Hoàng hôn trong trẻo như nước, ánh hoàng hôn rực rỡ nơi chân trời mang một màu sắc quyến rũ.
Lục Thiều ngồi trong xe, chống tay lên cửa sổ, bóc hai viên kẹo trái cây ném vào miệng, chậm rãi ngậm trong miệng, cả người toát ra khí chất điềm tĩnh, đôi mày nhíu lại. Sự trưởng thành và ổn định. Những năm qua cô đã học được rất nhiều điều. Dù là tập luyện hay huấn luyện, điều cô làm nhiều nhất là kiên trì. Đối với những người đang học bay, thể chất mệt mỏi là một chuyện, nhưng tinh thần mệt mỏi lại là chuyện khác.
Cô nhớ khi mới tập bay, đang ngồi ở khoang sau đeo tai nghe, giáo viên hướng dẫn đến bắt chuyện, nói rằng trực thăng rất khác với máy bay chở khách, mọi người nên chuẩn bị tinh thần, âm thanh lớn đến nổi có thể thổi bay lỗ tay.
Thành thật mà nói... cảm giác không tốt chút nào.
Nhưng Lục Thiều cảm thấy, vì còn mới nên không quen là chuyện bình thường, thời gian trôi qua, cô rồi sẽ quen dần.
Cho đến khi cô vào học viện bay được một năm rưỡi, đó là một cuộc đấu tranh, cô có thể nhai một nắm cát trong miệng và nuốt hết. Các khóa học đều bằng tiếng Anh và xung quanh toàn là người nước ngoài. Đây chẳng khác gì với bài kiểm tra tiếng Anh trong nước. Học bằng ngoại ngữ rất khó, bạn phải tự mình tìm cách vượt qua. Không ai cho bạn thêm thời gian chỉ vì bạn không hiểu. Tháp điều khiển luôn thông báo với tốc độ nhanh chóng mặt, mỗi lượt đều xuất hiện một chuỗi dài thuật ngữ chuyên môn xa lạ, gần như khiến cô... học sinh từng đứng top đầu phải phát điên.
Khi đó cô từ sáng đến tối đều học tập, vùi đầu vào đống sách vở tài liệu, với một quan niệm, chỉ cần học được thì nó sẽ trở thành khối tài sản khổng lồ.
Sau đó, cô thành công tốt nghiệp, lấy được bằng phi công, bắt đầu bay và bắt đầu cứu người.
Suốt chín năm qua, cô mỗi ngày đều đuổi theo và lao tớ. Cứ như cả cuộc đời đã trôi qua, giờ mới dừng lại và chờ đợi như lúc này...
Thành thật mà nói... cô khá thích khoảnh khắc này.
Nếu có thể, cô sẽ chờ đợi mỗi ngày.
...
Phỏng đoán là bốn giờ, nhưng cho đến thời điểm thực sự bước vào phòng phẫu thuật, không ai có thể đảm bảo sẽ mất bao lâu.
Kế hoạch ban đầu là lấy toàn bộ xương chân ra, đầu tiên tiến hành gây mê, loại bỏ các phần hư hại, sau đó cố định lại những phần nguyên vẹn*. Nhưng khi ca phẫu thuật thực sự bắt đầu, nàng nhận ra rằng... kế hoạch ban đầu hoàn toàn không thể thực hiện được.
* Phần này mình không hiểu ý các từ chuyên môn tác giả dùng cho lắm, nên mình dùng quy trình phẫu thuật cắt bỏ xương thông thường.
Sáu giờ sau, khi đứa bé được đẩy ra ngoài, cả hai chân đã bị cắt mất.
Lối đi tràn ngập tiếng khóc của mẹ đứa bé, Nhiễm Ninh cảm thấy rất chói tai, giống như có một chiếc đinh đang khoét một lỗ trong lòng nàng, có thứ gì đó chảy ra nhưng lại không có gì lấp đầy được.
Nếu việc cắt cụt chi là đau đớn, thì những hướng dẫn hậu phẫu thuật lại càng tàn nhẫn hơn.
Nhiễm Ninh bước đến gần mẹ đứa bé, giọng nói bình tĩnh và trong trẻo.
"Việc nâng chi được thực hiện từ 24 đến 48 giờ sau khi phẫu thuật để tránh sưng tấy. Sau 3 đến 4 giờ, nằm sấp trong 20 đến 30 phút. Dùng gối đỡ phần chi còn lại và ấn xuống. Không nâng chi khi nằm ngửa để tránh gây tổn thương khớp gối, co rút. Và... sau khi bệnh nhân tỉnh dậy, cô bé có thể bị đau nhức chân tay trong thời gian dài, điều này là bình thường và sẽ thuyên giảm theo thời gian."
