Hãy ở lại bên anh

CHƯƠNG 62: TIỂU HỒ LY NGHÊNH THẦN
Edit: BRANDY
Nghênh Thần bị Lê Khôn quẳng xuống băng ghế phía sau xe, lực không nhẹ, đầu đập vào cửa xe.
 
“__ Á.”

 
“Dựa vào đâu?” Lệ Khôn bạo phát, hận không thể bóp chết cô gái không biết trời cao đất dày này, “Dựa vào cái “muốn thử một lần” của em?”
 
Nghênh Thần đau đến chảy nước mắt, lắc đầu: “Không...không.”
 
Lệ Khôn đóng chặt cửa, không gian lúc này mới yên tĩnh trở lại. 
 
Nghênh Thần xoa xoa trán, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
 
“Đi chết.”
 
Lệ Không bực mình, lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu, mân mê một lát cuối cùng lại nhịn xuống, nhét trở về bao. 
 
Nghênh Thần vươn người, vẻ mặt tội nghiệp, chủ động khoác bả vai anh: “Lệ Khôn.”
 

“Đừng đụng vào anh.” 
 
“Em xin lỗi, em sai rồi, tha thứ cho em được không?” Nghênh Thần mạnh dạn dán sát mặt vào má anh, hai mắt rơm rớm: “Anh nhìn đi, đầu đập vào thành xe, đau quá. Sắp sưng thành một cục u to rồi.”
 
“Đáng đời. Đau một lần cho chừa.” Lệ Khôn vẫn tỏ vẻ hùng hổ nhưng giọng nói dường như đã nguôi giận. “Lúc nãy còn chạy hăng hái thế cơ mà. Em thích chạy thế, cho em chạy chết đi.”
 
“Em làm sao mà chết được.” Nghênh Thần nhịn đau, nhếch miệng cười. “Nếu không thì anh đánh em đi, cho anh đánh một cái cho hết giận, được không?”
 
Cô nói rất nhẹ nhàng, hệt như mây trôi nước chảy, không có tâm cơ gì, nhưng đôi mắt giảo hoạt như tiểu hồ ly rõ ràng tố cáo ai đó đang giở chiêu trò khổ nhục kế. 
 
Lệ Khôn nhịn xuống cảm giác muốn nổi giận, sau khi bình tĩnh lại, anh hỏi: “Nghênh Thần, có phải hiện tại chúng ta vẫn mạnh khỏe, hạnh phúc bên nhau nên em coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?”
 
Nghênh Thần ngơ ngác, vẫn chưa hiểu anh định nói gì.
 
“Khi đó, em không muốn ảnh hưởng đến sự thăng tiến của anh, sợ anh xúc động, sợ anh làm điều sai lầm, cho nên em nhẫn tâm thà một mình chịu khổ cũng không chịu nói với anh. Em cho rằng đó là bảo vệ anh, nhưng những lời nói khi đó, câu nào không phải là dao sắc, đâm chết người không cần hung khí! Khốn khiếp” 
 
Lệ Khôn bình thản nói tiếp: “Nghênh Thần, năm đó sau khi hai ta chia tay, nói thật đến ý nghĩ muốn giết người anh cũng có, thậm chí anh đã đi khám bác sĩ tâm lý. Anh muốn biết tại sao anh hận em đến thế, hận đến không thể buông xuống được, nhưng vẫn không thể ngừng thích em, không thể ngừng vì em dù có tổn thương chính mình, cũng không nỡ làm em đau lòng.”
 
“Tiểu Thần, em có biết không, đã bao lần anh cố gắng tự thuyết phục mình, cứ đi về phía trước đi, không cần quay đầu lại, bởi vì anh không muốn em chịu khổ, anh yêu em, yêu nhiều hơn là hận. Anh không muốn trở thành một thằng đàn ông không đáng tin, không quyết đoán. Khi anh đã chọn em, tức là anh chấp nhận buông bỏ tất cả, từ nay về sau, cuộc sống của anh chỉ xoay quanh mình em, mọi việc đều lấy em làm trọng.”
 
