Ký túc xá đội cứu hộ có phòng dành cho hai người, điều kiện tốt, có nhà vệ sinh và phòng tắm, nhược điểm duy nhất là ánh nắng chói chang, cửa sổ hướng ra một khu đất hoang rộng lớn, thậm chí không có nửa dãy nhà. Thời điểm nóng nhất của mùa hè là vào buổi trưa, vì vậy phải kéo rèm để tránh nắng.
Lục Thiều và Thương Nam sống cùng phòng.
Thương Nam quay lại thì trời đã tối, cửa phòng vừa mở cô liền nhìn xung quanh
"Cái tên này... lại đi đâu rồi?"
Vừa mở túi ra cầm xiên thịt trên tay, thì người vừa bặt vô âm tín đã quay lại.
"Đúng là mũi chó"
Vừa dứt lời đã thấy 'mũi chó' bắt đầu ăn không chút khách sáo.
"Cậu mua nó ở đâu vậy? Vị cứ như đồ ăn thử miễn phí ấy."
"Vậy thì bớt cái miệng lại, đã ăn ké còn lắm điều!"
"Khụ, khụ, khụ..."
Lục Thiều bị nghẹn, Thương Nam vội vàng mở một lon soda đưa ra.
"Cứ thong thả, sao vội thế?"
Cô uống hết lon soda trong chớp mắt.
Bữa ăn kết thúc nhanh chưa từng thấy.
Lục Thiều lấy khăn giấy lau miệng - "Tôi no rồi."
Nói xong cô đọc sách trước khi đi ngủ.
Thương Nam nhìn thịt nướng trên bàn với vẻ mặt khó hiểu, "Cậu bị gì à? Tôi mua hơn tám mươi tệ, mà cậu còn chưa ăn hết một phần ba!"
Nhìn những lon soda trong thùng rác, cả thảy ba chai.
No thật à? Sao như đang rất tức giận vậy!
Lục Thiều không nói gì, thay đổi vị trí và tiếp tục đọc.
Có gì đó không ổn lắm....
Đột nhiên, cuốn sách trong tay Lục Thiều bị giật lấy, cô lười biếng liếc nhìn, mí mắt lại rũ xuống.
"Yếu điểm của bản chất con người" tác giả Carnegie...Thương Nam nhịn không được cười lớn, nhếch môi, duỗi chân đá vào chân giường vững chắc... "Cậu cũng có yếu điểm à?"
Lục Thiều phớt lờ cô, quay đầu đi.
"Này, đừng lẫn trốn cái gì? Nói chuyện đi."
Thương Nam vừa đẩy ghế về phía cô, Lục Thiều lập tức hét lên ngăn lại.
"Đừng tới đây, tôi không muốn nói chuyện với cậu."
"Sao cậu lại căng thẳng thế? Phòng này chỉ có hai người chúng ta thôi, cậu không nói chuyện với tôi thì nói chuyện với ai?"
Mặc dù Thương Nam cười như một người vô hại, nhưng mỗi khi nói chuyện với cô ấy, bạn sẽ rơi vào bẫy, trở thành miếng thịt trên thớt, chỉ cần vài lời cô ấy có thể móc ra vài nốt ruồi trên mông bạn.
Lúc Lục Thiều mới vào đội, thường xuyên bị cô ấy lừa, bây giờ điều đó đã trở thành phản xạ có điều kiện, khi nhìn thấy cô ấy cười, nhất là khi cô ấy cười rạng rỡ như vậy, Lục Thiều liền cảm thấy sợ hãi.
"Lúc mới vào đội câu trông thật quả cảm, bây giờ lại như một con thỏ vậy. Ngay cả trò chuyện cũng không dám, không giống cậu chút nào." Thương Nam lật qua cuốn sách trong tay, sau đó đột nhiên đóng lại, nhìn lên, "Tôi sẽ không ép nếu cậu không muốn. Tôi luôn biết, điều cậu muốn là... một người phụ nữ..."
"Thật là điên rồ..."
Lục Thiều không thể phản đối nên chỉ đơn giản lưng về phía Thương Nam.
Thương Nam không những không khó chịu với thái độ né tránh như trẻ con của cô mà còn thấy thú vị.
"Nói thật, lúc mới vào đội, tôi còn tưởng cậu từng bị chấn thương tâm lý nào đó, suốt ngày ủ rũ, không nói chuyện với ai, cau mày từ sáng đến tối. Mọi người đều thì thầm rằng cậu thật bất thường., nhưng... nếu thực sự có vấn đề, tôi chắc chắn có thể giúp được..." Thương Nam nhấp một ngụm soda và ném cái lon rỗng vào thùng rác. "Đất nước đào tạo phi công? Tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực, sức lực? Lúc đó tôi nghĩ, dù thế nào cũng phải tìm hiểu cậu."
Nghe vậy, người trên giường cử động.
"Cho nên cậu đã lừa tôi."
"Đâu có nói vậy được, chỉ muốn biết về cảm xúc của cậu thôi."
Thương Nam xoa xoa ngón tay, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Thiều, đôi mắt đảo qua đảo lại.
"Ít nhất cậu còn có mối tình đầu. Có một số người thậm chí còn không biết mối tình đầu của mình là gì. Thà bỏ lỡ còn hơn không có."
Sau khoảng hai hoặc ba giây im lặng, Lục Thiều quay mặt ngồi dậy.
"Cho tôi biết về bản thân cậu đi?"
Không trả lời, Thương Nam liền nhảy xuống giường, ngồi xuống bàn, lại bắt đầu ăn.
Thương Nam cười nói: "Đều là lỗi của cậu, để tôi ăn xong đã."
...
Bức ảnh đó bị Thương Nam vô tình nhìn thấy, Lục Thiều mới gia nhập đội bay cách đây không lâu, ít nói, trầm ngâm, rất im lặng, từ sáng đến tối đều không nói được mấy chữ.
Đội bay luôn chú ý đến sức khỏe tinh thần của các thành viên, với tư cách là bác sĩ tâm lý của đội, Thương Nam có tất cả thông tin và hồ sơ của họ, cô đã phân tích tình hình của Lục Thiều trong một thời gian dài.
Lục Thiều lớn lên trong một gia đình hòa thuận, trình độ học vấn xuất sắc, điểm chuyên môn A+, thể lực tuyệt vời, không hút thuốc, không uống rượu và không có thói quen xấu, đơn giản là người hoàn hảo.
Nhưng đôi khi quá hoàn hảo cũng không phải là điều tốt, bởi trên đời này làm gì có người hoàn hảo.
Mãi cho đến bữa tiệc tối, Lục Thiều say rượu tự nói chuyện với màn hình điện thoại di động, Thương Nam mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô gái này thật xinh đẹp, mặc đồng phục học sinh, tóc đuôi ngựa đơn giản buộc sau đầu, mặt mộc nhưng rất bắt mắt, làn da trắng như sữa, Lục Thiều đang ôm nàng vào lòng, đôi mắt đầy yêu thương không gì có thể che giấu.
Không cần phải nói, Lục Thiều thích con gái, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết.
Cá tính của người này quá mạnh, cô ấy lại là loại người không chịu nghe lời ai, không bị ai khống chế, nếu bạn mạnh hơn cô ấy, dù có bỏ ra nửa cuộc đời cô ấy cũng phải vượt qua bạn. Nếu bạn yếu hơn cô ấy, khoảng cách đó sẽ ngày càng lớn hơn.
Điều kiện tuyển chọn phi công là như nhau đối với nam và nữ, số người được chọn chỉ có một phần triệu.
Thương Nam nhớ khi mới gia nhập đội bay, mọi người đều còn trẻ và là những sinh viên tốt nghiệp các trường hàng không lớn đầy kiêu hãnh, niềm tự hào hiện rõ trên khuôn mặt họ, Lục Thiều là cô gái duy nhất trong lớp nên ban lãnh đạo đương nhiên chú ý đến cô nhiều hơn. Cô ấy thường xuyên được khen ngợi bởi sự rèn luyện và chuyên cần, điều này khiến một số nam đồng nghiệp không phục. Hơn nữa, lúc đó cô ấy không thích giao du và hành động như một kẻ lập dị nên sự chỉ trích càng lớn hơn.
Họ hay mỉa mai sau lưng, tung tin đồn ác ý là cô đi cửa sau này nọ. Lúc đầu, Lục Thiều không để ý đến, thậm chí còn không quan tâm, cô ấy tập trung phát triển, điều này khiến khoảng cách giữa họ càng xa, khiến họ càng độc miệng.
Mọi người đến đây đều dựa vào năng lực của bản thân, tại sao cô phải chịu đau khổ khi bị tạt nước bẩn vào người?
Đến một hôm, trong buổi huấn luyện hàng ngày, Lục Thiều tức giận cởi áo khoác ném xuống đất.
"Có dám đấu với tôi không?"
"Đấu thì đấu! Xem ai sợ ai?"
Lúc đó khá là chấn động, dù sao Lục Thiều chỉ có một mình, đối thủ có bốn người, gần như toàn bộ phi đội đều đến xem trận chiến.
Như chúng ta đã biết, có ba công cụ thần kỳ để huấn luyện hàng không: thang xoắn ốc, vòng lăn và cuộn rắn.
Qua các thử thách, Lục Thiều một mình làm cho bốn người còn lại nôn mửa. Sau khi hoàn thành, việc chứng minh bản thân có thể kết thúc hợp lý tại đây, nhưng cô vẫn không cam tâm. Cô thực hiện đường chạy 3000m để đẩy bản thân đạt đến giới hạn thể chất.
Nhặt chiếc áo khoác rơi trên đất, mồ hôi rơi như tắm.
"Chết tiệt! Đáng tiếc tôi không thể giết các anh vì đã coi thường phụ nữ!"
Từ đó trở đi không ai dám nói cô đi cửa sau, cũng không ai dám chỉ trích giới tính của cô, tuy nhiên, Lục Thiều có biệt danh mới – "Lục điên".
...
Ba giờ rưỡi sáng, Nhiễm Ninh nấu hai tô mì, một cho Bạch Lê, một cho mình.
Sợ buồn ngủ, nàng pha một gói cà phê hòa tan để giải khát, ăn chưa được hai miếng đã quay đầu ngơ ngác nhìn khung kính cửa sổ.
Bạch Lê nhìn theo ánh mắt ngẩn ngơ của nàng ra ngoài cửa sổ tối đen, lá cọ vươn dài ra như bờm sư tử, theo tiếng gió khẽ đung đưa.
"Tôi no rồi."
"Cậu chỉ ăn có hai miếng thôi!"
"Ăn đủ rồi."
Nàng đã trông như thế này khi từ tiệm áo cưới trở về.
Đến nửa đêm gần như không trụ được, sau đó còn ủ rũ hơn bánh tráng phơi sương...
Nhiễm Ninh cảm thấy mình thật nhàm chán, đã chín năm trôi qua. Không phải chín tháng, không phải chín ngày. Nên bắt đầu lại một mối quan hệ không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa... có lẽ cũng có rất nhiều người giống như Lục Thiều, dù cô ấy theo đuổi người khác hay được người khác theo đuổi, mà ngày hôm nay... e rằng không phải lần đầu tiên.
Viện trưởng La có biết cô ấy thích con gái không?
Bà ấy có lẽ không biết, nếu không bà ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô, nhưng... điều đó không nhất thiết phải như vậy, theo tính tình của Lục Thiều, cho dù Viện trưởng La có biết thì cũng chẳng thế làm được gì. Nụ cười rạng rỡ trên môi, dù bất cứ chuyện gì xảy ra sau lưng, không ai có thể kiểm soát được cô.
Nhiễm Ninh vô thức hít một hơi thật sâu.
Bạch Lê cắn đứt sợi mì trong miệng, nghi ngờ nhìn sang.
"Tại sao lại thở dài?"
"Không." Nhiễm Ninh lắc đầu, "Tôi đâu có thở dài."
Bạch Lê bắt chước hành vi vừa rồi của cô, nhún vai rồi hạ xuống, thở ra một hơi dài.
"Đây không phải là thở dài sao?"
"Dĩ nhiên là không."
Rõ ràng là như vậy! Bạch Lê chớp mắt có chút kỳ quái, ăn không ngon miệng, rồi thở dài.
"Cậu đang có tâm sự à?"
"Tâm sự gì chứ? Không thấy tâm trạng tôi đang tốt à."
"Vậy ăn nhiều một chút, tối nay đã ăn gì đâu."
"Tôi uống cà phê được rồi."
Nhiễm Ninh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dưới lầu có một chiếc ô tô đang đậu, chớp đèn hai lần.
"Là ai mà ban đêm lại chơi thả ma trơi?" Bạch Lê vừa nói xong, cửa phòng trực liền bị gõ vang lên một âm thanh tinh tế.
"Chị Bạch. À... bạn trai của em đến rồi. Em sẽ đi gặp anh ấy. Chỉ mất năm phút thôi."
"Có ai ở trạm y tá không?"
"Có."
"Đi mau đi rồi quay về, sau này đừng làm vậy nữa."
"Dạ. Cảm ơn chị Bạch."
Cô y tá trẻ vừa rời đi, ánh đèn chớp ở tầng dưới lập tức dừng lại, Bạch Lê mím môi nói: "Cô ấy nói tìm được một người đàn ông làm bên tài chính, giống như nhặc được kim quy, cô ấy nói sẽ nghỉ việc sau khi kết hôn để tập trung chăm sóc chồng con. Bây giờ cô ấy mỗi ngày đều đăng bài trên weibo về những khoảng khắc tình cảm của họ."
"Cậu có ghen tị không?"
"Ghen tị chứ, không cần phải làm vẫn có tiền tiêu. Ai mà không ghen tị?"
"Nói với Vạn Khang, để hắn nuôi cậu."
"Với mức lương ít ỏi của anh ấy, chỉ đủ trả hết tiền thế chấp và tiền vay mua ô tô, trong túi còn sót lại vài đô la. Hơn nữa... nếu tôi không có việc làm, chắc tôi sẽ không thức dậy nổi."
Bạch Lê mỉm cười và chạm vào cánh tay Nhiễm Ninh.
"Nhưng... cậu không thấy con rùa tài chính này trông rất quen sao? Tống Bá Dung... hình như cũng vậy..."
Nàng ngay lập tức choáng váng.
"Đừng kiêu ngạo. Anh ta đã theo đuổi cậu hai năm rồi!"
Nhiễm Ninh từ trường trung học chuyển đến Hoa Thanh và sống với ông bà ngoại. Cả hai đều là giáo sư địa chất và trí thức, họ đặc biệt quan tâm đến việc giáo dục cháu gái. Bản thân Nhiễm Ninh luôn phấn đấu để đạt được thành công, vừa có nhân cách vừa có học lực tốt.. Các chữ này đã khắc sâu vào lòng, và không bao giờ làm nàng thất vọng trên đường đời.
Vừa vào đại học, danh tiếng của Cao Lãnh Mỹ Nhân đã lan nhanh như cháy rừng, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều biết Nhiễm Ninh xinh đẹp, xuất thân từ một gia đình trí thức, lại là nữ sinh đứng đầu. Không cần nhờ cơn gió nào thì danh tiếng của nàng tự động bay xa, các nam sinh theo đuổi trong trường có thể hợp lại đá một trận giao hữu. Nhưng nàng lại lạnh lùng, làm ngơ với mọi người, khi người khác khóc lóc, cũng chẳng có ý nghĩa gì với nàng. Khi những người khác tỏ ra cuồng nhiệt và nhiệt tình, nàng sẽ cho họ một gáo nước lạnh. Tuy nhiên, các vệ tinh vẫn không hề bỏ cuộc.
Cho đến khi Tống Bá Dung xuất hiện.
Nhiễm Ninh nhớ tới, anh ấy rất hiền lành và khiêm tốn, họ tình cờ gặp nhau nhiều lần, nhưng càng gặp nhiều thì càng không giống vô tình mà là hữu ý.
Nam nữ xinh đẹp luôn là đối tượng bắt mắt, khi đó có rất nhiều người nói rằng họ rất xứng đôi, ban đầu nàng không quan tâm, cho đến một lần khi nàng đang làm thí nghiệm, Tống Bá Dung đã tìm đến. Trưởng khoa nhìn thấy và nói đùa rằng bạn trai của nàng rất tốt. Cảm giác lúc đó ra sao nàng cũng không nhớ rõ nữa.
Dù chưa từng có bác bỏ, nhưng vẫn mâu thuẫn trong lòng cùng cảm giác chán ghét thấm tận xương tủy.
Một khuôn mặt trong trẻo nào đó hiện lên trong đầu nàng, vô số suy nghĩ ngày đêm nuốt chửng lấy nàng ngay lập tức như một cơn sóng thần tràn ngập.
"Không, anh ấy không phải bạn trai của tôi. Chúng tôi không có quan hệ gì cả."
Nhiễm Ninh nghiêm túc lạnh lùng, giọng điệu không có chút ấm áp, trưởng phòng lập tức sửng sốt, như thể vừa nói sai điều gì.
Kể từ đó, nàng không bao giờ gặp lại Tống Bá Dung nữa.
...
Nhìn nàng hồi lâu không nói chuyện, Bạch Lê cho rằng nàng đang hồi tưởng lại, dù sao lúc đó Tống Bá Dung cũng được hàng nghìn cô gái yêu thích, cho nên cô lại tiếp tục trêu chọc.
"Giờ nghĩ lại, anh ấy khá đẹp trai, lúc nào cũng mặc áo thun trắng, sơ mi trắng, khuôn mặt sạch sẽ, không giống những bạn học khác râu ria không cạo. Tôi nhớ lúc đó chúng ta luôn có thể gặp anh ấy. Anh ấy dường như có mặt khắp nơi như trong quán cà phê, thư viện và phố ăn vặt. Nhưng anh ấy không đến từ trường đại học y. Tôi nói người ta đang theo đuổi mà cậu lại nói rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên... và cậu không biết anh ấy. Không biết bây giờ đã kết hôn chưa ta?"
"Kết hôn hay không thì sao? Nhắc đến bây giờ tôi quả thật không có ấn tượng gì."
"Không nhớ... cậu đúng là người vô tâm mà?"
_____________________________
Editor: Ninh Ninh cũng simp người ta dữ lắm, vậy mà không hiểu sao lại chủ động nói chia tay luôn, hy vọng tác giả đưa ra một lý dohợp lý. Không là tui drop đó 😂
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...