Thượng Khả chính thức tiếp quản gia sản Việt gia, bởi vì sau khi liên tiếp gặp đả kích nên trước mắt không có ai dám tranh đoạt vị trí này với cậu.
Ban đầu Lục Tu Phàn cũng đã chuẩn bị hộ tống hộ giá cho cậu, dốc sức giúp cậu rửa sạch của cải Việt gia, nhưng hành động của Thượng Khả lại nằn ngoài dự liệu của hắn. Việc đầu tiên cậu làm khi chiếm được Việt gia là thuê rất nhiều người thủ ước.
Trước đó, Thượng Khả vẫn luôn thu thập tư liệu liên quan cũng đặc biệt điều tra về người thủ ước. Bọn họ thiếu sót tình cảm, nhưng rất tuân thủ nguyên tắc, trung thành với hợp đồng, làm việc hiệu suất cao, không có tư tâm. Đương nhiên, năng lực của bọn họ cao có thấp có, sở trường cũng không giống nhau. Nhóm người thủ ước đầu tiên Thượng Khả thuê đều là 2 sao trở lên, có một ít tri thức cơ sở, có thể hoàn thành nhiệm vụ không quá khó.
Bây giờ Việt gia đang lòng người không thuận, thế cục rối ren, cũng không có bao nhiêu người đồng ý giúp đỡ Thượng Khả, cho nên cậu bắt đầu toàn diện sử dụng người thủ ước, sàng lọc lại gia nghiệp một lần, sau đó dựa theo mức độ mà bắt đầu chỉnh đốn.
Cậu không cần những người chê trách hay bằng mặt không bằng lòng. Ai không phục thì chỉ có một chữ "Cút", một vài sản nghiệp bị trói buộc thì cậu bỏ luôn không do dự. Một lần nữa điều chỉnh lại sản nghiệp, tập trung xử lý chuyện quan trọng.
Những người thủ ước cậu thuê trở thành những người cậu tin cậy nhất, không ai tận tụy với công việc hơn họ, cũng không ai thẳng thắn trung thực hơn họ. Tuy cách làm việc không lưu tình này sẽ đắc tội rất nhiều người muốn đầu cơ trục lợi, nhưng những nhân tài chân chính có năng lực lại rất ủng hộ. Người thủ ước sẽ cho bọn họ hoàn cảnh công tác tự do sáng tạo, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, người thủ ước sẽ không để ý mấy chi tiết nhỏ. Đối với người biểu hiện xuất sắc nhất còn có phần thưởng.
Cách làm đó khiến sản nghiệp của gia tộc vốn đã giảm nay lại giảm gấp đôi trong một thời gian ngắn, các thành viên khác trong gia tộc sợ hãi, nhưng lại không dám châm chọc, bởi vì Thượng Khả là người thủ ước sẽ không quan tâm đến oán giận của bọn họ.
Cách cậu xử lý công việc trong gia tộc giống như cắt khối u vậy, hạ dao dứt khoát lưu loát, không quan tâm nỗi đau ngắn hạn. Đối với cậu mà nói, cho dù Việt gia chỉ còn lại một công ty cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, thế nên chuyện người khác không dám làm thì cậu lại dám làm, hơn nữa còn làm vô cùng hoàn mỹ.
Thuê nhiều người thủ ước trong một lần như vậy, hơn nữa còn đặt hết ở vị trí quan trọng, nhất thời khiến cả đế quốc náo động, ngay cả Lục Tu Phàn cũng bị cậu làm cho kinh ngạc một phen.
Ngay khi mọi người đang ngồi chờ xem vị người thủ ước này chơi hết Việt gia thì cậu lại dần kéo nó thoát khỏi ranh giới suy tàn, từ hỗn loạn đến ổn định, từ lỗ vốn đến lợi nhuận, từng bước đi vào quỹ đạo. Rất nhanh, mọi người phát hiện năng lực công tác của nhóm người thủ ước khác hẳn với người thường. Bọn họ có quan niệm về thời gian rất mạnh, không đi muộn về sớm, cho dù năng lực không cao, nhưng bọn họ cần cù học tập, luôn dựa theo yêu cầu của chủ thuê để điều chỉnh phương hướng học tập và mục tiêu công tác. Bọn họ không tham ô, không ăn hối lộ, không mang thù, nghiêm khắc chấp hành quy tắc, công bằng phân minh.
Mọi người thường so sánh bọn họ với người máy, nhưng lại chưa bao giờ ý thức được giá trị thật sự của "người máy". Mấy trăm năm qua, không biết đã bao nhiêu người thủ ước có năng lực bị coi như người hầu, phí hoài thọ mệnh ngắn ngủi của họ.
"Đại nhân." Thủ vệ nhà giam nhìn thấy Lục Tu Phàn, lập tức chào theo nghi thức quân đội.
Lục Tu Phàn không để ý, tầm mắt xuyên thấu qua cửa kính, nhìn về phía Thường phu nhân và Việt Huyên trong nhà giam.
Hai người này bị giam ở đây đã hơn nửa tháng, không bị thẩm vấn, cũng không bị xử phạt. Vài ngày đầu bọn họ còn la hét kêu gào, nhưng bây giờ đã nản lòng.
"Bắt đầu đi." Lục Tu Phàn nói với hai bác sĩ phía sau.
Hai bác sĩ đáp lời, mang theo vài trợ lý đi vô phòng giam.
"Các người muốn làm gì?" Thường phu nhân thấy một đám người đột nhiên đi vào túm lấy con trai mình kéo ra ngoài, bà ta lập tức nhào lên ôm lấy Việt Huyên.
"Chúng tôi chỉ muốn kiểm tra sức khỏe cho con bà thôi." Một bác sĩ bình thản trả lời.
"Con tôi rất khỏe mạnh, không cần làm kiểm tra gì hết."
"Vậy sao?" Một bác sĩ khác nói: "Căn cứ theo quan sát của chúng tôi, phát hiện con bà có vẻ bị nhiễm phải loại virus nào đó, phảu cứu chữa kịp thời."
Thường phu nhân mơ hồ đoán được cái gì, sắc mặt trắng bệch kêu la: "Không, con tôi không có việc gì hết, mấy người buông nó ra!"
"Mẹ ơi, cứu con." Việt Huyên cũng hoảng sợ, giãy dụa liên tục.
"Tránh ra, đừng gây trở ngại công tác của chúng tôi." Vài người cường tráng không để ý việc hai người la hét, đẩy Thường phu nhân rồi kéo Việt Huyên đi ra ngoài.
"Tôi là nữ chủ nhân của Việt gia, cho dù có tội thì cũng phải tiến hành theo quy trình bình thường, các người không thể vận dụng tư hình." Thường phu nhân hoàn toàn mất đi cao quý ngày xưa, dùng sức đập vào cánh cửa phòng giam đã đóng.
"Mẹ, mẹ --" Tiếng hô của Việt Huyên dần dần bé đi, cho đến khi biến mất không nghe thấy gì nữa.
Thường phu nhân suy sụp trượt ngã xuống đất, vô lực tựa người vào cánh cửa kim loại, cúi đầu, tóc tai tán loạn, trong mắt hiện lên nỗi oán độc...
Trong một gian phòng giải phẫu, Việt Huyên bị trói trên bàn mổ, đỉnh đầu là ánh đèn sáng chói mắt. Khi gã thấy một bàn dụng cụ quen thuộc thì trong mắt đã tràn ngập nỗi khủng hoảng. Mấy dụng cụ này chính là thứ đã làm Việt Trạch biến thành người thủ ước.
Rốt cục ý thức được mình sắp gặp phải chuyện gì, Việt Huyên phát ra tiếng kêu gào tuyệt vọng...
Trong khoảng thời gian này, Thượng Khả tuy luôn bận rộn chuyện Việt gia nhưng mỗi ngày vẫn sẽ trở về dinh thự của Lục Tu Phàn, báo cáo thành quả cả ngày, thuận tiện thực hiện nghĩa vụ "Ba cùng".
Lục Tu Phàn cũng rất bận, nhưng mỗi ngày đều trở về đúng giờ nghe Thượng Khả báo cáo, thuận tiện hưởng dụng quyền lợi "Ba cùng".
Hai người phối hợp ăn ý, ở phương diện nào đó lại càng đạt tới cảnh giới nước - sữa giao hòa.( Cười phát =]]]])
Cuộc sống quá mức hài hoà, Thượng Khả thiếu chút nữa đã quên nhiệm vụ của mình còn phải đạt tới yêu cầu "anh dũng tìm chết". Đang lúc cậu bắt đầu rối rắm tìm đường chết thì nguy hiểm lại không dấu hiệu mà ập đến.
Thượng Khả đi ra khỏi công ty, mang theo hai người thủ ước mới nhận đi đến bãi đỗ xe.
Hai người thủ ước này là nhân tài kỹ thuật hiếm gặp cậu mới phát hiện ra, cậu định xếp bọn họ vào tổ khai phá kỹ thuật của Việt gia.
Thượng Khả chở bọn họ đến khu khoa học kỹ thuật, phía sau còn có hai xe hộ vệ. Đây là bảo tiêu Lục Tu Phàn sắp xếp cho cậu, mỗi ngày đi theo bảo vệ an toàn của cậu.
Xe đi được một nửa, Thượng Khả đột nhiên nghe thấy một tiếng thông báo điện tử, hình thức điều khiển tự động chuyển thành hình thức điều khiển bằng tay, sau đó bắt đầu tăng tốc.
Thượng Khả âm thầm kinh hãi, lập tức khống chế hướng đi tránh việc xe chạy lệch khỏi đường đi hay va chạm vào vật cản nào đó. Nhưng ngoại trừ chỉnh hướng đi ra thì tất cả các thao tác khác đều không thể khống chế được, tốc độ còn không ngừng tăng lên.
Rất hiển nhiên, xe của cậu bị người khác động vào!
Nhìn cảnh vật lướt như bay ngoài cửa sổ, đồng tử Thượng Khả co lại, dựa vào kỹ thuật lái xe siêu hạng, bình tĩnh điều khiển xe.
"Trạch thiếu, đã xảy ra chuyện gì?" Trong máy liên lạc truyền đến tiếng nói của hộ vệ, bọn họ phát hiện xe Thượng Khả đột nhiên tăng tốc, ngay lập tức đoán được tình huống không ổn.
"Xe mất khống chế." Thượng Khả đơn giản trả lời một câu.
Nói xong câu đó thì máy liên lạc đột nhiên xuất hiện tạp âm, sau đó hoàn toàn bị ngắt.
Máy liên lạc bị ngắt, xe hộ vệ phía sau cũng bị bỏ xa không thấy bóng dáng.
Tốc độ của Thượng Khả đã đạt tới giới hạn cao nhất của xe, chiếc xe như một tia chớp lướt qua các tòa nhà với tốc độ tử thần.
Nếu chỉ có một mình cậu thì không có gì đáng sợ. Nhưng phía sau còn có hai người thủ ước, bọn họ nắm chặt dây an toàn, nhìn thẳng về trước, trên mặt không có một tia khẩn trương nào, thân thể lắc lư trái phải theo xe, nhìn y hệt như hai con rối.
Bất kể thế nào cũng phải bảo đảm tính mạng cho bọn họ.
Thượng Khả kiểm tra nguồn năng lượng, hoá ra chỉ mới tiêu hao 3%. Hôm nay vừa mới đi bảo dưỡng xe, nạp đầy năng lượng, chắc bị người ta động tay chân vào lúc đó.
Dựa theo tốc độ tiêu hao của năng lượng, cậu phải giữ trạng thái này chạy hơn 36 tiếng đồng hồ! Cho dù trong lúc điều khiển không xảy ra sai lầm gì thì cậu cũng không thể duy trì ngần ấy thời gian!
Thượng Khả lái khống chế phương hướng đi đến khu ngoại thành dân cư thưa thớt, tầm nhìn rộng rãi, liên tục suy nghĩ đối sách.
Với tốc độ như thế này thì chắc chắn không thể nhảy khỏi xe.
Vậy có cách nào tiêu hao nhiều năng lượng hơn không?
Thượng Khả bật toàn bộ các thiết bị để tiêu hao bớt năng lượng, đèn xe, nhạc, điều hòa... Nhưng mà loại tiêu hao này không đáng kể.
Thượng Khả tập trung tinh thần cao độ, trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Dưới tốc độ này chạy liên tục 40 phút, thân thể bắt đầu không chịu nổi, đại não cũng có chút choáng váng. Cứ theo tình thế này thì đừng nói 36 giờ, cho dù là 3 giờ cũng chịu không nổi.
Tốc độ cao nhất của xe bay, chỉ có tay đua chuyên nghiệp dưới tình huống được trang bị đầy đủ mới dám đi, hơn nữa không thể duy trì quá 5 tiếng, nếu không sẽ gây thương tổn cho thân thể.
Xe bay ra khỏi thành thị, tiến vào vùng ngoại ô trống trải.
Lông mi Thượng Khả run rẩy, mồ hôi theo khóe mắt chảy vào trong mắt, nhưng cậu không dám phân tâm.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy được âm thanh thân xe ma sát với không khí tạo thành tiếng rít. Hai người thủ ước ngồi phía sau lúc này mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, cơ mặt cũng run rẩy mất tự nhiên, một người trong đó còn chảy máu mũi.
Huyết áp Thượng Khả cũng không ngừng tăng cao, mạch máu như sắp nổ tung, cả người đau đớn không thôi.
Cậu nhìn nguồn năng lượng tiêu hao, còn lại 90%. Trong lòng âm thầm kêu rên, chưa bao giờ nghĩ đến việc năng lượng dồi dào cũng là một vấn đề khiến người ta phát điên như thế!
Xe đi thì nhanh, thời gian lại thật chậm.
Không biết qua bao lâu, tai và mũi Thượng Khả cũng bắt đầu chảy máu, trong mắt lẫn lộn mồ hôi, tầm mắt dần dần trở nên mờ ảo, đau đớn vô cùng.
Không được! Nhất định phải nghĩ cách tự cứu!
Đúng lúc này, xung quanh bỗng trở nên trống trải, một hồ nước lớn xuất hiện trước mắt.
Hồ nước!
Mắt Thượng Khả tỏa sáng, trong lòng đã có chủ ý.
Cậu điều khiển xe bay xung quanh hồ, tính toán độ cao và vị trí, sau đó nói với hai người thủ ước ở phía sau: "Jill, Vân Linh, lát nữa phải nghe theo lệnh của tôi, tôi bảo nhảy thì các cậu nhảy."
Thượng Khả vừa nói vừa mở khóa xe cửa bên phải, nghiêng xe, với kĩ thuật cao siêu này sẽ hạ thấp độ cao dưới tốc độ cao.
"Ngay bây giờ, Jill, nhảy!" Thượng Khả hét to một tiếng.
Người thủ ước được gọi là "Jill" không do dự đẩy cửa xe ra nhảy xuống, "bùm" một tiếng chìm vào trong nước.
Một lúc sau Jill ló đầu lên mặt nước, Thượng Khả thở phào một tiếng, chuẩn bị làm theo cách vừa rồi giúp Vân Linh chạy thoát.
Thế nhưng khi Thượng Khả nhìn qua kính chiếu hậu lại phát hiện Vân Linh đã rơi vài trạng thái bán hôn mê, không có phản ứng với lời nói của cậu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...