Hể Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao


Sau khi thấy hai người Tuệ Phong đã đi khỏi hoàn toàn Cố Dạ Thiên mới nhảy ra đứng cạnh Lang Nhất Hàn
"Vị sư đệ của Lưu công tử đúng là phiền chết đi được"
"Hả? Sư đệ??"
Lang Nhất Hàn khó hiểu nhìn Cố Dạ Thiên, thấy chủ tử nhìn mình với ánh mắt khó hiểu Cố Dạ Thiên bắt đầu hoang mang
"Thì chính là thiếu niên đi cùng hai người khi nãy, cậu ta hồi nãy còn đến bắt chuyện với thần"
Hắn cuối cùng cũng biết tại sao sư phụ của Tuệ Phong lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy rồi, cái tên hộ pháp ngốc nghếch này, ra đường sợ người ta không biết mình là hộ pháp của Ma Tôn hay sao mà phải đeo ngọc bội, người thường thì có thể không biết nhưng người trong môn phái lớn nhìn một cái là nhận ra ngay
Lang Nhất Hàn đen mặt nhìn thuộc hạ thân tín của mình
"Ngươi! đi luyện hình ba ngày"
Hắn nói xong liền bước đi để lại Cố Dạ Thiên ngơ ngác như nai tơ
Cố Dạ Thiên hoang mang: Ta đã phạm tội gì?
Phong Vũ môn,
Hàn Diệp trên người một túi lớn đồ ăn từng bước rón rén không khác gì ăn trộm đột nhập, mắt y đầy cảnh giác nhìn xung quanh miệng nhỏ lầm bầm vài tiếng
"Đồ nhi thối, dám bỏ vi sư một mình, có ngày ta đánh mông con"
Sau khi thành công bước vào phòng Hàn Diệp đưa mắt nhìn bên ngoài một lần nữa, sau khi bảo đảm không có ai y mới đóng cửa vuốt ngực thở phào
"Phù! sợ chết đi được"
Nói xong liền vui vẻ cất bước vào trong
"Hôm nay ta mua được quá tr! tr.

.


trời"
Nụ cười trên môi y cứng người khi thấy có người đang ngồi trên giường của mình, mà người này lạI cực kỳ quen thuộc
Hàn Diệp mặt chuyển từ xanh sang trắng bệch xoay người định mở cửa chạy
'Rầm'
Nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, bên tai là cánh tay của ai đó, Hàn Diệp sợ đến xanh mặt
Thôi xong!
Trong đầu kêu lên một tiếng, y chậm rãi xoay người lại đối diện với lồng ngực rắn chắc của Tống Minh, âm thầm nuốt nước bọt một cái Hàn Diệp cười cười nhìn hắn
"Sao đệ lại ở đây? Đến tìm ta sao"
Tống Minh không nói gì, ánh mắt âm trầm nhìn y từ trên xuống như thú hoang đang nhìn con mồi nhỏ của mình
Hàn Diệp bị ánh mắt của hắn dọa sợ vội vàng cúi đầu xuống, môi mím lại, tay nắm chặt vạt áo không ngừng run lên, lần này y xong rồi huhu
"Đi đâu giờ mới về?"
Tống Minh lạnh giọng hỏi, cả người y không tự chủ giật lên một cái, Hàn Diệp âm thầm nuốt nước bọt cố đè nén run sợ trong người ngước lên nhìn hắn
"Ta.

.

ta đi luyện kiếm" - Hàn Diệp nói dối không chớp mắt
"Luyện kiếm?"
Hàn Diệp điên cuồng gật đầu, Tống Minh cười lạnh nhìn y
"Huynh bình thường lười đến nổi kiếm cũng không thèm cầm, sao nay lại luyện kiếm?"
Hàn Diệp bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng khoanh tay hất mặt qua một bên
"Ai bảo là ta lười, tại đệ không thấy thôi, luyện kiếm giúp ta căng cường sức khỏe thì tại sao ta lại không luyện chứ"
Hàn Diệp trong lòng cười đắc ý, ta thật là giỏi, nhưng y quên mất một điều
"Vậy! kiếm đâu?"
Nụ cười trên mặt y lập tức vỡ tan, y vội vàng cúi xuống nhìn bên hông mình! trống trơn, Hàn Diệp ơi là Hàn Diệp mi nói đi luyện kiếm mà không mang kiếm theo thì ai tin, biết vậy lúc ra ngoài mang theo kiếm rồi
"C! cái đó.

.

"
"Được rồi! cứ cho là huynh đi luyện kiếm đi.

.

"

Hàn Diệp âm thầm thở phào thì bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho sợ
"Vậy cái túi lớn sau lưng huynh là gì?"
Hàn Diệp sau lưng ướt đẫm mồ hôi, trong đầu không ngừng tính toán, nếu mình nói đây là đồ ăn thì Tống Minh sau này nhất định sẽ cấm mình, không được không được, đồ ăn là mạng sống không thể để mất
Đại trưởng lão lúc này không hề để ý tới chuyện nếu nói thật sẽ được khoan hồng, hai mắt y to tròn ngây thơ nhìn hắn
"Là thảo dược lấy từ chỗ tam đồ đệ đấy"
Quả nhiên Tống Minh nghe xong liền đen mặt, hắn biết tỏng y đi đâu và làm gì, hắn đã nhân từ cho y thêm cơ hội để nói thật với hắn, thế mà y lại lựa chọn nói dối, hừ đã thế thì đừng trách
"Vậy sao? Vậy mùi thảo dược này lạ thật đấy! "
Tống Minh cúi xuống ghé sát tai của Hàn Diệp
"Mùi của nó giống như là! mùi thơm của bánh vậy"
Hơi nóng phả vào tai khiến Hàn Diệp rùng mình, vành tai phút chốc đỏ đến lợi hại
Tống Minh nhếch miệng cười nhẹ nhàng đưa tay lên 'vút' một một cái, chiếc túi vốn ở trên vai y bây giờ yên vị dưới nền nhà, miệng túi mở ra bên trong toàn là bánh ngọt
Hàn Diệp sợ hãi nhìn Tống Minh, y biết lần này mình không xong rồi
"! !.

"
"Thảo dược đấy ư?"
"Oa! ta xin lỗi! ta không cố ý lừa đệ đâu.

.

ta chỉ lén đi chơi một chút thôi mà! ta xin lỗi.

.


xin lỗi mà! "
Hàn Diệp đầy đáng thương nhìn Tống Minh nhưng hắn không hề động lòng, Tống Minh mỉm cười nhìn y
"Ta đâu phạt huynh, huynh sợ thế làm gì?"
"Ta! ta!.

" Không phạt thì đừng cười như thế, kinh lắm
"Không phải huynh nói luyện kiếm tăng cường sức khỏe sao, vậy ta giúp huynh kiểm tra xem huynh khỏe đến đâu"
Hàn Diệp: Kiểm tra kiểu gì?
Hàn Diệp còn đang ngơ ngác trước lời nói của hắn thì đã bị người vác lên vai bước thẳng về giường, hình như y biết hắn định kiểm tra như thế nào rồi
Hàn Diệp hoảng sợ không ngừng giãy giụa trên vai hắn cầu tha mạng
"Oaaaa ta biết lỗi rồi.

.

lần sau không dám nữa đâu huhu! đệ tha cho ta đi mà! "
'Bốp'
Tống Minh đánh vào mông y một cái khiến y ngượng chín cả mặt
"Im lặng thì ta còn nhẹ nhàng, nếu không đừng trách"
Hàn Diệp: Ngươi có lần nào là nhẹ nhàng chứ huhu Phong nhi cứu taaaa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui