Mấy phút sau, người phục vụ bưng ra 2 tô mì Quảng nghi nghút khỏi đặt trước mặt nó và hắn. Nó tấm tắc khen rồi không đợi ai mời gọi tự động cầm đũa lên vừa gắp vừa thổi phì phò. Thấy người đối diện vẫn ngồi im re, nó giục.- Ăn đi, ngon lắm!
Hắn vẫn không nhúc nhích, ngồi nhìn nó.
- Ăn mau đi, đến đây mà không ăn mì Quảng là uổng đó nha!
Thấy hắn vẫn cứ vậy, nó bỏ đũa xuống cầm chiếc đũa khác dúi vào tay hắn, lấy muỗng gõ xuống tô miệng cười toe toét. Trước sự mời mọc nhiệt tình của nó, hắn cũng bắt đầu gắp, nhưng bất ngờ bị nó chặn đũa lại. Nó lấy muỗng hất hết ớt nằm phía dưới đậu phộng ra khỏi chén.
- Anh không ăn được ớt.
Hắn tự dưng thấy vui vui vì nó vẫn nhớ, mà cũng phải ở nhà nó là người nấu ăn mà. Ăn xong nó lại kéo hắn đi vòng vòng khắp nơi hết ăn kem lại ăn kẹo bông gòn, nhìn nó ăn miệng vẫn cười không ngớt làm hắn thấy yên lòng, nó là một đứa dễ an phận chỉ cần có đồ ăn là không còn cự cãi gì hết mà làm hòa ngay. Hắn có hơi chút lo lắng có khi nào có ai đó muốn bắt cóc nó, dụ nó ra rồi đưa cho 1 que kem ốc quế liệu nó có răm rắp nghe lời mà đi theo không? Ôi không dám nghĩ nữa....
- Hơi.... hơ.... mệt quá!! Không đi nổi nữa.... hơ... ngồi nghĩ 1 lúc đi.....
Nó ngồi xuống bên bậc thềm miệng than vãn, là ai chạy vòng vòng nảy giờ mà bây giờ lại than mệt.
- Tôi tưởng cô không biết mệt chứ..
- Tôi là người.... có phải yêu tinh đâu mà không biết mệt.... - Nó bĩu môi.
- Cô là tắc kè tinh mà. - Hắn chợt cười.
Nó trợn tròn mắt.
- Gì chứ.... tào lao.... đi thôi tôi muốn ăn cá viên chiên.
Ngồi nghĩ chưa được 5 phút nó đã bật dậy, chạy biến đi.
- Nè..... cô là tắc kè chứ có phải heo đâu sao ăn lắm thế?
- Kệ tôi.... - tiếng nó vọng lại
Hắn lắc đầu rồi cũng đuổi theo, gần tới đã thấy ai đó ngồi ôm chân mặt nhăn nhó.
- Sao vậy?
Nó ngước lên, mắt ngấn nước mếu máo nói.
- Vừa nãy có con nhỏ kia xô ngã, giờ trật chân rồi không đi được... huhu....
nói rồi òa khóc ngon lành, mọi người xung quanh dừng lại hết nhìn nó rồi lại nhìn hắn, này đừng đổ lỗi cho hắn nhé là nó tự ngã thôi sao cứ chỉ trỏ vào hắn mãi thế đáng chết..
- Nín ngay, người ta nhìn kìa.. - Hắn đi tới hằn giọng
- Không, tôi như vậy làm sao đi tiếp, tôi muốn ăn cá viên chiên huhu.... - Nó được nước khóc lớn hơn.
- Tôi nói nín mà, trời ơi.... - nghe tiếng khóc làm hắn bối rối.
- Không....
- Vậy cô muốn sao đây?
Nó cuối xuống nở một nụ cười chiến thắng, đã không đi được vậy phải tìm viện binh chứ, mà viện binh đó là ai tất nhiên... là hắn rồi.
- Anh cõng tôi đi.
- Gì? - Hắn hỏi lại như không tin vào tai mình.
- Tôi nói anh cõng tôi đi. Nếu không tôi ngồi đây khóc lớn cho anh xem huhu....
Hắn nghiêm mặt nhìn chằm chằm nó, giờ thì rõ rồi nó đang ép buộc đây mà.
- Phiền thật! Lên - Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nó.
Hí hửng trèo lên, một cái nhấc người nhẹ bẫng nó đã ở trên lưng hắn. Mùi hương quen thuộc trên người hắn làm nó thấy an yên đến lạ.
- Đằng kia, cá viên chiên đằng kia kìa...
Nó chỉ nhiệt tình, hắn chau mày.
- Cô nhỏ tiếng 1 chút được không?
Ở bên tai hắn lại hét lên sao chịu nổi, nó lại là loa phát thanh di động nữa.
Đứng chờ gần mười phút cuối cùng cũng thoát được cái đám lu bu phía trước, người xếp hàng nhiều thế kia làm hắn đổ mồ hôi đầm đìa. Lại còn cõng thêm nó nặng gần chết.
- Măm... măm ngon ghê!!! - Nó nhai nhồm nhoàm trên lưng hắn.
- Ăn thôi mà cũng ồn ào.
- Xí... lắm lời.. ăn không?
- Không.
- Ăn đi mà anh cõng tôi chắc cũng mệt nhỉ? Vậy để tôi đút anh... A.....
Nó xiên một viên cá viên chiên đưa lên miệng hắn.
- Tôi không ăn.
- Ăn đi mà... ăn đi... - nó năn nỉ
Nghe nó lãi nhãi nhức đầu hắn đành mở miệng, vừa định cắn thì nó đã giật lại.
- haha..... bị dụ rồi...
- Cô..... - Hắn tức xì khói, ngẩng đầu ra sau liếc nó.
- Hì hì.... - nó cười giã lã đưa miếng khác ra cho hắn.
- Ăn đi lần này tôi nói thật.
- Không, mơ đi. - Hắn từ chối thẳng thừng.
- lần này là thật, tôi đảm bảo ăn đi....
- Ăn đi.... ăn đi mà.
Hắn nhìn nó chằm chằm thấy chẳng có gì khả nghi mới dám mở miệng ăn.
Dọc đường toàn là nó nói, hắn đôi lúc chỉ trả lời một vài câu, đôi lúc chỉ ừ nhưng vẫn lắng nghe từ đầu đến cuối. Tự dưng trong 1 giây phút nào đó trái tim hai người chợt thấy ấm áp đến lạ.
Lãi nhãi suốt buổi nó ngủ gật trên lưng của hắn lúc nào không hay, hắn cũng để yên như vậy chân vẫn rảo bước về phía trước..........
- Ôi no ghê luôn đó... - Quỳnh Anh vuốt cái bụng no căng vì ăn quá nhiều.
- Em ăn nhiều vậy không sợ mập sao? - Hoàng cười hỏi.
Quỳnh Anh lắc đầu xua tay.
- Em như con khô vậy không mập nổi đâu hì hì.....
- Thật là.... đi thôi, ngồi đây lát bị đuổi bây giờ. - Hoàng suỵt khẽ rồi kéo tay nhỏ chạy đi...
Một nụ cười thật tươi hiện trên môi, cái nắm tay này thật ấm áp biết bao nhiêu, giá mà Hoàng có thể nắm lấy tay nhỏ đi đến suốt chặng đường dài thì hay biết mấy. Linh nói đúng, chỉ cần không phá hoại hạnh phúc của ai nhỏ sẽ theo đuổi tình yêu của mình đến cùng, sẽ không để bản thân mình phải hối hận về sau.
Hôm nay, bầu trời về đêm thật đẹp, không khí trong lành, mát rượi, từng cặp từng cặp tay trong tay đi cạnh nhau. Xa xa có 1 chàng trai cõng 1 cô gái bước đi trong ánh đèn rực rỡ, miệng cậu cười che giấu nỗi niềm riêng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...