Hãy Về Bên Anh

Diệp Nghi thay quần áo xong, A Phỉ trố mắt nhìn; “Cô, cô mặc như vậy… thật đúng là rất giống nữ cường nhân nha.”

Diệp Nghi nhìn người phụ nữ trong gương. Váy âu công sở, tóc búi cao, trang sức trang nhã thoáng sắc bén. Cô nhíu mày: “Có phải trông dữ lắm
không?”

“Dữ một chút tốt mà!” A Phỉ đáp vội, “Dù sao cũng là đến Quý thị, đi vào lòng địch, không hung dữ sẽ dẽ dàng bị hiếp đáp!”

Diệp Nghi mặt không biến sắc nhìn A Phỉ chằm chằm, cho đến khi mặt chị trắng bệch: “Cô, hiện tại cô đúng là có hoi dọa người…”

Diệp Nghi phì cười, cúi đầu cầm lấy tay A Phỉ: “Yên tâm đi, tốt xấu
gì tôi cũng từng học khoa quản trị kinh doanh, lại dọa người như vậy, sẽ không bị hiếp đáp đâu.”

A Phỉ vỗ ngực: “Cô, nhìn thấy cô như vậy, cảm thấy càng ngày càng giống với cậu chủ.”

Diệp Nghi xoay đầu lại nhìn vào gương. Trong gương, người kia lạnh
lùng nhìn lại cô, ánh mắt người đó tối tắm, quạnh quẽ đạm mạc.

Diệp Nghi âm thầm kinh hãi. Có người nói, vợ chồng chung sống lâu
ngày, diện mạo cũng thay đổi càng ngày càng giống nhau. Cô lúc trước cảm thấy câu này thật quá vô lý. Nếu thật có thể ngày càng giống nhau, hình như người bất lợi vẫn là Quý Thừa.

Hiện tại xem ra, điều phát sinh biến hóa có lẽ không phải diện mạo,
mà là tính cách, thận chí là thần thái. Vào thời điểm cô không biết, Quý Thừa đãn hóa thành một bộ phận trong cơ thể cô, nhập vào xương tủy,
không thể tách lìa.

Cộc cộc cộc, có người đến.

A Phỉ mở cửa ra, Lý hằng bước đến: “Luật sư đến rồi, cô chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi.” Diệp Nghi đối diện với gương nói, “Đi thôi.”

“Tôi tin tưởng cô, cậu nhất định cũng như vậy.” Lý Hằng nhìn Diệp
Nghi, “Nhớ không lầm thì bộ đồ này là do cậu chủ đích thân chọn cho cô.
Cô mặc nó, tựa như cậu đang ở bên cạnh, nhất định sẽ được như ý nguyện.”

“Đây là do cậu chủ chọn à?” A Phỉ trố mắt, “Cậu mà đi mua sắm à?”

“Đúng vậy, lúc cô chủ bảo vệ luận án tốt nghiệp.” Tầm mắt Lý Hằng
bỗng xa xôi, “Lúc ấy A Phỉ về quê thăm người thân, là tôi đã đi cùng cậu chọn cho cô.”

Chuyện này, Diệp Nghi nhớ rất rõ.

***

Giữa hè, Diệp Nghi cuối cùng cũng sắp tốt nghiệp. Mọi người bên cạnh
càng lúc càng bận rộn. Điên cuồng làm luận văn, tiếp tục học lên, chuẩn
bị xuất ngoại, xin việc, tất cả mọi người giống như con quay, càng
chuyển càng nhanh, duy nhất mình cô không có việc gì làm.

Cô có thể làm gì chứ? Ngày trước, cô còn thể thể giả dạng đi làm công xung quanh, nhưng sau khi kết hôn với Quý Thừa, khắp Macao không ai
không biết thân thế của anh. Con gái họ Diệp, vợ Quý Thừa, còn có ai dám thuê cô? Mà quan hệ của Quý thị và Diệp thị, lại bị một trạng thái kỳ
lạ vây quanh, đi đâu cũng sẽ có người đề phòng.

Cô định tiếp tục học lên, nhưng Macao thật sự quá nhỏ, ánh nhìn cùng
nước bọt của bạn học cũng có thể dìm chết cô. Cô còn định đưa mẹ ra nước ngoài, nhưng Quý Thừa hình như không quá ủng hộ. Anh đã giúp cô rất
nhiều, cô không còn mặt mũi nào yêu cầu thêm gì nữa.

Nghe nói, cô ở trên mạng được bầu thành ‘một trong mười cô gái may
mắn nhất nước’. Cỡ nào châm chọc, khiến người ta phải thổn thức.


Một buổi chiều chán ngán, Diệp Nghi hoàn toàn giải quyết hết luận
văn, bắt đầu chuẩn bị quần áo để lên bảo vệ. Lại thật buồn cười, cô học
khoa quản trị kinh doanh, còn dính dáng đến hai nhà giàu có hàng đầu,
lại có thể không tìm được bộ đồ nào ra hồn.

Trước khi gặp Quý Thừa, cô làm thuê khắp nơi, chỉ có thể mặc áo thun. Sau khi gặp được Quý Thừa, cô đi ngoại giao khắp nơi, trong tủ toàn lễ
phục dạ hội. Bộ đồ đàng hoàng duy nhất, vẫn là vừa mới đậu đại học, mẹ
cô mua làm quà tặng cô.

Bộ quần áo kia cô chỉ mặc đúng một lần cho mẹ xem, rồi cất vào tủ.
Diệp Nghi trong lòng rất rõ, ngoại trừ trở về cúi đầu với cha mình, nếu
không đời này, họ không có cơ hội tìm được công việc mặc đồ công sở.

Không ngờ, lúc cách đây bốn năm, bộ quần áo cất ở đáy tủ này lại phát huy công dụng. Dù sao cũng nhàn rỗi không làm gì, Diệp Nghi liền mặc
thử nó, ở trước gương quay qua quay lại ngắm nhìn. Kiểu dáng bình
thường, may mà cô gầy, nhìn cũng không đến nỗi.

Khụ, cô hắng giọng, cúi người một cái trước gương, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, xem phía sau như có màn hình, giơ tay chỉ trỏ.

Khi Quý Thừa trở về nhà, nhìn thấy chính là tư thế tiêu chuẩn này. Nụ cười của Diệp Nghi đông cứng, bàn tay xấu hổ buông thõng khỏi đó, quơ
quơ: “À, anh về rồi.”

Quý Thừa ngạc nhiên chốc lát, nắm tay để lên miệng, tằng hắng một cáu: “Mấy tòa? Anh thầu hết.”

Diệp Nghi vẻ mặt khổ sở: “Giống môi giới bất động sản, đúng không?”

Ánh tà dương dịu nhẹ, chiếu vào gương mặt Quý Thừa, như toát ra ý cười: “Có việc gì?”

“Bảo vệ luận văn.” Diệp Nghi nhức đầu, ngẩn lên nhìn xung quanh, “Nhà bếp chắc chưa nấu cơm đâu, để em đi giục họ.”

Quý Thừa gần đây về nhà rất sớm, cô không thích ứng lắm.

Quý Thừa giữ cô lại: “Anh không đói.” Đánh giá một lúc, anh xoa đầu cô, “Mới chớp mắt em đã tốt nghiệp rồi. Trưởng thành rồi.”

Cô vì sao lại cảm thấy, ánh mắt của Quý Thừa làm người ta sởn gai ốc? Tựa như nhìn con heo nhiều mỡ, ngấm ngầm chuẩn bị bắt cô nấu canh.
Trong lúc kích động, cô nói bậy bạ: “Đúng vậy đúng vậy, anh xem em cũng
cao hơn rồi, bộ này có hơi chật.”

Quý Thừa trực tiếp đem tay cô vòng qau khuỷu tay anh: “Đi nào, đi mua bộ mới.”

“Không cần không cần, Quý Thừa, em không phải có ý đó…”

“Bác Trần, chuẩn bị xe.”

Trên đường đi, cô liều mạng giải thích: “Em thật sựu không phải có ý
đòi anh mua đồ mới mà, anh xem bình thường em cũng không mặc…”

Quý Thừa không thèm ngẩng đầu: “Sau này sẽ mặc.”

“Thật sự bộ đồ kia không chật, vừa rồi em nói lung tung thôi.”

“Em muốn mặc đồ đó ra ngoài, để anh bị người người chê cười à?”

“Không phải! Em chính là cảm thấy nhận thứ gì của anh thì không nên…
Không không, em không phải nói anh thiếu tiền! Anh nhất định đường hiểu
lầm…” Càng nói càng lung tung.


“Diệp Nghi.” Quý Thừa đột nhiên ngẩng đầu, im lặng nhìn cô, “Em không muốn nhận đồ của anh?”

“Ừ.” Cô gật đầu, “Em đã nhận nhiều quá rồi, nhận nữa sẽ làm anh mệt mỏi.”

Tròng mắt sâu và đen của Quý Thừa lạnh đi vài độ: “Về sau không được
nói như vậy nữa.” Nói xong, liền quay đầu nhìn ra ngoài xe, không để ý
đến cô nữa.

Giận rồi? Diệp Nghi lui về một góc, lặng lẽ tự hỏi: Rốt cuộc câu nào nói nhầm chứ?

Quý Thừa giống như đang giận dỗi cô. Hành vi ngây thơ như vậy, thật
sự không giống phong cách của anh. Chỉ là, anh lại ngồi như phỗng ở
trước phòng thử đồ, mặt tỉnh bơ không nói một lời, còn có thể vì sao
chứ?

Diệp Nghi im như thóc, chỉ có nhần viên bán hàng cười đến run rẩy cả
người: “Dáng cô đẹp lắm, khí chất là khỏi bàn, hiệu quả mặc vào phải nói ngay cả người mẫu của chúng tôi cũng không bằng.”

Một bộ trang phục, cũng đủ tiền thuốc nửa tháng cho mẹ cô, còn không bằng lấy mạng. Diệp Nghi trong lòng yên lặng bổ sung thêm.

Vừa định thay ra, Quý Thừa lại đứng lên đi tới: “Cảm thấy thế nào?”

“Rất đẹp, chỉ là có hơi…’ nhìn sắc mặt chuyển biến tốt hơn của anh, Diệp Nghi nuốt chữ ‘đắt’ xuống, đổi thành, “Bó.”

“Cô à, bộ này dùng cách cắt lập thể thịnh hành nhất, cũng không phải
bó sát, chỉ là vô cùng vừa người, có hiệu quả thu hút, dáng người cô
thoạt nhìn rất đẹp, vừa dịu dàng vừa có khí chất, rất hợp với cô.”

Quả thật, rào trước đón sau, Quý Thừa lại nhìn chằm chằm cô. Giờ phút này, màu mắt tối đen của anh càng sáng quắc, dưới ánh đèn, càng như đá
quý, ấm nóng.

Diệp Nghi bất giác đổ mồ hôi lạnh. Sau một hồi, kiên trì hỏi: “Ờ, anh cảm thấy…”

Quý Thừa đỡ vai cô, để cô nhìn vào gương, đem cô áp sát vào người
anh. Nhân viên bán hàng biết điều lui xuống. Ánh mắt giao nhau trong
gương, đáy mắt thâm trầm của Quý Thừa lóe lên ánh sáng rạng rỡ: “Anh cảm thấy đẹp lắm.”

Anh cúi đầu, nghiêm túc kề sát tai cô: “Vô cùng xinh đẹp, làm cho người ta muốn cởi ra.”

Diệp Nghi ngây người hai giây, rồi nhảy phốc sang một bên, nhìn xung quanh: “Anh… em, em đi thay đồ!”

Cô mở cửa phòng thay đồ, nhảy vào như chú thỏ. Cô và Quý Thừa tuy đã
kết hôn hai nắm, nhưng sống chung vẫn vô cùng trong sáng. Anh anh anh…
Anh bị sao vậy?!

Rầm.

Vừa định thần một chút, cửa phòng thay đồ lại bị người nào đó mử ra,
Quý Thừa lách mình chui vào, trở tay khoá trái cửa. Diệp Nghi lui mạnh
về sau, lưng va vào tường.

“Chị Quý?” Cô nhân viên ở bên ngoài gọi, “Chị thay xong chưa? Có cần hỗ trợ không?”

Diệp Nghi thật muốn kêu cứu mạng, nhưng Quý Thừa nhàn nhã đứng ở cửa, cái gì cũng không liên quan, đôi mắt đen láy như cười như không nhìn

cô. Cô ngược lại thấy gượng, đành nói: “Không… có chuyện gì, chị đừng,
đừng vào đây.”

Cô nhân viên dường như hơi ngẩn ra: “Được, vậy tôi lui ra trước, chị có cần gì thì gọi tôi nhé.”

Quý Thừa thoạt nhìn vô cùng hồ hởi: “Đuổi mọi người đi hết, em muốn để anh làm gì?”

“Em muốn để anh lặng lẽ ra ngoài!” Cô thấp giọng, “Đây là phòng thay đồ nữ đó, anh định nghênh ngang đi ra ngoài ư?”

Anh ra vẻ tất nhiên: “Vợ anh trong này thay quần áo mà, thì có sao?”

“Anh…” Diệp Nghi đỏ mặt không nói nên lời, “Hôm nay anh sao lại thế này!”

“Không sao hết, chỉ là phát hiện em đã trưởng thành rồi.” Anh nhỏ
giọng cười cười, tiến lên từng bước, “Lúc biết em, em vẫn là một thiếu
nữ, hiện giờ đã biến thành phụ nữ rồi. Một phụ nữ rất quyến rũ.”

Diệp Nghi trợn mắt há hốc, như thế nào cũng không tin được những lời
này xuất phát từ miệng của Quý Thừa. Anh rất tự nhiên chạm vào mặt cô,
hơi cúi người, cách cô ngày càng gần, ngày càng gần: “Rất nhiều chuyện
không thể làm, hiện giờ cuối cùng cũng có thể làm rồi.”

Môi Quý Thừa thật ấm áp, thoạt nhìn không giống với vẻ ngoài lạnh
băng của anh. Nụ hôn của anh cũng rất nhẹ, nhẹ tựa lông vũ, từng chút
phất qua nơi mềm mại nhất ở đầu quả tim, có hơi mềm, cũng có chút ngứa.

Anh còn cười cười với cô: “Diệp Nghi, nhắm mắt lại.”

Diệp Nghi như bị trúng bùa ngải, ngoan ngoãn nhắm mắt, đắm chìm trong thứ ánh sáng bảy màu lung linh quyến luyến dịu dàng này. Cô không biết
nụ hôn này lúc nào mới chấm dứt, trong lúc ngẩn ngơ, chỉ cảm nhận Quý
Thừa ôm chặt lấy cô: “Diệp Nghi, anh nghe A Phỉ nói, em muôn xuất
ngoại?”

“Ừm.” Trái tim đập mạnh như vọt ra cổ họng, cô khó khăn bật ra một
câu: “Ở đây người biết em nhiều lắm, không có cách nào tìm được việc
làm. Em nghĩ, xuất ngoại có thể sẽ khác.”

“Em muốn có công việc?”

“Em dù gì cũng phải đi làm mà, không thì sau này phải làm sao?”

Cái ôm của Quý Thừa đột nhiên cương cứng, Diệp Nghi chợt ý thức được, mình đang nói đến tương lại sau khi ly hôn. Kết hợp cùng bầu không khí
lúc này, nói chuyện đó vô cùng kỳ lạ.

Cô vội sửa miệng: “Tốt xấu gì em cũng học bốn năm quản trị kinh
doanh, muốn áp dụng kiến thức vào công việc thôi, không thì quá đáng
tiếc.”

“Cho anh chút thời gian, để anh sắp xếp cho, được không?” Quý Thừa để cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ nói. “Nhưng mà, đừng xuất ngoại.”

“Vì sao?”

“Anh sợ em đi rồi sẽ không quay trở lại.” Anh cười nhạt, giọng nói có chút chua xót, “Anh đã không còn thói quen một mình nữa. Em đừng bỏ anh lại một mình.”

Ánh trong trong phòng thử đồ sáng dễ chịu, cộng thêm tiếng nhạc nhẹ
nhàng du dương, tựa như có người ở bên tai thầm thì. Diệp Nghi được Quý
Thừa ôm vào lòng, giương mắt là có thể nhìn thấy cổ anh. Dưới ánh sáng
vàng nhạt, làn da trắng lại càng sáng bóng.

Có lẽ bị cảnh tượng bây giờ thu hút, ma xui quỷ khiến thế nào mà vô lại đáp: “Dạ.”

Chiếc ôm của Quý Thừa đột nhiên siết chặt, giống như muốn khảm cô vào cơ thể mình: “Em muốn đi làm thì đến công ty, muốn làm gì thì làm đó.
Nhưng, cho anh chút thời gian. Diệp Nghi, đợi anh điều chỉnh toàn bộ
xong xuôi, thứ em muốn, anh sẽ cho em.”

Bộ đồ công ở đó, sau khi cô bảo về xong luận án thì cất vào tủ, không mặc qua lần nào nữa. Mà hiện tại, cô lại phải mặc nó, đi giành lại tất
cả mọi thứ vốn thuộc về Quý Thừa.


***

Trong nhiều năm như vậy, số lần Diệp Nghi đến Quý thị có thể đếm trên đầu ngón tay. Trước kia, mỗi lần cô đến, cô biết Quý Thừa luôn ở bên
trong. Bất luận nơi này có bao nhiêu sự thù địch, là hoan nghênh hay
không chào đón mình, chỉ cần anh ở đây, cô sẽ không còn sợ hãi. Nhưng mà lúc này, chỉ còn lại mình cô.

Cộp cộp cộp, tiếng giày cao gót gõ lên mặt sàn đá cẩm thạch lạnh
băng, phát ra tiếng giòn tan, mỗi một tiếng đều mênh mông vô ngần.

“Cô, cô có khí thế lắm.” Lúc chờ thang máy, Lý Hằng nói thầm với cô.

Khoảnh khắc từ cửa bước vào, vô số người xếp hàng hai bên, cô số ánh
mắt dán chặt lên người cô, mà điều cô có thể làm, chỉ có bốn chữ lúc
trước Quý Thừa dạy cô: Nhìn không chớp mắt.

Lúc đó, là lần đầu tiên anh đưa cô đi dự tiệc, thiếu chút nữa bị từng ánh mắt soi mói nóng rực nướng chín: “Rất nhiều người đang nhìn em. À
không, mấy cố gái đẹp hình như đang nhìn anh. Anh không khó chịu hả?”

Anh mặt không biến sắc: “Nhìn không chớp mắt, ai thích nhìn cứ để họ nhìn.”

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Diệp Nghi liếc mắt với Lý Hằng, nhẹ nhàng nói: “Ai muốn nhìn cứ nhìn.”

Lý Hằng thầm rùng mình. Cô chủ tính tình luôn tốt, sao mà khi cậu chủ ngã xuống, cô ấy thoắt cái biến thành phiên bản của cậu chủ?

Phòng họp, người ngồi nghiêm chỉnh đầy phòng. Thấy cô bước vào, bà
Quý trực tiếp nhếch mày: “Đội bảo an làm ăn kiểu gì không biết, Quý thị
là cái chợ à, ai muốn vào là vào?”

Đứng thẳng ở vị trí chính giữa bàn hội nghị, Diệp Nghi chậm rãi nhìn
lướt qua nhóm cổ đông chân mày nhíu chặt, ánh mắt cuối cùng dừng lại
trên người bà Quý.

Cô mỉm cười: “Hoá ra, các cổ đông của Quý thị đều nói chuyện như vậy
với chủ tịch. Không có quan niệm cấp bậc như thế, chả trách hiện giờ
đang trên bờ vực phá sản.”

Mọi người tái mặt. Môi bà Quý run run, sắc mặt từ trắng chậm rãi hoá xanh: “Cô nói cái gì, cái gì?”

“Trước khi Quý Thừa bị thương, đã chuyển tất cả cổ phần ấy đứng tên
sang cho con gái của chúng tôi. Anh ấy ghi rất rõ, trước khi con gái tôi đủ mười tám tuổi, quyền biểu quyết của số cổ phần này đều do người nuôi nấng, cũng chính là tôi đây, được đại diện. Luật sư Cao, phiền ông đưa
ra các giấy tờ liên quan phát luật.”

Lý Hằng cùng luật sư phát văn kiện ra, nhóm cổ đông lập tức nổ tung.

“Đây… Đây là?”

“Muốn cho con gái nhà họ Diệp quản lý Quý thị?”

“Điên rồi, Quý Thừa điên rồi!”

Cộc cộc cộc.

Diệp Nghi cầm một xấp giấy tờ lên, dùng sức gõ mạnh xuống bàn. Xung
quanh nhất thời im lặng, cô bình tĩnh nói: “Mọi người không quen nhìn
tôi, hoặc là có nghi ngại gì với tôi, hay muốn mở cuộc họp cổ đông, thử
xem có thể bãi miễn chức vụ của tôi hay không, tôi lúc nào cũng xin
đợi.”

Ai cũng không nghĩ tới, người phụ nữ này lại có thế trực tiếp đến mức này. Nhóm cổ đông nhất thời im lặng. Diệp Nghi kéo ghế chủ tịch ra,
ngồi xuống: “Nếu nhất thời chưa mở được cuộc họp bãi miễn, chi bằng thảo luận việc chính trước.”

Cô chuyển hướng sang Thượng An Quốc với vẻ mặt cao thâm kia, mỉm cười nói: “Hai mươi triệu đô vay Thượng thị sẽ phải trả lại. Theo tôi được
biết, trong ngân sách chúng ta không còn tiền. Trả không được thì Quý
thị phải phá sản. Nhưng mà, có người chờ ngày này, cũng chờ vô cùng vất
vả rồi. Ông nói có phải không, ông Thượng?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui