Máy tính của Lowen sắp xếp rất bình thường, nhìn dáng vẻ của anh cũng không biết mọi ngày sử dụng làm sao mà ngay cả bảo vệ cơ bản cũng không có. Thượng Khả trước tiên giúp anh tu sửa mấy lỗ hổng của hệ thống một chút, sau đó lên mạng download mấy công cụ làm việc, tỷ như phần mềm soạn thảo văn bản. Nếu có thể, cậu rất muốn đem ngyên cái hệ thống này thay đổi luôn, đáng tiếc đây không phải máy tính của cậu, nên chờ về sau có cơ hội, chính cậu sẽ mua cho mình một cái máy tính khác.
"Khả Khả, cậu đang làm gì vậy?" Phong Tuyển đem đầu thò qua, tò mò nhìn ngón tay của Thượng Khả đang múa may trên bàn phím.
Thượng Khả động tác đình trệ một chút, quay đầu nhìn về phía Phong Tuyển, hỏi: "Muốn học không?"
Phong Tuyển dùng sức gật đầu. Hắn cảm thấy Thượng Khả rất lợi hại, hình như cái gì cậu cũng biết, lúc trước là tiếng anh, bây giờ là máy tính. Hoàn toàn khác với mình, không biết gì cả, hắn không thích loại cảm giác bị lùi lại phía xa như vậy.
"Được." Thượng Khả kêu Phong Tuyển ngồi xuống dựa gần vào mình, sau đó bắt đầu dạy hắn từ thao tác đơn giản nhất.
Thời đại hiện nay, máy tính được phổ cập ở Z quốc xác suất không đến 50%, thấp hơn các quốc gia ở Âu Mĩ rất nhiều, trình độ kỹ thuật cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp. Đương nhiên, nơi này mặc dù đa số đều là dân chúng bình thường, nhưng cao thủ ẩn náu không phải là không có.
Năng lực học tập của Phong Tuyển xác thật rất mạnh, Thượng Khả chỉ đơn giản trình bày một lần, thì hắn đã có thể nhanh chóng tiếp thu, hơn nữa còn là suy một ra ba.
Một buổi sáng trôi qua trong không khí một người dạy một người học vui vẻ thoải mái.
Cơm trưa là do cảnh sát phụ trách bảo vệ bọn họ đưa tới, chờ sau khi vị cảnh sát này rời đi, trên tay Thượng Khả có nhiều hơn một cái di động.
Phong Tuyển kinh dị mà nhìn cậu: "Cậu dám trộm đồ......"
"Xuỵt!" Thượng Khả ý bảo hắn im lặng, sau đó lấy sim ra khỏi di động, lại kiểm tra một chút xem cái di động này có bị gắn ngựa gỗ(*) hay là thiết bị theo dõi khác hay không, cuối cùng mới yên tâm mà đem nó giấu vào một cái bình hoa, còn sim thì bị ném vào bồn cầu xả đi.
(* virusTrojan : "ngựa gỗ thành Troy" hay "đạo quân thứ năm" đã trở thành kinh điển, để chỉ chiến thuật nội ứng từ trong nội bộ đánh ra. Ngày nay, thỉnh thoảng máy tính bạn báo có virus Trojan cũng là câuchuyện này. {Thành Troy thuộc HyLạp thời xưa} cóthểtìmhiêuthêmtrên wikipedia)
"Khả Khả, cậu muốn làm gì vậy?" Phong Tuyển hỏi.
"Tớ cần điện thoại để làm chút việc, hy vọng vị cảnh sát kia không để ý." Thượng Khả lộ ra một biểu tình xin lỗi hướng về phía ngoài cửa. Chờ về sau có tiền, bồi thường lại cho vị cảnh sát kia.
Lowen thật ra có cho cậu một ít tiền, nhưng số tiền đó không đủ mua điện thoại, cậu cũng không muốn cho Lowen biết cậu có di động, nên chỉ có thể ra hạ sách này. Có di động, lại cầm tiền mua mua một cái sim nữa là được.
Phong Tuyển hết nói nổi mà nhìn cậu, giấu nghề còn chưa tính, lại còn trộm điện thoại của cảnh sát!
"Tuyển Tuyển, đợi lát nữa cậu giúp tớ che giấu một chút." Tuy rằng trước mắt bọn họ đang được bảo vệ, nhưng tự do cũng không bị hạn chế nhiều, chỉ cần có cảnh sát cùng đi, vẫn có thể hoạt động ở phụ cận một chút.
Thượng Khả và Phong Tuyển dưới sự dẫn dắt của cảnh sát đi vào một trung tâm thương mại nhỏ, Phong Tuyển thu được dấu hiệu của Thượng Khả, giúp cậu dời đi lực chú ý của cảnh sát.
Thượng Khả nhanh chóng mua được một cái sim điện thoại, sau đó trở về trước khi cảnh sát phát hiện, quá trình thuận lợi chỉ mất hai ba phút.
Mấy người tiếp tục đi dạo một hồi, mua chút đồ ăn vặt và vài cuốn sách, liền trở về.
Sau khi về đến nhà, Thượng Khả lấy điện thoại giấu trong bình hoa ra, gắn sim khởi động, sau đó chui vào thư phòng, mở máy tính bắt đầu lập trình một phần mềm. Phần mềm cậu lập trình chính là một loại virus ngựa gỗ, tên là " Sâu nhảy nhảy", nó không chỉ có tính ẩn nấp mạnh, hơn nữa còn có thể lây lan nhanh chóng.
Lúc ở không gian trăm luyện, cậu dựa vào trí nhớ hơn người, đem toàn bộ nguyên số liệu lập trình nhớ kỹ, cho nên hiện tại lập trình phi thường thuận tay.
Thượng Khả biểu tình chuyên chú, không chú ý Phong Tuyển vẫn luôn đứng ở bên cạnh an tĩnh mà nhìn, một dãy thể thức số liệu nhanh chóng hiện lên trong mắt hắn, phảng phất như mở ra một thế giới kỳ diệu. Qua ba bốn giờ, Thượng Khả rốt cuộc lập trình thành công Sâu nhảy nhảy, nhưng cậu cũng không ngừng lại, tiếp tục bắt đầu biên soạn tường phòng cháy phản theo dõi.
Nhưng Thượng Khả mới hoàn thành không đến một phần mười, La Văn đã vội vàng gấp rút trở về.
Thượng Khả vội vàng đem mấy thứ trên máy tính giấu đi hết, ngẩng đầu thấy biểu tình nghiêm túc của Lowen, nhịn không được hỏi: " Thám tử Lowen, anh làm sao vậy?"
Lowen nhẹ nhàng thở ra, trả lời: "Vừa rồi điện thoại của Jason mãi mà gọi không được, tôi còn tưởng rằng mấy nhóc đã xảy ra chuyện gì nữa."
Jason chính là vị cảnh sát phụ trách bảo vệ bọn họ, cũng là người bị cậu trộm mất di động.
Thượng Khả mặt không đổi sắc nói: "Nếu di động gọi không được, thì có thể gọi máy bàn riêng trong nhà mà a."
Lowen trầm mặc một lát, đáp lại hai chữ: "Đã quên."
Thượng Khả đầu tiên là câm nín, nhưng sau đó lại có chút cảm động. Nếu không lo lắng bọn họ, cũng sẽ không sốt ruột như vậy.
"Ngày mai tôi đưa mấy nhóc đi trung tâm hoạt động nhi đồng Ích Trí ( cóíchchotrínão )." Lowen nói, "Nơi đó có chế độ giám thị bảo vệ đều phi thường tốt, ban ngày mấy nhóc có thể ở đó hoạt động."
Thượng Khả và Phong Tuyển đương nhiên không có ý kiến.
Buổi tối, cậu lại chui vào thư phòng, mất năm sáu giờ lập trình thành công tường phòng cháy phản theo dõi. Trong lúc đó Lowen có qua xem vài lần, thấy hai đứa đang chơi trò chơi, thuận miệng dặn dò một câu "đừng chơi lâu quá " thì không quản nữa.
Thượng Khả đem tường phòng cháy cùng Sâu nhảy nhảy cất vào di động của mình, sử dụng thử vận hành không có vấn đề, lúc này mới lộ ra một nụ cười vừa lòng.
Ngày hôm sau, Lowen lái xe đưa hai đứa nhỏ đi trung tâm hoạt động Ích Trí, ở trên xe, Thượng Khả lặng lẽ lấy di động ra, click mở Sâu nhảy nhảy, chỉ thấy trên màn hình hiện lên mấy chữ "Đang nhảy lên", mười giây sau, "Nhảy lên thành công".
Thượng Khả thành công đem virus Sâu nhảy nhảy đưa vào di động của Lowen. Từ giờ trở đi, cậu có thể theo dõi từng cuộc điện thoại, từng cái tin nhắn, từng phần bưu kiện của Lowen. Cường hãn nhất chính là, cậu còn có thể đem di động của Lowen làm trung tâm, lây lan virus cho máy tính và di động trong vòng mười lăm mét xung quanh anh, nhưng điều kiện là đối phương phải mở Bluetooth hoặc internet, hơn nữa không có lập trình phản theo dõi đặc biệt cường đại nào.
Lowen dẫn Thượng Khả và Phong Tuyển đi trung tâm hoạt động, một vị nữ giáo viên lập tức tiếp đãi. Lowen đã cùng người phụ trách nơi này chào hỏi qua, cho nên khi vị giáo viên này nhìn thấy hai đứa nhỏ cũng không có biểu hiện ngoài ý muốn nào.
Thượng Khả và Phong Tuyển được đưa tới lớp mẫu giáo nhỏ, bên trong có mười mấy đứa trẻ đang chơi đùa, đứa nhỏ nhất ước chừng sáu tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi.
Lowen đối với hoàn cảnh nơi này rất vừa lòng, dạo qua một vòng liền rời đi, chỉ để lại một vị hình cảnh canh giữ ở bên ngoài.
Giáo viên phụ trách chăm sóc bọn họ tên là "Julie", cô trước tiên giới thiệu bọn họ cho mấy bạn nhỏ khác, sau đó đưa bọn họ tới một chiếc bàn có dán hình ảnh trong phim hoạt hình, lấy một đống đồ chơi lớn đưa cho bọn họ chơi.
Thượng Khả nhìn một chút, chủ yếu có khối Rubik, cửu liên hoàn, trò chơi ghép hình, tháp hà nội, xếp gỗ, flash card cùng với công cụ vẽ bản đồ vân vân, tất cả đều là một ít món đồ chơi trong tốt cho trí não. (~Chúthíchđồchơiởcuối chương~)
Cô giáo Julie đại khái là muốn tìm hiểu một chút về hứng thú của bọn họ, sau đó tiến hành dẫn dắt và bồi dưỡng.
Thượng Khả đối với mấy trò chơi của con nít không có hứng thú, nhưng thật ra Phong Tuyển lại rất là tò mò.
Mỗi một loại hắn đều cầm lên nhìn nhìn, nhưng lại không để ý đến cửu liên hoàn. Cuối cùng chỉ vào tháp hà nội, hỏi Thượng Khả: "Khả Khả, cái này chơi như thế nào?"
Tháp hà nội chính là sản phẩm thí nghiệm của tinh cầu quật khởi - một món đồ chơi rất có ích cho trí óc, từ ba cọc gỗ phân biệt a, b, c, được treo nhiều cái đĩa tròn có lỗ ở giữa, kích cỡ từ dưới lên trên là từ to rồi dần dần thu nhỏ lại. Dựa theo quy tắc, di chuyển đĩa tròn qua lại giữa ba cái cọc, cuối cùng phải chuyển hết số đĩa tròn theo thứ tự lên một cây cọc gỗ, rồi nhìn xem cần phải di chuyển bao nhiêu lần.
Người đã từng học qua máy tính, chắc hẳn là đều luyện tập cùng tháp hà nội này, quy tắc phép tính của tháp hà nội chính là một trong những phép tính cơ bản của ngôn ngữ máy tình.
Thượng Khả tiếp nhận tháp hà nội, cầm lấy đĩa tròn bắt đầu di chuyển, trong một phút đồng hồ, lấy những trình tự khác nhau, phân biệt di chuyển sáu lần.
Phong Tuyển xem đến không chớp mắt, giáo viên Julie đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thượng Khả đem tháp hà nội đưa cho Phong Tuyển. Phong Tuyển đầu tiên là nhớ lại các bước đi của Thượng Khả hoàn thành một lần, sau lại bắt đầu chơi thử các phương thức di chuyển khác nhau. Chỉ trong hơn mười phút, hắn đã hiểu được một ít quy luật. Thượng Khả đột nhiên cảm thấy tên nhóc Phong Tuyển này là một nhân tài rất thích hợp để học máy tính. Các phép tính của tháp hà nội kỳ thật cũng không khó, nhưng quá trình suy đoán lại phi thường khó khăn, nếu tư duy logic không rõ ràng căn bản không có khả năng hoàn thành.
Cô giáo Julie nhìn bọn họ đùa nghịch tháp hà nội, trong lòng kích động không thôi: Hai đứa trẻ này không phải là trẻ con bình thường!
Chờ sau khi cô giáo Julie đi rồi, Thượng Khả cầm lấy cửu liên hoàn hỏi: "Không thích cái này sao?"
Phong Tuyển liếc liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Cái này trước kia tớ chơi chán luôn rồi."
Thượng Khả: "......" Chắc tên nhóc này là một thiên tài?
Thừa dịp đi toilet, Thượng Khả ngồi ở trên bồn cầu, mở di động ra, cắm tai nghe vào. Trên màn hình lập tức biểu hiện lịch sử cuộc gọi của Lowen, cậu cũng không để ý, mà là kích hoạt Sâu nhảy nhảy, cho nó tìm về phía bên kia internet của Lowen, sau đó theo internet nhảy nhót khắp nơi.
Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh ngàn.
Mục đích cuối cùng của Thượng Khả là theo dõi các server và thiết bị điện tử bên trong cục cảnh sát.
Sâu nhảy nhảy trên lý luận tuy rằng có thể vô hạn lây lan, nhưng giới hạn chỉ trong di động có hệ thống lạc hậu, theo dõi chỉ có thể là một chọi một, không thể đồng thời tiến hành. Hơn nữa khi lây lan sâu nhảy nhảy ra ngoài, Thượng Khả không có biện pháp thanh trừ, trừ phi cậu có thể tiến vào các máy tính đó.
Thượng Khả không lo lắng Sâu nhảy nhảy bị người khác phát hiện, ít nhất thì trong vòng bốn năm không cần lo lắng. Nó bám vào các lập trình khác, nhưng tự tiến hành ngụy trang, chỉ cần chủ lập trình không kích hoạt, thì cơ bản nó chính là ẩn hình, chiếm dụng không gian cực kỳ nhỏ.
Lấy trình độ kỹ thuật hiện nay, trừ phi là tiến hành quét trực tiếp vào nó, nếu không căn bản sẽ không phát hiện được sự tồn tại của nó. Nếu cậu có máy tính của mình, việc lan truyền Sâu nhảy nhảy đơn giản hơn nhiều, đáng tiếc tạm thời chỉ có thể đi một bước này.
Mấy ngày tiếp theo, Lowen quả thực trở thành căn nguyên giúp di động của Thượng Khả lây bệnh, phàm là địa phương mà anh đi qua, người anh từng tiếp xúc, đều sẽ lưu lại ấn kí của Sâu nhảy nhảy.
Quả nhiên không phụ lòng người, trong một lần có cuộc gọi ngẫu nhiên, Thượng Khả thông qua video theo dõi phát hiện ra hình ảnh của một thành viên trong đội ngũ, sau đó theo manh mối này, cậu tìm được một cái bí mật.
"Tôi cảm thấy trên người hai đứa nhóc kia chắc chắc còn ẩn giấu bí mật nào đó." Angele nói với Lowen, "Nếu không thì đám người kia không cần thiết cắn lấy hai đứa không bỏ, cư nhiên tìm được trung tâm hoạt động Ích Trí. Tuy rằng vẫn chưa xác định được thân phận của đối phương, nhưng ngoại trừ hai đứa nhóc kia, thì nơi đó còn có cái gì đáng giá để chúng chú ý?"
"Tôi cũng nghĩ vậy." Một cảnh sát khác tỏ vẻ đồng ý, "Lowen, anh cùng hai đứa nhóc kia tiếp xúc nhiều nhất, có ý kiến gì không?"
Lowen lắc lắc đầu, nói: "Tạm thời không có, tôi sẽ tiếp tục giao lưu cùng bọn họ, xem còn có manh mối nào hay không. Hiện tại, chúng ta vẫn nên bàn về án kiện mới tơi đây đi......"
Đúng lúc này, một người kỹ thuật viên đột nhiên báo cáo nói: "Mọi người mau tới đây xem, tôi nhận được một phần bưu kiện kỳ quái."
Mấy người vội vàng chạy tới, trong bưu kiện có một bản ghi âm và một cái địa chỉ.
Click mở ghi âm, bên trong phát ra âm thanh một người nam nhân trò chuyện, tựa hồ là đang đối chiếu để giao hàng.
La Văn vẻ mặt nghiêm lại, hỏi: "Có thể tra được ai gửi bưu kiện không?"
Kỹ thuật viên bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp."
"Đi." La Văn ghi nhớ địa chỉ trong bưu kiện, dẫn dắt tổ viên nhanh chóng xuất kích.Cho dù là thật hay là giả, bọn họ đều phải đi nghiệm chứng một chút.
May mắn chính là, tình báo này là thật, bọn họ nhân cơ hội bắt trọn được một địa điểm tụ tập phạm tội. Nhưng giờ phút này bọn họ cũng không đem mấy tên tội phạm này nghĩ là Dabimu mà bọ họ vẫn đang truy bắt, cũng chính là đám người theo dõi Thượng Khả và Phong Tuyển, liên hệ với nhau.
Hai tháng sau, cục cảnh sát lại nhận được ba tình báo nữa, nhưng lại không thể tra được do ai gửi.
Dabimu liên tục bị đột kích, thế cục nội bộ khẩn trương, bắt đầu thu hẹp lại thế lực.
Nguy cơ của Thượng Khả và Phong Tuyển tạm thời được giải trừ, mà đám người Lowen lại hoàn toàn cùng đám người kia đối đầu.
Ai cũng không biết, hết thảy chuyện này đều do một đứa "Con nít" ở phía sau màn quạt gió thêm củi.
Một năm sau, Thượng Khả và Phong Tuyển được đưa đến trung tâm cô nhi cần gia đình nuôi dưỡng, mỗi tháng được 500$ tiền trợ cấp. Tuy rằng Lowen phi thường không muốn, nhưng cũng biết nghề nghiệp của mình không có tư cách thu dưỡng bọn họ.
Trong một năm này, Thượng Khả và Phong Tuyển chính thức trở thành một người học sinh của tiểu học Frank, hơn nữa còn có tên tiếng anh của mình-- "Bố Nặc bru" và "Y Ân ian".
~~~~~~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: moaz moaz╭(╯ε╰)╮
Tháp hà nội:
Cách chơi:
Dạng thường gặp nhất của trò chơi này gồm một bộ các đĩa kích thước khác nhau, có lỗ ở giữa, nằm xuyên trên ba cái cọc. Bài toán đố bắt đầu bằng cách sắp xếp các đĩa theo trật tự kích thước vào một cọc sao cho đĩa nhỏ nhất nằm trên cùng, tức là tạo ra một dạng hình nón. Yêu cầu của trò chơi là di chuyển toàn bộ số đĩa sang một cọc khác, tuân theo các quy tắc sau:
⚫Chỉ có 3 cột để di chuyển.
⚫Một lần chỉ được di chuyển một đĩa (không được di chuyển đĩa nằm giữa).
⚫Một đĩa chỉ có thể được đặt lên một đĩa lớn hơn (không nhất thiết hai đĩa này phải có kích thước liền kề, tức là đĩa nhỏ nhất có thể nằm trên đĩa lớn nhất).
Cửu liên hoàn:
Cách chơi:
Một trò chơi dành cho người có IQ cao như Khổng Tử, rèn luyện tính kiên nhẫn, quan sát và phân tích. Mục đích của trò chơi này là bạn phải giải thoát cho chiếc thanh dài ở giữa bị khóa lại bởi 9 vòng tròn liên tiếp.
Flash cards:
Cách chơi:
Flashcard ( hoặc Flash Card) là loại thẻ hiển thị thông tin dưới dạng từ ngữ/số hoặc cả hai (thông tin được hiển thị ở 1 mặt hoặc cả 2 mặt) và nó ứng dụng thực tiễn cho nhiều đối tượng (sinh viên / học sinh/ giáo viên / công thức chế biến cho các bà nội trợ / mẹ0 vặt...)
Bên cạnh đó những loại thẻ hình hoặc chữ dành cho các bé tuổi "nhà trẻ" cũng là 1 dạng Flash Card - những món đồ chơi mà các cha mẹ vân thường dùng để chơi với trẻ, giúp trẻ nhận biết các sự vật / đồ vật / con vật hay các chữ số.
Một số cách chơi với flashcard như:
⚫Cầm hình và nói tên hình cho bé nghe lần đầu, hỏi bé đây là cái gì (con gì)
⚫Yêu cầu bé tìm giúp một vật nào đó
⚫Yêu cầu bé tìm hai (ba) vật có liên quan đến nhau
⚫Tìm các thẻ có cùng màu nền
Xếp gỗ:
Cách chơi:
Trò chơi rút gỗ được ra đời từ rất sớm. Từ những năm 80 người ta đã biết "xây dựng" những khối gỗ nhỏ xinh xắn xếp chồng lên nhau theo quy tắc xếp 3 thanh ngang và 3 thanh dọc. Tổng số khối gỗ có thể là 48 thanh hoặc 54 thanh. Trên thị trường có nhiều loại rút gỗ cho các bạn lựa chọn như: rút gỗ màu, rút gỗ số, rút gỗ oẳn tù tì, rút gỗ jenga, rút gỗ xéo, rút gỗ edition..., Mỗi loại rút gỗ có thể là 48 thanh hoặc 54 thanh tùy các bạn thích cái nào mà lựa chọn. Quy tắc và luật chơi đều như nhau.
Những quy tắc chơi rút gỗ và cách sắp xếp
Trò chơi đòi hỏi 2 hoặc nhiều người chơi
Những phụ kiện đi kèm theo:
4 viên xí ngầu
54 hoặc 48 thanh gỗ được xếp chồng nhau lên cao
Qui tắc chơi:
- Quăng 04 xi ngầu để lấy tổng số điểm
- Rút thanh gỗ theo số điểm
- Đặt thanh gỗ xuống hoặc xếp chồng thanh gỗ lên cao hơn để thử thách lượt rút tiếp theo
Mỗi bộ có 48 thanh hoặc 54 thanh, mỗi thanh được đánh dấu một con số. Bạn có thể sắp xếp chúng theo thứ tự hoặc ngẫu nhiên.