“Chờ sau khi em làm xong phẫu thuật, chúng ta hãy thử ở bên nhau nha?”
“Phẫu thuật thành công rồi nói.”
...
Giản Trầm Phong đã từng ôm ấp chờ mong, cho rằng hai người sẽ có kết quả. Nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn vì em gái hắn mà trả giá sinh mệnh.
Giản Hân có được trái tim cậu, còn hắn, hai bàn tay trắng.
Mất đi người đó, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua, nhưng Giản Trầm Phong đã học được cách không mỉm cười nữa. Thậm chí hắn cũng không muốn nhìn thấy Giản Hân, bởi vì chỉ cần thấy cô thì lại nghĩ đến trái tim đang đập trong lồng ngực cô là của người hắn yêu thương.
Nhưng cô lại là em gái hắn, Giản Trầm Phong sẽ bảo vệ cô cả đời bình an, nhưng Giản Hân sau khi có được cuộc sống mới hình như trở nên càng thêm tùy hứng. Trước kia bởi vì thân thể yếu ớt, hàng năm ở nhà tu dưỡng, bây giờ đã có thân thể khỏe mạnh nhưng không biết quý trọng, thường xuyên đi đến mấy nơi ăn chơi, kết giao với những người không đứng đắn, tiêu xài tiền tài hoang phí, ngang ngược ương ngạnh, như đã thay đổi thành một người khác.
Giản Trầm Phong không ngờ em gái mình lại là người như thế, cô chỉ đang đắm mình trong trụy lạc hay bản tính cô vốn thế? Giản Trầm Phong có khi không khỏi cảm thấy tức giận thay cho Dư Mặc, người phụ nữ cậu trả giá sinh mệnh lại không biết ơn cậu, ngược lại còn hưởng thụ cuộc sống xa hoa mà dơ bẩn kia như lẽ đương nhiên.
Giản Trầm Phong khống chế tiền bạc của cô, đưa cô vào trường học, nhưng cô luôn có thể gặp phải các loại phiền toái khác nhau, hơn nữa còn dạy mãi không chịu sửa. Cuối cùng, Giản Trầm Phong cũng từ bỏ.
Sau khi Dư Mặc qua đời hai năm, Giang Đông Lâm và Giản Hân kết hôn.
Sau khi kết hôn, cuối cùng Giản Hân cũng chịu thu liễm lại một chút, mở một quán cà phê, cũng chỉ đơn thuần là để tiêu khiển mà thôi.
Nhưng Giản Hân và Giang Đông Lâm kết hôn mấy năm vẫn không có con. Giản Trầm Phong nhận nuôi một đứa, đặt tên “Giản Tư Mặc”, chuẩn bị bồi dưỡng nó trở thành người thừa kế tương lai của Giản gia.
Sau này Giản Trầm Phong mới biết được Giang Đông Lâm và Giản Hân kết hôn không lâu thì chia phòng. Tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng lúc lên giường lại không phối hợp với nhau được. Giản Hân hình như rất kháng cự với sự động chạm của Giang Đông Lâm, thậm chí còn nói ra từ “ghê tởm”.
Có một lần Giang Đông Lâm uống say, trong lúc vô ý nói với Giản Trầm Phong: “Giản Hân có phải là bởi vì cấy ghép trái tim của Dư Mặc cho nên mới sinh ra mâu thuẫn tâm lý với anh trai là tôi hay không?”
Giản Trầm Phong nghe vậy, không nói lời nào chỉ cho anh ta một đấm.
Dựa theo logic của Giang Đông Lâm, chẳng lẽ tính cách Giản Hân đại biến cũng là vì ghép tim của Dư Mặc vào hay sao? Dư Mặc là người rộng rãi như thế, giàu tình yêu thương như thế, cho dù thật sự có ảnh hưởng thì cũng phải là mặt tốt.
Giản Trầm Phong luôn cảm thấy Dư Mặc mà hắn biết và Dư Mặc mà Giang Đông Lâm biết không phải cùng một người. Bọn họ rõ ràng là anh em ruột, vì sao lại có sự chênh lệch lớn như thế? Hình như ở trong mắt Giang Đông Lâm em trai mình cả người đều là khuyết điểm, không một chỗ tốt nào. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, Giản Trầm Phong lại hy vọng Dư Mặc là em trai mình, nếu là mình dù cho có phải gánh bêu danh loạn luân trên lưng, hắn cũng sẽ dốc hết sức lực để che chở cậu, yêu thương cậu.
Mà thôi, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Dư Mặc đã qua đời, kỳ vọng của hắn giờ chỉ là ảo tưởng tốt đẹp.
Giản Trầm Phong không màng cha mẹ phản đối, khăng khăng nhận nuôi một đứa trẻ, cũng chính là Giản Tư Mặc. Hắn lấy tất cả tình cảm không còn được bao nhiêu của mình dành hết cho đứa trẻ này.
Giản Tư Mặc cũng không phụ sự kỳ vọng, mười lăm tuổi bắt đầu tham dự vào sự vụ công ty, sau khi mười tám tuổi đã có thể một mình đảm đương một phía. Sở dĩ lúc trước Giản Trầm Phong nhận nuôi Giản Tư Mặc là bởi vì ngũ quan của nó giống Dư Mặc đến bốn năm phần, kết quả sau này Giản Tư Mặc lại càng ngày càng giống Giản Trầm Phong. Không phải giống về dung mạo mà là về khí chất và tính cách, đều mặt liệt cách người ngàn dặm.
Có lẽ là cảm thấy Giản Tư Mặc đã lớn, sau khi Giản Trầm Phong 45 tuổi thì không thân cận với nó nữa. Ngoại trừ công việc, lúc bình thường hai người cơ bản không giao lưu gì.
Một năm này, Giản Hân thông qua ống nghiệm thành công sinh hạ một đôi song bào thai. Cha mẹ Giản gia bắt đầu gắng sức bồi dưỡng hai đứa nhỏ này, bọn họ vẫn không thích Giản Tư Mặc, dù nó có ưu tú đi nữa thì cũng không phải huyết mạch của Giản gia.
Giản Tư Mặc nghĩ rằng tương lai mình đương nhiên sẽ thoái vị nhường chỗ cho con trai của Giản Hân, nên cũng không tranh đoạt gì, chỉ chuyên tâm công tác, tích lũy kinh nghiệm để chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai tự lực cánh sinh.
Nhưng nó không ngờ là cha nuôi luôn luôn lãnh đạm với mình, vào năm ấy lúc ông qua đời lại không chút do dự ghi tên của nó vào di chúc.
Trong nháy mắt lúc hô hấp đình chỉ, khuôn mặt Giản Trầm Phong lộ ra một nụ cười an tường mà giải thoát, Giản Tư Mặc nhịn không được lệ nóng doanh tròng. Trong trí nhớ của nó, cha nuôi chưa bao giờ cười, sinh hoạt vẫn luôn buồn tẻ và nhạt nhẽo như vậy, mỗi ngày đều vất vả làm việc. Nó cho rằng cha nuôi không biết hưởng thụ sinh hoạt, bây giờ mới phát hiện, cho tới nay ông chỉ xem "sống" như một loại trách nhiệm không thể trốn tránh.
Vui vẻ của ông đã không còn ở nhân gian nữa.
Tác giả có lời muốn nói: show một chương phiên ngoại trước, khúc ca hồi tưởng ở chương sau nhá.
~~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: só rì mấy babe, trẫm lười quá với lại kiếm được truyện hay nên đọc quên cả thời gian... hí hí ❤ Chương này là chương dễ edit nhất, ngắn nhất từ trước tới giờ, sung sướng quá đê!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...