"Thôi tiến sĩ, đã có phát hiện gì sao?" Tần Uyên đi vào phòng thí nghiệm đứng đối diện với bác sĩ Thôi đang kích động, hỏi.
Thôi tiến sĩ chỉ lên màn hình, dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Mẫu máu và những mẫu thí nghiệm khác chúng tôi lấy từ Hỏa Diễm có một loại vật chất rất kì diệu. Sau nhiều lần thí nghiệm tôi phát hiện nó có thể xúc tiến tế bào sinh trưởng và biến dị, chữa trị vết thương, thậm chí có thể thay đổi gen của sinh vật khác. Tôi dám khẳng định, Hỏa Diễm đã có biến hóa rất lớn so với cá heo hai trăm năm trước, hoặc nói cách khác là nó đã tiến hoá."
"Việc đó có gây nguy hiểm gì cho Hỏa Diễm không?" Tần Uyên hỏi.
"Tạm thời chưa phát hiện ra nhân tố gây nguy hiểm, mà ngược lại, nếu kết quả chúng tôi nghiên cứu là đúng thì Hỏa Diễm chắc hẳn là càng khỏe mạnh hơn, tuổi thọ cũng cao hơn so với cá heo bình thường." Thôi tiến sĩ dừng một chút lại nói tiếp "Tôi cảm thấy dịch bệnh cá heo hai trăm năm trước thay vì nói là thiên tai, không bằng nói đó là một loại sàng lọc tàn khốc của tự nhiên. Bốn trăm năm trước, nhân loại cũng từng gặp phải loại virus FD gây ra trận dịch bệnh mang tính toàn cầu, đã cướp đi sinh mạng của gần một triệu người. Người còn sống không chỉ đề cao sức khỏe, mà còn nhận được biến dị. Theo tôi nghĩ loại biến dị này là một loại tiến hoá đặc thù."
Tần Uyên lạnh lùng nói: "Cái gọi là tiến hoá đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng lực sinh sản của nhân loại, tỉ lệ sinh sản tự nhiên giảm xuống một cách nhanh chóng. Tỉ lệ trẻ con được sinh ra trên toàn thế giới mỗi năm không đến 4000 vạn, đã chạm tới giá trị nguy hiểm."
Hiện nay độ tuổi trung bình của con người là 180 tuổi, tỉ lệ sinh sản lại giảm xuống sáu phần. Mỗi 5 cặp vợ chồng chưa hẳn đã có một đứa con, cho dù vận dụng khoa học kỹ thuật thì xác xuất thụ thai thành công cũng không quá 37%.
"Tôi tin rằng vấn đề này rất nhanh sẽ được giải quyết." Thôi tiến sĩ rất tin tưởng điều đó nhưng cũng không quá để ý, trước mắt chỉ có hai bé cá heo kia mới có thể làm cho ông chú ý.
Tần Uyên không có ý thảo luận sâu về vấn đề này, đột nhiên hỏi: "Hỏa Diễm mấy tuổi rồi?"
"Khoảng 12-13 tuổi, vừa vào tuổi trưởng thành."
12-13 tuổi đã trưởng thành? Theo những gì Tần Uyên biết, cá heo hoang dã có độ tuổi trung bình là 50, dựa theo tiêu chuẩn của nhân loại, Hỏa Diễm vẫn chỉ là đứa bé.
"Nói vậy thì Hải Lãng không phải là con của Hỏa Diễm?" Tần Uyên lại hỏi.
"Không phải." Thôi tiến sĩ trả lời, "Chúng tôi đã làm xét nghiệm, chúng nó không có huyết thống trực hệ. Trong biển có thể còn có những con cá heo khác, nhưng mà đội thăm dò của chúng tôi chưa phát hiện ra."
Nghe thấy Hải Lãng không phải con của Hỏa Diễm, trong lòng Tần Uyên xuất hiện một loại vui sướng khó tả.
Đi ra khỏi phòng nghiên cứu Tần Uyên theo thói quen bước tới thủy vực.
Lúc này Thượng Khả đang mang nhóc cá heo bơi lội trong nước, nhìn bộ dáng vui vẻ kia khiến khuôn mặt cứng nhắc của hắn dịu đi vài phần.
Tần Uyên nhìn bầu trời âm u, hai ngày nữa sẽ có bão, nhất định phải chuẩn bị trước.
Ngày hôm sau, Thượng Khả và nhóc cá heo được mang vào thuỷ vực bên trong căn cứ, nơi này được chia ra thành nhiều khu vực, phân biệt chăm sóc nhiều loại sinh vật biển khác nhau.
Thời tiết biến đổi khiến sinh vật trong căn cứ xao động bất an, truyền tin tức cho nhau bằng một loại giao tiếp nhân loại không thể hiểu được.
Trên trời mây đen dày đặc, u ám tối tăm, từng đợt gió biển gào thét thổi qua, sóng biển quay cuồng, ầm ầm đánh lên đá ngầm tóe ra bọt nước.
Thượng Khả và nhóc cá heo trú ở một cái hầm, hai bên hầm là vách tường kim loại chắc chắn, phía trước có hàng rào sắt, phía sau dẫn tới một thủy vực trong căn cứ. Ẩn nấp ở đây cho dù bão có lớn đến đâu cũng không thể làm hai đứa bị thương.
Thượng Khả bảo vệ nhóc cá heo dưới thân thể mình, nước biển dập dềnh gợn sóng, não trái và não phải luân phiên nghỉ.
Không biết qua bao lâu, phía trên đột nhiên truyền đến tiếng nổ lớn làm cả tòa căn cứ chấn động, tiếp đó là các mảnh vỡ không biết từ đâu trôi vào.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Khả bơi tới hàng rào, mơ hồ thấy trên biển có ảnh lửa, vừa rồi đã xảy ra một vụ nổ mạnh.
Cậu biết căn cứ có tường phòng ngự chạy bằng năng lượng mặt trời, có thể chống đỡ bão cấp 5 trở xuống. Cho dù hết năng lượng cũng không thể gây cháy nổ.
Thượng Khả xoay người, bơi dọc theo dòng nước vào trong căn cứ, nhóc cá heo cũng theo sát cậu.
Rất nhanh, cậu phát hiện trong dòng nước trong suốt có các loại dụng cụ và mảnh vỡ lơ lửng, nước biển dũng mãnh tràn vào căn cứ, vô số thủy sinh vật chạy trốn tứ phía. Thấy tình cảnh này, Thượng Khả lập tức hiểu được vách tường phòng ngự của căn cứ đã bị hỏng, hơn phân nửa căn cứ đã bị nước biển nhấn chìm.
Thượng Khả mang theo cá heo con thông qua vách thủy tinh bị vỡ bơi vào trong biển, ra ngoài mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Có một máy bay vận chuyển hành khách bị rơi, vừa vặn rơi trúng căn cứ, uy lực mạnh đến mức làm hỏng cả tường phòng ngự. Trên mặt nước lơ lửng hơn trăm thuyền cứu sinh hình tròn, hẳn là biện pháp bức thiết lúc máy bay sắp rơi. Phần lớn thuyền cứu sinh đã bị hỏng, một nhóm người bị sóng cuốn đi, giãy dụa vật lộn với sóng lớn.
Thượng Khả trừng to mắt nhìn mọi thứ, không thể tin được căn cứ mấy giờ trước còn hoàn hảo không tổn hại gì, bây giờ lại trông tan tác không chịu nổi. Lửa lớn từ cú nổ mạnh đã bị sóng biển dập tắt, bầu trời vẫn âm u mù mịt, phảng phất như có một con quái thú chuẩn bị giương nanh nuốt trọn tất cả...
"Hỏa Diễm và Hải Lãng vẫn còn ở dưới căn cứ!" Thôi tiến sĩ lo lắng hô to trên màn hình. Ông và mấy chục nhân viên công tác đã trốn vào phòng trú ấn ngay lúc căn cứ nổ mạnh, hệ thống phòng ngự ở nơi này độc lập với cơ sở chính, tường phòng ngự vẫn còn nguyên vẹn không bị vụ nổ làm ảnh hưởng.
Máy tính dưới thao tác của tiến sĩ rất nhanh đã kết nối với các thiết bị theo dõi gắn trong căn cứ. Khi hình ảnh xuất hiện, tất cả mọi người đều sợ ngây ra.
Chỉ thấy trong màn hình, một con cá heo nhanh chóng vọt vào sóng lớn bơi đến một người bị nạn đang nằm trên phao cứu sinh, sau đó cắn dây thừng mang theo người bị nạn kia vào nơi tương đối an toàn trong căn cứ, rồi lập tức biến mất ở trong màn hình.
Nhưng chỉ một lát sau nó lại xuất hiện, bơi đến chỗ một người bị nạn khác, cõng người đó bơi tới chỗ an toàn.
Một người, hai người, ba người... Hỏa Diễm như một nhân viên cứu hộ anh dũng, một lần lại một lần nhảy vào sóng lớn cứu người gặp nạn ra. Đáng lẽ nó phải chờ người tới cứu viện, thế nhưng lúc này nó lại dùng hết khả năng đi cứu nhân loại.
Một màn này khiến mọi người như bị bóp nghẹn.
Dáng người mạnh mẽ theo gió vượt sóng, nhanh như tia sét, khiêu chiến với thiên nhiên, dưới bầu trời âm u lấp lánh một bóng dáng màu xám nhạt, tựa như một vị tinh linh của biển, xinh đẹp làm cho người ta phải nín thở.
Nhưng mà không phải ai cũng có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của Hỏa Diễm. Phần lớn người gặp nạn đều không biết Hỏa Diễm tới cứu người, bọn họ chỉ thấy Hỏa Diễm tới gần là đã sợ hãi, giãy dụa phản kháng.
Hỏa Diễm có thể xuyên qua sóng lớn, nhanh nhẹn né tránh toàn bộ chướng ngại vật, lại bị những người gặp nạn hoảng sợ gây ra mấy vết thương chồng chất, trong đó có một người gặp nạn đang cầm trên tay một con dao, lúc Hỏa Diễm tới gần thì hung hăng đâm lên lưng nó, máu chảy đầm đìa.
Hỏa Diễm thống khổ co người lại nhưng vẫn cố gắng cứu người đó, chịu đựng đau đớn, một đường đưa người tới nơi an toàn.
Mọi người trong căn cứ thấy được vừa buồn vừa giận, đau lòng không thôi, đồng thời cũng nể phục sự dũng cảm và thiện lương của nó. Cho dù là nhân loại, chỉ sợ cũng không làm được như thế.
Sau khi Hỏa Diễm bị thương, động tác rõ ràng chậm hơn nhiều, máu chảy hoà vào trong nước lan ra thành từng đoá hoa huyết, nhìn vô cùng yêu dã.
"Không thể để nó tiếp tục ở bên ngoài, nếu không nó sẽ mất máu quá nhiều mà chết!" Một nhân viên công tác vội vàng hét lên.
Thôi tiến sĩ ổn định tinh thần nói: "Đừng nóng vội, năng lực tự lành của cá heo rất mạnh, máu sẽ ngừng chảy ngay thôi. Có điều quả thật nên mau chóng mang nó về. Lâm Tử, tiểu K, chuẩn bị dụng cụ cứu hộ."
Mấy người đáp lời, lập tức hành động.
Nhưng mấy người ở trên biển hành động bị hạn chế rất nhiều, đừng nói cứu viện, có thể bảo đảm an toàn của bản thân đã không tồi rồi.
Sau khi thử vài lần đều thất bại, mọi người quyết định từ bỏ, một lần nữa quay lại phòng trú ẩn, chờ sóng biển ổn định hơn mới quyết định tiếp.
"Kỳ quái, xung quanh đã không còn người bị nạn rồi, sao Hỏa Diễm vẫn bơi quanh đó làm gì?" Một người nhíu mày nhìn màn hình.
Hỏa Diễm rõ ràng đã đuối sức, hơn một giờ vừa rồi nó cứu ít nhất là 40 người gặp nạn. Hiện giờ trên mặt biển đã không còn ai, nó hẳn là nên mau chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi mới đúng.
Bác sĩ Thôi nhìn Hỏa Diễm bơi qua bơi lại bốn phía căn cứ, cho dù tốc độ bơi càng ngày càng chậm nhưng vẫn không có ý định nghỉ ngơi.
Ông lẩm bẩm nói: "Hỏa Diễm nó... có phải đang tìm chúng ta không?"
Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt biến đổi, lại nhìn bóng dáng mỏi mệt đang vượt sóng lớn kia, trong lòng khiếp sợ không nói lên lời.
Hỏa Diễm đang tìm bọn họ? Nó cho là bọn họ đang gặp nguy hiểm?
"Tiến sĩ, dùng sóng âm!" Một nghiên cứu viên đột nhiên hô to.
Thôi tiến sĩ đột nhiên tỉnh lại, nhanh chóng khởi động hệ thống bắt chước sóng âm. Sóng âm mà thính giác nhân loại không thể bắt được cứ từng vòng từng vòng khuếch tán ra ngoài, hình thành một loại tần suất đặc thù trong nước.
Hỏa Diễm như hiểu được, quanh quẩn vài vòng trong nước rồi chậm rãi bơi men theo hướng phát ra sóng âm.
Mọi người thấy thế, trên mặt lộ ra sợ hãi pha lẫn vui mừng. Nhưng mà đúng lúc này, một con sóng lớn xuất hiện phía sau Hỏa Diễm, như một cái miệng lớn, trong khoảnh nuốt trọn nó.
Mọi người sững sờ, trong màn hình không còn bóng dáng Hỏa Diễm...
"Tình huống thế nào? Căn cứ có ai bị thương không?" Sau khi Tần Uyên nhận được tin tức, không để ý khuyên can, mạo hiểm tới căn cứ, gặp được mọi người ảm đạm trốn trong phòng trú ẩn.
Thôi tiến sĩ trầm giọng nói: "Chúng tôi không sao, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Trong lòng Tần Uyên dâng lên một loại dự cảm bất an.
"Huhu, không thấy Hỏa Diễm, nó bị sóng cuốn đi mất rồi." Một nữ nghiên cứu viên không nhịn được mà khóc nức nở.
"Không phải nó vẫn đang an toàn ở trong thủy vực sao?" Tần Uyên lạnh lùng nói, "Sao có thể bị sóng cuốn đi được?"
Mọi người không hẹn mà cùng chuyển tầm mắt, không ai dám nhìn thẳng hắn.
Thôi tiến sĩ thở dài một hơi, mở video quay được đưa cho Tần Uyên xem.
Tần Uyên lẳng lặng nhìn, video vẫn đang chạy, biểu tình trên mặt hắn đã từ kinh ngạc, phẫn nộ, lo lắng dần dần biến thành thâm trầm, chỉ có bóng dáng như tinh linh kia còn khắc sâu ở trong con ngươi của hắn.
Hắn nhìn video trước mắt, chắc chắc nói: "Tôi tin chắc nó sẽ không sao."
Chờ đợi gió êm sóng lặng, Tần Uyên lập tức tập hợp người tiến hành tìm kiếm trong phạm vi lớn...
Mây đen tán đi, trời xanh không mây, biển khơi một lần nữa ôn hoà trở lại, giống như tất cả những chuyện mới xảy ra lúc nãy chỉ là một cơn ác mộng.
Ở một vùng biển cạn cách căn cứ 3 dặm, Thượng Khả mỏi mệt đang nghỉ ngơi dưới nước, vết thương trên người dần dần khép lại, nếu bị đám người bác sĩ Thôi nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc vì tốc độ khôi phục của cậu.
Đúng lúc này, Thượng Khả cảm giác dòng nước chung quanh có dị động, đợi cậu hoàn hồn thì cả người đã bị một cái lưới lớn vây lại.
Thượng Khả bừng tỉnh.
Đệch, không thể để người ta ngủ một giấc sao? Thật sự là quá nhọ mà!
Cậu lật người bơi về phía trước, ngay trước lúc người ta thu lưới, bật người nhảy khỏi miệng lưới.
Bên tai truyền đến tiếng trầm trồ, sau đó nghe được có người hô to: "Cá thật lớn, mau mau, đừng để nó chạy thoát!"
Thượng Khả quay lại nhìn bọn họ, liền thấy một cái móc bay thẳng về phía cậu, ngay lúc cậu sắp chìm vào trong biển thì cảm thấy một cơn đau từ đuôi truyền đến toàn thân, đau đến mức cậu kêu ra tiếng, thân thể mất đi cân bằng nện vào trong nước.
"Bắn trúng rồi, kéo nó lên!" Ngư dân trên thuyền hưng phấn kêu to.
Rất nhanh Thượng Khả đã bị kéo lên rồi bịch một tiếng xuống boong tàu.
Thượng Khả giãy dụa, rời khỏi nước biển khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, máu không ngừng chảy ra. Cậu ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy mấy bóng người mơ hồ.
Các người làm, cái, quái, gì, vậy! Thượng Khả thầm gầm lên giận dữ.
"Đây là cá gì thế? Chưa thấy bao giờ." Một người dùng chân đá đá lưng Thượng Khả.
"Nói không chừng là loại cá hiếm đó nha." Tên còn lại phân phó nói, "Bỏ nó vào trong lu nước đã, đừng để nó chết. Tế điện Hải Thần đợt này dùng nó làm đồ tế là chuẩn luôn."
"Woah!" Mọi người hoan hô ầm vang.
Tiếp theo, Thượng Khả cảm giác mình bị nâng lên, thô lỗ ném vào một lu nước rộng hơn một thước, không gian chật hẹp khiến cậu chỉ có thể cuộn tròn người lại, gian nan thở trong nước, cái móc ở đuôi vẫn chưa được lấy xuống, cảm giác đau đớn ùa lại che phủ ý thức cậu.
Thượng Khả đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình ------ trở thành thức ăn cho nhân loại.
Có lẽ sắp sửa hoàn thành rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...