Cửa thư phòng bật mở.
Diệp Nghi bị thả cắm đầu vào sô pha.
Ngay sau đó, một chiếc khăn khô ráo ụp ngay vào mặt, đồng thời tiếng nói lạnh lùng của Diệp Tông vang lên: “Ngồi thẳng lên!”
Cô cẩn thận hí mắt qua khe hở khăn lông, thấy Diệp Tông sắc mặt tối đen ngồi đối diện cô, đang day mạnh giữa hai đầu mày: “Diệp Nghi, em khá lắm.”
Trừ phi tức giận cực độ, nếu không Diệp Tông sẽ không đem cả họ lẫn tên ra gọi cô. Bình thường anh hiếm khi nổi giận, nhưng càng là như vậy, khi giận lên sẽ hết sức khủng bố. Diệp Nghi không khỏi đổ mồ hôi lạnh: “Vừa rồi em chỉ cãi nhau mấy câu với Quý Thừa, sau đó không cẩn thận trượt ngã, thực sự không phải như anh nghĩ vậy đâu…”
“Người đêm hôm lén cạy khóa chạy tới phòng hắn chẳng phải em à? Em cảm thấy anh nên nghĩ như thế nào mới phải?”
“…” Diệp Nghi nghẹn lời, bí bách hồi lâu mới lí nhí nói, “Anh hai, hai ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện… Quý Thừa nói, anh ấy có tình cảm với em… Em thấy anh ấy bị thương, nhất thời lo lắng muốn đến xem sao, kết quả là…”
Nói xong, cô cúi gầm mặt xuống, còn Diệp Tông lạnh nhạt hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Kết quả, kết quả…” Ngập ngừng hồi lâu, cô nhìn trộm Diệp Tông bằng viền mắt đỏ au: “Kết quả phát hiện ra, anh ấy biết hung thủ đâm Nghiêm Hàn là ai. Người nọ cũng từng tập kích anh ấy, còn để lại một vết sẹo gần như trí mạng. Chính là, anh ấy từ chối không nói với em người đó là ai. Em chỉ biết, người đó là kẻ thù của anh ấy, vốn muốn giết em, lại giết nhầm Nghiêm Hàn vô tội. Quý Thừa sợ anh biết thân phận của đối phương sẽ bắt tay với họ, cho nên vẫn giấu giếm chúng ta.”
Ngón tay Diệp Tông đột nhiên cứng đờ, nhưng trên mặt lại không mảy may biểu lộ gì: “Còn nữa không?”
“Còn có…” Diệp Nghi nhắm mắt, siết chặt nắm tay.
Cô biết, nếu tiếp tục nói ra câu này, họ Diệp và họ Quý sẽ chẳng có ngày được yên. Còn cô và Quý Thừa… dù yêu nhau hay ghét nhau cũng sẽ đứng cách xa nhau ở hai đầu chiến tuyến, không còn bất cứ lý do nào đến gần nhau nữa.
“Anh ấy muốn lợi dụng họ Diệp để báo thù. Em không biết kế hoạch cụ thể của anh ấy, nhưng mấy năm nay anh ấy nhắm vào họ Diệp, đều có liên quan đến việc báo thù.”
Kẻ thù? Diệp Tông ngồi yên bất động, nhưng đầu óc lại nhanh chóng xoay chuyển. Anh vẫn luôn nghĩ, Quý Thừa nhắm vào họ Diệp chỉ vì dã tâm của hắn. Nhưng sự thật lại không phải dã tâm, mà là lợi dụng? Thú vị rồi đây.
Góp nhặt từng sự việc, đủ loại manh mối dần dần xâu thành chuỗi. Quý Thừa có kẻ thù. Kẻ thù ấy từng tập kích hắn. Người đó còn muốn giết chết Diệp Nghi. Quý Thừa vẫn luôn không tận lực tiếp tận Thượng Vi…
Phóng tầm mắt nhìn toàn Macao này, kẻ có thể uy hiếp họ Quý chỉ có họ Diệp và họ Thượng, nhiều lắm thì thêm một họ Hàn. Quý Thừa đã muốn lợi dụng họ Diệp, như vậy họ Diệp không phải mục tiêu cuối cùng của hắn. Còn kế hoạch hắn nhắm vào họ Diệp vào tám năm trước, thời điểm kết hôn với Diệp Nghi, khi đó nhà họ Hàn vẫn còn lưu lạc ở nước ngoài. Vậy chính là họ Thượng? Không đúng lắm. Đã tới mức độ mưu sát rồi, chứng tỏ đã gỡ bỏ mặt nạ. Nếu là họ Thượng, cần gì phải mượn sức của Thượng Vi?
Không phải họ Diệp, không phải họ Hàn, cũng không phải họ Thượng, như vậy còn lại cũng chỉ có… họ Quý! Từ khi Quý Thừa tách khỏi việc kinh doanh sòng bạc của Quý thị, bà Quý vẫn luôn không ngừng kết tội hắn. Huống hồ, khi Nghiêm Hàn bị tập kích, Diệp Nghi vẫn chưa khôi phục lại thân phận, ngoại trừ những người có liên quan, người biết cô còn sống chỉ có một mình bà Quý!
Nếu thật sự là bà Quý, rất nhiều chuyện liền sáng tỏ. Mấy năm nay, tin đồn Quý Thừa bất hòa với mẹ hắn khá xôn xao. Thượng An Quốc là cổ đông trọng yếu của Quý thị, nhưng vẫn luôn duy trì trung lập, cho nên Quý Thừa cần lôi kéo Thượng Vi. Nhưng mà… tại sao? Quý Thừa và bà Quý là mẹ con, lúc trước chính bà Quý kiên quyết lôi kéo Quý Thừa từ Mỹ trở về để tiếp quản Quý thị. Chẳng lẽ…
“Anh hai?” Thấy vẻ mặt của Diệp Tông ngày càng sâu xa. Diệp Nghi không hỏi tò mò, “Anh lại đang nghĩ gì vậy?”
“Không có.” Diệp Tông thay đổi tư thế, thản nhiên nói, “Anh không quan tâm Quý Thừa nghĩ gì. Cái anh để tâm chỉ có suy nghĩ của em. Diệp Nghi, lúc trước là em chính miệng nói muốn rời khỏi hắn. Anh tin, cũng luôn theo hướng này mà cố gắng. Chuyện hôm nay như vậy, không phải em nên cho anh một lời giải thích hợp lý sao?”
“Em…” Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cô lại chỉ có thể nói ra một chữ, “Em…”
“Em không bỏ được hắn.” Diệp Tông khẳng định.
Diệp Nghi cúi đầu: “Anh hai, em rất vô dụng, có phải không?”
Diệp Tông thâm trầm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy xót xa. Mình tôn sùng đối phương như báu vật, đối phương lại nhét mình vào một góc. Chẳng lẽ đây là số mệnh của hai anh em họ? Diệp Nghi và Quý Thừa ít ra vẫn là vợ chồng, nhưng còn anh và Lê Ly? Hai người từng thân cận da thịt, nhưng đến hiện giờ, lại chẳng tìm ra được nửa lý do ở bên nhau. Anh có tư cách gì nói cô vô dụng?
Sau khi im lặng hồi lâu, Diệp Tông bình tĩnh nói: “Hữu dụng vô dụng gì cũng không quan trọng, mấu chốt là em muốn làm thế nào. Mục đích của hắn đã vô cùng rõ ràng, vậy sự lựa chọn của em là gì? Em có muốn để hắn toại nguyện không?”
“Anh ấy luôn muốn thâu tóm họ Diệp, em vốn chẳng sao cả.” Diệp Nghi thật thà nói: “Nhưng hiện giờ không giống. Anh hai, anh trở về nhà họ Diệp, hơn nữa anh là bị Quý Thừa ép phải trở về. Chuyện đến nước này, anh không thể quay đầu lại, Diệp Sóc cũng sẽ không buông tha anh.”
Diệp Nghi nửa quỳ xuống trước mặt Diệp Tông, tựa vào đầu gối anh, ngước lên nói: “Bất luận là ai, người đó có bất cứ lý do gì, em tuyệt đối sẽ không để anh bị tổn thương nữa đâu, anh hai.”
Diệp Tông cúi xuống nhìn cô chăm chú: “Em gái à, nếu hắn thực sự xứng đáng, aanh tặng không Diệp thị cho hắn cũng được. Nhưng anh lại lo hắn không đáng. Luận tình cảm, anh cũng bị thất bại, nên ít nhiều gì cũng không có quyền lên tiếng. Nhưng có một chuyện anh rất khẳng định: môn đăng hộ đối. Nếu trong lòng em, hắn đứng hàng đầu tiên, thì trong lòng hắn em cũng phải là số một. Nếu hắn không làm được, tốt nhất em nên buông bỏ. Nếu không, em sẽ vô cùng đau khổ. Bởi vì em tình nguyện vì hắn mà buông bỏ mọi thứ, nhưng hắn lại chỉ vì một vật nào đó mà bỏ rơi em.”
Diệp Nghi kinh ngạc: “Anh hai…”
“Lúc mặn nồng, có lẽ mọi thứ đều có thể chịu đựng, nhưng con người chứ nào phải thánh nhân, về lâu về dài, số lần bị bỏ rơi càng nhiều, sớm hay muộn cũng thấy đau khổ. Yêu có thể không cần hồi đáp, nhưng nhiều lần bị chà đạp, sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén, tình yêu của em có bao nhiêu nặng, nó sẽ tổn thương em bấy nhiêu sâu. Cần gì phải thế.”
Ánh mắt Diệp Tông bỗng nhiên xa diệu vợi, giọng nói cũng trở nên mênh mông hư ảo: “Cho nên nhớ kỹ, môn đăng hộ đối. Nếu ở trong lòng hắn, chuyện báo thù hơn hẳn cả em, vậy thì ở em, hắn cũng đừng mong muốn gì được đó. Em à, anh không quan tâm tồn vong của họ Diệp, nhưng anh phải bảo vệ em. Hắn đã từng tổn thương em một lần, khi đó anh không có mặt, cho nên bất lực. Nhưng hiện tại anh đã về, nếu hắn vẫn bổn cũ soạn lại, anh tuyệt đối không tha cho hắn. Cho nên em à, anh phải giữ lại họ Diệp, không thể cho hắn. Em hiểu chưa?”
Diệp Nghi tựa đầu xuống gối của Diệp Tông, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má: “Anh hai, anh hai…”
Diệp Tông xùy một tiếng, giọng nói ấm áp hẳn: “Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc nhè, xấu hổ chết mất. Mấy giờ rồi, mau ngủ đi, đừng ở đây phiền anh.”
Diệp Nghi lau mắt đứng dậy: “Em về phòng đây, anh cũng ngủ sớm đi.” Nhưng mà vừa đến ngưỡng cửa, cô liền dừng bước, do dự xoay người hỏi: “Anh hai, anh nói môn đăng hộ đối. Vậy anh và Lê Ly… Anh làm được không?”
Diệp Tông lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt nghiêng hoàn mỹ trông như pho tượng đá lạnh lẽo. Diệp Nghi đột nhiên thấy hối hận. Cô đã sớm nhìn ra, chuyện giữa Diệp Tông và Lê Ly e là còn khó quay lại hơn so với cô và Quý Thừa, cho nên không dám chủ động đề cập.
Nhưng vừa rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi ra miệng. Hiện tại thu hồi cũng không kịp, cô áy náy cúi đầu, muốn mau chóng chuồn đi. Nhưng mà, một khắc khi cửa phòng sắp đóng hẳn, cô nghe thấy có người khẽ nói: “Anh còn kém xa. Nếu làm được, cần gì thương tích đầy mình quay về. Nên em tuyệt đối đừng học anh.”
***
Diệp Nghi đã đi được một lúc, Diệp Tông vẫn còn ngồi ở vị trí vừa nãy. Ngoài cửa sổ bóng đêm im ắng, tràn đầy khí lạnh. Đã bao năm rồi nhỉ? Ngay cả bản thân anh cũng không nhớ rõ. Nhưng mà, bất luận đã qua bao lâu, chỉ cần hai chữ ‘Lê Ly’ vô cùng đơn giản này, cảm giác đau tận tâm can lập tức bao trùm lấy anh.
Lần đầu tiên, anh nghe được cái tên này từ một người bạn học: “Lê Ly mà cậu không biết? Trưởng nữ nhà họ Lê đại danh đỉnh đỉnh, viên ngọc quý trên tay ông Lê, hoa khôi của trường, ma đầu oai phong toàn trường… Nhân vật nổi tiếng như vậy mà tên ngốc như cậu lại chưa từng nghe thấy.”
“Lê Lê?” Đây mà là tên cái quái gì? Anh hừ lạnh, “Vậy còn Đào Đào à.”
“Anh kia nói gì đó?” Sau lưng, một giọng nói vô cùng êm tai chợt quát lớn, “Đứng lại đó cho tôi!”
Anh cứ tiếp tục đi, lại bị bạn học kéo lại: “Diệp Tông, không xong rồi! Ma đầu đang gọi cậu! Tiêu rồi, tiêu rồi, cậu đã bị tia trúng rồi.”
Anh nhíu mày, nhìn lại chỉ thấy một cô gái xinh đẹp tay nắm con chó mực gốc Đức hung dữ, trợn mắt trừng trừng: “Bao tử, tên đó nói xấu ta! Mau cắn hắn cho ta!”
Diệp Tông đứng phắt dậy. Hiện tại không phải lúc để nghĩ đến những chuyện này. Tất cả hồi ức chỉ đang cường điệu một vấn đề: Tình yêu hèn mọn tuyệt đối không có kết quả tốt. Cho nên, dù là đánh cược tính mạng, cũng không thể để Diệp Nghi giẫm vào vết xe đổ của anh.
Bước thong thả đến trước bàn, Diệp Tông rút tập văn kiện trợ lý mang tới, cẩn thận lật xem. Sau hồi lâu, anh lấy điện thoại ra, bấm số của Kỳ Yên: “Chưa ngủ à? Vừa rồi mới nói có một nửa, còn chuyện quan trọng chưa kịp xác nhận với anh. Các sòng bạc của Diệp thị đã được thanh tra toàn bộ, những người anh sắp xếp đi điều tra ngầm thì sao? Có kết quả chưa?”
Đầu dây bên kia, Kỳ Yên ngẩng ra: “Có thì có. Phản hồi vừa mới nhận được, không thành vấn đề. Tất cả người của tôi đều cải trang thành khách đánh bạc mà vào, gương mặt tuyệt đối mới toanh, chắc chắn không bại lộ. Trước mắt, chỉ cần là sòng bạc của Diệp thị thuộc về anh đều tuyệt đối sạch sẽ. Nhưng sao anh lại hỏi sốt sắng vậy? Chẳng lẽ muốn ra tay trước?”
“Đúng.” Diệp Tông nói, “Bên phía Quý Thừa có tình huống mới, cho nên tôi chuẩn bị ra tay trước. Ngày mai, sở cảnh sát Macau sẽ nhận được điện báo, phần lớn các sòng bạc ở Macau đều có ma túy, giao dịch rửa tiền trái pháp luật. Nhiều nhất là ngày mốt, sắc trời nhất định có thay đổi lớn.”
Thong thả bước đến bên cửa sổ, Diệp Tông nhìn vào màn đêm âm u hoang vắng, không khỏi nhếch môi cười khẽ, “Không chỉ Diệp Sóc. Lúc bấy giờ, Quý Thừa, mẹ của Quý Thừa, hễ là người gây bất lợi cho em tôi, ai cũng đừng mong thoát khỏi liên quan.”
***
Nơi phồn vinh nhờ đánh bạc không bao giờ có ban đêm. Tiếng xóc nảy đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, tiền mặt và thẻ đánh bạc được ném cao lên không trung, rồi nặng nề di chuyển trước mặt những cô gái diêm dúa với đường cong đầy đặn, vẽ nên một độ cung hoàn mỹ mê hoặc.
Diệp Sóc dựa vào tấm kính thủy tinh ở lầu hai, lạnh lùng nhìn đám đông nhỏ như lũ kiến dưới chân mình. Mỗi người trong ván bài đều mang cảm giác, bản thân chính là người chiến thắng cuối cùng. Ngu xuẩn thật! Kẻ thắng vĩnh viễn không ở trong ván bài, mà là ở ngoài cuộc chơi, đứng cao cao tại thượng thế này đây. Tựa như hắn, Diệp Sóc âm hiểm cười. Những người không đếm xỉa, coi thường, căm thù hắn, sớm muộn gì hắn cũng từng bước từng bước đích thân nghiền chết.
Hắn ngừa đầu uống tiếp cốc rượu, đột nhiên cửa bật mở. Không vui ngẩng đầu, chỉ thấy trợ lý kích động chạy vào: “Anh ơi, không xong rồi! Diệp Tông điều tra toàn bộ sòng bạc dưới tay Diệp thị, chúng ta chưa kịp chuyển những vụ làm ăn này đi, đã bị hắn hủy sạch không sót cái nào!”
“Cái gì?” Cốc thủy tinh bay đi, nện thẳng vào bực tường sau lưng trợ lý.
Loảng xoảng!
Rào!
Một trận ồn ào qua đi, mảnh vụn thủy tinh vung vẩy khắp nơi, âm thầm ánh lên thứ ánh sáng bảy màu quỷ dị: “Đồ ngu! Đã nói bao nhiều lần rồi, phải giấu, giấu cho kỹ! Đó là cuộc sống của tao, cho dù tạm thời kiếm ít hơn một chút, cũng tuyệt không thể để Diệp Tông phát hiện! Là ai nói dùng tính mạng đảm bảo hắn không phát hiện ra?! Hiện giờ tao thật muốn cái mạng chó của kẻ đó!”
“Mấy sòng bạc đó gần đây vốn đều ngừng, là anh nói âm thầm làm thêm vài vụ, nếu không sẽ không tống khứ được tên Hàn Thiệu Thành vô cùng ghê gớm đó!” Trợ lý ấm ức vô cùng, “Hắn kẹp chặt như vậy, nếu không trả lại số tiền hồi đó nợ hắn, chúng ta sẽ sống không được yên!”
“Cút! Cút đi!”
“Cút, em cút.” Trợ lý liên tục lui về sau, “Anh cho em nói câu cuối cùng. Diệp Tông mới vừa quay về nhà họ Diệp, gần đây cũng không đụng vào vào việc kinh doanh của Diệp thị, lần này thanh tẩy Diệp thị, làm sao thanh tẩy đến sạch sẽ như vậy? Sau lưng hắn nhất định có cao nhân. Em đã dò la, hình như kẻ đó tên Kỳ Yên, nhưng không điều tra được thân phận. Anh, phải chăng nên tra rõ thêm!”
“Nói thừa! Điều tra cho tao!” Diệp Sóc hét, “Hễ là kẻ đối địch với tao, đều phải chết hết!”
“Dạ!”
Căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hổn hển của Diệp Sóc. Đê tiện, tất cả đều là lũ đê tiện hèn mọn! Cướp đồ của tao, còn diễu võ dương oai với tao?
“Diệp Nghi, Diệp Tông…” Hắn rít từng chữ qua kẽ răng, “Chờ đó, tụi bây chờ đó cho tao!”
Móc di động ra, hắn ấn mạnh dãy số: “Rốt cuộc khi nào cô mới ra tay?”
Đầy dây bên kia vang lên một giọng nữ trầm trầm: “Diệp đại thiếu đêm khuya gọi đến, là nhớ tôi à?”
“Bớt nói nhảm đi!” Diệp Sóc gắt gỏng nói, “Tôi không đợi được nữa, rốt cuộc cô có ra tay hay không?”
“Ra, ra chứ.” Cô gái õng ẹo nói, “Cam đoan vừa nhanh vừa gọn, bảo đảm anh sẽ hài lòng.”
“Đừng quên lời tôi nói.” Diệp Sóc cảnh cáo, “Cái khác tôi mặc kệ, nhưng cái mạng phải giữ lại!”
“Biết rồi, biết rồi, lời anh nói tôi nào dám quên?” Cô gái cười nhẹ, “Diệp thiếu, chờ tin tốt của tôi nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...