Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung
Tại một nơi nào đó ở Xuất Vân Đế Quốc.
Hiện tại Lâm đang lang thang trên một khu rừng là ranh giới giữa Gia Mã Đế Quốc và Xuất Vân Đế Quốc.
“Có nên xé không để đi không nhỉ?”
Lâm từ khi đặt chân vào khu rừng này thì căn bản là quá mất thời gian a.
“Thôi! Đi bộ cho lành!”
Đương nhiên Lâm vẫn còn hơi không tin tưởng vào khả năng định hướng của hắn.
“À quên! Còn cái vé triệu hồi nhân vật a! Có thêm người đồng hành thì cũng vui a!”
Lâm chợt nhớ ra là bản thân có nhận được một tấm vé triệu hồi nhân vật sau khi hoàn thành cái nhiệm vụ diệt tộc a.
Hiện tại đã là ngày thứ 3 kể từ khi Hồng Gia đến kiếm chuyện với Hàn Gia.
Ngày thứ hai thì Hồng Thiên Khiếu đã dâng hết gia sản của Hồng Gia cho Hàn Gia và Lâm.
Sự kiện sau đó chính là các con cháu Hồng Gia phát hiện ra Hồng Thiên Khiếu dâng lên cho Hàn Gia thì phẫn nộ không thôi.
Thế là nội chiến của Hồng Gia bùng phát cùng ngày.
Nhưng do vì chênh lệch tu vi với Hồng Thiên Khiếu nên bị lão một tay miễu sát.
Sau đó Lâm cũng giải trừ Koto Amatsukami đối với Hồng Thiên Khiếu.
Lão tỉnh lại và nhớ ra chính bản thân lão đã ra tay hạ sát đồng tộc thì cũng tự kết liễu chính bản thân.
Và thế là cái nhiệm vụ của Lâm không cần động tay động chân mà vẫn hoàn thành suông sẻ.
Quay lại thực tại.
“Hệ thống! Nếu ta triệu hồi bất kỳ một nhân vật trong một vị diện bất kỳ thì như thế nào?”
Lâm hướng hệ thống hỏi.
[Đương nhiên là người đó ở vị diện đó sẽ biến mất! Lịch sử cũng theo đó mà bị thay đổi nhưng không quá nhiều bởi khi đó thiên đạo sẽ tìm một đối tượng khác thay thế vào!]
Hệ thống giải thích.
“Vậy nếu ta triệu hoán ra người mà ở dòng vị diện đó đã chết thì có thể không?”
Lâm tiếp tục hỏi.
Việc thay đổi lịch sử sẽ khiến một vài tình tiết sẽ bị đảo lộn như nhân sinh, tình duyên,…
[Có thể! Nhưng bên vị diện kia vẫn sẽ giữ nguyên dòng lịch sử]
Hệ thống giải đáp nói.
“Vậy thì ta yên tâm rồi! Triệu hoán cho ta ‘Kỷ Hiểu Phù’ trong Vị Diện Ỷ Thiên!”
Lâm nhàn nhạt ra lệnh nói.
[Ký chủ muốn triệu hoán nàng ở tình trạng nào?]
Hệ thống hỏi.
“Sau khi bị Diệt Tuyệt Sư Thái đánh chết!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Dù sao thì khi đó nàng cũng đã sinh ra Dương Bất Hối rồi.
[Đang triệu hoán!]
Vù Vù Vù
Sau đó thì dị biến phát sinh.
Trước mặt Lâm xuất hiện một cái lỗ hổng không gian, theo đó thì một thân ảnh nữ tử dần xuất hiện.
Nàng có mái tóc dài mượt mà màu đen đặc trưng của người Châu Á, mái tóc được cột gọn gàng ở phía sau, trên thân là một bộ y phục màu hồng nhạt đặc trưng của môn phái Nga My, làn da trắng tuyết như một tiên tử.
“Vậy ra đây là đại mỹ nhân đã làm cho Dương Tiêu phải dùng mọi cách để có được nàng sao?”
Lâm không thể không công nhận Kỷ Hiểu Phù quả thật rất đẹp.
Nhưng hắn không lựa chọn triệu hoán nàng bởi vì vẻ đẹp mà là xót thương cho nàng.
Qua mạch truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký thì nàng là ái đồ của Diệt Tuyệt Sư Thái, chưởng môn phái Nga My.
Kỷ Hiểu Phù còn là con gái của Hán Vương Kim tiên, Kỷ Lão.
Đồng thời nàng còn có hôn ước với Ân Lê Đình, đệ tử của Trương Chân Nhân, Trương Tam Phong.
Trong một lần đi truy tìm Tạ Tốn cùng các đệ tử phái Nga My và Diệt Tuyệt Sư Thái thì nàng bị Dương Tiêu, Đại Ma Đầu của Minh Giáo hay còn được biết đến với cái danh hiệu Quanh Minh Tả Sứ, mang đi.
Qua thời gian thì nàng dần nảy sinh tình cảm với Dương Tiêu nhưng nàng vốn có hôn ước với Ân Lê Đình nên không muốn cùng Dương Tiêu phát sinh quan hệ.
Dương Tiêu vì quá ham muốn nàng mà đã hãm hiếp nàng mang thai và sinh ra nhi nữ, Dương Bất Hối.
Nhưng nàng không muốn ở cùng với Dương Tiêu mà lựa chọn ở ẩn giang hồ, một tay nuôi nấng Dương Bất Hối.
Về sau thì bị Diệt Tuyệt Sư Thái tìm thấy và bị Đinh Mẫn Quân thêm dầu vào lửa khiến Diệt Tuyệt Sư Thái ra tay đánh chết nàng.
Kỷ Hiểu Phù dần mở ra đôi mắt đẹp của nàng.
“Tại...tại sao ta lại ở đây? Không phải ta đã bị sư phụ đánh chết rồi sao?”
Kỷ Hiểu Phù ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đừng kinh ngạc vậy chứ, Kỷ Hiểu Phù cô nương!”
Lâm thấy Kỷ Hiểu Phù ngơ ngơ ngác ngác thì không nhịn được mà lên tiếng nói.
“Ngươi là ai? Tại sao lại biết tên ta?”
Kỷ Hiểu Phù bắt đầu cảnh giác với Lâm.
“Nếu ta không biết nàng thì sao ta có thể hồi sinh nàng được?”
Lâm hỏi ngược lại.
“Hồi sinh?”
Kỷ Hiểu Phù không hiểu những gì mà Lâm nói.
“Nói là hồi sinh cũng không hẳn! Bởi cơ thể của nàng là một cơ thể hoàn toàn mới! Gọi là chuyển thế thì đúng hơn!”
Lâm nhàn nhạt giải thích.
“Chuyển thế? Vậy là ta đã qua một đời người rồi?”
Kỷ Hiểu Phù nghi hoặc hỏi.
“Cũng có thể nói là vậy! Mà ta chưa giới thiệu nhỉ! Ta là Diệp Lâm, một tên thích ngao du thiên hạ tự do tự tại!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Diệp Lâm? Ta không nhớ là có quen biết người nào có tên như vậy!”
Kỷ Hiểu Phù khẽ nhíu đôi lông mày lại, nhìn Lâm nói.
“Nếu ta nói ta là một vị thần thì nàng có tin?”
Lâm hỏi ngược lại.
“Thần? Ta chưa gặp thần bao giờ thì sao có thể biết được!”
Kỷ Hiểu Phù vô tư nói.
Phốc
Lâm nghe vậy thì không nhịn được mà ôm bụng cười một chút.
“Quả thật là vậy! Thôi bỏ qua đi! Nàng chỉ cần biết là bây giờ nàng có thể sống một cuộc đời khác!”
Lâm tóm tắt lại nói.
“Một cuộc đời khác...sao?”
Kỷ Hiểu Phù trầm giọng nói.
“Vẫn còn vương vấn với Dương Tiêu và Ân Lê Đình à?”
Nhìn bộ dáng sầu não của Kỷ Hiểu Phù thì Lâm nhẹ giọng nói.
“Ngươi...làm sao ngươi biết 2 người bọn họ?”
Kỷ Hiểu Phù chấn kinh.
Không chỉ biết nàng mà còn biết cả Dương Tiêu và Ân Lê Đình.
Rốt cuộc người này là ai.
“Cứ coi ta như một vị thần cai quản quá khứ và tương lai đi!”
Lâm nhún vai cười nói.
“Nhưng ta hỏi nàng một câu! Bọn họ xứng để nàng vương vấn?”
Lâm lạnh giọng hỏi.
“Đương...đương nhiên là xứng!”
Kỷ Hiểu Phù mạnh miệng đáp lại.
“Haha! Thật không ngờ luôn đấy! Vậy nàng có biết chuyện gì xảy ra sau khi nàng mất không?”
Lâm lạnh lùng hỏi.
“Chuyện...chuyện gì?”
Kỷ Hiểu Phù nghi hoặc hỏi.
“Đầu tiên là Dương Tiêu.
Ngay sau khi nhận ra nhi nữ là Dương Bất Hối cùng với đó chính là tin tức nàng chết! Tiếp sau đó thì hắn đi khắp nơi mà cưa cẩm những nữ nhân khác!”
“Còn Ân Lê Đình thì về sau bị phế một chân, Dương Bất Hối sau này trưởng thành khiến cho Ân Lê Đình hiện ra ham muốn dục vọng đối với Dương Bất Hối!”
“Vậy ta hỏi lại nàng! Bọn họ xứng với tình cảm mà nàng dành cho?”
Lâm hung hăng nói ra từng câu từng chữ một cách rõ ràng rành mạch.
“Không...không thể! Ngươi...ngươi nói dối!”
Kỷ Hiểu Phù vẫn không tin vào lời của Lâm.
Lâm thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu, bởi nàng quá ngây thơ.
“Nàng không tin thì ta cũng không có biện pháp! Ta nói rồi! Ta là vị thần cai quản quá khứ và tương lai! Nàng tin hay không thì tùy nàng!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Vậy vì lý do gì mà ngươi lại giúp ta chuyển thế?”
Kỷ Hiểu Phù bình tĩnh lại nhìn Lâm hỏi.
“Cứ xem như là ta thương cảm trước số phận đầy trêu người của nàng đi!”
Lâm nhún vai nói.
Đương nhiên, trong các tiểu thuyết của Kim Dung thì có rất nhiều nữ nhân có số phận trớ trêu như vậy.
Dù các nàng có ghét hay yêu thích hẳn thì hắn vẫn tôn trọng quyết định của các nàng.
“Thương cảm sao?”
Kỷ Hiểu Phù lẩm bẩm nói.
“Mà ta cũng nói luôn thì nơi này không phải nơi mà nàng biết đâu!”
Lâm cười nói.
“Ý ngươi là sao?”
Kỷ Hiểu Phù tò mò hỏi.
“Đây làm một vị diện khác hoàn toàn với nơi nàng sinh ra và lớn lên! Hay ta nên gọi đó là Vị Diện Ỷ Thiên!”
Lâm giải thích nói.
Đây là lần đầ tiên hắn công khai thông tin này ra với người khác a.
“Vị Diện Ỷ Thiên? Ỷ Thiên Kiếm?”
Kỷ Hiểu Phù như đoán được điều gì, kinh hô lên.
“Xem ra nàng cũng không quá ngốc! Đúng vậy, tại nơi đó thì Ỷ Thiên Kiếm là vật chí bảo nên được xem là biểu tượng của Vị Diện đó!”
Lâm nhàn nhạt giải thích.
“Ta không có ngốc! Có ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi mới là ngốc!”
Kỷ Hiểu Phù hậm hực trưng mắt nhìn Lâm nói.
Phốc
Lâm thấy vậy thì không nhìn được cười.
Cô nàng đã có nhi nữ rồi đấy.
Sao mà còn trẻ con quá vậy.
“Rồi rồi! Ta không đấ võ mồm với nữ nhân được đâu!”
Lâm giơ 2 tay đầu hàng, nói.
“Hừ!”
Kỷ Hiểu Phù hừ lạnh một cái rồi quay sang hướng khác.
“Nơi này được gọi là Đấu Khí Đại Lục thuộc về Vị Diện Đấu Phá Thương Khung!”
Sau đó, Lâm lần lượt cung cấp thông tin về nơi này cho Kỷ Hiểu Phù.
Kỷ Hiểu Phù nghe xong thì kinh ngạc không thôi.
Nàng không ngờ ở nơi này lại có nhiều cảnh giới đến vậy.
Nếu phải so sánh thì tu sĩ ở đây mạnh hơn rất nhiều so với người ở nơi mà nàng biết.
“Vậy còn ngươi? Vì sao lại có mặt ở nơi này?”
Kỷ Hiểu Phù tò mò hỏi.
Bởi nếu Lâm đã là một vị thân thì còn cần gì phải tu luyện.
“Để làm tròn sứ mệnh của một xuyên không giả!”
Lâm nhàn nhạt nói.
Nói thì ngầu là vậy nhưng thực chất là nhiệm vụ do hệ thống đưa ra a.
“Xuyên không giả?”
Kỷ Hiểu Phù nghi hoặc hỏi.
Bởi nàng là lần đầu tiên nghe đến cái tên như vậy.
“Nàng cứ cho là người có thể bước vào các Vị Diện đi!”
Lâm nhún vai cười nói.
“Vậy ngươi có thể đến Vị Diện Ỷ Thiên?”
Kỷ Hiểu Phù lóe lên một ý nghĩ, nói.
“Có thể! Nhưng nàng định quay về làm gì? Hiện tại ở nơi đó thì nàng đã chết rồi!”
Lâm nhẹ nhàng nói.
Kỷ Hiểu Phù nghe vậy thì cũng không biết phải đáp thế nào.
Bởi sự thật nàng đã chết và hiện tại được nam tử trước mắt này khiến nàng sống lại.
“Ta...ta chỉ muốn gặp lại nhi nữ của ta mà thôi!”
Kỷ Hiểu Phù lí nhí nói.
“Nếu sau này ta có đến đó thì ta sẽ dẫn nàng theo!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Ừm! Đa...đa tạ!”
Kỷ Hiểu Phù nhẹ giọng đáp.
“Đa tạ cái gì? Từ giờ nàng phải theo ta học nấu ăn cũng như tu luyện a!”
Lời vừa dứt thì Lâm đã kéo nàng sang góc cây gần đó mà hướng dẫn tu luyện cũng như nấu ăn.
“Nếu đã là đời thứ 2 thì ta cũng nên tận hưởng nó một chút chứ nhỉ?”
Kỷ Hiểu Phù trong lòng thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...