Chuyện từ mười chín năm trước
Hôm nay, đối với Hạ gia mà nói là một ngày vui, bởi vì chủ nhân của Hạ gia- Hạ Diệp Phong có bạn từ thời đại học đến nhà chơi.
Nhớ ngày đó họ là một nhóm bạn tốt, tuy rằng đến từ nhiều nơi trên thế giới, nhưng tính tình lại rất hợp nhau, bởi vậy, cho dù tốt nghiệp đã nhiều năm, lại ở cách xa nhau nhưng cả năm người vẫn thân thiết.
Mà bọn họ, vì muốn thân càng thêm thân, nên hôm nay là "Ngày ghép đôi"
Sáng sớm chuông cổng lớn của Hạ gia vang lên, cánh cổng lớn mở ra, một nhóm người từ bên ngoài đi vào, có bảy người lớn cùng bốn bé trai tuổi xấp xỉ nhau.
"Mọi người đã tới! Mời ngồi, mời ngồi, tôi chờ mọi người đã lâu." Hạ Diệp Phong vui vẻ lớn tiếng nói.
Ông vừa hoà hảo dùng tiếng Trung tiếp đón, vừa nghiêm túc đánh giá con trai của bọn họ đang ngồi bên cạnh, miệng cười càng lúc càng lớn.
Năm người bởi vì quan hệ thân nhau, đều học thêm tiếng mẹ đẻ của đối phương, cho nên bốn người khác cũng đều nói tiếng Trung.
"Đây là con gái của cậu? Thật đáng yêu, trông chẳng giống cậu gì cả." Một người đàn ông kéo Kiệt Nhĩ- Á Phổ Tư đệ tam, dùng ánh mắt tinh nhuệ, nhìn về phía sô pha bên cạnh, bốn cô bé đáng yêu như bốn tiểu thiên sứ.
"Cái nào là không giống? Con gái cưng của tớ cũng có chút giống tớ! Cậu không thấy chúng nó có đôi mắt đáng yêu vậy là do di truyền của tớ" Hạ Diệp Phong kiêu ngạo lớn tiếng la hét, ngón tay chỉ cặp mắt của mình.
"Hừ! Đó là giống bà xã cậu, người ta là con gái nếu lớn lên lại giống cha thì không dọa chết người mới lạ đó." Ngồi bên kia, người đàn ông Kurosawa Vũ Lang hoàn toàn không đồng ý lời của anh.
"Được rồi! Các anh cũng đừng tranh cãi ai giống ai, chúng ta vẫn nên làm việc chính hơn." Ba người phụ nữ có mặt ở đây, vẻ mặt bất đắc dĩ đồng thanh nhắc nhở chồng mình.
"Nói cũng đúng, nhưng mà...Làm sao quyết định chứ? Chẳng lẽ lại phải đánh số thứ tự?" Câu hỏi đặt ra chắc hẳn là của một người đàn ông vô cùng hung ác, hiện giữ chức lão đại của tổ chức Mafia tại Mông Cổ- Mặc Tây Nhĩ.
"Chi bằng chúng ta chơi trò đoán số đi!" Người nói ra biện pháp là Hạo Hoàng, anh ta không kết hôn, ở gia tộc tiếp nhận vị trí môn chủ, đồng thời cũng tiếp nhận giáo dục Hạ Nhâm người thừa kế tiếp theo.
Hạ Nhâm- người thừa kế- là người Hạo Hoàng nhận nuôi từ cô nhi viện.
Lần này, anh mang theo người thừa kế tham gia "Ngày ghép đôi".
"Các anh đừng gây rắc rối nữa được không?" Bốn bà vợ ở đây lại đồng thanh rống to.
"Em thấy...không bằng quan sát tình hình trước xem sao! Dù sao mọi người cũng muốn ở lại đây chơi vài ngày không phải sao? Cũng đừng nóng vội như vậy" Bà xã của Hạ Diệp Phong- Lương Kiều Kiều đề nghị.
Nhưng đến buổi chiều, bốn người đàn ông vẫn vụng trộm dùng phương thức đoán số để ghép đôi chọn người.
Bốn cô bé ngây ngô, đơn thuần, từng cô bé cứ như vậy bị đuổi.
"Ba ba..." Cô bé lớn tiếng gọi ba, giọng nói nũng nịu cũng khó nghe, xem ra cô bé này đang tức giận.
Hạ Diệp Phong đang nói chuyện cùng bà xã Lương Kiều Kiều, vừa nghe tiếng của cô con gái cả Tâm Diệp, không nói thêm, vội vàng xông đến bên cạnh cô bé.
Trên khuôn mặt nho nhỏ của Tâm Diệp tỏ vẻ tức giận, nàng chu cái miệng nhỏ nanh của mình, nhăn mặt hờn giận, trong mắt tràn ngập uất ức.
"Ba ba, đó là bánh ngọt của con, anh ấy muốn đem nó ăn luôn." Tâm Diệp đứng lên, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nanh hồng lên, nhìn cậu bé kề bên đầy bất mãn.
Nhìn hướng con gái chỉ, Hạ Diệp Phong có chút khó hiểu.
"Con gái, kia rõ ràng là bánh của anh Địch Lạc, tại sao con lại nói là của con?"
Ông nhìn vào chỗ cô bé vừa ngồi không phải chỗ của cô bé, nhắc nhở cô bé, cô bé đã mang phần bánh của mình ăn sạch.
"Không phải, hôm qua con đã nói muốn ăn hai cái mà." Cô bé vươn hai ngón tay nhỏ bé của mình ra.
Đúng vậy, hôm qua Tâm Diệp quả thực nói muốn ăn hai phần bánh ngọt sâm đen rừng yêu thích, nhưng hôm nay nhà có khách đến, người ta cũng gọi sâm đen rừng, đương nhiên người làm trong nhà phải mang một miếng bánh còn lại cho khách.
"Tâm Diệp, không bằng như vậy đi! ngày mai ba mua cho con hai cái, hôm nay con nhường một cái cho anh Địch Lạc được không?" Hạ Diệp Phong ôm lấy con gái, giọng điệu tràn đầy sủng nịnh, yêu chiều nói.
"Không cần." Tâm Diệp dùng sức trừng mắt nhìn người con trai đang ngồi trước mặt mình, trên mặt giữ vẻ kiên trì.
"Kia...ta.." từ nước Pháp xa xôi đến làm khách, Kiệt Nhĩ- Á Phổ Tư tam thế, không để ý nở nụ cười.
Ông ôn hòa nhìn Tâm Diệp, lại nhìn con trai đứng một bên, tay cầm dao nĩa, vẻ mặt do dự nhìn Địch Lạc.
"Chú Hạ, cái này cứ để em ấy ăn ạ." Không đợi cha mình mở lời, Địch Lạc buông dao nĩa xuống, hiện tại không ý định ăn bánh ngọt.
Địch Lạc chậm rãi đem bánh ngọt đặt xuống trước mặt mình, chuyển tầm mắt qua Diệp Lạc.
Kỳ thật cậu cũng rất muốn ăn bánh ngọt , nhưng vì cô bé kia kiên trì đến như vậy, cậu làm sao có thể đem bánh ăn.
"Hừ!"
Tâm Diệp vừa thấy mình đoạt được thứ mình muốn ăn, lập tức từ trên người ba nhảy xuống, ngồi trở lại vị trí của mình, vui vẻ ăn.
Từ đầu tới cuối Địch Lạc đều im lặng, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, thỉnh thoảng ngắm cô bé đang ngồi bên cạnh.
"Con gái, không phải con nên cho anh Địch Lạc một miếng hay sao, anh đem bánh của mình cho con ăn nha." Vợ của Hạ Diệp Phong- Lương Kiều Kiều nhẹ giọng nhắc nhở con gái.
Tâm Diệp lại nhăn mi, quay đầu lại nhìn Địch Lạc-trên mặt nở nụ cười ôn nhu.
"Chỉ cho anh ăn một miếng thôi nhé!" Nàng dùng chính dĩa ăn của mình, dùng sức xúc một miếng bánh ngọt, đưa tới bên miệng Địch Lạc.
Á Phổ Tư cùng Tân Lợi Nhã sửng sốt.
Con ông từ trước đến nay chưa từng cùng người khác ăn chung đồ ăn, điều này cả Địch Lạc cũng cảm thấy sửng sốt, cậu nhìn miếng bánh bên miệng rồi lại nhìn Tâm Diệp.
"Cảm ơn em." Anh nở nụ cười, gật đầu, há miệng ăn bánh ngọt.
"Này..." Á Phổ Tư đệ tam cùng Tân Lợi Nhã không tin nổi trừng lớn mắt.
"Làm sao vậy?" Hạ Diệp Phong đang nói chuyện cùng Lương Kiều Kiều, quay đầu lại hướng cặp vợ chồng đang ngồi đối diện.
"Chính là cô bé đó." Á Phổ Tư đệ tam vẻ mặt kiên định chỉ vào Tâm Diệp.
"Cái gì?"
"Chính là cô bé đó, tớ muốn cô bé đó trở thành vợ của Địch Lạc." Á Phổ Tư đệ tam nghiêm túc nói, trên mặt tuyệt không có ý nói giỡn.
"Cậu khẳng định chứ?"
Hạ Diệp Phong nở nụ cười, ông tuy rằng không hiểu tại sao bạn tốt quyết định chọn Tâm Diệp làm con dâu tương lai nhưng mà bản thân ông cũng hết sức vừa lòng chọn Địch Lạc làm con rể, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng chững chạc, suy đoán lớn lên nó nhất định sẽ trở thành một người đàn ông ưu tú.
"Được." Hạ Diệp Phong cười đáp ứng.
Cứ như vậy, Tâm Diệp trở thành cô dâu của Địch Lạc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...