Tuy là mùng 1 tết nhưng vì dự án Tịch Hy Biệt Uyển là hạn mục chủ chốt ở năm tới của công ty nên có không ít nhân viên vẫn còn ở lại làm việc.
Lạc Cẩn Du về công ty khảo sát một lượt giải quyết các vấn đề lớn nhỏ trong thời gian anh vắng mặt, cả ngày hết họp rồi xem tài liệu khiến cho hai mắt anh mỏi nhừ vì tiếp xúc với màn hình vi tính quá lâu.
6 giờ 30 chiều Lạc Cẩn Du mới chậm rãi rời công ty tưởng chừng đã có thể nghỉ ngơi rồi, thì Lôi Kiệt lại báo cho anh một tin tức.
"Lạc tổng, có người vận chuyển hàng trắng vào thành phố với một lượng lớn.
"
Lạc Cẩn Du đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi âm u đến cực hạn.
Lôi Kiệt biết anh đã nổi giận vội bổ sung thêm một câu.
"Hai bên chỉ mới thương lượng còn chưa có giao hàng cho nhau đã bị tôi cho người chặn lại rồi ạ.
"
Lạc Cẩn Du hít sâu một hơi lạnh lùng hỏi:
"Là ai?"
Lôi Kiệt nuốt nước bọt chần chừ đáp:
"Là chú ba của ngài, Lạc Vĩnh Sơn.
"
Trong cổ họng Lạc Cẩn Du phát ra một tiếng cười trầm thấp.
"Mang ông ta đến gặp tôi.
"
"Vâng.
"
Lôi Kiệt chấp hành mệnh lệnh lập tức xuống xe rời đi.
7 giờ 10 phút tại biệt thự Lạc gia, cả căn nhà rộng lớn sa hoa vô ngần càng tăng thêm sự trống trải lạnh lẽo bên trong.
Lạc Cẩn Du ngồi trên ghế sofa tay cầm một ly rượu vang khẽ nhấm nháp, Lôi Kiệt rất nhanh chóng mà đem người đến trước mặt anh.
Người đàn ông chật vật bị đẩy ra trước, ông ta đã đã ngoài bốn mươi dáng người cao gầy diện mạo đoan chính, chỉ trừ cặp mắt đục ngầu toan tính kia thì xem ra tất thảy nhìn cũng giống một người nho nhã có tri thức.
Lạc Cẩn Du lười biếng tựa lưng ra ghế, một tay vắt lên thành ghế một tay đùa nghịch ly rượu cười cười hỏi:
"Là ông vận chuyển hàng trắng vào thành phố?"
Lạc Vĩnh Sơn sau khi đứng vững thì rất bình tĩnh đáp:
"Đúng vậy.
"
Nụ cười trên môi Lạc Cẩn Du càng sâu hơn, cười đến là yêu mị.
"Lời của tôi xem ra chẳng đáng cân nào trong lòng ông nhỉ?"
Lạc Vĩnh Sơn nhăn mày khó hiểu nhìn Lạc Cẩn Du xen chút không phục lớn tiếng nói:
"Cũng không phải trước đây cậu chưa từng buôn bán hàng trắng, nó có bao nhiêu lợi nhuận không lẽ cậu không biết sao? Vì cớ gì mà hiện tại cấm đoán mọi người không được vận chuyển hàng trắng vào thành phố chứ?"
Lạc Cẩn Du vẫn cười như trước chỉ là ánh mắt không có chút độ ấm nào, anh ngồi thẳng người dậy chống hai tay lên bàn nhìn xoáy vào Lạc Vĩnh Sơn nói:
"Trước đây là trước đây, còn hiện tại! "
Anh hơi ngừng, nụ cười trên môi cũng tắt ngúm một tia tàn bạo xẹt qua đáy mắt, nhanh như cắt ly rượu vang kia đã vỡ vụn ngay cạnh chân Lạc Vĩnh Sơn.
Choang một tiếng kèm theo đó là giọng nói phẫn nộ của Lạc Cẩn Du.
"Con mẹ nó, thằng nào dám vận chuyển cái thứ rác rưởi đó vào địa bản của tôi thì chỉ có chết!"
Lạc Vĩnh Sơn giật bắn người lùi về sau liên tiếp mấy bước, mà thuộc hạ xung quanh đã lạnh mặt đi thấy rõ họ như những cây kiếm sắt bén chỉ chờ lệnh của Lạc Cẩn Du mà xuất khỏi vỏ kiếm uống máu người.
Lạc Vĩnh Sơn hiện tại vì thất kinh mà thở hổn hển, ông ta vừa tức vừa sợ cực kỳ không phục lời của đứa cháu này liền lớn tiếng chất vấn.
"Sao nào? Có phải cậu cũng muốn giết tôi như cái cách mà cậu xuống tay với ba ruột mình không?"
Lạc Cẩn Du híp mắt hít sâu một hơi đè xuống cơn phẫn nộ dưới đáy lòng mình, nhìn Lạc Vĩnh Sơn mạnh miệng nhưng thân thể đã sớm rút về một góc còn ngoan cố không phục mà nhìn mình chằm chằm tự dưng Lạc Cẩn Du cảm thấy rất buồn cười.
Anh nhếch môi giễu cợt cười khẽ rất khinh thường mà nhìn Lạc Vĩnh Sơn.
"Lạc Vĩnh Sơn dù ông có không phục thì vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh của tôi, nếu năm đó ông không tiện tay giúp mai táng cho mẹ tôi thì ông nghĩ hiện tại mình còn có thể nhảy nhót làm trò hề trước mặt tôi sao?"
Lạc Vĩnh Sơn hơi chấn động vì lời nói của Lạc Cẩn Du nhưng tham vọng trong lòng không muốn làm kẻ bề dưới của con cháu khiến ông ta vẫn không khuất phục mà mím môi thật chặt.
Lạc Cẩn Du cũng lười muốn nhìn thấy ông ta nữa, anh phất phất tay bảo.
"Cút đi, nếu để tôi biết ông vẫn còn ý định vận chuyển những thứ kia nữa thì đừng trách tôi không nương tay.
"
Lạc Cẩn Du dứt lời dù Lạc Vĩnh Sơn có không phục thì vẫn bị thuộc hạ bên cạnh tiến lên áp chế ông ta rời đi.
Lạc Cẩn Du hơi mệt mỏi ngã lưng ra ghế khẽ nhắm hai mắt lại.
10 năm, anh đã dùng 10 năm chậm rãi thanh trừ hàng trắng nhập vào thành phố nhưng xem ra những thứ hàng chết tiệt mang đến lợi nhuận khổng lồ này vẫn luôn là thứ béo bở trong mắt kẻ khác.
"Lạc tổng, ngày mai chúng ta trở lại thành Bắc sao ạ?"
Lôi Kiệt đi đến nhỏ giọng trưng cầu ý kiến của anh, Lạc Cẩn Du mở mắt ra đã khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời như lúc đầu liếc mắt nhìn Lôi Kiệt một cái.
Lôi Kiệt không dám nhìn thẳng vội cúi đầu cung kính chờ lệnh, chỉ nghe Lạc Cẩn Du xì một tiếng nói:
"Đúng là mùng 1 tết xui xẻo thì cả năm sẽ chẳng được an nhàn, đi chuẩn bị đi.
Tôi muốn vé máy bay trở lại thành Bắc sớm nhất có thể.
"
Lôi Kiệt cũng chẳng đoán nổi tâm tư còn khó dò hơn cả phụ nữ đến tháng của ông chủ mình, anh chỉ nhanh chóng gật đầu rồi đi sắp xếp ngay.
Lạc Cẩn Du đứng lên chỉnh chỉnh lại áo sơ mi có chút nhăn trên người, ánh mắt liếc đến vết cào nho nhỏ trên cánh tay trái anh khẽ xì một tiếng.
Cái cửa nhà của con nhóc kia hôm qua bị anh đá hỏng, hôm nay mùng 1 tết có mà tìm ra được người sửa mới lạ.
Thôi thì coi như anh làm người tốt thêm một hôm đi canh nhà cho con nhóc chết tiệt kia một đêm, kẻo nửa đêm lại bị ăn trộm vào nhà cướp của cướp luôn cả sắc.
10 giờ 45 phút tối, tiểu Đào ngủ cả ngày trời lúc tỉnh giấc đã là đêm tối mịt cô có hơi đói nhưng lại lười nấu đồ ăn cho nên đặt pizza và gà rán bên ngoài ăn lót dạ.
Cốc cốc cốc!
Cánh cửa chỉ được khép hờ lúc này tiểu Đào mới biết cả ngày nay cô ngủ trong tình trạng cửa không khoá thế này mà hoảng hồn một phen.
"Đồ ăn của quý khách đây ạ, xin lỗi vì đã giao trễ hơn thời gian hẹn ạ.
"
Anh shipper cả người lấm lem bẩn áy náy mà đưa túi đồ ăn được bao bọc nguyên vẹn cho cô, tiểu Đào chờ lâu cũng không có cáu giận gì nhìn anh shipper chật như thế thì thuận miệng hỏi:
"Anh làm sao thế?"
Anh shipper ngại ngùng gãi đầu đáp:
"À, va quẹt xe chút ấy mà.
"
Tiểu Đào chớp mắt cảm thông nói:
"Mùng 1 tết còn gặp chuyện kém may mắn này đúng là không hay chút nào, à anh đợi tôi chút nhé.
"
Cô nói rồi liền chạy nhanh vào nhà cầm một túi khăn ướt và một gói kẹo đậu phộng đưa cho anh shipper, cô cười nói:
"Gặp mặt là duyên, tặng anh gói kẹo năm mới vui vẻ nhé.
Cảm ơn đã giao hàng.
"
Anh shipper nhìn nụ cười ngọt lịm của cô mà không khỏi ngượng ngùng mỉm cười nhận lấy.
"Cảm ơn cô nhé.
"
Anh chàng có hơi chần chừ muốn xin số Zalo của tiểu Đào, bất chợt phía sau có một giọng nói khó ở vang lên.
"Đêm hôm khuya khoắt em còn đứng cười ngu làm gì hả?"
Tiểu Đào cũng giật mình nhìn qua đã thấy Lạc Cẩn Du mới sáng đùng đùng bỏ đi giờ đang hùng hổ trừng mắt nhìn cô.
"Anh đến đây làm gì?"
Tiểu Đào như phản xạ có điều kiện mà bật thốt ra câu hỏi, Lạc Cẩn Du hừ một tiếng đi đến không khách khí đẩy cô vào nhà rồi quay qua bất thiện hỏi anh shipper.
"Anh giao đồ xong thì có thể đi rồi đấy.
"
Anh shipper nhìn tình huống này thì rất lúng túng gật đầu rồi bỏ đi thật nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...