lại Nga My Phái làm khách!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận