Năm nay Mạnh Tư Ý 27 tuổi, vẻ ngoài ưa nhìn, tốt nghiệp trường đại học y khoa tốt nhất ở đây, sau đó vào làm tại bệnh viện ở thành phố Bội.
Ngắn ngủi mấy năm, trở thành bác sĩ điều trị chính.
Nhà xe đầy đủ, tiền lương khả quan, càng khó có được là phẩm chất đoan chính, đời sống riêng tư trong sạch, ở bệnh viện gần như không có lời nói xấu nào.
Người lớn trong nhà vô cùng hài lòng với anh.
Lại nhìn lại Chúc Thời Vũ.
Mặc dù vào được một trường đại học tốt, nhưng ở Bắc Kinh vài năm cũng chưa có được thành tựu gì.
Từ lúc quay trở về đến giờ vẫn luôn ở nhà chờ việc, chưa nói đến thu nhập, cô còn là người hướng nội, không quan tâm thế giới xung quanh.
Ngoài gương mặt có phần xinh đẹp, thì rất khó tìm được điểm mạnh nổi bật nào.
Hai người kết hôn, rõ ràng là cô trèo cao.
Bất luận từ bên ngoài hay những điều khác, có thể coi cô rất may mắn khi tìm được một người có điều kiện xuất sắc như vậy về mọi mặt.
Bố mẹ hiểu rõ con mình nhất.
Chu Trân biết Chúc Thời Vũ trầm tính lại bướng bỉnh, không điềm đạm hay dễ hòa đồng như vẻ bề ngoài, cứ lần nữa như thế này, chờ người thích hợp tiếp theo xuất hiện thì khó càng thêm khó.
Tương lai nhiều thứ thay đổi, bà không còn thời gian để đánh cược nữa.
Chu Trân rất chu đáo mà tạo cơ hội để hai người ở riêng với nhau.
Chúc Thời Vũ tiễn Mạnh Tư Ý xuống lầu, bên ngoài trời đã tối, trăng đã treo ngọn cây.
Gần đến giữa đông, lạnh lẽo lại vắng vẻ, tiểu khu vô cùng yên tĩnh.
Chúc Thời Vũ kéo cao cổ áo, cô cúi mặt xuống, đầu ngón chân vô thức cọ cọ xuống mặt đất bên dưới.
“Mạnh Tư Ý…”
Cô vừa mở miệng, người ở đằng trước đã lập tức tiếp lời.
“ừ.”
Chúc Thời Vũ ngẩng mặt lên.
Anh rất cao, cao hơn cô một cái đầu, cô phải ngẩng cao đầu để nhìn khi anh ở gần.
Cô mở to mắt, ánh mắt đánh giá dán chặt vào gương mặt anh.
Người con trai trước mắt này không cần hoài nghi về độ ưa nhìn, loại ưa nhìn này thậm chí còn mang theo vài phần xinh đẹp, nhưng lại bởi vì lông mày rậm, cho nên không nhìn ra chút nữ tính nào.
Mắt Mạnh Tư Ý rất đẹp, mắt hai mí trong hẹp ngoài rộng, xòe ra như cánh quạt có lớp mỏng và lớp gấp rõ ràng.
Khi cụp xuống nhìn người khác, có một loại tình cảm thầm lặng chứa đựng trong đó.
“sao anh lại muốn kết hôn cùng tôi?” Chúc Thời Vũ hỏi.
“tôi đến tuổi kết hôn rồi.” không khí im lặng một lúc, sau đó, giọng nói điềm tĩnh của Mạnh Tư Ý vang lên.
“mặt nào của anh cũng đều rất tốt.”
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị trước, nhưng Chúc Thời Vũ vẫn im lặng khi nghe thấy đáp án này.
Cô cúi đầu suy nghĩ, lâu sau, cuối cùng hạ quyết định.
“hôm nay anh cũng thấy rồi đấy.”
“ừ?”
“người nhà tôi rất gấp.” cô tạm dừng, sắp xếp lại từ ngữ.
“trước đây...tôi luôn ở ngoài, bố mẹ sợ tôi lại rời đi,vì vậy hi vọng tôi nhanh chóng kết hôn.”
“ừ.” Anh lại trả lời một tiếng, hơi gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: “tôi biết.”
“tôi không bài xích tiến tới hôn nhân, nhưng, có thể không cách nào được như những cặp đôi bình thường khác, dù sao, chúng ta mới quen biết được vài tháng, không tính là hiểu nhiều về đối phương.” Chúc Thời Vũ khó khăn mở miệng, thậm chí cảm thấy bản thân có chút hoang đường, không thể không ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt anh.
“tôi hiểu.” Mạnh Tư Ý gật đầu, nhẹ nhàng nói.
Sự đồng cảm của anh khiến Chúc Thời Vũ càng thêm áy náy, đồng thời, có đủ các loại suy nghĩ phức tạp, không tìm được lời nào chính xác để mở miệng.
Cô hơi nghiêng đầu, hít nhẹ một hơi.
“có thể tôi cần một chút thời gian.”
“được.” anh trả lời dứt khoát.
“như vậy anh vẫn đồng ý kết hôn cùng tôi không?” Chúc Thời Vũ bối rối nhìn lên, nghiêm túc hỏi.
“ừ.” Mạnh Tư Ý lại gật đầu, mở miệng, “tôi đồng ý.”
-
Sau khi gặp người lớn, hai bên coi như bước vào trạng thái chính thức qua lại.
Phương thức qua lại không có thay đổi gì nhiều, thỉnh thoảng Chúc Thời Vũ sẽ có cảm giác như không thật, chưa thích ứng được việc bản thân đã có một đối tượng để chuẩn bị kết hôn.
Số lần Mạnh Tư Ý đến nhà cô nhiều hơn, đại đa số những lần đó anh đều bị giữ lại dùng cơm.
Có một lần, Chúc Thời Vũ ngủ trưa dậy muộn, lúc dậy đã là chiều tối, ánh vàng chiếu khắp cả phòng khách, phòng bếp truyền đến giọng nói dịu dàng chứa ý cười của Chu Trân, còn kèm theo cả tiếng răng rắc.
Chúc Thời Vũ đi qua đó, nhìn thấy một bóng dáng cao cao đang đứng trên ghế, sửa quạt thông gió đã hỏng lâu ngày.
“Tiểu Mạnh, vẫn là cháu giỏi, chú cháu lần trước sửa vẫn không sửa được.”
Mạnh Tư Ý giữ cờ lê và tháo vít quạt thông gió, cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, bó sát vào cánh tay.
Phòng bếp vì có thêm anh mà dường như trở nên chật hơn.
“không có gì ạ, đổi một cái mới là được rồi ạ.”
Sau khi sửa xong, anh còn cẩn thận kiểm tra lại một lần.
Xuống từ trên ghế, ngẩng đầu thì thấy được Chúc Thời Vũ trước mặt.
“em dậy rồi?” Mạnh Tư Ý hơi cong mắt, không biết có phải cô có cảm giác sai hay không, Chúc Thời Ý dường như nhìn ra được ý cười rực sáng trong mắt anh.
Cô nhận ra, cúi đầu nhìn lại quần áo ngủ trên người.
Gương mặt Chúc Thời Vũ không không chế được mà nóng lên.
Ngày hôm đó, Mạnh Tư Ý dùng cơm ở nhà cô, trước lúc đi, anh còn sửa vòi nước trong nhà bếp bị nhỏ giọt thời gian dài.
Chu Trân khen anh không dứt, Chúc Thời Viễn tặng anh bộ trà cụ mà ông thích nhất, Chúc Thời Vũ đưa anh xuống dưới lầu quay về, nghe thấy hai người nói:
“trong nhà vẫn nên có một người đàn ông, Tiểu Mạnh thật sự không tệ.” Chu Trân cảm khái, tiếp nối là tiếng Chúc An Viễn tiếp lời:
“đúng vậy, Tiểu Vũ kết hôn cùng nó, chúng ta cũng yên tâm rồi.”
“nhưng lời bà nói là có ý gì? Tôi không phải đàn ông sao?” ông đột nhiên nhận ra, không phục hỏi lại.
“tôi không phải có ý đó, dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, mấy việc cần sức lực này không phải để người trẻ tuổi làm thì tốt hơn sao?” Chu Trân lập tức giải thích, trong lời nói không giấu được sự trấn an.
“thế còn được.” Chúc An Vũ hừm hừm hai tiếng, giống như miễn cưỡng chấp nhận.
Chúc Thời Vũ ở bên ngoài một lúc, im lặng thu lại cánh tay đang chuẩn bị đẩy cửa, vô thức tựa lên tường, chìm trong suy nghĩ.
Lâu sau, cuối cùng cũng quay trở về phòng.
-
Ngày kết hôn của hai người được chọn vào sau Tết.
Do một lần tai nạn xe ngoài ý muốn, bố mẹ của Mạnh Tư Ý sớm đã không còn, anh đã sống cùng cậu từ năm còn học THPT.
Buổi gặp của người lớn hai bên được diễn ra tại một khách sạn năm sao trong thành phố, do Mạnh Tư Ý chuẩn bị từ đầu đến cuối, từ đặt chỗ, gặp mặt, anh đều sắp xếp thỏa đáng.
Chúc Thời Vũ không giỏi giao tiếp, sau khi cùng người nhà đến khách sạn thì chỉ yên tĩnh ngồi tại chỗ, lúc gặp cậu mợ của Mạnh Tư Ý, đứng dậy lịch sự chào hỏi.
Bọn họ dường như lại rất thích Chúc Thời Vũ, từ lúc bắt đầu gặp mặt đã hết lời khen ngợi.
Trước lúc đi, mợ nắm chặt tay cô, đeo một chiếc vòng ngọc bích vào cổ tay cô.
“đây là vật mẹ Tiểu Ý để lại, nói là để truyền cho con dâu tương lai, bây giờ nên đưa cho cháu rồi.”
“Tiểu Vũ này, cháu giữ nó đi.”
Trên đường về, vì Mạnh Tư Ý đã uống rượu nên Chúc An Viễn lái xe.
Sau khi có công việc anh liền dọn ra ngoài sống một mình, ở gần bệnh viện, không cùng đường với nhà với cậu mợ, Chúc An Viễn thuận đường đưa anh về nhà.
Bên ngoài trời đã tối, ánh đèn vàng lờ mờ chiếu vào trong xe, Chúc Thời Vũ và Mạnh Tư Ý ngồi phía sau xe, anh hơi kiệt sức, người tựa vào thành ghế, đôi mắt mệt mỏi nhìn cô.
Dường như biết được anh cần nghỉ ngơi, trong xe không có ai nói chuyện, xe chạy yên ổn trên đường, trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt.
Không khó ngửi, nhưng Chúc Thời Vũ nhìn người bên cạnh, anh lười nhác tựa ở đó, so với trước đây nhiều thêm vài phần tùy ý, khuy áo sơ mi mở ra, làm lộ vùng da hơi đỏ, đôi mắt lại so với lúc thanh tỉnh càng thêm sáng rực.
Người so với hơi rượu càng làm người say hơn.
Chúc Thời Vũ mất tự nhiên dời tầm mắt, tay đặt trên đầu gối bị nắm nhẹ.
Ngón tay Mạnh Tư Ý trắng lại thon dài, khớp xương đều đặn, rất giống đôi bàn tay của bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình.
Lúc này, anh nắm nhẹ cổ tay cô, những đầu ngón tay xoa nhẹ lên chiếc vòng ngọc bích.
“đây là mẹ anh để lại?” Chúc Thời Vũ cúi đầu nhìn vào chiếc vòng, hỏi nhẹ.
“ừ.” Giọng nói mang theo chút giọng mũi khàn khàn khó giải thích.
“vậy em, sau này sẽ cất cẩn thận.” cô do dự, lo lắng nói.
“không cần.” Mạnh Tư Ý nghiêng mặt, đôi mắt sáng rực nhìn cô, “em đeo là được.”
“em sợ em không cẩn thận sẽ làm vỡ.”
“không sao, vốn dĩ cũng là cho em.” Giọng của anh tùy ý tự nhiên, Chúc Thời Vũ không nói nên lời, lúc sau cô mới lúng túng đáp lại một tiếng.
“ồ.”
Tiếng xe chạy qua ngoài cửa sổ, phong cảnh cũng vụt thoáng qua.
Chúc An Viễn chuyên chú lái xe, Chu Trân dựa vào ghế phụ ngủ gật.
Xung quanh được bao lấy bởi một sự yên tĩnh không tên.
Bàn tay Mạnh Tư Ý đang nắm cô khẽ nới lỏng và di chuyển xuống dưới, nắm lấy lòng bàn tay cô.
Tay anh trong tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Nhiệt độ và xúc cảm riêng biệt của anh âm thầm lan tỏa.
Chúc Thời Vũ cụp mắt, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, sau đó, cũng nhẹ nhàng nắm lại.
Trong thời gian qua lại, cả hai luôn quy củ giữ lễ, Mạnh Tư Ý lại càng đoan chính đứng đắn, chưa từng có hành vi vượt quá khuôn phép.
Từ lúc quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay.
Có lẽ là do uống say đi.
Chúc Thời Vũ mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tay lại luôn không tách rời, yên lặng cùng anh nắm tay như vậy, kéo dài cho đến hết đêm.
-
Nhà họ Chúc nhiều thân thích, hằng ngày cũng hay qua lại với nhau.
Sắp đến cuối năm, số lần sang nhà nhau lại càng nhiều hơn, trước đây Chúc Thời Vũ đau đầu nhất là đi cùng bố mẹ gặp họ hàng, những năm gần đây thì càng sợ hơn.
Kể từ khi cô khăng khăng muốn đi Bắc Kinh học chuyên ngành biên đạo “không phải nghề nghiệp chính đáng” này, sau tốt nghiệp lại nhất quyết ở lại Bắc Kinh, đã nhiều năm không có thành tích nổi bật gì.
So với những người thi công chức làm công ăn lương ổn định hay những anh chị em họ đã lập gia đình từ sớm, thì Chúc Thời Vũ được coi là một ngoại lệ, mỗi lần tụ họp, sắc mặt của Chu Trân luôn trở nên khó coi trước những lời bàn tán
Tuy nhiên, năm nay lại không như vậy.
Tin tức về hôn sự của cô đã được đặt ra được mọi người biết.
Sự chú ý mà Chúc Thời Vũ nhận được chuyển từ chỉ hận sắt không thành thép thành nhiệt tình và vui mừng.
“Tiểu Vũ, lập gia đình là tốt, sống tốt qua ngày, cũng tránh cho bố mẹ cháu lo lắng.”
“đúng vậy, cháu xem bố mẹ cháu tuổi lớn như vậy rồi, chỉ có mình đứa con gái là cháu cũng không ở bên cạnh.
Lần trước mẹ cháu nhồi máu cơ tim ở nhà, nửa ngày cũng không ai biết, vẫn may hàng xóm nhà cháu sáng nhà đưa đồ ăn...bác sĩ cũng nói đưa đến viện muộn một phút thôi là có chuyện rồi.” Bác dâu vừa nói vừa vỗ ngực, trên mặt bây giờ vẫn còn thấy nghĩ lại mà rùng mình.
“chàng trai đó lần trước bác gặp qua, vừa cao vừa đẹp, còn là bác sĩ, cùng với Tiểu Vũ của chúng ta, vừa đúng xứng đôi.” Thím hai cười mỉm, cầm tay của Chúc Thời Vũ nói.
Qua một trò đùa, bầu không khí buổi tụ họp tốt ngoài mong đợi, đến cả Chu Trân và Chúc An Vũ hôm nay trên mặt cũng luôn mang theo ý cười.
Từ lúc Chúc Thời Vũ xa nhà đi học, rất ít khí cảm nhận được không khí như thế này.
Giống như cô “nổi loạn” nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nghe lời người lớn, làm được một việc đúng đắn.
Vào giờ khắc này, Chúc Thời Vũ không có cảm tưởng gì đặc biệt, cô chỉ cảm thấy bình tĩnh và nhẹ nhõm, đồng thời có một chút may mắn.
May mắn cô gặp được Mạnh Tư Ý.
Ngày tết càng ngày càng gần, thì những người làm việc bên ngoài cũng dần dần trở về nhà.
Chúc Kim Tiêu trở về vào ngày “ăn cháo tịch bát”, cách ngày Tết chưa đến một tháng.
Cô vừa về nhà, liền biết được tin tức kết hôn vào sau Tết của Chúc Thời Vũ, kinh ngạc đến mức bữa tối cũng không ăn, bỏ hành lý xuống, lập tức đến nhà cô ấy.
“Chúc Thời Vũ, cậu điên rồi à?” cô lắc mạnh vai Chúc Thời Vũ, không dám tin.
“để mình mở não cậu ra xem bên trong có phải bị nhúng nước rồi không, mình bây giờ vô cùng nghi ngờ cậu có bình thường không, có phải cậu bị ai nhập vào người rồi không?”
“lại đây, nhìn vào mắt mình rồi trả lời, năm lớp 3 chúng ta bị thầy giáo bắt đứng phạt trên bục giảng là vì đã làm chuyện xấu hổ gì?”
“bởi vì cậu kéo quần của bạn béo bên cạnh xuống, bảo mình bao che cho cậu, kết quả chúng ta bị thầy giáo phạt đứng trên bục hơn nửa tiết.” Chúc Thời Vũ để mặc cô lắc mình, bất lực nói.
“là cậu, người này chính là cậu.” Chúc Kim Tiêu bộ làm quá lên, không thể tưởng tượng nổi, cau mày nhìn cô.
“thế sao cậu đột nhiên lại muốn kết hôn? Nếu như cậu bị bắt cóc thì hãy nháy mắt, mình liều cái mạng này cũng phải cứu cậu thoát ra.”
Chúc Kim Tiêu là người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn, cô cho rằng Chúc Thời Vũ cũng vậy.
Mặc dù bản thân cô không nhận ra, nhưng dựa vào tình cảm và hiểu biết của hai người khi cùng nhau lớn lên, cô cho rằng Chúc Thời Vũ chỉ nhất thời bị hiện thực cuộc sống làm cho mê mẩn, còn từ bản chất mà nói, cô không phải là kiểu người sẽ bước vào cuộc sống hôn nhân.
Mặc dù ban đầu cô ấy với Lục Qua ở bên nhau vài năm, cô vẫn luôn cho rằng nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cuối cùng cô ấy sẽ kết hôn cùng hắn.
“Lục Qua thì sao?” Chúc Kim Tiêu hỏi ra vấn đề mấu chốt của hôm nay.
Chỉ sợ nếu như cô biết người Chúc Thời Vũ kết hôn là Lục Qua trước, thì cô cũng sẽ không có phản ứng hoảng sợ như vậy, kinh ngạc hết lời.
Lời vừa dứt, chỉ thấy người đối diện im lặng vài giây, sau đó, Chúc Thời Vũ nói: “chia tay rồi.”
“á??!” tối nay miệng chúc Kim Tiêu luôn không khép lại được, trố mắt nhìn.
“hắn ngoại tình.” Chúc Thời Vũ bình tĩnh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...