"Cháu nhớ chú ý lời cậu dặn nhé, cũng trễ rồi cậu về đây."
Suốt cả buổi trò chuyện Diệp Sầm Mân rất ôn hoà còn chỉ dẫn cho tiểu Đào rất nhiều điều cần chú ý khi chăm sóc vết thương.
Tiểu Đào cũng khá thích Diệp Sầm Mân, ông khác Lạc Vĩnh Sơn lúc nói cười ánh mắt chưa từng lộ ra chút mất kiên nhẫn nào, ngược lại còn rất biết ý dẫn dắt câu chuyện khi thấy cô mất tự nhiên.
Cho nên lúc ông nói phải về cô có chút luyến tiếc nói:
"Vâng, có thời gian cậu ghé nhà chơi với tụi con nhé ạ."
Cô vốn muốn nói đến nhà thăm ông nhưng nhớ lại mẹ Lạc Cẩn Du từ khi gả đi đã cắt đứt quan hệ với người nhà, cô không dám lắm lời nên câu nệ mời ông ghé nhà chơi.
Diệp Sầm Mân gật đầu.
"Được, con nghỉ ngơi cho tốt.
Không cần tiễn cậu đâu."
Tiểu Đào lễ phép gật đầu, nhìn ông mở cửa rời đi cô lại chợt nhớ tới Lạc Cẩn Du bên ngoài, sợ anh lại gây khó dễ với Diệp Sầm Mân cô vội rời giường đi theo.
Mới mở được một khe hở nhỏ của cửa phòng cô đã nghe thấy tiếng Diệp Sầm Mân nói:
"Nhờ con mà 1 tháng sau Lạc Vĩnh Sơn sẽ được thi hành án tử hình!"
Tay tiểu Đào chợt khựng lại, qua khe cửa cô loáng thoáng thấy Lạc Cẩn Du ngồi trên sofa, vẻ mặt anh hờ hững lạnh lùng nói:
"1 tháng à! Hơi lâu nhỉ?"
Diệp Sầm Mân cau mày, một tay chống nạnh một tay chỉ chỉ về phía anh.
"Lâu ư? Một lô hàng trắng vận chuyển trái phép kia đều đổ lên đầu Lạc Vĩnh Sơn cùng gần mười mạng người của đám nghiện kia phải khiến vụ án được đẩy lên đỉnh điểm bắt buộc thi hành án ngay lập tức, con còn chê lâu?"
Hôm đó khi biết Lạc Cẩn Du hạ xuống sát lệnh ông đã vội vã đi tìm anh, nhưng vẫn chậm một bước.
Những kẻ ám sát anh lần đó được đưa vào bệnh viện chỉ sau một giờ đã bỏ mạng hết .
Nói đoạn Diệp Sầm Mân lại tức không thôi, nói:
"Còn nữa, con ít gửi mấy cái thứ máu me kia vào ngục giam đi! Lạc Vĩnh Sơn sắp bị con bức điên rồi."
Cách ba ngày sẽ là một bộ phận trên cơ thể người đưa đến trước mặt Lạc Vĩnh Sơn, dù không cần biết đó là của ai nhưng ông ta vẫn cứ đinh ninh rằng là của con gái ông ta.
Suốt ngày kêu la inh ỏi, hết chửi lại khóc chẳng khác nào một tên điên.
Vẻ mặt Lạc Cẩn Du hết sức hững hờ, anh nhếch môi cười nhạt đáp nhẹ tênh.
"Là bọn chúng chọc tôi trước, lần truy bắt Lạc Vĩnh Sơn tôi cũng đã nể mặt ông mà không tự ra tay, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để Lạc Vĩnh Sơn được sống yên ổn."
"Lạc Cẩn Du con cứ thích mãi sống trong sự trả thù dài dằng dặc như thế ư?"
Diệp Sầm Mân cuối cùng cũng bộc phát sự nóng giận của mình, hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Lạc Cẩn Du.
Lạc Cẩn Du buồn cười nhìn Diệp Sầm Mân chằm chằm, mà anh cũng cười thật, giọng cười trầm thấp mà đè nén đến bí bách.
"Ha, vậy thì sao? Chúng muốn giết tôi, giết người tôi yêu thương, tôi lại phải rộng lượng mà bỏ qua và xem như chưa có việc gì? Cục trưởng Diệp, tôi không dư dả nhiều lương thiện như thế đâu!"
Diệp Sầm Mân hít sâu một hơi, lại thở hắt ra có chút bất lực.
"Cậu biết như thế sẽ rất không công bằng với con, nhưng thời đại này còn có luật pháp, những kẻ gian ác sẽ có luật pháp trừng trị đừng phải vì kẻ không ra gì mà làm bẩn tay mình!"
Lạc Cẩn Du vẫn mắt điếc tai ngơ, khinh khỉnh nở một nụ cười hờ hững nhìn Diệp Sầm Mân.
Diệp Sầm Mân nói mà như nước đỗ đầu vịt, bực bội gầm vào mặt Lạc Cẩn Du.
"Nói con không nghe! Vậy đợi sau này lấy vợ sinh con, có phải con vẫn cứ muốn họ phải sống trong bất an được một đám vệ sĩ vây quanh giám sát như tội phạm quốc gia con mới vừa lòng?"
Nụ cười trên môi Lạc Cẩn Du cứng đờ, sự hờ hờ ban đầu dần trở nên cáu kỉnh nóng nảy, còn pha chút gì đó áy náy bất an.
Diệp Sầm Mân biết bản thân tìm đúng chỗ ngứa của Lạc Cẩn Du rồi, ông cười mỉa một tiếng nói:
"Đợi lúc đó vợ con mệt mỏi với cuộc sống như thế, xem con già rồi có bị vợ bỏ hay không? Hừ!"
Nói rồi ông phất tay rời đi, bỏ lại Lạc Cẩn Du lòng rối như tơ vò ngồi đó suy nghĩ đến mức cáu gắt xuýt thì đi lôi Lạc Thần ra đánh tiếp.
Đêm đó Lạc Cẩn Du vẫn tự mình sấy tóc cho tiểu Đào, nhìn ra cô thất thần anh bỏ máy sấy qua một bên ôm cô ngồi lên đùi mình hỏi:
"Nghe hết rồi, có gì muốn hỏi anh không?"
Tiểu Đào ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.
"Anh phát hiện ra sao?"
Lạc Cẩn Du cười cười đưa tay véo má cô, đáp:
"Lúc em mở cửa thì anh đã biết rồi."
"Vậy sao anh còn..."
"Anh không muốn giấu diếm em điều gì cả."
Anh vẫn cười nhưng ánh mắt lại phẳng lặng không gợn sóng, anh hôn lên má cô nói:
"Bản chất của anh trước giờ ăn đều miếng trả miếng, anh không thể để bản thân chịu thiệt dù một chút huống gì là để em phải chịu ấm ức."
Hai mắt tiểu Đào đượm buồn, cô kéo tay anh xuống mười ngón đan xen.
"Em hiểu, nhưng Cẩn Du cậu anh nói không sai, đừng để những kẻ không ra gì ấy làm bẩn tay mình."
Thấy ánh mắt anh tối dần đi, cô lại càng xiết chặt tay anh hơn.
"Em không có ý nói anh làm sai, nhưng nếu lần này em thật sự chết đi thì dù anh trả thù một cách tàn nhẫn hơn cực đoan hơn, thì em cũng không sống được!"
"Ai cho em ăn nói xúi quẩy vậy hả!"
Ánh mắt anh tối sầm lần đầu tiên tức giận mà lớn tiếng với cô như thế, tiểu Đào hơi giật mình liền chui rúc đầu vào hõm vai anh, cắn răng nói cho hết.
"Cẩn Du, em không muốn ép buộc anh phải làm người thế nào.
Em chỉ muốn trong lòng anh thật sự có được sự tự tại và bình thản chứ không phải là hận thù chồng chất! Cẩn Du mọi chuyện đã qua rồi, vẫn còn em ở đây với anh mà."
Từ lúc về thành Nam cô dần hiểu hết con người anh, cuộc sống của anh, cô cũng thấy rõ được sự hận thù ẩn sâu trong lòng anh.
Dù đã giết Lạc Vĩnh Kỳ trả thù được cho mẹ và vú nuôi, nhưng anh cũng đã vĩnh viễn mất đi họ.
Dù bù bao nhiêu mạng người vào đấy thì trong lòng anh vẫn không có cách nào nhẹ nhõm đi được.
Cơ thể căng cứng vì tức giận của anh thật lâu mới có thể thả lỏng, Lạc Cẩn Du hít sâu một hơi tay nhẹ nâng lên đặt bên eo cô.
"Đào Đào, anh."
Tiểu Đào ngước mắt dịu dàng nhìn sâu vào mắt anh, cô nhoẻn môi cười rướn người hôn nhẹ lên khoé mắt anh.
"Em không sợ bị ám sát cũng không sợ phải chết, em chỉ sợ anh sẽ không có được sự tự tại trong lòng mình, vì sống như thế rất mệt mỏi."
"Nhưng Đào Đào, điều này quá khó."
Chìm trong ánh mắt dịu dàng của cô anh chỉ biết cười khổ, tiểu Đào nhẹ lắc đầu vươn tay xoa mặt anh.
"Không cần gấp, em cùng anh quên đi có được không?"
Lạc Cẩn Du mím chặt môi im lặng rất lâu, quả thật giết nhiều người như thế, dồn Lạc Vĩnh Sơn vào đường cùng sống không bằng chết như thế, nhưng tận sâu trong thâm tâm anh vẫn không có cách nào thoải mái được.
Tiểu Đào nhìn chân mày nhíu chặt của anh mà lòng đau xót, cô cọ má vào má anh dùng môi hôn hôn lên mắt anh.
"Cẩn Du, em yêu anh, rất yêu."
Lạc Cẩn Du bỗng cười khẽ, ôm lấy cô, cúi đầu hít ngửi mùi hương trên cổ cô khàn khàn nói:
"Ừ, anh cũng yêu em, rất yêu."
Anh cắn nhẹ lên vành tai cô dịu dàng gọi.
"Đào Đào ơi."
"Ơi."
"Anh sẽ cố quên đi."
Tiểu Đào không đáp mà càng ôm chặt anh hơn, Lạc Cẩn Du hiểu ý liền cười khẽ vòng tay ôm cô cũng xiết chặt hơn.
Hận thù dài dằng dặc hơn 10 năm anh cũng nên buông bỏ thôi, dù sẽ rất khó.
Nhưng vì cô, vì gia đình của bọn họ sau này, anh sẽ cố gắng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...