Buổi họp lớp được ấn định tổ chức vào ngày 28 Tết ở khách sạn Hoa Thiên Đại trong trung tâm thành phố, phần đa mọi người trong lớp đều tham gia.
Mối quan hệ Chúc Thời Vũ với các bạn cấp 3 rất tốt, cho dù là Chúc Kim Tiêu đến lớp 11 được phân ban đi thì cũng vẫn duy trì quan hệ với mọi người rất tốt.
Năm đó Chúc Thời Vũ là lớp phó, sống hòa thuận, tính cách tốt, thường xuyên giúp đỡ bạn học.
Mặc dù giao tiếp với bạn học không quá nổi bật, nhiều năm kín tiếng không liên lạc nhiều, nhưng những người cố ý gửi thông báo kêu cô đi cũng rất nhiều.
Mọi người đều nói đã nhiều năm không gặp, khó được cơ hội gặp mặt này, cho dù đã chia tay với Lục Qua thì mọi người vẫn là bạn học.
Lục Qua quyết định tham gia, 3 năm cấp 3 hắn luôn là lớp trưởng, tại bất cứ lúc nào cũng đều có một năng lực lãnh đạo vô hình.
Những bạn học nam trước kia chơi thân với hắn cũng trực tiếp mở lời, nói Lục Qua rảnh lúc nào thì thời gian tụ tập chính là lúc đó.
Chúc Thời Vũ từ chối từng thông báo mời tham gia được gửi đến trong điện thoại.
----
Buổi chiều ngày hôm đó, Chúc Thời Vũ đi mua sắm hàng hóa tết cùng Chu Trân, điện thoại nhận được bức ảnh.
Cả người Chúc Kim Tiêu trong gương, cô mặc một chiếc váy liền thân màu đen xẻ cao làm cho đôi chân trông rất dài, một chiếc áo khoác được khoác trên vai, khí chất nữ vương tràn ngập.
Hôm nay cô đặc biệt ăn diện từ đầu tới chân, cố tình khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
[đến mức đó sao?] Chúc Thời Vũ xem, tranh thủ lúc rảnh gửi tin nhắn cho cô.
[sao lại không đến mức này? Hôm nay mình phải gặp Hà Tương, xem có làm mù mắt anh ta không?]
Hà Tương là bạn trai Chúc Kim Tiêu đã chia tay từ rất lâu trước đây.
Thời còn đi học, hai người hẹn hò được một khoảng thời gian, sau vì Hà Tương lấy cớ cần nghiêm túc học tập nên hai người chia tay vào năm lớp 11.
Cho đến nay, hắn luôn là hắc nguyệt quang đã chết trong lòng Chúc Kim Tiêu.
Chỉ cần hai người cùng có mặt ở đâu thì đều không tránh khỏi một trận cãi nhau anh sống tôi chết.
Chúc Thời Vũ gửi cho cô ấy một loạt dấu chấm rồi cất điện thoại, chuyên tâm lựa chọn các kiểu dáng câu đối tết trước mặt.
Bệnh viện nghỉ tết trước 2 ngày, vì vậy ngày 28 này chính là ngày nghỉ.
Trước đây Mạnh Tư Ý đón năm mới hoặc là ở nhà cậu, hoặc là ở bệnh viện trực, nhưng năm nay đã không còn như vậy.
Sau khi biết được sắp xếp của anh, Chu Trân và Chúc An Viễn nhiệt tình mời anh đến nhà đón năm mới, nguyên văn câu nói là như này:
“sau này chính là người một nhà, Tiểu Mạnh, bác trai với bác gái đã coi cháu như con mà đối đãi rồi.”
“không cần khách sáo, trong nhà đúng lúc vẫn còn phòng trống, vốn dĩ nhà bác ba người, mỗi lần đón năm mới cũng vắng vẻ, đúng lúc có thêm một người thêm náo nhiệt hơn.”
Mạnh Tư Ý lưỡng lự, lễ phép từ chối: “không hay lắm ạ, cậu cháu bảo cháu đêm giao thừa về nhà ăn cơm.”
“vậy thì không sao, đến lúc đó cháu về nhà là được.
Ngày sang ngày năm mới, đúng là cần phải dùng cơm cùng người lớn trong nhà.” Chúc An Viễn vừa nghe ngược lại thở nhẹ một hơi, cười sang sảng vỗ vỗ vai anh.
“Tiểu Mạnh, vậy nói xong rồi nhé, cháu mang vài bộ quần áo sang, vài ngày tết ở lại đây.”
Hoàn cảnh của Mạnh Tư Ý mọi người đều biết.
Mặc dù từ năm cấp 3 ở nhà của cậu, nhưng đến đại học anh đã chuyển vào ký túc xá, chỉ về lại nhà vào kỳ nghỉ hè.
Nhà cậu của anh cũng có một người con trai, hai năm này cũng đã tìm được bạn gái, thường xuyên về nhà, mà Mạnh Tư Ý dù sao thì cũng là người ngoài.
Vì vậy sau khi đi làm anh rất ít khi ở đó, cho dù là năm mới hay những ngày đoàn tụ lại càng có thói quen ở nhà một mình.
Đêm giao thừa hằng năm cũng chỉ qua đó ăn bữa cơm theo lệ.
Chúc An Viễn đã nói đến mức này thì Mạnh Tư Ý cũng chẳng có lý do gì để từ chối nữa, anh do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Sau khi Chúc Thời Vũ và Chu Trân mua xong những đồ cần thiết, trước lúc về nhà hai người còn đi siêu thị, Chu Trân mang theo xe đẩy hàng đưa cô đi đến khu vực đồ dùng hằng ngày.
“mua cho Tiểu Mạnh ít đồ sinh hoạt cá nhân, trong nhà không có đồ mới, con xem loại nào thì thích hợp?”
Vì sự có mặt của Mạnh Tư Ý, hoặc do Chúc Thời Vũ đồng ý kết hôn làm cho thời gian gần đây quan hệ trong nhà hòa hoãn đi khá nhiều, chí ít cô và Chu Trân đã có thể nói chuyện bình thường với nhau.
“cái này đi.” Chúc Thời Vũ tiện tay lấy một chiếc khăn lông màu xanh thẫm từ trên giá xuống, để vào trong xe đẩy.
Chu Trân nhìn, không nói gì, tiếp tục đẩy xe đi về phía trước, Chúc Thời Vũ lại lấy thêm những thứ khác như cốc đánh răng, thậm chí, dưới cái nhìn của Chu Trân, cô còn chọn cả đồ ngủ, dép lê, các loại đồ dùng trong nhà khác.
Trùng hợp là, dép lê đi trong nhà của Chúc Thời Vũ lúc mới quay về cũng được mua tại siêu thị này, đúng lúc kiểu dáng cho nam và nữ được bày tại trung tâm, cô tiện tay lấy hết, lúc thanh toán mới phát hiện thì hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mua.
Mạnh Tư Ý đến trước bữa tối, anh xách theo một chiếc va li đơn giản, trong tay vẫn mang theo quà như cũ.
Khi đến cửa phải cúi người thay giày, anh thấy một đôi dép lê mới mua thì ngẩn người.
“lúc chiều đi siêu thị mua đó.” Chúc Thời Vũ ở bên cạnh giải thích
“mẹ em cố ý dặn em mua đồ dùng hằng ngày cho anh.”
“cảm ơn bác gái.” Mạnh Tư Ý nghe xong thì đổi dép đi trong nhà, lên tiếng.
“không cần cảm ơn, Tiểu Mạnh ngồi đã, bữa tối sắp xong rồi.” Chu Trân ở phòng bếp nghe thấy, chào hỏi với anh.
“để em đưa anh vào phòng cất đồ đạc.” Chúc Thời Vũ đưa anh vào trong nhà.
Căn nhà này của nhà họ Chúc là do đơn vị của Chúc An Viễn phân vào 10 năm trước, tiêu chuẩn 3 phòng ngủ 1 phòng khách, còn có một không gian được dùng làm phòng cho khách, được Chu Trân cố ý sắp xếp để Mạnh Tư Ý ở.
Chăn gối đều được thay mới một lượt, là kiểu kẻ sọc màu xanh nhạt, vẫn còn vương mùi thơm của nước giặt.
Mạnh Tư Ý sắp xếp xong một vài bộ quần áo mang đến, quay đầu lại, thấy Chúc Thời Vũ vẫn đứng ở một bên đó, còn có đôi dép lê cô mang cùng kiểu dáng nhưng khác màu với của anh.
“nếu anh có gì không quen thì cứ nói với em.” Lát sau, Chúc Thời Vũ mới cố gắng tìm từ nói được một câu khách sáo như vậy.
Vẫn là giống như trước đây, không có chút thay đổi nào.
Cô không giỏi giao tiếp, nhưng lại cố gắng quan tâm đến cảm nhận của anh.
“được.” Mạnh Tư Ý gật đầu, giây sau, anh lại hơi do dự mà mím môi.
“có phải em cảm thấy anh đến đón năm mới ở nhà em không ổn lắm không, thực ra anh cũng cảm thấy như vậy...nhưng thịnh tình của bác trai bác gái khó từ chối, lại thêm mấy ngày nghỉ tết đúng lúc anh cũng ở nhà...”
Trong lòng Mạnh Tư Ý nặng trĩu, bối rối nói ra suy nghĩ của bản thân.
“không đâu.” Chúc Thời Vũ lập tức lắc đầu, chân thành nhìn anh, “sao anh lại nghĩ như vậy, vốn dĩ bố mẹ em rất thích anh, anh đồng ý đón tết ở nhà em, bọn họ vui còn không kịp.”
“thật sao?” giọng nói của Mạnh Tư Ý dường như đã yên tâm hơn, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến chuyện gì đó, thấp thỏm hỏi:
“vậy còn em?”
Chúc Thời Vũ không thay đổi biểu cảm gì vài giây, cô nuốt nước bọt, buộc phải gật đầu trả lời: “em cũng rất vui.”
Mạnh Tư Ý vừa lòng thỏa mãn.
Bữa tối hôm nay vô cùng phong phú, khiến người ta có cảm giác đón năm mới trước, vì để biểu đạt sự hoan nghênh Mạnh Tư Ý đến nhà, Chúc An Viễn còn mở một chai Mao Đài lâu năm, cũng là lần đầu tiên Chu Trân không ngăn cản ông uống rượu.
Vì nguyên nhân công việc, về cơ bản bình thường Mạnh Tư Ý không đụng đến rượu, nhưng hôm nay là ngày nghỉ, anh uống cùng Chúc An Viễn vài cốc.
Có thể thấy người con rể này khiến ông rất hài lòng, Chúc An Viễn vô cùng cao hứng, nếu như không phải cuối cùng Chu Trân ngăn cản, có lẽ Mạnh Tư Ý sẽ bị ông chuốc say.
Cho dù như vậy thì anh cũng đã uống không ít, Chúc Thời Vũ lần đầu tiên nhìn thấy anh thoải mái dựa người vào ghế, gương mặt lười biếng, trên gương mặt đẹp đẽ có hơi ửng hồng.
“anh có cần về phòng nghỉ một lát không?” cô hơi lo lắng hỏi.
“không sao.” Mạnh Tư Ý ngồi đó nhìn cô, khoát khoát tay, đôi mắt rực sáng dưới ánh đèn, “anh chưa say.”
“vậy anh có muốn ra ngoài đi dạo không, cho bớt hơi rượu.” Chúc Thời Vũ lo lắng.
Dáng vẻ Mạnh Tư Ý lúc này quả thật không giống thường ngày, Chu Trân với Chúc An Viễn còn đang bận rộn trong bếp với phòng khách, Chúc Thời Vũ lo lắng anh sẽ thể hiện điều gì đó mất khống chế sau khi uống rượu, muốn đưa anh ra ngoài cho vơi bớt mùi rượu.
Cô luôn cảm thấy...Mạnh Tư Ý sau khi uống say khác với bình thường.
“được.” Nghe được đề nghị của cô, Mạnh Tư Ý không chần chừ liền đồng ý, chống tay đứng người lên.
Chúc Thời Vũ mang theo điện thoại với chìa khóa, quay đầu nói với người nhà một tiếng.
Nghe được cô cùng Mạnh Tư Ý ra ngoài tản bộ, trước khi đi, Chu Trân còn thuận tiện bảo cô mang rác trong phòng bếp đi vứt.
Xe thu gom rác của tiểu khu ở bên kia đường, hai người đi đến cổng lớn, Chúc Thời Vũ để Mạnh Tư Ý đứng đó chờ, mình cô cầm theo hai túi nilon đen đi qua đó.
Vứt rác xong, Chúc Thời Vũ nhớ ra xà phòng rửa tay trong nhà đã hết, cửa hàng tiện lợi lại vừa vặn ở bên cạnh, cô ngoảnh đầu lại nhìn Mạnh Tư Ý, không gọi anh, bước từng bước đến cửa hàng tiện lợi.
Bên ngoài không khí tươi mát, mang theo sự lạnh lẽo, sau khi Mạnh Tư Ý ra ngoài, hơi rượu trên người tản đi không ít, tinh thần tỉnh táo lên không ít.
Anh nhìn một vòng cũng không thấy Chúc Thời Vũ quay lại, cau mày, đi ra bên ngoài tiểu khu.
Hoàng hôn buông xuống, đang là lúc giao hoà giữa ngày và đêm, đèn đường còn chưa bật, tầm nhìn xung quanh mịt mờ.
Tại phòng bảo an của tiểu khu, bảo vệ đứng đó chặn lại một người đang đi lại xung quanh bên ngoài, đồng thời trên miệng lại nói: “tôi thật sự đến tìm bạn gái, cô ấy sống ở bên trong, chỉ là tôi quên mang theo chứng minh thư mà thôi...”
“điện thoại sao? Tôi cãi nhau với cô ấy, cô ấy chặn tôi rồi, nếu không tôi cũng không cố tình từ nơi xa đến để tìm cô ấy.”
“anh trai à, tin tôi đi, anh nhìn tôi không giống người xấu đúng không, thế này đi, tôi mời các anh uống chút nước, ăn chút gì đó, đợi lát nữa tôi gặp được bạn gái rồi, nhất định để cô ấy đưa tôi đến đây đăng ký.”
Lục Qua tướng mạo tuấn tú lịch sự, vừa từ buổi tụ họp lớp hôm nay về, âu phục giày da, đồng hồ trên tay dường như giá trị không nhỏ, quả thực không giống người xấu.
Thái độ của bảo vệ đã dịu đi, thử hỏi hắn số tầng, số nhà của đối phương.
Lục Qua biểu hiện thoải mái hơn, lập tức nói ra số nhà số tầng của Chúc Thời Vũ.
Bảo vệ gật đầu, còn chưa nói được gì thì đã nghe được một giọng nói từ phía trước, giọng nói mang theo sự tức giận và lạnh lùng.
“anh tìm bạn gái tôi có chuyện gì sao?”
Lục Qua ngơ ngác, quay đầu nhìn thấy người phía trước, sau khi quan sát kỹ thì nhận ra người này là ai.
Đương nhiên hắn ta từng thấy Mạnh Tư Ý trong bài đăng của Chúc Thời Vũ, từ tối ngày hôm đó đã có người gửi ảnh cho hắn.
Chỉ là toàn bộ phương thức liên lạc đều bị Chúc Thời Vũ cho vào danh sách đen, hắn không còn cách nào, chỉ đành đợi đến khi quay về thành phố Ôn Bắc thì đến nhà tìm cô.
Lục Qua không tin người trước mắt này mới quen Chúc Thời Vũ không bao lâu có thể hơn được tình cảm 10 năm của bọn hắn, cho dù người này ưu tú hơn so với sự tưởng tượng của hắn.
Hắn nhíu mày nhìn Mạnh Tư Ý mà trả lời, thái độ vô thức cứng rắn hơn: “tôi tìm Thời Vũ.”
Trong lời nói có thể thấy được sự thân mật và quen thuộc, dường như giữa hai người bọn họ, anh mới là người ngoài.
Sự tức giận và ghen ghét không rõ ràng đột nhiên xuất hiện, có lẽ do rượu không còn tỉnh táo, Mạnh Tư Ý còn chưa suy nghĩ nhiều, nhìn hắn đầy ác ý, nói:
“chúng tôi đã đính hôn rồi, mời anh không đến làm phiền cuộc sống của cô ấy.”
Biểu cảm lúc đó của Lục Qua anh đã không còn nhớ rõ, sau đó hắn có nói gì hay không anh cũng không để ý.
Trong tiểu khu, Mạnh Tư Ý vô thức đi vào phía trong, cái đầu bị gió lạnh thổi khiến anh hoàn toàn tỉnh táo.
Anh nhận ra bản thân đã nói gì, đờ đẫn đứng yên tại chỗ, sau lưng phát lạnh, trái tim phát run.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày, bản thân sẽ biến thành một kẻ tiểu nhân nhỏ nhen, chủ động chen chân vào tình cảm của người khác, trở thành loại người mà anh từng khinh thường nhất – kẻ thứ ba.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...