Lệ Khôn cố nén nước mắt, khắc chế giọng nói đang run rẩy của mình: “Nhưng em thì sao? Cứ luôn nhân danh tình yêu để làm tổn thương anh. Em cho rằng, anh quan tâm đến chức vị sao? Kỳ thật chỉ là trong lòng em chưa từng thật lòng tin tưởng anh, không tin anh đủ sức che mưa chắn gió cho em, không tin anh tình nguyện nắm tay em đi đến đầu bạc răng long.”
 
“Đúng, khi mới bắt đầu, là em chủ động theo đuổi anh, theo đuổi những hai lần, nhưng mẹ nó, hai lần đều dễ dàng buông tay, người nhẫn tâm nói chia tay bao giờ cũng là em!” Mỗi chữ nói ra đều như cố kìm nén cảm xúc: “Nếu như đây chính là cách em yêu một người, vậy thì, Nghênh Thần, anh không chịu nổi.”
 
“Anh van em, đừng vì mong muốn đơn phương của mình mà đẩy anh ra xa thêm một lần nào nữa.”
 
Nghênh Thần ngẩn người: “Lệ Khôn.”
 
Anh không phản ứng. Cho đến tận khi, bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt anh. Nghênh Thần nghẹn ngào nói: “Anh đừng khóc.”
 
Lệ Khôn gắt gao nắm lấy bàn tay cô, một lát sau khi cảm xúc ổn định hơn, anh mới khởi động xe, đánh tay lái đi về phía đường lớn.
 
Nghênh Thần nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
 
Lệ Khôn không để ý đến câu hỏi của cô. 
 
Đến Đông Các, Mạnh Trạch đã đợi sẵn ngoài cửa. Thấy người đến, lập tức tiến lên khoát tay chào hỏi: “Bên này.”
 
Lệ Khôn xuống xe, trực tiếp đi về phía anh ta: “Đều đã đến đủ?” 

 
“Đủ.” Mạch Trạch liếc về phía sau anh, nhìn thấy Nghênh Thần đang trơ trọi đứng một mình, trán có một cục u lớn. 
 
“Không phải chứ? Mới gặp lại mà cậu đã gấp gáp thế rồi?” Mạnh Trạch chủ động xoa dịu bầu không khí, trêu ghẹo hai người. 
 
Kết quả mặt nóng áp mông lạnh, gặp đúng tên người gỗ mặt liệt Lệ Khôn. Kẻ nào đó đen mặt, vượt qua anh ta, đi thẳng vào trong. Nghênh Thần tội nghiệp lẽo đẽo chạy theo sau, không dám đi quá xa, mà cũng chẳng dám lại gần quá.
 
“Ồ?” Mạnh Trạch cao giọng, “Thật sự là cao thủ.”
 
Chủ tiệm và Mạnh Trạch là chỗ quen biết vì vậy ưu ái sắp xếp cho hai người căn phòng lớn nhất. Vừa đẩy cửa đi vào, là  cảnh tượng náo nhiệt, vui vẻ. Đường Kỳ Sâm và Nghênh Cảnh đang ngồi chơi bài, trên bàn cược không có tình anh em, cả đám lấy tiền tươi cá cược, mỗi ván xong, tình anh em lại vơi đi một chút.
 
Mạch Trạch đi qua, cười nói: “Cậu dám cá với bọn họ à. Tôi phục.”
 
Khúc Dĩ Minh ngoan ngoãn móc túi tiền: “Bao nhiêu nào?”
 
“Em trai nhỏ Cảnh Cảnh của chúng ta, thi được hạng nhất đại học khoa học tự nhiên của Hạnh Thành.” 
 
“Đúng thế, đúng thế, bại bởi Trạng nguyên, không hề mất mặt.”
 
Một người quân nhân trẻ tuổi đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại, có thể tiếp xúc với người nhà Trương Hữu Đức, ép ông ta đổi lời khai, chàng trai này có không ít công lao. Nghênh Thần vừa nhìn qua, liền hiểu, đây là một buổi tiệc cảm ơn.
 
Nhân vật chính vừa đến, mọi người liền hướng mắt về phía cô. Đường Kỳ Sâm cười với Nghênh Thần: “Lại đây.”
 
Nghênh Thần cúi đầu, ngoan ngoãn đi đến. 
 
Dù Đường Kỳ Sâm đang ngồi, nhưng khí thế và khí chất không hề giảm, anh nhàn nhạt nói: “Ngồi xổm xuống.”
 
Nghênh Thần không lên tiếng, làm theo. Đường Kỳ Sâm giơ tay lên, búng mạnh vào cái trán đang sưng đỏ của cô. 
 
“Á ___!” Nghênh Thần đau đến mức chảy nước mắt. 
 
“Còn biết đau?” Đường Kỳ Sâm nghiêm túc nói: “Đau mới tốt, mới nhớ lâu được. Lần sau còn xảy ra việc tương tự, tiền vé máy bay từ Thượng Hải đến đây, tiền khách sạn, tiền xe, toàn bộ đều bắt em thanh toán.”
 
Ngữ khí của anh, dù trong tình cảnh nào vẫn thế: là lời dạy dỗ nghiêm khắc của một người thầy, là lời nói chân thành của một người tri kỷ, là thứ tình cảm dù cách xa nghìn trùng chỉ cần người đó gặp nguy hiểm lập tức xả thân đến cứu. 
 
Nghênh Thần ngoan ngoãn nghe giáo huấn, ngoan ngoãn đáp: “Dạ, thưa sếp.”
 
Mạnh Trạch phân phó nhân viên phục vụ: “Mang thức ăn lên đi.” 
 
Lúc xếp chỗ ngồi, mọi người cố ý đẩy Nghênh Thần ngồi bên cạnh Lệ Khôn. Nghênh Thần sợ hãi không dám nhìn anh. Lệ Khôn không thèm để ý, cũng không nói chuyện với cô, lạnh lùng ngồi xuống. 
 
Mạnh Trạch ấn bả vai cô xuống, cười cười: “Ngồi xuống nào. Tất cả cùng ngồi đi.”
 
Sau đó anh tinh tế nói mấy câu chuyện đùa, bầu không khí chẳng mấy chốc đã trở lên náo nhiệt.
 
Một bàn lớn, đều là những người anh em, bằng hữu thân thuộc ra sức giúp đỡ Nghênh Thần lúc khó khăn. Lệ Khôn lấy thân phận chủ nhà, rót đầy một chén rượu, đứng dậy hướng mọi người gật đầu, trịnh trọng nói: “Cảm ơn mọi người, tôi xin cạn trước một ly.”
 
Một ly này dứt khoát, lưu loát. 
 
Mọi người đồng lòng, cực kì ăn ý nhìn về phía nhân vật nữ chính của ngày hôm nay.
 
Nghênh Thần học theo Lệ Khôn, cũng rót một ly đầy, đang định bưng lên, Đường Kỳ Sâm lập tức đè bàn tay cô lại, đánh mắt về phía Lệ Khôn: “Được rồi, thân thể Nghênh Thần còn yếu, có phạt cũng phạt có mức độ thôi.”
 
Anh cầm chén rượu của cô đổi thành một ly nước trái cây: “Dùng cái này kính mọi người là được rồi.”
 
Bữa cơm này cứ thế bình an kết thúc. 
 
Tàn cục, Lệ Khôn đích thân tiễn mọi người về. Tròng phòng chỉ còn lại mấy người. 
 
Mạnh Trạch hỏi: “Anh đưa tiểu Thần về?”
 

Lệ Khôn cứng rắn nói: “Tôi không muốn.”
 
Mạnh Trạch nhíu mày: “Được, vậy tôi bảo Khúc Dĩ Minh đưa con bé về.”
 
Nhắc đến cũng thật trùng hợp, lúc ấy Lệ Khôn và Đường Kỳ Sâm có thể thuận lợi ngăn chặn Hứa Vĩ Thành ở bãi đỗ xe, nguyên nhân trực tiếp là vì nhà đầu tư hiện thời của ông ta hủy bỏ quyết định, nên ông ta mới chạy về công ty giải quyết sự vụ. 
 
Thoạt nhìn có vẻ là trùng hợp nhưng kỳ thật là có an bài từ phía sau.
 
Hôm trước, Lệ Khôn vô ý nói ý định uy hiếp Lý Vĩ Thanh với Mạnh Trạch. Mạnh Trạch vốn là một người tinh tế, nhanh trí bỗng nhớ tới Khúc Dĩ Minh hình như có liên hệ với tập đoàn Kiền Kim, lập tức gọi điện thăm dò. Quả là ông trời không phụ người hiền, Hứa Vĩ Thành nói, người cầm quyền tập đoàn này chính là thiếu gia Khúc Dĩ Minh. 
 
Sau khi nghe ý định để Khúc Dĩ Minh đưa Nghênh Thần về, không nóng không lạnh, buông xuống mật câu: “Ai thích đưa thì đưa.”
 
Mạnh Trạch nhíu mày, “Anh biết người này lai lịch thế nào không?”
 
Lệ Khôn vẫn chẳng nói chẳng rằng, điệu bộ: Anh đây không quan tâm.
 
“Là hàng xóm nhà tôi. Ông nội hắn là cục trưởng cục tình báo, bản thân cậu ta không theo nghiệp gia đình mà chạy đi làm ăn, nhưng cậu ta lại thể hiện tài năng xuất chúng ở mảng này.”
 
“Ồ.” Lệ Khôn lạnh nhạt đáp.
 
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu thôi. Hồi trước bác cả của Nghênh Thần ngỏ lời, muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho em ấy.” Mạch Trạch không ngại phiền phức chưa đủ lớn, xích lại cạnh Lệ Khôn, cười tủm tỉm nói: “Chính là vị Khúc tiên sinh này. Cậu ta cũng sớm thú thật với tôi, bản thân cậu ấy rất thưởng thức con người tiểu Thần, muốn cùng cô ấy tiến triển xa hơn.”
 
Lệ Khôn một mực lạnh lùng từ đầu đến giờ đột nhiên bị sặc nước, ho khan liên tục.
 
Mạch Trạch vui vẻ khi thấy người gặp họa, giả mèo khóc chuột nói: “Cậu đó, có chừng mực một chút, nếu làm quá mức cẩn thận tiểu Thần bị người ta cướp mất lúc nào không hay. Đến lúc đó thì có mà ngồi khóc ra tiếng Mán.”
 
Lệ Khôn vẫn cứng miệng nói: “Ai muốn theo đuổi thì tùy.”
 
“Ồ?” Mạch Trạch làm bộ đứng dậy: “Vậy để tôi đi thông báo tin tốt lành này cho lão Đường, đoán chừng cậu ta cũng chưa hết hi vọng đâu. Để Khúc Khúc và Đường Đường cạnh tranh một trận công bằng, thống khoái.”
 
“Quay lại!” Lệ Khôn không nghĩ ngợi đứng dậy túm cổ áo anh ta: “Mẹ nó! Cậu có bị bệnh không?”
 
Mạnh Trạch cười ngất: “Bệnh sao nghiêm trọng bằng cậu.”
 
Lệ Khôn bay đến, đá một cước, Mạnh Trạch văn eo né đòn: “Úi chà.”
 
Cứ thế, cuối cùng Nghênh Thần vẫn ngồi xe Lệ Khôn.
 
Lần này, Nghênh Thần thận trọng từ băng ghế sau đổi chỗ lên ghế lái phụ. Sợ anh mắng, cô cúi gằm mặt, ánh mắt vô cùng đáng thương. Lệ Khôn nhìn bộ dáng này của cô, mấy lời lãnh khốc vô tình định nói đến miệng đành nuốt xuống. Nhưng lại cảm thấy không cam tâm, vì vậy hung hăng trừng cô một cái, sau đó mới khởi động xe. 
 
Đến ngã tư đường, Nghênh Thần bỗng nhiên hô to: “Rẽ phải! Rẽ phải.”
 
“...” Một câu này, xem chút lại khiến quả bom nổ chậm bên cạnh nổi giận. 
 
Nghênh Thần ủy khuất nói: “Em không muốn trở về Vạn Khoa Thành.”
 
Mặt Lệ Khôn lạnh như một tảng băng, không nói không rằng.
 
30p sau, Nghênh Thần bị anh vứt xuống xe, đứng một mình trước cửa Vạn Khoa Thành lạnh lẽo, vắng tanh, khóc không ra nước mắt.
 
------------
 
Bên này. 
 
Sau khi xử lý xong sự việc, Đường Kỳ Sâm mua vé chuyến bay sớm nhất về Thượng Hải.
 
Trước quầy đăng ký, anh cố ý nán lại phòng chờ một lúc lâu. Ban đêm, Hạnh Thành không giống Bắc Kinh phồn thịnh mà mang ý vị rất riêng, nửa hữu tình nên thơ, nửa náo nhiệt hoa lệ. 

 
Từ Hàng Châu đến Hạnh Thành, từ Hạnh Thành về Thượng Hải. 
 
Anh điểm qua từng địa điểm của Hạnh Thành, hình như trong trí nhớ của anh mỗi một góc của thành phố này đều gắn với người con gái kia. 
 
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh lớn, từng chuyến bay đến rồi đi, xa xa ánh đèn phi trường sáng rực, hệt như một con đường ngập tràn ánh sáng. 
 
Đến tận khi thông báo đăng ký phát đi phát lại thúc giục hành khách không ngừng vang lên, Đường Kỳ Sâm mới thu hồi ánh mắt. Anh bỗng dưng cúi đầu, hơi mỉm cười. Sau đó lại lắc đầu, đến khi ngẩng mặt lên lần nữa, hoàn toàn trở lại thành một cậu công tử vân đạm phong kinh, thư thái bước đi. Đúng đến từ chỗ nào, thì nên về lại chỗ đó thôi.
 
Sau hai giờ bay, anh trở lại sân bay Phổ Đông. 
 
Ngoài cửa sân bay, đã có xe của nhà đến đón. Đường Kỳ Sâm trước nay đối xử với người dưới luôn rất ôn hòa, lễ độ, anh mỉm cười với tài xế, dịu dàng nói: “Chú vất vả rồi. Đợi tôi lâu không?”
 
Hôm nay đến đón anh là người hầu bên cạnh mẹ, người đàn ông cung kính cúi đầu: “Cậu chủ, mấy ngày nay phu nhân nhắc ngài suốt.”
 
Đường Kỳ Sâm ngồi vào xe, toàn thân ấm áp, anh cười: “Được, ngày mai tôi sẽ về nhà ăn cơm.”
 
“Cậu chủ, hôm nay cậu muốn đến đâu?”
 
Đường Kỳ Sâm nghĩ ngợi một lúc, đáp: “Phía tây.”
 
Phía tây có một căn nhà của anh, là nơi anh sinh hoạt chủ yếu. Đã gần sáng, Đường Kỳ Sâm ấn mật mã, đẩy cửa bước vào, phòng khách lóe lên ánh sáng le lói của chiếc đèn nhỏ. 
 
Đường Kỳ Sâm yên lặng bước đến bên ghế sopha.
 
Một cô gái thanh thuần, xinh đẹp nằm đó. Dáng ngủ không màng danh lợi, cả người co lại, chỉ đắp duy nhất chiếc áo khoác của anh, mà phân nửa chiếc áo cũng đã rơi xuống đất. 
 
Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng nhặt lên, kết quả vừa khom người xuống, lập tức bị người con gái kia vòng tay ôm lấy cổ. 
 
Đường Kỳ Sâm khẽ giật mình, tia bối rối trong mắt sượt qua vài giây rồi lập tức bình ổn. 
 
Anh nhẹ nhàng nói: “Sao không ngủ trên giường?”
 
Đối phương không đáp chỉ giương đôi mắt hạnh xinh đẹp đa tình nhìn anh. Đường Kỳ Sâm thậm chí có ảo giác rằng, nếu bị cô nhìn lâu thêm chút nữa tim anh sẽ lập tức hóa thành nước.
 
Một lát sau, anh nhẹ nhàng thỏa hiệp: “Đi lên giường ngủ nào.”
 
Sau đó duỗi tay bế cô lên. Giẫm lên ánh đèn vàng dịu dịu, bao bọc cô trong vòng tay, bước về phòng ngủ. 
 
Người trong lồng ngực nghịch ngợm nhéo nhéo ngón tay anh, Đường Kỳ Sâm chậm rãi nói: “Được. Anh đồng ý. Lần sau không đi nữa.”
 
Cùng lúc đó tại Hạnh Thành. 
 
Lệ Khôn về nhà của mình, sau khi tắm rửa qua loa xong, liền ngồi xếp bằng trên giường ngẩn người.
 
Nghênh Thần không sao nữa rồi. So với sự phẫn nộ trong lòng anh thì điều này quan trọng hơn nhiều.
 
Cô gái xấu xa này, không dạy dỗ một chút thì không coi anh ra gì mà. Nhưng nghĩ đến mấy lời của tên Mạnh Trạch chết bầm kia, rồi thì tên Khúc gì đó là đối tượng xem mắt gia đình muốn giới thiệu cho Nghênh Thần,...
 
“Khốn khiếp!” Lệ Khôn tâm phiền ý loạn, cởi áo tắm, lăn lên giường, nằm vắt tay lên trán suy nghĩ. 
 
Liên tiếp mấy ngày cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, rất nhanh anh nặng nề chìm vào giấc ngủ.

 
Ngủ không được bao lâu, Lệ Khôn cảm thấy mình như đang nằm mơ, hình như một bên đệm lún xuống, có ai đó trèo lên giường.
 
Ồ... Chất lượng giấc mộng này cũng thật là không tồi.
 
Một cánh tay mềm mại không xương khoác lên lưng anh. Ừm! Rất ấm áp, rất mịn màng, rất dễ chịu.
 
Hô hấp của Lệ Khôn trở lên gấp gáp, thân dưới bị xiết chặt, đây là… có ai đó ngồi lên người anh.
 
Giấc mộng này quá chân thật rồi.
 
Lệ Khôn nửa tỉnh nửa mê, thoải mái quá, cảm thấy bàn tay mềm mại như không xương của ai đó đang rà khắp ngực mình.
 
“...”
 
Khoan đã! Không đúng lắm!
 

Anh mở choàng mắt ra, suýt chút nữa bị dọa khóc luôn.
 
Không phải mơ!
 
Càng không phải là búp bê!
 
Là người thật!
 
Nghênh Thân ngang nhiên ngồi trên người anh, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cả hai đều mờ mịt: “Anh… anh tỉnh rồi à?”
 
Mẹ nó có thể không tỉnh sao?
 
Lệ Khôn suýt nữa thì tung chân đạp cô xuống giường, cố ép bản thân bình tĩnh lại, cau mặt nói: “Em vào bằng cách nào?”
 
Nghênh Thần bình tĩnh, chớp chớp mắt mấy cái tỏ vẻ vô tội, “Chìa khóa phòng này, em có bốn cái lận.”

 
“...” Không sai, còn là chính tay anh đưa cho cô.

 
Lệ Khôn nghẹn họng.

 
Ánh mắt Nghênh Thần quyến rũ đến mức có thể ép ra nước, âm thanh mềm mại nũng nịu: “Lãnh đạo, em sai rồi.”
 
Cô lúc này xinh đẹp động lòng người, càng lại gần, có thể cảm nhận rõ ràng được hương thơm sữa tắm của cô, nhất định là về nhà tắm rửa một lượt rồi mới qua đây.
 
Lệ Khôn thầm nuốt nước miếng, ánh mắt rời khỏi ngực cô, khó chịu nói: “Ai là lãnh đạo của em. Đừng có bấu víu quan hệ lung tung. Anh nói cho em biết, anh đang vô cùng cân nhắc chuyện hai chúng ta…”
 
Thái độ mạnh mẽ này mới thể hiện được một nửa đã bị Nghênh Thần đè xuống, rướn người hôn lên môi anh, vừa nhẹ nhàng vừa triền miên.
 
Tay Lệ Khôn vất vả túm chặt lấy ga giường, vần vò thành hai cái xoáy.
 
Chủ động hiến thân là ý gì?
 
Quần áo ngày càng mỏng manh là ý gì?
 
Xong!
 
Xong thật rồi!
 
Cô nàng gian trá không biết xấu hổ này!!!



























 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận