Lạc Cẩn Du đem tiểu Đào rời khỏi trung tâm thương mại cũng đã gần xế chiều, lần đầu tiên anh tự mình lái xe đưa cô đi mà không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào theo.
Tiểu Đào mở rộng cửa sổ xe xuống để cơn gió chiều mát mẻ lùa vào khoang xe, cô híp mắt nhoài người bên cửa sổ ngoan ngoãn ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Lạc Cẩn Du không quấy rầy cô, anh tiện tay mở một bản nhạc lên giai điệu du dương nhẹ nhàng thoáng chốc vang vọng khắp nơi.
Tiểu Đào nhoẻn môi cười cười khẽ nhắm mắt lại hoà mình vào làn gió và âm nhạc xuýt thì ngủ quên.
Đến khi xe ngừng lại tiểu Đào mới bất tri bất giác trong cơn mơ màng tỉnh dậy, cô vừa mở mắt đã thấy ngay gương mặt đẹp trai phóng đại của Lạc Cẩn Du gần trong gang tấc.
"Hô!"
Cô hốt hoảng bật cả người dậy, Lạc Cẩn Du đứng bên ngoài cửa sổ buồn cười thò tay vào véo véo mũi cô.
"Dậy rồi thì xuống xe nhanh đi."
Tiểu Đào chớp chớp mắt cô tháo dây an toàn mở cửa xuống xe, lúc này cô mới biết là anh đưa cô đến bờ biển.
Ánh chiều tà đỏ lựng đẹp đẽ lấp ló ở cuối đường chân trời, nhìn xa cứ ngỡ đại dương mênh mông đang dần nuốt chửng mặt trời.
Trời trong gió mát biển rộng như tô điểm thêm vẻ thơ mộng của chiều tà, tiểu Đào ngây ngẩn trong phút giây cho đến khi bên eo đột nhiên bị ôm lấy cô mới hoàn hồn lại.
"Đẹp không?"
Lạc Cẩn Du ghé bên tai cô hỏi nhỏ, tiểu Đào thành thật trả lời.
"Đẹp ạ."
Cô sinh ra và lớn lên ở thành Bắc chỉ thấy qua cảnh tuyết đầu mùa tinh khôi trắng xoá, lại chưa từng một lần ngắm biển rộng mênh mông khi mặt trời lặn thế này.
Lạc Cẩn Du khẽ cười anh cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cô, nói:
"Đây vẫn chưa là cảnh tượng đẹp nhất đâu! Để anh cho em nhìn cảnh tượng đẹp đẽ nhất nhé!"
Tiểu Đào chưa kịp phản ứng thì hai mắt đã bị anh nhẹ nhàng che đi.
"Gì thế anh?"
Lạc Cẩn Du xuỵt một tiếng bên tai cô chậm rãi đếm ngược.
"10, 9, 8, 7..."
Tiểu Đào hiếu kỳ không thôi khiến hai mắt không ngừng chớp chớp, hàng mi dài cứ thế nhẹ nhàng quét lên lòng bàn tay Lạc Cẩn Du nhột nhột cũng khiến cho trái tim anh ngứa ngáy theo.
"6, 5, 4..."
Theo từng nhịp đếm của anh mặt trời ở đằng chân trời xa xa chậm rãi lặn dần đi.
"3, 2, 1, 0!"
Anh dứt lời thì mặt trời cũng đã hoàn toàn biến mất bỗng chốc thế gian liền chìm vào bóng tối vô tận, Lạc Cẩn Du thả tay ra để tiểu Đào mở mắt vừa vặn bùm bùm vài tiếng nổ vang lên.
Tiểu Đào mở to mắt hơi choáng ngợp nhìn từng chùm pháo hoa rực rỡ thắp sáng cả bầu trời đêm.
Ngón áp út chợt lạnh khiến cô giật mình phải đưa tay lên nhìn, không biết tự khi nào trên tay cô đã xuất hiện một chiếc nhẫn bạc lấp lánh.
Lạc Cẩn Du xoay người cô lại để cô đối diện với mình, ánh mắt anh dịu dàng như nước khoá chặt trên người cô, anh đưa tay nhẹ nâng tay cô đưa lên môi hôn đúng vị trí chiếc nhẫn kia.
"Đào Đào, đời đời kiếp kiếp bên nhau quá xa vời nên anh chỉ muốn kiếp này có thể toàn tâm toàn ý ở cạnh em, để khi ánh mắt trời trên thế gian này vụt tắt thì vẫn sẽ còn có anh soi sáng con đường em đi, trở về ngôi nhà của chúng ta.
Đào Đào gả cho anh đi!"
Ở lễ cưới của Mục Hy anh nhìn thấy cô vẫn cứ dõi theo cô dâu chú rể suốt cả quá trình lễ cưới, ánh mắt cô lúc ấy hàm chứa rất nhiều cảm xúc mà anh khó có thể lý giải.
Nhưng có một điều mà anh chắc chắn được trong ánh cô khi ấy, có hơn phân nửa là sự ao ước!
Cô ao ước điều gì trong một lễ cưới? Đó là một mái nhà, một người thân, một người để cô dựa dẫm bầu bạn.
Mà anh vừa vặn cũng muốn có một mái nhà với cô!
Tiểu Đào hé môi không thốt nên thành lời, cô nhìn sâu trong ánh mắt dịu dàng tràn ngập sự nghiêm túc của anh bất giác hốc mắt cô đã nóng hổi.
Thì ra anh vẫn luôn biết cô ao ước điều gì!
Soi sáng con đường cô đi, trở về ngôi nhà của họ!
Đúng là cô rất muốn một mái nhà êm ấm, có anh và cô cùng những đứa con của họ.
Quả thật cô rất muốn!
Tiểu Đào hít mũi nén đi nước mắt quanh tròng, cô nhoẻn môi cười nâng bàn tay lên nhìn một chút.
Cô chu môi ra vẻ nói:
"Em còn có thể từ chối sao? Nhẫn cũng đã đeo vào rồi!"
Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng nhẹ nhàng xoa xoa khoé mắt ẩm ướt của cô, giọng điệu lại vô cùng lưu manh nói:
"Dĩ nhiên là không! Anh đã cầu hôn rồi thì em chỉ được phép đồng ý, nếu dám từ chối thì cứ về nhà mình đóng cửa lại bàn chuyện từ từ."
Tiểu Đào bật cười đấm nhẹ lên ngực anh một cái.
"Anh chỉ biết bắt nạt em!"
Lạc Cẩn Du cúi đầu thơm lên má cô, vừa thơm vừa hỏi:
"Vậy có chịu gả cho anh không?"
Tiểu Đào bị anh hôn đến nhột né trái né phải.
"Nhột, anh đừng hôn nữa."
Lạc Cẩn Du không buông tha trực tiếp nhấc bổng cô lên ngồi trên mui xe rồi tiếp tục cúi đầu hôn.
"Có gả không, hửm!"
Tiểu Đào cười khanh khách không ngừng vội đầu hàng xin thua.
"Gả, em gả."
Lạc Cẩn Du hoàn toàn đạt được mục đích rất hài lòng không trêu cô nữa, chuẩn xác hôn lên môi cô nhu tình mà trằn trọc không dứt.
Bên bờ biển gió mát thổi đến cùng tiếng sóng vỗ rì rào, Lạc Cẩn Du đè tiểu Đào trên mui xe hôn đến ý loạn tình mê, mà trên khoảng không cao vời vợi là từng chùm pháo hoa sáng rỡ cả vùng trời.
Ở nơi nào đó trên bờ biển.
Bốp!
"Mẹ nó, muỗi đâu lắm vậy?"
Một người áo đen không khỏi chửi bậy một câu liền bị người bên cạnh vỗ vào ót một cái.
"Ngậm miệng lại! Mau đi xem pháo hoa còn đủ không."
Người áo đen xụ mặt ngoan ngoãn đứng lên rời đi, Lôi Kiệt ngồi chồm hỗm dưới đất cũng giơ tay đập bốp một tiếng.
"Mà mẹ nó thật! Muỗi đâu mà nhiều thế không biết, chích vào mông ngứa gần chết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...