Tuy rằng bọn họ vẫn chưa gặp mặt, nhưng vẫn liên lạc, nói chính xác hơn, là Lục Thiều liên lạc với nàng...
Thỉnh thoảng, một vài tin nhắn sẽ xuất hiện trên WeChat.
Hôm nay Nhiễm Ninh vừa mới làm xong việc, đang dựa vào ghế nghỉ ngơi, điện thoại trên bàn bắt đầu rung lên, khi mở ra, là Lục Thiều.
Cô đăng một vài thực đơn cho ba bữa và tự hỏi mình có thể giảm được bao nhiêu ký trong một tháng nếu ăn như thế này.
Nhiễm Ninh phóng to hình ảnh, buổi sáng ăn một quả táo, buổi trưa bông cải xanh luộc, buổi tối ức gà luộc, cộng thêm vận động thể chất cường độ cao...
Với chế độ dinh dưỡng như vậy... liệu nó có giết chết cậu ấy hay không? Tại sao lại muốn giảm cân nữa? Bây giờ chẳng phải cậu ấy chỉ nặng 100 cân (50kg) sao?
Nghĩ đến chế độ chỉ ăn thịt trước đây của cô, Nhiễm Ninh cau mày, cúi đầu nghiêm túc trả lời trong hộp thoại.
Lục Thiều ở đầu bên kia điện thoại nhìn đoạn văn lớn phía trên mà không đọc gì, trong đội có chuyên gia dinh dưỡng, nếu cô thực sự muốn giảm cân thì có cần phải hỏi Nhiễm Ninh không?
Suy cho cùng, cô chỉ muốn tìm cớ để nói chuyện với nàng.
Cô kéo tin nhắn xuống tự hỏi nàng có rãnh không, sao lúc nào cũng bận, chỉ khi cô hỏi những câu hỏi kiến thức chuyên môn thì nàng mới nghiêm túc trả lời.
Lục Thiều nhét màn hình điện thoại di động vào túi, vẻ mặt trầm tư... Cô thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao Nhiễm Ninh trước sau lại khác như vậy, cô nhìn thấy Lương Điện Nhi, liền rời khỏi căn phòng nhỏ màu đen.
Sân tập buổi trưa nắng gắt đến nỗi dù một quả trứng sống rơi xuống đất cũng sẽ được chiên chín.
Thương Nam nhìn người đang đứng cạnh thiết bị, giống như một cây cọc gỗ, bất động.
"Này! Này!"
Lục Thiều nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn lên.
"Làm gì vậy? Bị nắng thiêu chết bây giờ, lại đây nhanh!"
Không biết có phải do Thương Nam nói như vậy, Lục Thiều dưới nắng bắt đầu cảm thấy nóng bừng, da đầu tê dại, khi ngẩng lên, toàn bộ khuôn mặt đều tím đỏ.
Thương Nam nhanh chóng ném chiếc khăn cho cô, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước đá.
"Cậu đứng ở ngoài bao lâu rồi?"
"Không biết."
"Hôm nay có cảnh báo nhiệt độ cao. Tôi nghĩ cậu có thể bị say nắng."
Lục Thiều dùng khăn che mặt, chườm nước đá lên, lăn đi lăn lại mấy lần, sắc đỏ tím trên mặt mới dần nhạt đi.
Cô có thể trạng tốt, nếu là người khác thì đã phải vào bệnh viện và bị tiêm một mũi rồi.
Nhìn thấy cô nửa sống nửa chết, Thương Nam không cần hỏi cũng biết vấn đề là gì.
"Sao vậy? Nhiễm Ninh vẫn không để ý tới cậu?"
Lục Thiều bỏ khăn trên mặt ra, rũ mắt xuống, nhìn nghiêng.
"Không phải nàng không quan tâm tôi, khi gửi tin nhắn sẽ trả lời, nhưng... rất lạnh lùng. Mặc dù trước đây cũng lạnh lùng, nhưng tôi cảm thấy... lần này khác với trước đây. Tôi không thể cho cậu biết chi tiết cụ thể."
"Không biết được thì đừng đoán nữa."
"Chúng ta nên làm gì?"
Lông mày Thương Nam hơi nhướng lên.
"Cứ hỏi thẳng nàng đi. Đâu cần ngồi đó suy nghĩ."
Lục Thiều nghe vậy, ngồi thẳng dậy, cúi đầu kéo cổ áo, trầm giọng nói: "Không được..."
Thương Nam nhìn bộ dáng hèn nhát của cô, đánh rơi bàn tay đang nắm cổ cô xuống, cười nói.
"Có chuyện gì vậy? Cậu cảm thấy không tệ khi mời nàng đi ăn tối, khi đón nàng tan sở và đến nhà nàng sửa ống nước. Nhưng bây giờ nàng không thèm để ý tới cậu, cậu cũng không cảm thấy khó chịu sao. Được rồi, sao cậu không thể hỏi thẳng? Bác sĩ Nhiễm không phải loại hống hách như vậy..."
Lục Thiều liếm liếm đôi môi khô khốc, mồ hôi từ thái dương chảy xuống——
"Được rồi, vậy tôi sẽ... hỏi nàng."
...
Trả lời WeChat xong cũng không có tin tức gì của Lục Thiều nữa, Nhiễm Ninh vốn tưởng rằng sẽ không có chuyện gì, trong tổ bay nhất định phải có bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng. Nếu cô thật sự làm bậy, chẳng phải vẫn sẽ có người quản sao, nghĩ thế nàng liền dẹp lo lắng sang một bên.
Cho đến thứ Ba, ngày tư vấn.
Khoa Ung bướu Chỉnh hình có lịch vào thứ Ba hàng tuần, hôm nay các chuyên gia cấp giáo sư sẽ có mặt tại đây để tư vấn toàn diện cho những trường hợp khó.
Vì thế khi Lục Thiều đến, trong phòng không có ai, mọi người đều ở trong phòng họp.
May mắn thay, cô không chỉ biết Nhiễm Ninh ở đây, người ngồi ở bàn y tá, mặc dù tính cách không tương đồng nhưng cô vẫn quen cô ấy.
Lục Thiều vừa bước tới và định chào.
Một y tá khác ngồi bên cạnh lên tiếng trước.
"Cô có phải là Lục Thiều? Con gái của Viện trưởng La?! Làm phi công!"
Cô y tá nhỏ bối rối, đứng dậy khỏi ghế, vui vẻ nói: "Chị không nhớ em à. Trước đây chị đã từng đến đây và hỏi đường em."
Có sao?
Lục Thiều sửng sốt một lát, cô có gì mà không nhớ trong đầu chứ.
"Thật sự.."
"Đúng!"
Cô y tá nhỏ còn nhiệt tình hơn các bạn cùng lớp cũ, giống như một chú chim sẻ nhỏ trên cây, hót líu lo không ngừng
"Ngươi đang tìm Viện trưởng La?"
"...uhm...uhm..."
"Vậy thì chị phải đợi. Hôm nay các bác sĩ đi họp. Chị ngồi đây một lát. Chị có muốn uống chút nước không? Em lấy cho chị ly nước nha. Bên kia em cũng có trà. Chị có muốn uống trà đen hay trà xanh? Hay em sẽ mời chị trà hoa nhài."
"Tôi..."
Lời còn chưa kịp nói ra, Bạch Lê vốn đang cúi mình ở bàn làm việc để ghi chép thông tin đột nhiên ngả người ra sau, chân ghế đột nhiên lùi lại, cào xuống sàn phát ra âm thanh nghèn nghẹt.
Ánh mắt của cô ấy rất không thân thiện, hai tay khoanh trước ngực, khi cô ấy nhìn Lục Thiều, cô ấy mỉm cười nhưng không hề cười.
"Uống trà nhài đi, thơm rất ngon."
Nói xong cô ấy đứng dậy đi vào phòng pha nước.
Lục Thiều bất lực... Cô gái này là thuốc nổ phải không? Cô ấy lại muốn xúc phạm gì mình nữa đây?
Lắc đầu với cô y tá nhiệt tình.
"Cám ơn, không cần."
Đi vào phòng pha nước, Bạch Lê nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu nói chuyện cười đùa với y tá đó bao lâu rồi? Tôi thực sự không hiểu Nhiễm Ninh thích gì ở cậu!"
Lục Thiều mặc dù thật sự bị oan nhưng cũng không thể làm gì được, ai bảo Bạch Lê cũng chỉ muốn bảo vệ nàng mà thôi.
Khoảng bốn mươi phút sau, cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt bước ra khỏi phòng họp. Chăm chỉ học y là một chuyện, thiên tài lại là chuyện khác, một người vừa siêng năng vừa có tài thì không thể không được coi trọng, chưa kể Viện trưởng La luôn là người trân trọng tài năng như cả mạng sống của mình.
Bà gọi Nhiễm Ninh.
"Nhiễm Ninh"
"Viện trưởng La..."
"Phương án cô vừa đề ra rất hay, giường ba mươi cùng giường mười bảy, cứ làm thoe ý của cô đi."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Chuyện La Ngọc Thư thích Nhiễm Ninh trong bệnh viện đã không còn là bí mật nữa, đó là sự thật có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mọi người đều ghen tị nhưng lại không thể làm gì được, mỗi lần Nhiễm Ninh đều đưa ra một kế hoạch, đó luôn là lựa chọn tốt nhất.
...
Bên cạnh lan can của bệnh viện còn có một tấm bảng trưng bày dựa vào tường, bên ngoài phủ kính trong suốt, bên trong là ảnh các bác sĩ. Đầu tiên là lời giới thiệu của mẹ cô, La Ngọc Thư... cô cũng lười đọc, chỉ dòng đầu tiên thôi, mấy cái tựa đó cũng đủ choáng váng rồi...
Ánh mắt anh không ngừng nhìn xuống hàng cuối cùng.
Ánh mắt Lục Thiều đột nhiên cứng lại.
Cô gái trong ảnh không cười, vầng trán mịn màng, sống mũi cao, đôi lông mày trang điểm nhẹ, xinh đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh, không giống bác sĩ mà giống sinh viên trường điện ảnh. Cô thoạt nhìn thì choáng ngợp nhưng nhìn lần hai mang lại cảm giác hoài niệm, xem hồi lâu thì ghi khắc trong lòng.
Nhìn người khác lúc này...thật nhàm chán.
Lục Thiều nhếch khóe miệng, cô rất thiên vị.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô không biết mình đã nhìn thấy gì và nụ cười của nhanh chóng tắt ngấm.
Trước khi cô kịp phục hồi suy nghĩ, đã nghe thấy ai đó gọi tên đầy đủ của mình một cách rất thô lỗ.
"Lục Thiều?"
Xoay người lại, Viện trưởng La dẫn đầu đội tiên phong, theo sau là một nhóm binh lính lần lượt ra khỏi cửa thang máy, về phần cô gái xinh đẹp trong bức ảnh vừa rồi đang đứng cạnh mẹ cô, đang nhìn trừng trừng vào mình.
"Sao con lại tới đây?" Viện trưởng La có tư thế vững vàng, bước đi uyển chuyển.
Lục Thiều quay người lại, cô không thể nào so sánh được với mẹ mình, dù một phần ba độ hào phóng của Viện trưởng La không thể so sánh được. Tay trái cầm túi, tay phải đỡ thành ghế, nghiên đầu xiêu vẹo, đứng không vững như bị còi xương...
Cô liếc nhìn mẹ rồi nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Khi Nhiễm Ninh nhìn thẳng vào người khác, không cảm thấy có cái gì không ổn. Người ta cứ nhìn nhìn thẳng vào nàng, nàng không thể cũng nhìn lại như thế được... và bắt đầu trốn tránh. Mọi người đang tiến về phía trước, chỉ có nàng dừng lại, chủ động để những người phía sau tiến lên, họ rất háo hức muốn làm như vậy... Phải biết rằng không phải ai cũng có thể đứng cạnh Viện trưởng La.
Thiển cận phải không?
Lục Thiều cau mày.
Đi được vài bước, La Ngọc Thư bước tới trước mặt Lục Thiều.
"Đứng lên, nhìn lung tung cái gì đó? May mà ba con không còn ở đây, nếu không con đã bị mắng."
Lục Thiều đứng thẳng người, hướng về phía La Ngọc Thư.
Anh ta nói với giọng điệu rõ ràng: "Báo cáo Viện trưởng, thế này được không?"
La Ngọc Thư cười lớn, tức giận đánh vào cánh tay cô vài cái: "Con lớn rồi, vẫn chưa hết nháo."
Lục Thiều vội vàng che cánh tay của mình lại, "Mẹ nhẹ nhàng một chút. Con tê tay luôn rồi nè"
Trên môi mang theo nụ cười, ánh mắt theo Nhiễm Ninh đi vào phòng khám của bác sĩ, một đôi mắt chim ưng đã được huấn luyện sáng ngời đến mức lóe lên.
Cô nàng này... đang tránh mặt mình phải không?
...
Nhiễm Ninh trốn trong văn phòng vẻ mặt có lỗi, nàng ước gì mình có một cái vỏ... mai ốc, mai rùa, bất cứ cái vỏ nào cũng được, miễn là có thể chui vào đó.
Có trời mới biết lúc nhìn thấy Lục Thiều nàng cảm thấy áy náy như thế nào. Không... mình không phải áy náy với Lục Thiều, mà là Viện trưởng La. Trước đây, nàng vẫn có thể tự lừa dối mình và giả vờ không biết, nhưng vì Diêu Y Y tới gây chuyện, bây giờ nàng cảm thấy áy náy. Trong suốt như gương, giả vờ là thật thì sẽ là giả.
Lúc Bạch Lê đi tới, Nhiễm Ninh đã ngẩng đầu lên che nửa mặt, vừa đến gần... mùi dầu gió nồng nặc xông thẳng vào người cô.
Đặt tay lên vai nàng, Nhiễm Ninh giật mình, quay đầu lại thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đó là Bạch Lê.
"Là cậu."
"Không phải tôi thì là ai? Cậu nghĩ là Lục Thiều à?"
"Không đời nào!"
Nếu người khác cũng nhìn ra được sự dối trá thì chính bạn còn có thể không nhìn thấy được không?
Bạch Lê không nói gì, cầm chai dầu gió bên cạnh đặt dưới mũi ngửi một cái, lập tức chán ghét để lại.
"Chết tiệt... Cậu bôi bao nhiêu rồi? Cậu có chắc thứ này có thể dùng được như vậy không? Cẩn thận bị viêm mũi đấy."
"Làm sao có thể? Tôi dùng nhiều năm như vậy rồi." Nhiễm Ninh cầm lấy chai dầu gió, vặn nắp rồi cất vào ngăn kéo, hỏi: "Tại sao cậu ở đây?"
"Giờ nghỉ rồi."
"Nhanh vậy?"
"Tất nhiên là nhanh rồi. Nếu tôi đoán không lầm thì cậu đã ở đây trong trạng thái choáng váng kể từ cuộc họp thường kỳ phải không? Cậu đã ở đây cho đến tận bây giờ."
Bạch Lê dừng lại rồi nói: "Cậu đã gặp Lục Thiều chưa?"
Lần này đến lượt Nhiễm Ninh im lặng.
Phản ứng này coi như câu trả lời.
"Cậu..."
"Muốn đi ăn không?"
Nhiễm Ninh ngắt lời Bạch Lê, vội vàng đứng lên: "Sườn heo chua ngọt ăn với ngũ cốc nguyên hạt được không? Đi thôi, đến muôn thì kiếm chỗ trong căng tin cũng không dễ đâu."
Vội vàng bước ra ngoài, vô tình va đầu gối vào góc bàn, gây ra tiếng động lớn khiến chiếc bàn đối diện bị đập vào nhau.
"Này...Cậu ổn chứ? Cậu vội như vậy để làm gì?"
Bạch Lê kéo người nàng, cúi đầu nhìn: "Đau không?"
Nhiễm Ninh che đầu gối lại, mặt đỏ bừng, hít mấy hơi mới từ từ giảm bớt cơn đau.
"Không sao đâu...không đau."
Bây giờ đã như thế này, Bạch Lê cũng không dám hỏi thêm nữa, ai biết một hồi nữa lại đập trúng chỗ nào.
"Tôi không thể đến căng tin được. Tiểu Tiểu ở nhà có việc gấp, cô ấy mới đổi ca với tôi. Nếu có sườn xào chua ngọt cậu mua về cho tôi một phần được không? Nếu không...thì sao cũng được. Không cần chạy qua cầu vượt để mua."
"Được rồi."
Người vừa rời đi, Bạch Lê liền thở dài, có chuyện gì vậy?
...
...
Trong căng tin có nhiều người đến nỗi Nhiễm Ninh không dám chờ ăn xong mới gọi mang về, cô đã nhờ đầu bếp gói trước một phần để tránh bị bán hết.
Mang theo khay cơm và phần mang về, nàng nhìn quanh tìm chỗ ngồi, hình như mọi chỗ đều đã đầy, nàng đang nghĩ có nên lên tầng hai xem còn bàn trống không thì nghe thấy có người hét lên từ phía sau.
"Cho qua một chút!"
Nhiễm Ninh hôm nay trạng thái chậm chạp, rõ ràng nghe được thanh âm này, nhưng vẫn ngơ ngác, nhìn thấy canh nóng hổi trong tay nam nhân sắp tràn ra ngoài, đột nhiên có người từ phía sau nắm lấy vai nàng, kéo sang một bên...
Một bát đầy mì bò bị rơi mạnh xuống đất, sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng bốc khói nghi ngút.
"Cậu không sao chứ?" Lục Thiều cau mày, tay vẫn đặt trên vai cô, ôm cô thật chặt.
Tim Nhiễm Ninh đột nhiên co rút lại, đập loạn xạ.
Nàng ngẩng đầu nhìn cô, mùi xà phòng thoang thoảng xộc vào mũi, Nhiễm Ninh cảm giác giác quan của mình dường như được khuếch đại, hoa trà... là hoa trà sao?
Áo phông trắng có dính vài giọt dầu.
"Áo cậu."
Lục Thiều cúi đầu nói: "Không sao đâu."
Nói xong cô vẫn không buông tay, ôm nàng bước đi trong tiếng ồn ào.
Nhiễm Ninh chậm rãi bị cô dẫn đi, lúc gần đến cửa sổ, nàng mới ý thức được mình đang làm gì, nhưng đã quá muộn.
"La... Viện trưởng La..."
La Ngọc Thư đã đợi ở đây rất lâu, bà cũng nghe được thanh âm vừa rồi, nhưng người quá đông nên không nhìn rõ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Mì bò đầy quá nên rơi xuống."
"A? Con ổn chứ?"
"Cũng tạm."
Lục Thiều vừa nói vừa liếc nhìn Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh cảm thấy tội lỗi và nhìn đi chỗ khác.
"Này. Sao còn đứng đó? Mau ngồi xuống. Ngồi xuống nhanh lên."
La Ngọc Thư vội vàng vẫy tay với Nhiễm Ninh và kéo nàng xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
Nếu chỉ có Lục Thiều, Nhiễm Ninh nhất định sẽ rời đi, nhưng La Ngọc Thư ở đây, nàng không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của Viện trưởng La, huống chi là phản bác lòng tốt của Viện trưởng La. Trong những ngày thực tập này, những gì Viện trưởng La dạy nàng đều không thể học được ở trường.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xuống.
Chỉ là một bữa cơm thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu, Nhiễm Ninh đã nghĩ tới rồi, ăn nhanh đi... Ăn xong liền rời đi.
Lục Thiều ngồi đối diện, khoanh tay, giơ điện thoại lên, nhìn như đang che mặt nhưng thực ra cô có thể nhìn thấy từng cử động của hai người đối diện.
Thành thật mà nói, là con gái của Viện trưởng La, đừng nói đến những người khác, cô thậm chí còn không nghĩ mình giống bà ấy. Nhưng khi bà bên cạnh Nhiễm Ninh, người chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng thảo luận và thường xuyên gật đầu, trông họ thật giống nhau.
"Mẹ, đến giờ ăn rồi."
Lục Thiều để điện thoại di động xuống, cầm chiếc đũa đặt cạnh mâm cơm lên, tùy ý khuấy cơm hai lần.
"Mẹ không ăn thì con vẫn phải ăn. Buổi trưa con chỉ có một ít thời gian để nghe mẹ nói chuyện thôi."
La Ngọc Thư có vấn đề này, nếu bà cứ tiếp tục nói chuyện bệnh nhân thì có kéo dài hai tiếng cũng không thể ăn xong một bữa.
"Ừ, ừ! Mẹ lại lặp lại thói quen cũ. Tiểu Nhiễm, ăn nhanh đi, còn trở về và chợp mắt một chút."
Nhiễm Ninh trừng mắt nhìn Lục Thiều, vội vàng nói.
"Không sao đâu, cháu không có thói quen nghỉ trưa."
Lục Thiều cũng không có coi trọng, trong mắt mang theo ý cười, ăn hai miếng rau củ, hiếm khi cô hăng hái ăn rau, chúng đều xanh... ngon đến không ngờ.
Ăn thêm mấy miếng, ánh mắt không khỏi đảo tới đĩa thức ăn của người đối diện—
"Tôi nhận thấy tại sao cậu luôn ăn chay? Giữ dáng hay giảm cân?"
"..."
"Ăn lâu như vậy không sợ bị suy dinh dưỡng sao?"
Lục Thiều ngữ khí rất nhẹ nhàng, khác hẳn lần đầu, vừa nói vừa gắp đùi gà trên đĩa lên.
"Cậu có muốn thử nó không? Vị khá ngon."
Nói cách khác, tuy là hỏi nhưng chưa bao giờ cho Nhiễm Ninh cơ hội từ chối, thực ra khi cô mua hai cái, thì đã suy nghĩ kỹ rồi, đưa một cái cho Nhiễm Ninh...
Nàng từng rất thích đùi gà.
"...."
Nhiễm Ninh nhìn chiếc đùi gà trên đĩa, mồ hôi trên da đầu chảy ra, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu, nàng nhéo thật mạnh tay trái, thầm nói với chính mình, tại sao mình lại hoảng hốt? Chỉ là một cái đùi gà thôi.
Lục Thiều dường như cố tình làm điều đó...nhưng cô thực sự dường như không nhận ra điều gì, đôi mắt luôn dán chặt vào khuôn mặt của Nhiễm Ninh.
Cô lấy khăn giấy ra và đưa cho nàng.
Nhiễm Ninh mím môi, do dự một lát rồi đưa tay cầm lấy, nàng vô tình chạm vào đầu ngón tay của cô, đầu ngón tay của cô lại như một củ khoai tây nóng hổi, may mắn là nàng đã cầm lấy khăn giấy, nhanh chóng nói: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Lục Thiều tính tình thoải mái và lễ phép, xem ra bữa cơm hôm nay và người trước mặt đều khiến cô cảm thấy thoải mái.
Thấy hai người khách khí như vậy, La Ngọc Thư chỉ vào Lục Thiều cười nói:
"Sao hôm nay con rộng lượng như vậy? Lần trước mẹ cho người ta một cái đùi gà. Lúc đó nhìn con keo kiệt quá trời."
Lục Thiều mỉm cười tựa lưng vào ghế, ánh mắt từ khuôn mặt mẹ cô chuyển sang khuôn mặt Nhiễm Ninh, giơ tay lên sờ chóp mũi mình.
"Thật ra...Nhiễm Ninh và con là bạn học cấp ba."
"Hả? Vậy lần trước sao lại nói là không quen?!"
"Con đùa thôi."
La Ngọc Thư giả vờ dùng đũa đánh cô: "Loại chuyện này buồn cười quá ha!"
Lục Thiều đặt đầu lưỡi lên má, nghiên đầu nói: "Nàng luôn đứng nhất, nên con ghen tị đó. Cứ coi con là kẻ nhỏ mọn đi, sau này nhất định sẽ sửa chữa."
Nói xong, cô liếm khóe môi, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Ninh.
"Bạn học cũ đừng tức giận ~"
Nhiễm Ninh sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại muốn lột da Lục Thiều. Cậu ấy đang làm gì vậy? Tự giễu cợt mình trước mặt mẹ?
Ngay khi ngón tay siết chặt, nàng giơ chân lên đá người đối diện.
Lục Thiều cau mày, đưa mu bàn tay lên miệng, trong mũi phát ra một tiếng rên ngắn gọn nhưng dứt khoát.
Cô nàng này được lắm... Lúc nào đối với mình cũng không nhiệt tình như vậy.
Nhiễm Ninh bình tĩnh lại, trên mặt lộ ra nụ cười đàng hoàng, nhìn La Ngọc Thư nói:
"Không chỉ có cháu, còn có Bạch Lê ở trạm điều dưỡng. Chúng tôi đều là bạn học cấp ba."
La Ngọc Thư thật sự không nghĩ nhiều, ngược lại rất vui vẻ——
"Tốt lắm, có nghĩa là hai đứa là định mệnh."
Lời nói vô tình, người nghe hữu ý, nhưng Nhiễm Ninh tựa hồ đã làm sai điều gì, cúi đầu không nói gì, ăn từng miếng cơm một. Nếu La Ngọc Thư biết về mối quan hệ của nàng với Lục Thiều, có lẽ bà sẽ hối hận về lời nói ngày hôm nay.
Nàng vốn ăn ít, hôm nay lại không cảm thấy thèm ăn, nên tự nhiên cũng ăn nhanh hơn.
"Viện trưởng La, cháu phải đưa đồ ăn cho Bạch Lê, cháu đi trước."
"Được rồi, đi chậm thôi."
Nhiễm Ninh vừa rời đi, Lục Thiều liền ngồi không yên, đứng dậy rời đi.
"Này, sao con cũng đi vậy?"
"Con ăn xong rồi."
"Nói trắng ra, cái đĩa này sạch sẽ hơn chó liếm." La Ngọc Thư phân bổ một phần thức ăn của mình cho cô, "Nhiều quá, mẹ ăn không hết, lát nữa sẽ khó tiêu."
"Mẹ ăn không hết thì đưa cho con, bộ không sợ con khó tiêu sao?"
"Con có thể tiêu hóa được sỏi trong bụng nên đừng khiêm tốn với mẹ".
Lục Thiều không hiểu, "Để thừa đồ ăn có sao không?"
La Ngọc Thư cong môi chỉ vào tấm áp phích quảng trên tường trắng, " Chiến dịch sạch bát sạch dĩa, mẹ phải làm gương. Đừng nói nhảm nữa và ăn nhanh đi."
* 光盘行动 nhằm mục đích giúp con người hình thành thói quen tiết kiệm, trân trọng thực phẩm, chống lãng phí, được bác Tập ban hành vào 2013.
"...."
"Ăn xong có thể đến Đại học Y."
"Gì?"
"Mẹ có một học sinh sức khỏe không tốt, mẹ sẽ chuẩn bị một ít thuốc đông y, con có thể giao cho người đó, mẹ sẽ thông qua WeChat gửi địa chỉ cho con."
Lục Thiều hít một hơi và rít lên.
"Mẹ thấy có thuận tiện không? Trường y ở ngoại ô phía Tây, mẹ thật biết cách hành con gái mà. Sao mẹ không đối xử tốt với con như vậy? Con từng bị cảm lạnh và sốt, cả mẹ và ba thậm chí còn không thể được nhìn ra."
Nói đến chuyện này, La Ngọc Thư không còn gì để nói, trước đây cô và Lão Lục đều bận rộn, không có thời gian quan tâm đến con cái, hiện tại có đủ thời gian, nhưng con cái của họ cũng đã lớn rồi. Chuyện đã qua cũng không thể thay đổi.
"Ừ... đúng là chúng ta nợ con. May mà con đã lớn rồi. Này, mẹ cũng chuẩn bị cho cho một ít thuốc bắc nhé?"
"Được, được... xin hãy tha cho con. Con thậm chí không uống trà thảo mộc, nhưng mẹ vẫn nghĩ đến chuyện con sẽ uống thuốc Bắc." Lục Thiều mỉm cười và nói, "Mẹ học chuyên ngành y phải không? Được rồi!"
...
Nhiễm Ninh từ nhà ăn đi ra, vừa bước lên bậc thang, Lý Khánh đã đuổi theo, chạy nhanh đến mức thở hổn hển.
"Sao cô đi nhanh thế? Tôi gọi từ phía sau, cô không nghe thấy à?"
Vẻ mặt Nhiễm Ninh lạnh lùng: "Anh sao vậy?"
Lý Khánh cười toe toét, "Tôi vừa thấy cô đang ăn cùng với Viện trưởng La? Người đó... bên cạnh là ai? Có phải con gái của Viện trưởng La không?"
"Anh muốn hỏi gì?"
"Tôi có thể hỏi gì..." Lý Khánh chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, "Chắc hai người quen nhau."
Nhiễm Ninh ánh mắt sắc bén, lông mày lạnh lùng, thốt ra hai chữ.
"Không thân."
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Lý Khánh đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường——
"Cô đang đi đường tắt à? Tôi tưởng cô cao quý thế nào, lại chỉ muốn nịnh nọt mà thôi! Tại sao lại giả vờ cao quý như vậy? Mẹ kiếp!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...