Cuối năm bệnh viện rất bận, Mạnh Tư Ý gần như đã trực liền mấy đêm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn.
Cho dù bây giờ hai người đang bàn chuyện cưới xin nhưng thời gian gặp nhau cũng không nhiều.
Bình thường thì nội dung trò chuyện đều là bàn về thủ tục hôn lễ cũng như các chuyện liên quan khác.
Lịch sử trò chuyện của hai người đơn giản ngắn gọn, không giống một đôi vợ chồng sắp cưới, ngược lại lại giống đối tác làm ăn đang cùng nhau chuẩn bị cho hôn lễ tương lai.
Giống như chỉ mong sớm hoàn thành nhiệm vụ, không có khát khao mong ước mà chỉ làm theo lẽ thường, không thể nói là có niềm vui trong đó, nhưng cũng không ghét bỏ.
Lúc rảnh rỗi một chút, thoảng Chúc Thời Vũ sẽ dừng lại việc đang làm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên bàn bày đầy ra các loại mẫu kẹo cưới khác nhau mà công ty tổ chức đám cưới gửi đến.
Cô thử một chiếc.
Giấy gói kẹo màu đỏ rực nhưng bên trong lại là vị xoài, hương vị đang dần tan trong miệng.
Cô cũng vô thức thất thần, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh về hôn lễ.
Mạnh Tư Ý mặc áo vest chắc chắn sẽ rất đẹp, dáng người anh thẳng tắp, gương mặt đoan chính, có một loại sức hút nổi bật.
Cho dù là ở chốn đông người, cũng có thể dễ dàng bao quát và nắm bắt mọi thứ.
Chúc Thời Vũ không lo lắng một chút nào với những chuyện sắp xảy ra này.
Cô từng sợ nhất là rắc rối, không thích giao thiệp xã giao, nhưng những chuyện này đối với Mạnh Tư Ý thì dường như có thể dễ dàng giải quyết.
Nghĩ đến anh, Chúc Thời Vũ không có cảm giác đặc biệt nào, cô không có những bong bóng màu hồng ngọt ngào mộng mơ, mà là như được bao bọc trong làn nước biển êm dịu, có được cảm giác an toàn từ hơi ấm.
—
Lần gặp gỡ tiếp theo của hai người là khi chụp ảnh cưới.
Đã gần một tuần không gặp mặt, Mạnh Tư Ý dường như tiều tụy đi một chút, vài sợi tóc mái dài hơn nằm lộn xộn giữa hai đầu lông mày, sắc mặt giống như không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sau này Chúc Thời Vũ mới biết, ngày hôm trước Mạnh Tư Ý bị gọi đi trực thay đồng nghiệp, anh mới chợp mắt được 3 tiếng.
Khi đến studio chụp ảnh, bọn họ được sắp xếp vào phòng hóa trang điểm.
Hai người ngồi trước gương trang để thợ trang điểm quét cọ trên mặt.
Trong lúc trang điểm, Chúc Thời Vũ tranh thủ thời gian quay sang nhìn người bên cạnh.
Mạnh Tư Ý đang nhắm mắt, rất phối hợp nghe hướng dẫn mà ngẩng đầu nghiêng mặt, nhìn anh ngoan ngoãn một cách khó hiểu.
Trang phục trước đó đã được chọn xong, tổng cộng có 5 bộ.
Việc chụp ảnh được phân làm chụp ngoại cảnh và chụp trong nhà, địa điểm chụp ngoại cảnh là công viên thực vật ở ngoại ô – nơi có rất nhiều cây xanh, cho dù là mùa đông cũng là một cảnh xanh ngắt khó gặp.
Sau khi trang điểm và thay y phục xong bước ra ngoài, hai người nhất thời đều có chút ngẩn ngơ.
Đầu tiên là sức hút của trang phục, đặc biệt là màu đỏ của bộ hỉ phục này, khiến người khác trong giây lát như thấy được mũ phượng khăn vai trong thời cổ đại, như một đôi phu thê chuẩn bị bái đường.
Nước da Mạnh Tư Ý vô cùng trắng, màu đỏ rực này lại càng tôn lên màu da thêm nổi bật, kỹ thuật của thợ trang điểm hoàn toàn che đi vẻ tiều tụy trước đó của anh, lúc này chỉ còn lại má đỏ môi hồng, dung mạo tuyệt diễm.
Chúc Thời Vũ thấy rằng Mạnh Tư Ý của lúc này hoàn toàn phù hợp với hai từ xinh đẹp.
Cô đứng bên cạnh anh, theo yêu cầu của thợ chụp ảnh thì dựa gần vào anh hơn, hai gương mặt như kề sát vào nhau.
Ảnh vẫn chưa có nhưng cô đã có thể tưởng tượng được cảnh mình được so sánh với màu xanh của những chiếc lá.
Dùng khuôn mặt miễn cưỡng có thể coi là ưa nhìn này làm nổi bật đóa hoa đỏ rực là Mạnh Tư Ý.
Quá trình chụp ảnh thuận lợi, vài bộ trang phục đã chụp xong, bộ còn lại chính là váy cưới kiểu phương tây đi cùng khăn voan đội đầu.
Bộ trang phục này được chụp ở ngoại cảnh.
Một nhóm người đến nơi chụp ảnh, khi Chúc Thời Vũ ôm váy chuẩn bị xuống xe thì thứ đập vào mắt cô đầu tiên là cảnh thảm cỏ xanh ngát.
Mạnh Tư Ý đứng bên cạnh xe tự nhiên mà đưa tay ra đỡ cô, Chúc Thời Vũ đặt tay lên, để anh nắm nhẹ mà đứng vững.
Trọng điểm của việc chọn bối cảnh cho váy cưới chính là bãi cỏ này.
Đã sắp hoàng hôn ánh sáng trở nên dịu hơn, ánh hào quang mờ mờ đậm đậm xuất hiện ở phía chân trời, cảnh sắc đẹp vô cùng.
Tiếng “tách” khi chụp của máy ảnh trong tay thợ chụp không ngừng vang lên, giống như cảm xúc dâng trào, màn trập nhanh chóng được ấn, đồng thời cũng lên tiếng hướng dẫn hai người.
“đúng rồi, cô dâu chỉ cần giữ tư thế này, cười lên, tay chú rể ôm chặt một chút.”
Tay Mạnh Tư Ý đang đặt ở eo của cô dùng thêm lực theo phản xạ, Chúc Thời Vũ theo bản năng tiến gần hơn, đỉnh đầu thiếu chút nữa là chạm vào cằm anh.
Hơi thở bỗng hòa vào nhau, lúng túng trong giây lát.
“....!xin lỗi.” Mạnh Tư Ý lập tức thả tay ra, trong giọng nói lờ mờ mang theo vài phần luống cuống.
“không sao.” Chúc Thời Vũ thấp giọng nói, cô mất tự nhiên cúi đầu sắp xếp lại váy.
Thực ra, sau khi tiếp xúc gần hết cả buổi, hai người đã có sự hiểu biết cơ bản, đối với việc nắm tay, ôm ấp cũng coi như là thuận lợi, nhưng khoảng cách gần đến thân mật như vậy thì hai người vẫn không được tự nhiên.
Chụp ảnh từ sáng đến tối cả một ngày, thợ trang điểm tranh thủ thời gian đến chỉnh lại cho hai người, Chúc Thời Vũ không giấu được sự mệt mỏi, rốt cuộc thì vẫn nảy sinh một chút dày vò.
“tiếp theo vẫn còn một kiểu nữa, chụp xong là có thể nghỉ ngơi rồi.” Thợ chụp ảnh nói xong, mọi người ở hiện trường đều phấn chấn hơn, Chúc Thời Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Kiểu ảnh này cần thay đổi địa điểm, bọn họ đi đến khu vực bên trái công viên, nơi có một địa điểm gọi là khóa tình nhân.
Sau khi trưởng thành, Chúc Thời Vũ rất ít khi ở lại thành phố Ôn Bắc, công viên này lại được xây dựng mấy năm gần đây do vậy cô cũng chưa từng đến đây.
Khi đến nơi mới phát hiện bên này có một cái hồ rất lớn, một trái tim khổng lồ màu đỏ được tạo ra ở giữa hồ, ngoài ra còn có những con thiên nga được nuôi nhân tạo trên mặt nước, đang đi dạo quanh trái tim này một cách nhàn nhã.
Mặt nước phẳng lặng, gió chiều ấm áp, bầu trời xanh đến mức tươi mát.
Hai người nghe lời thợ chụp ảnh đứng cạnh hồ, trái tim đó trùng hợp nằm ngay tại trung tâm, máy ảnh chọn lựa khung hình chụp, màu sắc tươi sáng, cặp đôi ngoại hình nổi bật, bố cục gần như hoàn hảo.
Chúc Thời Vũ vừa làm xong tư thế, Mạnh Tư Ý đứng cạnh nhẹ nhàng ôm cô.
Tuy dáng vẻ của bọn họ thân mật, nhưng khoảng cách cơ thể vẫn cách nhau một ngón tay, cô theo động tác quen thuộc trước đây mà cúi đầu, miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, Mạnh Tư Ý hạ mắt cùng lúc, lông mi nhẹ rũ xuống, lại là ánh mắt trìu mến tự nhiên đó.
Một ngày bận rộn tạo ra sự ăn ý không cần phải nói, hai người từ sự ngại ngùng ban đầu đến tự nhiên ứng đối, chỉ cần thợ chụp ảnh vừa chỉ, liền có thể trước ống kính tạo ra hiệu quả mà thợ chụp ảnh muốn có.
Chúc Thời Vũ duy trì sự ngọt ngào của mình, lần đầu tiên trải nghiệm sự vất vả của diễn viên.
Trong lòng cô đếm thời gian, chịu đựng sự dày vò để nghe tiếng kết thúc.
“được rồi.” Giống như nghe được tiếng lòng của cô, bên thợ chụp ảnh lập tức có động tĩnh, Chúc Thời Vũ Vừa định buông tay ra, đồng thời xoa xoa cơ bắp cứng đờ vì cười, ai biết được giây sau liền là:
“cảnh này đẹp vô cùng, tiếp theo chúng ta sẽ chụp một cảnh hôn.
Tiểu Phương, đến giúp cô dâu điều chỉnh lại khăn voan che mặt, một lúc nữa chú rể sẽ cúi đầu hôn cô dâu bên trong khăn đó.”
Theo miêu tả của thợ chụp ảnh, bên trong đầu Chúc Thời Vũ như lập tức g tượng ra hình ảnh đó.
Đây kiểu tạo dáng chụp ảnh cưới phổ biến, lãng mạn thân mật, ngọt ngào tự nhiên.
Nhưng trong khoảnh khắc cô lại hoảng loạn, theo bản năng nhìn Mạnh Tư Ý
Ngươi đối diện hiển nhiên cũng bất ngờ, trong khi trợ lý đang bận rộn điều chỉnh lại thì hai người mờ mịt nhìn nhau, mãi cho đến lúc tấm màn trắng được thả xuống, tầm nhìn Chúc Thời Vũ bị bao phủ bởi một lớp mờ.
Mạnh Tư Ý bị người khác đẩy tới gần, không gian đột nhiên trở nên chật hẹp, hai gương mặt kề trong gang tấc, hơi thở giao nhau, âm thanh bên tai yên lặng trong giây lát.
“chính là cảm giác này, bây giờ chú rể có thể cúi thấp đầu.”
Giọng nói không xa kéo hai người về hiện thực, tầm nhìn của Chúc Thời Vũ bị giới hạn, cô biết bản thân không nên căng thẳng, liền âm thầm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng.
Cô ngẩng đầu lên một lần nữa, phát hiện Mạnh Tư Ý lại chậm chạp không có động tác gì, đôi mắt anh đang nhìn vào gương mặt cô, ánh mắt không có bất kỳ tạp chất, đôi mắt yên tĩnh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Chúc Thời Vũ ngẩn ngơ giây lát, trong đầu cô chợt nghĩ về những lời không lâu trước đây Chúc Kim Tiêu nói về mối tình đầu của anh.
Cô yên lặng vài giây, nghĩ nghĩ, chủ động nhẹ tiếng hỏi: “có thể mượn góc không?”
Hai người bị bao phủ trong không gian riêng tư nhỏ bé được che kín nên câu này chỉ có hai người bọn họ biết, Mạnh Tư Ý nghe được cũng không nói gì, chỉ là sau một khoảng lặng ngắn ngủi, cuối cùng cũng hành động.
Anh cúi đầu gần hơn, dưới cái nhìn của đám đông, khi định chạm vào môi cô thì anh nghiêng đầu rất nhẹ, hơi thở nóng ấm phả vào khóe môi cô.
Trong ống kính, cô dâu đang nhắm mắt, hơi nghiêng đầu, đồng thời chú rể cũng dán đến gần đến không có khoảng cách, nhìn từ góc độ này, giống như đang hôn thật.
Thợ chụp ảnh ngơ ngẩn một lát, không nói gì chỉ liên tục nháy máy, cúi đầu kiểm tra thành quả.
“được rồi, hôm nay kết thúc thôi.”
Trời chuẩn bị tối, họ đã bắt được cảnh hoàng hôn cuối cùng, vĩnh viễn lưu lại trong ảnh này.
Trên xe trở về, Mạnh Tư Ý dường như rất mệt, chỉ dựa vào ghế ngủ, trong xe không ai nói chuyện, vô cùng yên tĩnh.
Trợ lý ngồi ghế phụ quay đầu lại nhìn, cho cô xem ảnh hậu trường chụp bằng điện thoại hôm nay, Chúc Thời Vũ nghiêng người xem.
Ảnh rất đẹp, nhưng lại có chút xa lạ.
Giống cô, lại vừa không giống cô.
Giống như hai diễn viên tận tâm tận lực, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Cô nghĩ đến anh cũng đã vô cùng mệt mỏi, duy trì hình tượng suốt cả ngày để đóng vai một chú rể hạnh phúc tiêu chuẩn.
Đôi mắt Chúc Thời Vũ vô thức nhìn vào gương mặt đang ngủ sâu của anh, tâm trạng đang phức tạp lại có chút đau lòng.
Nữ phụ xinh đẹp trong một câu chuyện dường như chính là như này, vì nam nữ chính mà hi sinh cho đi tất cả, cuối cùng âm thầm chịu đựng nỗi cô đơn một mình.
Ngoại trừ nhận về hai từ “lương thiện” thì cái gì cũng không có.
Chúc Thời Vũ đang vô duyên vô cớ suy nghĩ linh tinh thì không biết xe va phải cái gì xóc nảy bất ngờ, người bên cạnh mờ mịt tỉnh lại, nắm chặt tay cô theo bản năng.
“đến rồi sao?” Mạnh Tư Ý mơ hồ hỏi, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh hoàn toàn.
“còn một lúc nữa, anh ngủ thêm lúc nữa đi.”
Chúc Thời Vũ nắm tay anh an ủi, anh ậm ừ mơ hồ rồi lại tiếp tục ngủ.
Xe tiếp tục ổn định đi tiếp, chỉ là lần này Chúc Thời Vũ không còn nghĩ linh tinh nữa, cô cầm lấy bàn tay kia, nhiệt độ ấm nóng như ánh sáng trong đêm tối, cô nhìn đến nhập tâm, không có thời gian quan tâm tới điều gì khác nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...