Chờ đến khi Triệu Tố Quỳnh tỉnh lại đã hơn mười giờ.
Mở to mắt, hồi tưởng lại cuộc chơi điên cuồng tối qua, khuôn mặt cô nàng lạnh lẽo, chính mình thế nhưng bị một kẻ xa lạ ngay cả tên cũng không biết đè! Xốc chăn lên, vết máu và dịch trắng lẫn vào nhau liền đập vào mắt, hồng hồng trắng trắng tạo thành một bãi hỗn độn, trong đầu Triệu Tố Quỳnh lập tức hiện lên ý muốn nhanh chóng rời khỏi đây, có điều chân vừa chạm đất thì nơi bí ẩn liền truyền đến cơn đau đớn như xé rách.
“Shit!” Triệu Tố Quỳnh cắn chặt môi, nắm chắt tay một nện một đấm xuống giường.
Vừa chuẩn bị gọi điện thoại sai người mang một bộ đồ đến liền nhìn thấy mấy tờ tiền đặt dưới di động, lần này cô nàng thật sự nổi giận rồi, đôi mắt to tròn sắc bén nhìn chằm chằm mấy tờ tiền giống như có thể phun ra lửa: “Thực sự rất có năng lực, chị tốt nhất đừng để tôi gặp lại, nếu không…”
Cùng lúc đó, Trần Thúy Phương đang vui sướng mà uống cà phê thơm nồng, tối hôm qua thật sự quá mê người.
Hệ thống:"Kí chủ không nên thả lỏng quá mức, độ hảo cảm của mục tiêu Triệu Tố Quỳnh đối với ngài hiện tại trở về là 0 nha!"
Cô đã quen với việc âm thanh hệ thống bất ngờ vang lên trong đầu, chỉ cười ha ha, lại nhịn không được hỏi:“Hệ thống, độ hảo cảm có thể là số âm không?”
Hệ thống:"Đương nhiên có thể, kí chủ hãy cố lên, mau kéo độ hảo cảm của mục tiêu Triệu Tố Quỳnh đến 100 đi!"
Thời gian không ngừng trôi, Triệu Tố Quỳnh chờ ở Tinh Quang đã một tuần rồi cũng không gặp lại người kia, hỏi xung quanh một chút mới biết người nọ chỉ mới đến đây một lần.
Triệu Tố Quỳnh hận đến nghiến răng, lại không có biện pháp.
Ở quầy bar uống hết ly này tới ly khác, cự tuyệt cả nam lẫn nữ lại gần bắt chuyện, bây giờ cô nàng không hề có tâm tình đi săn.
Phiền muộn đưa tay mở cửa chiếc Ferrari đỏ, cha cô nàng cũng cùng lúc điện thoại tới:“Mới vừa lên đại học đã muốn buông thả phải không, hả? Chỉ mới vừa khai giảng đã một tuần không hề lên lớp! Ngày mai cô phải đi học đàng hoàng cho tôi, đừng để tôi biết cô lại đi trêu hoa ghẹo bướm, có nghe không hả?” Triệu Tố Quỳnh thở dài nói "vâng", nếu không với tính tình của cha cô nàng, nói không chừng sẽ thực sự đánh mình một trận luôn chứ chả chơi.
Nền trời xanh thẫm, ánh nắng tháng chín vẫn còn đọng lại chút nắng nóng của mùa hè.
Triệu Tố Quỳnh hạ cửa kính của chiếc Ferrari màu đỏ lóa mắt, kiêu ngạo chạy vào sân trường.
Dừng xe, mở cửa, khuôn mặt xinh đẹp ấm áp lập tức khiến không ít nam sinh đỏ mặt tim đập, cũng khiến không ít nữ sinh hâm mộ, ghen tị tự ti,'Ôi Nữ vương đã tới trường rồi'.
Nhóm nữ sinh nhỏ giọng thì thầm “ Nữ vương thật chói mắt, chảy nước miếng mất thôi!”, “Hừ, tôi còn chưa thấy ai đẹp hơn học tỷ!”, “Ầy, không cùng một loại hình mà, học tỷ cho người khác cảm giác như nhìn thấy thần vậy, không cách nào chạm đến!” “Nhưng nhưng nhưng, Nữ vương cũng không kém nha, cảm giác ấm áp cứ như ánh mặt trời! Không được, xinh đẹp quá đi mất!”…
Triệu Tố Quỳnh đứng chờ bạn thân trong tiếng ríu rít của các nữ sinh, từ xa xuất hiện bóng dáng nhã nhặn lịch sự, khí chất dịu dàng, đó là Lê Mai Mai, là Hội trưởng Hội học sinh, được các nữ sinh gọi là Hội trưởng dịu dàng.
Các nữ sinh vốn rất dễ kích động, lại thêm một chị gái xinh đẹp xuất hiện, khó có thể kiềm chế nha, một loại sinh vật có tên hủ nữ mắt lại càng bắn ra tim hồng.
“Đi thôi, Quỳnh.”
Triệu Tố Quỳnh gật gật đầu:“Đã làm phiền.”
Nghe thanh âm nữ sinh thảo luận phía sau, cái gì mà dịu dàng công dương quang thụ, dương quang công dịu dàng thụ linh tinh, Lê Mai Mai cười càng thêm rõ ràng:“Quỳnh, không cần khách sáo với chị.”
Tài chính quốc tế ban A.
“Quỳnh, chị!” Lê Tuyết Tuyết rất nhanh đã bước tới.
"Quỳnh, tao vừa bị giảng viên gọi đi có chút việc nên mới phải nhờ chị tao đến đón mày!”
“Giải thích gì chứ, tao không quen mày!” Triệu Tố Quỳnh liếc cô ta, rồi nhìn Lê Mai Mai nói:“Cám ơn chị, chị có việc gấp cứ đi trước!”
Lê Tuyết Tuyết cũng gật đầu phụ họa:“Đúng đó, chị, chị có việc thì đi đi, con nhỏ này cứ giao cho em, yên tâm!” Lê Mai Mai cười cười, gật nhẹ, xoay người rời đi.
Bước tới cuối lớp, hai người vừa mới ngồi xuống thì Lê Tuyết Tuyết đã nhịn không được hỏi:“Một tuần này mày biến đi đâu vậy?”
“Đừng nói nữa.” Triệu Tố Quỳnh nhíu mi.
“Ban chúng ta sao nhiều người như vậy."
Lê Tuyết Tuyết cũng nhìn thoáng qua khắp phòng, trừ hai bên ra bên cạnh đều đầy người, trên hành lang cũng toàn là nam sinh.
Lê Tuyết Tuyết cười thần bí, giải thích:“Giảng viên của chúng ta hôm nay có việc nên nhờ một học tỷ năm ba dạy thay.
Tên là Trần Thúy Phương.”
Rồi đưa tay chỉ chỉ đầu:“Một chị gái xinh đẹp lạnh lùng có chỉ số thông minh rất cao, nam sinh và nữ sinh trường chúng ta sắp điên hết rồi, đặt cho chị ta biệt danh Học tỷ lạnh lùng.
Đúng rồi, chị tao cũng bị các nàng gọi Hội trưởng dịu dàng cơ đấy.
Ngang ngửa với mày - Nữ vương ánh mặt trời! “
Triệu Tố Quỳnh cảm thấy cái tên này có chút quen tai, có điều cũng không phải quen biết gì, mà là lúc nãy vì đứng chờ Lê Tuyết Tuyết nên nghe nữ sinh bàn luận có cái tên này.
Tiếng chuông vào học vừa reo, Triệu Tố Quỳnh đưa mắt quan sát, phát hiện không chỉ trong phòng chật như nêm, ngoài cửa sổ cũng đứng đầy một đám người.
Cô nàng đưa tay vuốt cằm, không khỏi với người có tên Trần Thúy Phương này tò mò.
Tầm mắt Triệu Tố Quỳnh dính chặt trên bóng người thon gầy, học tỷ này đứng ngược nắng nên không nhìn thấy được gương mặt, làn da vốn trắng lại như được phủ thêm một tầng ánh sáng, khí chất lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa, áo sơ mi cài hết cúc áo mặc trên người vừa toát ra vẻ cấm dục lại càng thêm hấp dẫn.
Triệu Tố Quỳnh còn thấy không ít đang nam sinh thầm nuốt nước bọt.
Sau khi thấy rõ gương mặt vị học tỷ này, Triệu Tố Quỳnh liền nở nụ cười đầy tà ác.
Thật sự là tìm mòn gót giày không thấy, có được lại chẳng tốn chút công lao.
Triệu Tố Quỳnh nắm chặt bàn tay, Trần Thúy Phương, tôi tìm được chị rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...