Tuệ Phong mơ màng đưa tay dụi dụi mắt mình, hành động hệt như mèo con của y tất cả đều được thu vào ánh mắt nóng rực của hắn
Sau khi định hình được hoàn cảnh của mình Tuệ Phong mới giật mình, y thế nhưng lại nằm trong lòng hắn, cả cái cánh tay vững chắc kia nữa, đặt lên eo khiến y có chút không thoải mái a
Mà không lẽ hai người bọn họ ôm nhau ngủ cả đêm sao???
Tuệ Phong kinh ngạc mở lớn mắt, sau đó chầm chậm ngửa đầu lên nhìn Lang Nhất Hàn, thấy hắn còn nhắm mắt chưa tỉnh mới khẽ thờ phào một tiếng
Y không nhịn được mà nhìn gương mặt của hắn lâu thêm một chút, ngủ mà cũng đẹp như vậy, trán đẹp này, lông mày cũng đẹp này, cả cái mũi cao này nữa, rồi môi!.
Không biết từ khi nào Tuệ Phong đã đưa ngón tay thon dài của mình lướt nhẹ lên gương mặt của hắn, đến khi chạm gần đến môi, ngón tay bị người bắt lấy mới giật mình mà hoàn hồn
"Ta ta!.
"
Tuệ Phong lúng túng không dám nhìn thẳng vào hắn, mà lúc này Lang Nhất Hàn khẽ câu môi cười
Tay giật nhẹ một cái, cả người Tuệ Phong cứ thế áp sát vào người hắn, nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm của người kia, Lang Nhất Hàn một tay vuốt nhẹ tóc y, một tay siết lấy eo giọng điệu uể oải như vừa mới tỉnh giấc mà nói
"Phong ca dậy thực sớm a"
"Làm đệ thức sao? Xin lỗi nhé"
Tuệ Phong bị người ôm vào lòng không thể làm gì chỉ có thể đỏ mặt ngượng ngùng, tên này ăn gì mà khỏe thấy, gỡ cái tay ra hoài mà không được
"Không cần xin lỗi, đệ cũng muốn dậy mà, như vậy Phong ca không cần phải đợi đệ"
À đúng rồi, hôm nay hai người họ tiếp tục lên núi quan sát
Cố gắng xua tan đi không khí ngượng ngùng trong phòng, Tuệ Phong ngồi bật người dậy mắt đảo về một bên nói với hắn
"Chúng ta cũng nên chuẩn bị sớm thôi, bọn họ chắc cũng đã dậy rồi"
Nói xong liền vội vàng bò xuống giường ba chân bốn cẳng chạy về phía sau bức bình phong
Lang Nhất Hàn một tay đỡ lấy đầu nằm trên giường nhìn về thân ảnh sau bức bình phong mà nhếch miệng cười, không biết khi nào hắn mới đem được người về đây
Khi hai người ra ngoài đã thấy mọi người dậy từ sớm, chỉ là con đường phía trước vẫn vắng tanh, người dân trong làng chỉ quanh quẩn trong nhà của mình
Từ xa Vu Bân mỗi tay một dĩa thức ăn còn hơi nóng đi đến, thấy hai người liền mỉm cười gật đầu chào
"Hai người dậy rồi à"
"Đại sư huynh"
Tuệ Phong cũng gật đầu chào lại, Lang Nhất Hàn thì vẫn bộ dáng không để tâm, hai tay khoanh lại để trước ngực, mặt hất cao như không thèm để ý đến người vừa đến
Vu Bân thấy vậy cũng mặc kệ hắn, chỉ là trong lòng vẫn thắc mắc rốt cuộc mình đã làm gì chọc đến tên này, sao mỗi lần hắn đều nhìn mình bằng con mắt thù địch như vậy
Mặc kệ không khí căng thẳng giữa hai người, Tuệ Phong chỉ quan tâm đến hai dĩa thức ăn trên tay Vu Bân, hai mắt y sáng lấp lánh
"Thơm thật đấy, là huynh nấu sao?"
"Um" - Vu Bân nhẹ gật đầu
Tuệ Phong ánh mắt đầy tán dương nhìn Vu Bân
"Sau này ai mà lấy được huynh chắc là sướng lắm, mỗi ngày đều được ăn ngon"
"Haha mong là vậy"
Nhìn hai người cười nói với nhau mà Lang Nhất Hàn khó chịu không thôi, hứ chỉ là biết nấu ăn thôi mà, có gì to tát lắm đâu, hắn cũng nấu được vậy! ! mặc dù hắn chưa xuống bếp lần nào, nhưng mà chả lẽ hắn lại thua cái tên chỉ biết cười kia sao
Trong lòng Lang Nhất Hàn chợt nhen lên một ngọn lửa đam mê đầy mãnh liệt
"Chúng ta mau đi thôi, chắc mọi người đang đợi đấy"
"Ân"
Vu Bân mang thức ăn đến phòng ăn, Tuệ Phong cũng tiếp bước đi theo, đi được hai bước thấy người đằng sau không nhúc nhích y liền quay lại nhìn hắn
"Đệ sao thế?"
"Phong ca, ta khó chịu a"
Lang Nhất Hàn ánh mắt đáng thương nhìn Tuệ Phong khiến y mềm lòng, y lo lắng lại gần hỏi
"Đệ không khỏe sao? Khó chịu chỗ nào?"
Nhìn người trước mặt lo lắng vì mình khiến hắn cảm thấy thật ấm áp, hắn cứ thế dựa sát vào người Tuệ Phong làm nũng
"Chỗ nào cũng khó chịu hết"
Tuệ Tĩnh bị hắn ôm cũng không để ý nhiều bởi y bây giờ đang rất lo cho hắn, sao tự dưng lại thấy khó chịu, là ăn nhầm hay uống nhầm gì sao, uống nhầm??
Tuệ Phong giật mình đưa tay nâng mặt hắn lên
"Lang Hàn, để có động chạm gì đến nước của con suối kia không?"
Lang Nhất Hàn ngẩn người vì bàn tay y áp vào mặt mình, thật mềm, đầu không kìm được mà dụi vào tay của y
"Không có"
Tuệ Phong cứng đờ người, sao y có cảm giác hắn giống Cục bông của y thế nhỉ, không không, nghĩ đi đâu thế này, Tuệ Phong lắc đầu cố gắng xua đi suy nghĩ kia
"Để ta kêu Mộc Hiên khám cho đệ nhé"
"Không cần, một lát sẽ hết thôi"
"Um, nếu còn khó chịu phải nói với ta đấy" - Tuệ Phong đưa tay vỗ nhẹ lên tấm lưng lớn của hắn
"Được"
Khung cảnh bình yên như vậy cư nhiên lại có người đến phá đám
"Khụ! "
Tuệ Phong giật mình buông Lang Nhất Hàn ra, xấu hổ đến nổi mặt cũng đỏ lên, thật muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống quá đi
Cố Dạ Thiên trước ánh mắt sắc lạnh của Ma Tôn nhà mình cũng chỉ biết âm thầm nuốt nước bọt, hắn cũng không cố ý a, ai biết được hai người này đang thể hiện tình cảm đâu chứ, nén sợ hãi trong lòng Cố Dạ Thiên khó khăn nói
"Vu Bân kêu ta gọi hai người vào"
Đầy ý tứ đổ thừa cho Vu Bân, xin lỗi, dù gì tôn thượng không thích ngươi như vậy, thêm chút nữa cũng không sao đâu
"Đ.
.
được, chúng ta vào thôi"
Tuệ Phong đi như chạy vào trong, cực kỳ vội vàng
Chỉ còn lại hai người, Cố Dạ Thiên đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng
"Thần! "
"Ngươi chuẩn bị lĩnh phạt đi"
Nói xong liền tiêu sái rời đi để vị huynh đệ Cố Dạ Thiên người đã đông thành tượng đá đứng đó
Cố Dạ Thiên khóc thét trong lòng: Ta cũng không phải cố ý mà, lũ người đáng ghét, các ngươi biết thế nên mới đẩy ta ra đúng không, đợi đấy Bạch Âm
"Hắt xì"
"Bạch đại phu, không khỏe chỗ nào sao?" - Mộc Hiên nhìn Bạch Âm đầy lo lắng
"À không sao, chắc ta bị ai ghi thù thôi" - Bạch Âm mỉm cười nói
Mộc Hiên ngơ ngác nhìn y, người tốt như Bạch đại phu mà cũng bị ghi thù á?? Ai mà nhỏ nhen thế
____________
Tiểu kịch trường:
Bạch Âm: "Á à thì ra người nhỏ nhen đến thế"
Cố Dạ Thiên: "Nhưng ta cũng có lúc phóng khoáng với ngươi mà"
Bạch Âm: "Hở?? Lúc nào?? Sao ta không biết"
Cố Dạ Thiên *ghé sát tai y*: "Lúc ở trên giường"
Bạch Âm *đỏ mặt*: "Ngươi! ngươi lưu manh!"
Cố Dạ Thiên: "Không phải Âm nhi trách ta nhỏ nhen sao, nào để ta bù đắp lại cho ngươi"
Bạch Âm: "Cấm ngươi qua đây đấy này! này!.
aaaa!!!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...