"Như thế có ổn không?"
"...."
"Sau này bệnh sẽ không tái phát nữa chứ?"
"...Tỷ lệ sống sót sau 5 năm là rất cao."
Phòng thay đồ.
Âu Linh thở dài: "Khoa chúng ta thật sự không phải dành cho người, vừa nãy thấy mẹ cô bé quỳ dưới đất khóc, không dám tới chỗ con mình."
"Làm sao không như vậy được? Đứa trẻ vốn là miếng thịt cắt ra từ cơ thể người mẹ? Cứ như con gái tôi đi, thấy nó té đã đau lòng rồi. Hơn nữa, đứa trẻ đó... còn mất cả hai chân."
Vương Xán đóng cửa tủ lại, quay người nhìn sang một bên.
"Hôm nay cảm ơn Nhiễm Ninh. Tôi nên là người đưa hướng dẫn sau phẫu thuật... Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy khó khăn như vậy. Có lẽ vì tôi đã trở thành mẹ nên rất dễ mềm lòng. Khi nghĩ đến việc người thân bệnh nhân hỏi, tôi không biết phải mở lời thế nào".
"Không sao đâu, sau này tôi sẽ nói giúp cô."
Nhiễm Ninh thay áo khoác trắng ra, lấy tóc ra khỏi cổ áo, đôi má trắng nõn lạnh lùng, khóa cửa tủ lại.
"Tôi đi trước đây."
Nói xong nàng bước ra ngoài.
Vương Xán và Âu Linh nhìn nhau.
"Bác sĩ Nhiễm cái gì cũng giỏi, nhưng tính tình lại quá lạnh lùng."
"Không sao đâu. Như vậy sẽ không cảm tính, cô ấy là một bác sĩ phẫu thuật bẩm sinh."
Trong thang máy, Nhiễm Ninh đang vuốt ve điện thoại di động, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Chắc cô ấy không đến.
Thở dài.
Đừng bận tâm nữa.
Mười hai giờ đêm, bầu trời tối sầm như một mảng mực dày đặc, những cơn gió chiều oi bức thổi qua, luôn xen lẫn ảo giác có chút ngột ngạt.
Lục Thiều nheo mắt, chống tay lên thành cửa xe đang hé mở, nhìn thẳng vào đám người đang đi ra cổng bệnh viện qua ánh đèn đường mờ ảo.
"Bác sĩ Nhiễm, bạn trai tôi đến đón tôi, cô có cần tôi chở đi có được không?"
"Không, cám ơn."
"Được rồi, chúng tôi đi trước nhé."
"Ừm."
Lúc này tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động, Nhiễm Ninh lấy điện thoại di động ra định gọi một chiếc taxi.
Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp nhưng dáng người gầy gò, không biết có phải vì trời tối, ánh sáng mờ ảo, không có áo khoác che chắn, trong cơn gió đêm hè, khuôn mặt không sắc sảo mà trông nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đột nhiên, bụi cây rung chuyển, một con mèo đen lao ra, trườn quanh chân người phụ nữ, nàng không ngờ tới bị làm giật mình, đột nhiên nắm chặt tay che ngực lại, đó là một con mèo hoang, thường ra vào lúc đêm khuya. Có lẽ là... nó cũng bị nàng làm cho giật mình, meo meo một tiếng, chạy vào bụi rậm rồi biến mất.
Thì ra là một con mèo...
Nhiễm Ninh hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, thả nắm tay đang nắm chặt trong ngực ra rồi đặt xuống, mở ứng dụng ra, đang định bắt taxi thì nghe thấy hai tiếng bíp cách đó không xa.
Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng đã bị ánh đèn pha phía xa đột nhiên chiếu lên khiến nàng nheo mắt.
Nàng như vừa phát hiện ra có một dáng người to lớn đã đứng ở đây từ lâu.
Cô ấy luôn ở đây và chưa từng rời đi?
Nhiễm Ninh như bị thôi miên, như thể nhìn thấy cô gái đã đợi mình về nhà, dù nắng hay mưa, đứng trước cửa trường luyện thi vào nhiều năm trước.
"Sao cậu lại ngạc nhiên vậy? Lại đây nào."
Vừa nói chuyện, Lục Thiều vừa bước tới, kéo cô gái còn đang ngơ ngác đi đến cửa xe, một tay mở cửa, tay kia chặn đầu rồi nhét người vào ghế phụ mà không đưa ra lời giải thích nào.
Động tác chỉ trong một nốt nhạc, Nhiễm Ninh còn chưa kịp phản ứng thì cửa xe đã bị cô đóng lại.
Lục Thiều từ phía trước xe đi vòng qua, ngồi vào ghế lái, tắt điều hòa, hạ cửa sổ xuống, quay người lấy chiếc gối kê lưng ở ghế sau.
"Dựa vào đi, sẽ thoải mái hơn."
Nhiễm Ninh không trả lời mà nghiêng người về phía trước, nhìn thấy nàng như vậy, Lục Thiều đặt một chiếc gối sau lưng cô, trong đôi mắt đen láy không rõ cảm xúc.
Ánh sáng trong xe mờ mịt, một màu cam ấm áp chiếu lên khuôn mặt của hai người, khác hẳn với những lần đối đầu ăn miếng trả miếng trước đó.
Vào lúc này, có một sự mơ hồ không nói nên lời dần dần dâng lên.
Nhiễm Ninh nhớ lại, trước đây cô không gầy như vậy, trên cằm có chút thịt, nhưng bây giờ lại sắc bén, giống như bị ai dùng dao gọt bớt đi vậy.
Bây giờ cô ấy nặng bao nhiêu?
Có phải là một trăm cân* không?
* 1 cân TQ = 0.5 kg
"Có mệt không?"
Lục Thiều nghiêng nửa người, vươn tay kéo dây an toàn, Nhiễm Ninh cứng người không nhúc nhích, chăm chú nhìn cô, mái tóc ngắn bay theo gió, thoang thoảng mùi bạc hà khiến người ta kinh ngạc. Rất tốt.
Sau khi thắt dây an toàn, Lục Thiều lại giữ khoảng cách, nhưng không rời mắt, cô dời tầm mắt từ mặt xuống eo nàng.
"Có đau lắm không? Muốn tôi ấn cho không?"
Nhiễm Ninh cuối cùng cũng phản ứng lại, liếc nhìn cô.
"Cậu lại muốn chiếm tiện nghi của tôi?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, cả hai đều sững sờ.
Lúc trước, đây có thể là thủ thuật nhỏ hay nhất để các cặp tình nhân trẻ tán tỉnh nhau, nhưng giờ đây... có vẻ không phù hợp.
Lục Thiều nhếch khóe miệng, chậm rãi dựa lưng vào ghế lái, ngồi cũng không cao.
Cô đặt tay lên vô lăng và gõ gõ ngón tay như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhiễm Ninh nói xong liền quay mặt đi. Có kim bấm không? Nàng muốn bịt miệng mình lại.
Xe không chạy, bóng cây ngoài cửa sổ dường như cũng đứng yên bất động.
Ước chừng một phút sau, Lục Thiều rốt cục lên tiếng.
"Vẫn còn để bụng?"
Nghe được âm thanh, Nhiễm Ninh quay đầu lại, đúng như dự đoán, nàng bắt gặp một đôi mắt đen láy, khuôn mặt bình tĩnh, không có một tia hoảng sợ, thậm chí không đỏ bừng, người trước mặt nàng không còn giống một đứa trẻ thích ăn tươi nuốt sống nàng nữa. Từ trong ra ngoài, cô ấy trông như một người trưởng thành với sự điềm tĩnh.
Lông mi của nàng run lên, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ...
Từ khi nào mà những người mà ta biết rõ lại trở nên xa lạ như vậy?
À...ừ, họ đã xa nhau chín năm.
Họ không ở bên nhau trong một khoảng thời gian.
Không quen cũng không sao.
Đầu óc nàng dần trở nên sáng suốt hơn, cảm xúc vừa dâng lên cũng lắng xuống, nàng trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng và thờ ơ.
"Không có gì đáng để bụng cả, đã quên từ lâu."
"Hửm?"
Lục Thiều không nói thêm gì nữa, mỉm cười khởi động xe.
Chỉ nụ cười này thôi đã khiến Nhiễm Ninh Tiêu cảm thấy áy náy... Ký ức chỉ có bấy nhiêu thôi, cô không chắc Lục Thiều có nghĩ giống mình hay không, càng không chắc mình sẽ cảm thấy thế nào khi nghĩ lại những ký ức đó sau rất nhiều năm.
Đó là một tâm lý rất kỳ lạ... Chúng rõ ràng là những kỷ niệm chung, nhưng nàng cảm thấy mình không nên có, nàng muốn gom hết tất cả và đặt chúng vào một chiếc hộp nhỏ rồi khóa lại. Chỉ có nàng mới có chìa khóa. Chỉ khi nàng mở nó ra mới lại nhìn thấy chúng.
Lục Thiều không nói gì, lái xe rất nghiêm túc suốt chặng đường, nhưng cô biết Nhiễm Ninh khó chịu... nhưng cô không biết tại sao nàng lại khó chịu?
Cô sợ nàng sẽ suy nghĩ quá nhiều về điều mình vừa nói, hay sợ nàng hối hận vì đã nói ra?
Lục Thiều cảm thấy đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể hiểu được nàng như trước, dù có ở bên nhau hay không ở cùng nhau, cô... chủ yếu dựa vào phỏng đoán... nhưng hồi đó cô thật may mắn, và phần lớn là lúc cô không hiểu, thì cứ đoán đại thôi.
Nhiễm Ninh nhìn có vẻ xa cách, nhưng thực ra khi họ thân thiết với nhau, nàng luôn có rất nhiều vấn đề.
Nàng kén ăn, tức giận khi bị đánh thức khi đang ngủ, thích cắn nắp bút khi gặp câu hỏi khó và thích véo vào tay trái khi căng thẳng. Tất cả điều đó không thành vấn đề, chỉ có điều khiến cô muốn dừng lại nhất chính là sự dối trá của nàng.
Lục Thiều nghĩ về bản thân mình khi đó, dù nghĩ thế nào cô cũng có chút khuynh hướng khổ dâm, nàng càng nói phiền phức, khó chịu, cô càng vui vẻ, càng bám lấy, càng ôm chặt lấy, muốn gây sự với nàng.
Khi đó nàng luôn nói là bị cô chiếm tiện nghi, cứ nói mãi... Lục Thiều nghĩ, chiếm tiện nghi có ý nghĩa gì nếu không hôn một cái?
Nhưng nghĩ lại, cô thực sự không dám làm gì cả, điều duy nhất cô có thể làm là nắm tay hoặc ôm khi nàng không chú ý.
Cho đến lúc đó ở nhà bà ngoại, nghe nàng bình tĩnh kể về mẹ, cảm giác như bị dao cứa vào da thịt, có ai mà không nhớ mẹ được chứ? Chỉ là nàng không cần phải suy nghĩ, thói quen này... không phải nàng tự nguyện lựa chọn, nó là do hoàn cảnh sếp đặt, nàng thậm chí không có quyền đấu tranh...
Đó là lần đầu tiên cô không kìm được mà hôn nàng.
Không phải bốc đồng hay nóng nảy, chỉ là cô thấy thương cô gái này đến mức muốn đặt nàng lên trên hết tất thẩy những đau đớn, cùng nhau vượt qua chúng trong cả cuộc đời.
Nghĩ tới đây, Lục Thiều ánh mắt chợt tối sầm...
Sự thật đã chứng minh, dù có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ quá xa, cả đời... chỉ là một mộng tưởng đẹp.
...
Lúc này các nhà hàng đều đóng cửa, nhìn những cửa hàng tối tăm trên đường phố, Nhiễm Ninh thở dài.
"Hôm nay không đi ăn được rồi."
Nói xong nàng cúi đầu nhắm mắt lại, trông rất mệt mỏi.
Lục Thiều tận dụng giây cuối cùng của đèn đỏ, đưa tay ra ấn đầu cô vào đầu xe.
"Ừm!"
"Ừm, cái gì? Vòng eo của đã tệ lắm rồi, cậu không muốn mất đốt sống cổ luôn chứ? Và cậu biết đấy... với tư thế này, nếu có tai nạn, cậu sẽ là người chết đầu tiên."
Nhiễm Ninh rất mệt mỏi, nàng khó hiểu vì bị xúc phạm, tính tình trở nên hung bạo.
"Cậu lái xe không giỏi sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, cậu sẽ không thể trốn thoát được!"
Ánh mắt hung ác nhìn cô, khiến Lục Thiều muốn bật cười, cô thật sự có chút tự ngược, sao nghe nàng chửi cô lại cảm thấy thoải mái như vậy.
"Được rồi, tôi sẽ không bỏ chạy...Tôi sẽ lo cho cậu."
Nghe giọng điệu nhàn nhã của cô, Nhiễm Ninh lập tức im lặng, trong lòng tức giận... Sao đột nhiên lại tức giận như vậy? Mỗi lần nhìn thấy cô, nàng rất khó kiểm soát cảm xúc.
Đầu tựa vào đầu xe, cổ quay sang hướng khác...Quên đi, thà không nói chuyện còn hơn.
Lục Thiều nhấn ga, xe chạy êm ru, liếc nhìn nàng.
"Ngủ đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cậu."
Thực ra Nhiễm Ninh không thích ngủ trên xe, trước đây nàng từng bị say tàu xe nên không thể ngủ được, sau khi xe dừng lại, cảm giác chân không chạm đất khiến nàng có cảm giác đứng không vững, thậm chí rất khó chịu. Buồn ngủ, nàng vẫn không ngủ được, Nhiễm Ninh không nghĩ tới nàng sẽ thay đổi thói quen đó, nhưng mắt lại rất đau, muốn nhắm lại một lúc để cho chúng nghỉ ngơi.
Lục Thiều nhìn đèn đỏ trước mặt, bật đèn xi nhan rồi lái xe thẳng vào một con đường khác.
Đang định nói gì đó, cô quay đầu lại liền thấy Nhiễm Ninh đang dựa vào đầu xe, nhắm mắt ngủ ngon lành, cô chậm rãi đạp phanh, dừng lại ở bên đường, có hai ba chiếc xe hàng rong nhỏ gần đó với ánh đèn rải rác.
"Cậu vẫn cau mày khi ngủ à?"
Lục Thiều đưa tay chạm vào lông mày của nàng, vốn dĩ chỉ muốn giúp vuốt ve lông mày, nhưng dường như tay không nghe theo mệnh lệnh, lướt qua lông mày nàng, đi theo xương mày, chạm vào má.
Cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt, nhưng nàng không hề tỉnh dậy, thay vào đó nàng vô thức xoa xoa lòng bàn tay, tim Lục Thiều đập thình thịch, một cảm giác quen thuộc chợt ập đến trong đầu.
Cứ như vậy, cô ôm mặt nàng nhìn hồi lâu.
Sau đó cô nghĩ đến lúc người này bị con mèo dọa sợ ở cổng bệnh viện... Nếu hôm nay cô không đến, hoặc bỏ về sớm thì sao?
Nghĩ đến một người phụ nữ độc thân, nửa đêm gọi xe khiến người ta thấy bất an, nàng có nhất thiết phải cô đơn như vậy không? Việc để đồng nghiệp chở về nhà có khó đến thế không?
Chín năm không gặp, nàng vẫn như trước, không thay đổi chút nào.
Lục Thiều không thể diễn tả được tâm trạng của mình, cô vừa tức giận vừa đau khổ, cô tức giận vì mình không có tiền đồ lại còn thức khuya vì những chuyện không liên quan đến mình, nhưng cô không khỏi cảm thấy đau lòng vì nàng đứng một mình vào lúc nửa đêm tại chỗ chờ xe buýt.
Từ cấp ba cô đã biết nàng là người mạnh mẽ, không thích làm phiền người khác, dù vấn đề có khó khăn đến đâu cũng sẽ tự mình tìm ra cách giải quyết.
Loại tính cách dễ nghe thì gọi là xa cách và khó nghe thì gọi là khó gần.
Mặc dù nàng không xấu tính, nhưng tính khí này về lâu dài sẽ không được yêu thích, vì vậy ngoại trừ Bạch Lê, nàng không có bạn bè trong suốt thời trung học.
Lục Thiều lại không thích loại tính cách này, cô thích chơi đùa, gây rối, đùa giỡn, nếu có người muốn cô ngồi yên không nhúc nhích, so với chết còn khó chịu hơn.
Nhưng...có một số thứ thật kỳ lạ, và cảm giác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên còn tuyệt vời hơn bất cứ điều gì.
Kỳ thật Lục Thiều sớm nhận ra mình thích con gái, nhưng lại chưa bao giờ biết mình thực sự thích ai, trong khoảng thời gian đó cũng có một số người mình thích, nhưng... nếu như không thật sự hiểu được, con đường này có chút khó khăn. Đến mức vì sự ích kỷ của bản thân, Lục Thiều lựa chọn chính là giả vờ không hiểu, thậm chí cô còn nghĩ đến việc sống một mình như thế đến hết đời.
Cho đến lúc trượt xuống bậc thềm xi măng và va phải Nhiễm Ninh, Lục Thiều chỉ nhìn một cái là biết mình xong rồi, trái tim và linh hồn của cô đều bị cô gái trước mặt hút sạch.
Rõ ràng ánh mắt Nhiễm Ninh lạnh lùng, nhưng cô lại như bị ném vào lửa, cô không hiểu... tại sao một tảng băng lại có thể biến thành lửa, cô chỉ biết... đồng cỏ đã biến mất, bị nuốt chửng bởi biển lửa.
Trong thời gian đó cô bị ám ảnh bởi nàng, lúc đó hai người không học cùng lớp nên cô cố gắng tạo cơ hội cho họ gặp nhau. Vừa chuông reo là cô chạy ra ngoài lớp, tìm quanh hành lanh dài, nhiều khi còn gặp hội sinh viên tuần tra, cô đến đó nhiều lần nên quen với những người trong hội sinh viên.
Lục Thiều hoặc là đến lớp 6 tìm người, hoặc là cố ý đi loanh quanh, luôn ở cửa ra vào hoặc bên cửa sổ gây ra tiếng động gì đó, không vì lý do gì khác ngoài việc... chỉ muốn nàng chú ý. Đối với cô, dù chỉ nhìn thôi cũng được, nhưng Nhiễm Ninh từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, thậm chí không thèm liếc đến.
Tình trạng này kéo dài đến năm hai cấp ba.
Học cùng lớp với Nhiễm Ninh, trong cả giấc mơ cô có thể cười lớn, đêm đó Lục Thiều hưng phấn đến mức lần đầu tiên không ngủ được, cô đứng trước gương luyện cách chào hỏi vô số lần.
'Xin chào, tôi là Lục Thiều' có tổng cộng sáu từ mà lưỡi cô gần như bị trói lại.
Cô như ôm 'con thỏ nhỏ' trong ngực, thậm chí còn nghĩ đến việc 'con thỏ nhỏ' này sẽ tuyệt thế vồ lấy Nhiễm Ninh như thế nào, tuy nhiên, ngày hôm sau khi cô bước vào lớp... cô nhận rằng kết quả nhận được không phải là điều cô muốn.
Cô chủ động đi tới trước mặt Nhiễm Ninh và chào nàng...
Nhưng Nhiễm Ninh thậm chí còn không ngẩng đầu lên, hoàn toàn không để ý tới 'con thỏ nhỏ' trên ngực Lục Thiều đã hoàn toàn bị bầm tím bởi một đòn khi còn chưa kịp lộ diện, đôi tai dựng đứng của cô đột nhiên cụp xuống, toàn thân như bị dập nát. Toàn thân phủ đầy lông trắng như tuyết, nhưng lại bẩn thỉu.
*Editor: tác giả rất thích phương pháp ẩn dụ và sao sánh, nào là thành ngữ, tục ngữ rồi đến con vật, nên đôi lúc làm một người chuyên Hóa Lý như mình cũng bối rối khi edit.
Cô trở về chỗ ngồi với vẻ thất vọng, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng lưng đối phương và im lặng lặp đi lặp lại.
'Xin chào, tôi là Lục Thiều. '
Nếu lúc đó cô từ bỏ, bọn họ sẽ không có tương lai, lúc đó Lục Thiều thật sự không sợ chết, cô về nhà giặt sạch lông cho 'thỏ nhỏ', ngày hôm sau vui vẻ chào đón nàng... Nhiễm Ninh vẫn như cũ không để ý cô.
Nhưng không hề nản lòng, cô nghĩ mình mới học năm thứ hai cấp ba, bọn họ còn có hai năm nữa, cô có thể đợi đến ngày nàng ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Chỉ chờ đợi và chờ đợi, chú thỏ nhỏ gần như đã ngủ quên trong khi chờ đợi... Họ vẫn như những người xa lạ.
Mãi đến kỳ thi tháng tiếp theo, cô đứng thứ nhất, khi cô giáo đọc tên cô trên bục giảng, cô gái đang cúi đầu lần đầu tiên phản ứng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn mình.
Lục Thiều bả vai cứng đờ, không dám cử động, chính là ánh mắt đó đã tiếp thêm động lực cho cô.
Để có được cái nhìn thoáng qua này, cô bắt đầu sống chết học hành.
Nhưng... dần dần hình như có chút không ổn, rõ ràng là cô có cảm tình với nàng, sao lại biến thành đối thủ?
Nửa học kỳ đã trôi qua, ngoại trừ cái nhìn đầu tiên đó ra, Nhiễm Ninh thậm chí còn không nói với cô câu nào.
Khuôn viên trường mùa đông trống trải, sân chơi sau khi tuyết rơi ướt át và trơn trượt, Lục Thiều bẻ gãy một cành cây và viết nguệch ngoạc trên nền tuyết trắng. Sau khi viết liên tục, cô phát hiện ra đó là tên Nhiễm Ninh.
Cô sợ người khác nhìn thấy nên vội vàng che lại.
Tai cô đỏ bừng vì lạnh nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào.
Đây là một tình yêu bí mật sao? Thật đáng buồn.
Lục Thiều cảm thấy mình khá bao dung, thích người khác gần như phát điên, nhưng vẫn có thể giả làm bạn cùng lớp, đương nhiên có đôi lúc cũng thiếu kiên nhẫn. Nhìn thấy nàng ngay trước mặt, cô muốn lao đến, thà nói thẳng ra còn hơn chịu đựng sự tra tấn như chết dần chết mòn.
Trong thời gian đó, Lục Thiều thậm chí còn ghen tị với cây bút chì trong tay Nhiễm Ninh, cô luôn nghĩ nếu mình là một cây bút thì có thể được nàng cầm trên tay mỗi ngày.
...
Vốn dĩ nàng chỉ muốn cho mắt nghỉ ngơi... Ai mà ngờ được, khi mở mắt ra lần nữa, quả thực nàng đã ở dưới chân nhà.
Bị mất cảnh giác, Nhiễm Ninh đột nhiên ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt bối rối tưởng chừng như mình đã bị kẻ buôn người bắt cóc.
"Tôi đã ngủ à?!"
"Cậu hôn mê."
Lục Thiều nghiêng vai, tay trái đặt lên cửa sổ, tay phải vuốt ve vô lăng, ngón trỏ và ngón cái cầm một gói kẹo rách nát, tựa hồ đã đợi rất lâu.
"Sao cậu không gọi tôi?"
"Tôi bận. Vừa lúc tôi định gọi điện... cậu đã tỉnh dậy."
Nhiễm Ninh có chút mơ hồ, nhất thời nàng không thể thoát khỏi sự căng thẳng, sao lại ngủ quên chứ... Nàng không hề cảm thấy buồn ngủ mà?
Một lúc sau, nàng mới từ từ thả lỏng người, liếc nhìn người im lặng bên cạnh, đưa tay ra, lúng túng chạm vào mái tóc dài ngang lưng sau đầu mình.
"Cám ơn cậu đã đưa tôi về. Tôi đi trước đây."
Gò má cô gái đỏ bừng, nàng vừa mới tỉnh lại, khóe mắt hiện lên một vệt hồng hồng, ngọn đèn màu cam ấm áp chiếu nhẹ lên người, tạo thành một tầng gợn sóng không giải thích được...
Lục Thiều lông mày không ngờ run lên, viên kẹo hoa quả vừa mới cho vào miệng bị đầu lưỡi cuốn lấy, dùng sức mà nhấm nháp.
"Chậc chậc"
Lục Thiều nắm lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay ấm áp dị thường, Nhiễm Ninh cứng đờ, căng thẳng vừa mới lắng xuống bỗng nhiên từ trong lòng bàn tay người này quay trở lại.
Nàng nhìn cô, ánh sáng lờ mờ... bầu không khí trong chiếc xe nhỏ dường như còn 'quá mức' ngột ngạt hơn trước... Khác với thời trung học, khi ánh mắt của người trưởng thành chạm nhau, 'lửa' có thể bùng lên khắp mọi nơi...
...mơ hồ và kéo dài.
Trong lòng Nhiễm Ninh co rúm lại, nàng nảy ra một ý tưởng khó tin và hoang đường...
Cho dù Lục Thiều lúc này có làm gì, nàng cũng không từ chối.
Lục Thiều có thể nhìn thấy sự ngất ngay của nàng, cô cũng có thể nhìn thấy thần thái dao động trong đôi mắt như nước mùa thu... Một số chuyện có liên quan đến nhau, cô và Nhiễm Ninh chính là như vậy, bọn họ luôn có thể đạt được một số hiểu ngầm không cần thiết nói ra.
Cô nói mình không thể hiểu được nàng nhưng cô lại càng hiểu nàng hơn.
Cô nắm lấy cổ tay và kéo nàng về phía trước, sau đó cô tiến lại gần, giống như hai nam châm thu hút lẫn nhau...
Rõ ràng mọi chuyện không nên như vậy nhưng điều kỳ diệu luôn xảy ra.
"Bíp!"
Tiếng kèn đột ngột vang lên lập tức gọi tâm hồn hai người từ nơi xa xôi trở về, chưa đầy một phần mười giây, hai người sắp va vào nhau lại bật ra mạnh mẽ như lò xo, vặn vẹo sang một bên, toàn bộ như bị xóa sạch trong chốc lát.
Tỉnh dậy... Tỉnh dậy thôi...
"Tôi phải đi rồi."
Lục Thiều cầm lấy chiếc túi nhựa màu trắng đặt trên mặt bàn, nhanh chóng nhét vào trong tay người sắp rời đi.
"Cầm lấy."
"Gì vậy?"
"Hoành thánh đó."
Nhiễm Ninh vừa rồi còn chưa thoát ra khỏi sự hoang mang, đầu óc rõ ràng phản ứng chậm, sửng sốt một hồi mới lấy lại tỉnh táo... Nàng đã ngửi thấy mùi tôm, và nghĩ nó đến từ bên ngoài, nàng không nghĩ rằng nó thực sự ở trong xe.
Sờ vào vẫn còn nóng...
"Cậu mua khi nào?"
"Lúc cậu bất tỉnh."
"...."
Lục Thiều không nhìn nàng, nhướng mày nhìn về phía cửa sổ: "Lên nhà ăn rồi ngủ đi."
"Cảm ơn."
Nhiễm Ninh vừa bước một chân ra khỏi cửa xe, cô liền nghe thấy người đứng sau hỏi một câu khác.
"Mọi chuyện ổn chứ?"
"...."
"Bệnh viện... cậu không phải trải qua một cuộc phẫu thuật sao?"
Đôi mắt u ám của Nhiễm Ninh lóe lên, giọng nói vẫn như thường: "Không sao đâu, tôi đã cưa chân người đó."
Nói xong nàng cũng bước chân còn lại ra ngoài.
Mái tóc dài rối bù xõa xuống vai, đuôi tóc như đuôi cá đung đưa trên sông.
Trong lúc nhất thời, Lục Thiều cảm giác như chiếc đuôi cá đung đưa đang chạm vào tim mình...
"Này." Lục Thiều nghiêng người ra ngoài cửa sổ xe, "Tôi bảo ông chủ cho nhiều ớt vào, tối nay cậu sẽ có một giấc mơ nóng bỏng."
Nhiễm Ninh đã tiến vào tòa nhà, nàng mất cảnh giác, quay đầu lại không hiểu nhìn cô.
Tuy nhiên, Lục Thiều lại lùi vào trong xe, đưa tay ra ngoài cửa sổ và vẫy vẫy.
Đi lên.
Nhìn nàng đi lên nhà, Lục Thiều chờ đến khi đèn bật sáng mới lái xe đi.
Về đến nhà, Nhiễm Ninh để túi xách lên tủ trước, cởi giày rồi đi thẳng đến bàn ăn, vừa mở túi ra đã có mùi hoành thánh bay ra.
Ớt đâu? Thật vô nghĩa.
Điện thoại rung lên.
Lục Thiều: "Ông chủ nói ớt đã bán hết, có lẽ để lần sau đi."
Nhiễm Ninh bỗng nhiên vỗ đầu, sao mỗi lần nói nhảm nàng đều tin!
Thật ngớ ngẩn phải không?!
Ngồi trong phòng ăn, Nhiễm Ninh sửng sốt...
Nếu không phải vừa rồi có tiếng kèn thì nàng và Lục Thiều đã hôn nhau rồi.
Nàng cúi đầu ôm trán, không biết là khó chịu hay là cái gì khác, tim đập loạn xạ
Chuyện gì đã xảy ra tối nay?
Mình bị chóng mặt phải không?!
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi lần tôi thức dậy sau giấc ngủ, tôi lại hỏi vợ: "Có phải em vừa ngủ quên không?"
Bà chủ: "Không, em vừa bất tỉnh, suýt gọi 120"
TÔI.....
Phải nói rằng rất nhiều nguồn cảm hứng cho tác phẩm đều đến từ cuộc sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...