Hãy ở lại bên anh

CHƯƠNG 58: RÕ RÀNH RÀNH
Edit: BRANDY
Giờ phút này Lệ Khôn đem hết mặt mũi, tiết tháo ném xuống, sợ hãi níu lấy tay cô. Cô gái này đúng là người lòng dạ sắt đá nhất anh từng gặp: nói đi là đi. 
 
Nghênh Thần không nhúc nhích, chờ anh bình ổn cảm xúc mới nói: “Anh buông ra đã. Lệ Khôn, lúc này, chúng ta cần suy nghĩ tỉnh táo và lý trí.”

 
“Con mẹ nó, đây là dáng vẻ tỉnh táo của em sao?” Lệ Khôn kiềm chế nước mắt: “Anh làm được, anh cũng có thể thỏa hiệp, Nghênh Thần, anh sẽ cố hết sức, anh nhất định sẽ tận lực.”
 
Nghênh Thần nhắm mắt lại, những thứ cảm xúc phức tạp đang thi nhau nhộn nhạo trong lòng. Không cô phải cứng rắn, Nghênh Thần tự nhủ, bình tĩnh nói: “Em cũng đã tận lực.”
 
Lệ Khôn buông cô ra, ở trên cao nhìn xuống cô gái trước mặt, “Người nhà em không đồng ý phải không?”
 
Nghênh Thần lắc đầu. 
 
Lệ Khôn tức giận hét lên: “Mẹ nó, vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
 
Nghênh Thần: “Hai chúng ta ở bên nhau, thái độ người nhà anh như thế nào, em không cần nói nữa? Những người đó dùng ánh mắt gì để nhìn em? Một kẻ lừa đảo, dối trá, một đứa con gái thấp kém, ti tiện, mãi mãi trong mắt họ chỉ có sự kinh thường, mãi mãi mỗi lời nói ra của họ toàn là trêu ngươi, châm chọc. Dù em có cố gắng thế nào đi nữa, thì có thể thắng được định kiến sao?”
 
Lệ Khôn: “Em không muốn gặp bọn họ, không muốn giao thiệp với họ, anh sẽ có cách khiến họ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em. Nghênh Thần chúng ta sẽ ở riêng, ra nước ngoài sinh sống, chúng ta sống cuộc sống của hai ta, không liên quan gì đến họ, không được sao? Còn về phần “dùng ánh mắt gì nhìn em?”
 

Anh cười lạnh: “Người có tư cách đó, trừ anh ra thì còn người khác sao?”
 
Nghênh Thần vẫn trầm mặc không nói gì. 
 
Lệ Khôn bị phản ứng này của cô làm nóng ruột, trong cơn thịnh nộ, anh không biết phải cư xử mềm mỏng như thế nào, đành lấy cách tra khảo phạm nhân bình thường để khích cô.
 
“Em như thế này là đang khiếp sợ? Em muốn trốn tránh? Em không dám đối mặt? Anh còn một bụng ủy khuất đây này! Anh vì em mà cùng người nhà náo đến long trời lở đất, chỉ vì một câu nguyện ý của em. Chỉ cần em nguyện ý, anh cũng nguyện ý, nguyện ý cho em tất cả, cả mạng sống này cũng không tiếc! Nhưng em nhìn mình xem! Giờ những điều em nói, em thấy đáng sao, em thấy xứng đáng với anh, với chúng ta sao? Anh đối với em là gì? Là nhân viên của em, em gọi đến là đến, đuổi đi là đi à?”
 
Oán hận trong lòng Lệ Khôn cứ thế phát tiết ra ngoài, sau đó cả hai cùng im lặng, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh. 
 
Tất cả cảm xúc bí bách xông thẳng lên đầu, thiêu đốt tia lí tí cuối cùng của anh, sau khi định thần lại, Lệ Khôn mới bình tâm nhìn vào đáy mắt cô gái trước mặt. Nghênh Thần lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt bị cô ghìm lại, con ngươi lấp loáng ánh nước, nhưng vẫn kiên cường không chịu rơi lệ. Anh ngẩn người. 
 
Nghênh Thần vẫn đứng đó, bờ môi vì kìm nén cảm xúc mà trắng bệnh. 
 
Lên Khôn đau lòng, lập tức không thể cứng miệng được nữa, hạ giọng an ủi cô: “Thần nhi, hai chúng ta đừng căng thẳng với nhau, được không?”
 
Anh đưa tay muốn ôm cô gái của mình vào lòng. 
 
Nghênh Thần né người sang một bên tránh vòng tay của anh. 
 
Cánh tay anh dừng giữa không trung, bầu không khí quanh hai người bỗng trở nên khó xử. 
 
Nghênh Thần ôn tồn nói: “Anh đi đi.”
 
Ba chữ này, triệt để đánh tan đường lui cuối cùng của Lệ Khôn. 
 
“Nghênh Thần, em suy nghĩ kĩ lại rồi hãy nói.”
 
“Anh đi đi.”
 
“...”
 
“Em không muốn gặp anh lúc này.”
 
Đến khi cánh cửa nặng nề vang lên một tiếng “Bịch”, Nghênh Thần vẫn duy trì trạng thái đứng yên, mắt vô thần nhìn về một hướng. Trong phòng tiếng đồng hồ quả lắc vang lên như đục lên màng nhĩ của cô. Nghênh Thần hoàn hồn, xoay người, nhưng chân cô tê đi, cả người vô lực ngã rầm xuống mặt đất. Nhưng cô không cảm thấy đau đớn, trong đồ cô lúc này chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh ở cục cảnh sát, chiều nay. 
 
“Từ khi đảm nhiệm vị trí này đến nay, cô có nhận quà biếu, quà hối lộ hay không?”
 
“Tôi không.”
 
“Suy nghĩ kĩ lại đi,”
 
“Chưa bao giờ.” 
 
“Nhưng theo manh mối chúng tôi thu được, vụ việc ở mỏ Phúc Vũ Câu cô có liên đới, bằng chứng chỉ ra lúc cô làm việc cùng Trương Hữu Đức, hai người đã có những trao đổi ngoài công việc. Khẩu cung mới nhất của hắn cũng khai rõ, giai đoạn trước khi đấu thầu hạng mục kia, hắn đã gửi cho cô lễ vật”
 
“...”

 
“Trong khẩu cung của Trương Hữu Đức ghi, khi bắt đầu khai thác mỏ vàng tư nhân đó đã phát hiện không có tài nguyên, nhưng trong quá trình làm việc, người phụ trách, cũng chính là cô đã ám chỉ về việc nhận hối lộ. Việc này nếu đưa ra phúc thẩm, chắc chắn sẽ lộ ra nhiều việc không hay ho cho lắm đâu.”

 
“Tôi không có ý kiến. Đúng là tôi có đề cập đến vấn đề đó, nhưng tất cả những điều chúng tôi trao đổi trong quá trình làm việc đều căn cứ trên giấy tờ và hợp đồng hợp pháp, còn về công văn xác minh thì cần thêm minh chứng. Tôi có nói với anh ta, nếu như thế thì không có vấn đề gì, nhưng nên trưng cầu ý kiến của luật sư.”
 
“Anh ta không đưa quà biếu ngoài gì cho cô?”
 
“Không có.”
 
Nghênh Thần kiên quyết phủ định. 
 
Vị cảnh sát kia nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó nghiêng đầu nói với nhân viên ghi chép: “Đợi phúc thẩm.”
 
Kỳ thật, trong lòng Nghênh Thần sớm đã có dự cảm không tốt, nhưng không ngờ tới sự việc đó lại trở thành một tai họa như ngày hôm nay. 
 
Trước khi đi, nhân viên điều tra nhàn nhạt nói: “Những ngày tiếp theo, có thể chúng tôi sẽ mời cô phối hợp điều tra cùng, vì vậy mong cô hãy ở lại nhà và chờ liên lạc từ phía cảnh sát.”
 
Nói đến đây, Nghênh Thần đã hiểu được bảy, tám phần. 
 
Vì bên hầm mỏ xử lý không công chính chuyện này, cô lại cùng chủ tịch trở mặt, Hứa Vỹ Thành con cáo già lão luyện, gian trá này, không chỉ là một kẻ làm ăn khôn khéo kín kẽ, không những mối quan hệ trong ngành rộng mà cả những lĩnh vực khác ông ta cũng quen biết không ít, tính kế kẻ nào, kẻ đó chỉ có chết mất xác. Đúng là cô đã quá chủ quan. 
 
Nghênh Thần đơn thương độc mã dấn thân vào vòng xoáy nghiệt ngã này. Người bảo cô cố chấp cũng được, bảo cô ngốc nghếch cũng được. Đúng trong mắt người ngoài cô là một kẻ chấp niệm quá sâu, thật ra chính bản thân cô cũng hoài nghi có phải mình quá cứng đầu, là một kẻ không sợ chết, cứ thế phăm phăm lao vào cái chốn phức tạp này để rồi bầm dập không thể thoát ra. 
 
Nhưng lại nghĩ đến, hiện tại mình đang là chỗ dựa của bao người, giờ nếu cô ngã xuống thì bọn họ, người thân của họ, những người coi họ là trụ cột phải làm sao. Cô nhất định phải chiến đấu đến cùng, không những không chết mà còn khiến kẻ độc ác kia đền tội. Đúng nhất định không được chịu thua. 
 
Lần đó là lần cuối cùng cô và Hứa Vỹ Thành nói chuyện. Ông ta thậm chí còn trực tiếp ngả bài, lên tiếng cảnh cáo cô. 
 
Nghênh Thần cực kì bình tĩnh ứng đối, châm chọc nói: “Hứa chủ tịch, ông chủ mỏ vàng này hẳn cho ngài không ít lợi ích.”
 
Mới đầu, Nghênh Thần còn cho rằng Hứa Vỹ Thành che giấu quan hệ cá nhân, có dây mơ rễ má mập mờ với trưởng phòng pháp chế, muốn bao che cho cô ta. Nhưng về sau, tất cả các dấu hiệu đều khiến cô ý thức được, đó vốn chẳng phải mối quan hệ ân tình gì mà chỉ là sự lợi dụng và trao đổi lợi ích đôi bên.
 
Một câu bùng nổ căng thẳng, Hứa Vỹ Thanh chỉ thẳng vào mặt cô nói: “Được, cô nghĩ rằng có thể đối nghịch với tôi, chúng ta cùng chống mắt lên xem.”
 
Xế chiều hôm đó, Nghênh Thần lập tức nhận được thông tri của cục cảnh sát, đồng thời bị tình nghi liên quan do khẩu cung mới nhất của Trương Hữu Đức cung cấp. 
 
Toàn thân Nghênh Thần nổi da gà, về đến nhà thì gặp Lệ Khôn. 
 
Anh cao hứng bừng bừng, vui vẻ nói với cô: “Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, sắp tới anh sẽ được thăng chức.”
 
Trong đáy mắt anh là niềm háo hức, vui mừng. Sự nghiệp thăng tiến, ước mơ càng ngày càng gần tầm tay, anh tất nhiên rất hạnh phúc. Tương lai của người đàn ông cô yêu hẳn còn hơn thế nữa, Nghênh Thần không do dự lựa chọn. Cô không thể hại anh thêm lần nữa được. 
 
Nghĩ đến đây tim cô đau thắt, Nghênh Thần vô lực nằm trên sàn nhà, cười khổ. 
 
Số mệnh trêu ngươi, giữa anh và cô luôn có trở ngại, xảy ra vào đúng lúc sắp nắm lấy tay nhau. Thời trẻ, do soi sót ngẫu nhiên của gia đình cô, Lê Khôn mất mẹ, khiến tình yêu của hai người nảy sinh thêm chữ hận, hai gia đình trở mặt thành thù. 
 
Sự áy náy năm đó không phải nói quên là có thể quên được. 
 
Nó giống như những đốm lửa nhỏ, âm ỉ cháy trong lòng Nghênh Thần. Cô luôn nghĩ, nếu cuộc sống cứ như vậy êm đềm trôi qua, cô bên anh, anh nắm tay cô, họ sẽ sống thật tốt, Nghênh Thần nguyện dùng cả đời này yêu anh, chăm sóc anh, bù đắp cho anh. 
 
Nếu có bất trắc gì xảy ra, cô cũng thề, nhất định sẽ bảo hộ anh chu toàn, không để bất kì điều xấu xa nào chạm được vào người đàn ông này. 
 
Nhưng… khó quá… Tương lai có anh và cô… quả thật khó quá. 
 
Nghênh Thần cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền đất lạnh lẽo, cô không khóc. Chỉ kiên cường chống tay lên ghế so pha đứng lên, mặt cô trắng bệch, khuôn mặt thẫn thờ. Cô cố bình tâm lại, lấy dây cột buộc lại mái tóc, sau đó khập khiễng đi vào phòng ngủ chuẩn bị tài liệu. 
 
-----------
 
Sắp sang xuân, dù mới là cuối đông, nhưng những những mầm cây âm thầm xuất hiện khiến người ta có cảm giác xuân đang gõ cửa từng nhà. 
 
Trên con phố shopping, những con ma - nơ - canh đã được thay các sét quần áo trong bộ sưu tập mùa xuân. Ngẫu nhiên vào những ngày trời nắng đẹp, còn có thể thấy các cô gái trẻ thích chưng diện mặc những chiếc váy ngắn màu sắc tươi sáng, nhìn cừa diễm lệ vừa hoạt bát, đáng yêu. 
 
Thủ tục thăng chức của Lệ Khôn sắp hoàn thành, sau kì nghỉ anh sẽ về đội mới để huấn luyện và giao lưu với các đồng đội hợp tác trong tương lai. Tất cả đều trôi chảy, êm đềm, Lệ Khôn vẫn là Lê khôn, người đàn ông trầm ổn, kiệt xuất. 
 
Đến ngày thứ hai của kì nghỉ, Lâm Đức phát hiện, Lệ Khôn chủ động xin đi làm nhiệm vụ, chịu trách nhiệm dẫn đội lục quân đi bảo vệ dàn lãnh đạo cấp cao. 
 
“Tại sao tự nhiên lại muốn tăng ca?” Lâm Đức ngạc nhiên hỏi, “Bình thường anh hận không thể xin nghỉ mấy ngày về thăm chị Thần cơ mà.”
 
Nghe xong tên của ai đó, Lê Khôn lập tức cứng đờ, đôi mắt trống rỗng, không nói một lời. 

 
“A, nói đến mới nhớ, dạo này không thấy chị Thần.” Lâm Đức không để ý đến biểu hiện khác thường của anh, vẫn thao thao bất tuyệt lải nhải. 
 
“Cho đi qua chút.” Lệ Khôn kiểm kê xong tài liệu, thái độ lạnh nhạt nói.
 
Bộ dạng anh vốn lạnh lùng, trầm tĩnh, lại thêm thái độ dửng dưng này quả thật có hiệu quả khiến người đối diện câm nín trong một nốt nhạc. 
 
Lâm Đức vốn muốn bông đùa với anh một chút, ai ngờ, phản ứng của Lê băng giá lại không như anh tưởng tưởng, bản thân bỗng cảm thấy hôm nay mình đùa sai thời điểm rồi. Anh ta nhanh trí ngậm miệng lại. 
 
Buổi chiều, Lệ Khôn đi báo cáo công tác chuẩn bị đón tiếp đoàn. Trước giờ anh làm việc đều rất ổn thỏa kĩ càng, Tham mưu trưởng năm nay vừa qua tuổi 50, đối với cấp dưới đắc lực này coi trọng có thừa, dành không ít quan tâm cho anh. 
 
“Chậm nhất thứ hai, quyết định thăng chức của cậu sẽ về đến đơn vị. Hiện tại còn chờ đánh giá về quan hệ và gia đình nữa thôi. Không có vấn đề gì chứ?”
 
Lê Khôn đứng nghiêm, chào theo kiểu quân nhân:  “Ngũ hảo gia đình (1), căn chính miêu hồng."
 
Tham mưu trưởng - Trường Lạc vui vẻ nhìn anh, bắt đầu bộ dạng trưởng bối nhìn đứa trẻ mình yêu thích, bắt đầu lân la nói chuyện phiếm: “Đúng rồi? Khi nào thì cậu kết hôn?”
 
Cánh tay chào của Lê Khôn bỗng chốc cứng lại, sau đó chậm rãi rủ xuống. 
 
“Cảnh tỉnh cậu một chút, nếu có ý định tổ chức hôn lễ thì sớm làm tờ trình xin nghỉ đi, chỉ cần cậu nộp lên, tôi lập tức phê duyệt.” Tham mưu trưởng hảo tâm nhắc nhở.
 
Lệ Khôn không cười, một mặt nghiêm túc đưa tay lên giữ nguyên tư thế báo cáo cấp trên: “Báo cáo, không cưới!”
 
Tham mưu trưởng đang bình tĩnh nâng chén trà lên uống, nghe xong xém chút phun nước trà ra ngoài. Ông vội vàng đặt chén xuống bàn, ngạc nhiên nói: “Cái gì? Sao lại không cưới nữa?”
 
“Bị đá rồi!” giọng của Lê khôn bỗng đè xuống thấp, từng từ đượm vẻ chua xót. 
 
Việc tư của cấp dưới ông không tiện hỏi thăm vì vậy đành đánh lạc hướng câu chuyện, giả bộ gật gù nói, “Ừ về việc kia, mấy ngày tớ cậu cứ ở trong đơn vị, thông tri đến, tôi sẽ liên lạc ngay với cậu.”
 
Lê Khôn: “Vâng! Tôi không đi đâu, lúc nào ngài cũng có thể gọi tôi.”
 
Ngày đêm bận rộn mới không suy nghĩ đến chuyện khác. 
 
Thứ bảy, viện trưởng lục quân đến thăm, chủ yếu là để học tập giao lưu, cũng như quan sát cách huấn luyện của đội đặc nhiệm. Lý Bích Sơn vẫn đang trong quá trình hồi sức ở bệnh viện, cho nên tất cả công việc đều do Lê Khôn ra mặt giải quyết. 
 
Lễ nghi chào mừng, tổ chức huấn luyện, lên giáo án giảng dạy, mỗi khâu, mỗi quá trình anh đều hoàn thành tỉ mỉ, chu đáo. 
 
Đi cùng đội đến, có một người trong ban tuyên truyền, tên Lý Minh Nguyệt. Người cũng như tên, sáng sủa, hào phóng. Hai ngày tổ chức sự kiện, cô cùng anh hợp tác làm việc đâu ra đấy, phối hợp cũng rất ăn ý. 
 
Kết thúc chuyến công tác, cô gái kia còn vô cùng chủ động để lại số liên lạc, đồng thời hào sảng bắt tay anh nói: “Lệ đội trưởng, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội được theo anh học tập nhiều hơn.”
 
Màn thể hiện bạo gan này còn ngay trước mắt tất cả ban lãnh đạo. 
 
Nữ quân nhân xưa nay là thế: Thoải mái, thẳng thắn bày tỏ sự mến mộ. 
 
Lệ Khôn mặt không đổi sắc, rút điện thoại ra lịch sự lưu vào, sau đó nghiêm túc trả lời: “Số điện thoại của tôi là…”
 
“Không cần.” Lý Minh Nguyệt tự tin giương cằm, “Sớm đã tra được rồi.”
 
Chuyện này xảy ra, người cao hứng nhất là Lâm Đức. Về đến kí túc xá, cậu ta mặt mày hớn hở chặn đường Lê Khôn: “Hành động của anh hôm nay là có ý gì đây?”
 
“Ý gì?” 
 
“Công khai lưu số của cán bộ nữ bên trường lục quân?” Lâm Đức không khách khí nhắc nhở: “Chuyện này mà để chị Thần biết, chị ấy sẽ nghĩ thế nào?”
 
Cơn nóng nảy bốc thẳng lên đầu Lệ Khôn, anh trầm giọng quát: “Con mẹ nó, cậu bớt ra mặt thay cô ấy đi.”
 
Lâm Đức không dựng bị gắt, mặt đỏ tía tai, trừng ngược lại đối phương: “Ra mặt thì sao? Anh làm sai còn không cho người khác nói phải trái.” 
 
“Sai? Là ai sai chứ?” Câu này thật sự đã chạm đến vảy ngược của Lê Khôn, anh bực mình gắt lên: “Lão tử chia tay với cô ấy rồi.”
 
Lâm Đức lập tức im lặng, miệng vẫn há to như thể chuẩn bị cãi một tràng nhưng lại bị câu nói không ngờ này chặn họng, mãi mới phản ứng kịp: “A. A?”
 
“Đừng hỏi.” Lệ Khôn cười lạnh một tiếng, “Chị Thần của cậu, tính tình đại tiểu thư cao ngạo đỏng đảnh. Vốn chưa bao giờ để ý đến cái gọi là chân tình, ngẫu nhiên gặp được tôi, bèn muốn thử mị lực của cô ấy. Khảo nghiệm xong cảm thấy không còn thú vị nữa, thản nhiên bỏ lại một câu: không muốn chịu khổ cùng tôi. Không muốn kết hôn. Không muốn ở bên tôi nữa _ hừ! Tôi thèm vào! Yêu hay không yêu một lời nói rõ ràng là xong. Rốt cuộc cũng chỉ vì đã hết tình cảm.”
 

Đến nay, nhớ lại đêm hôm đó, nhớ lại những lời Nghênh Thần nói, tim anh vẫn còn đau như dao cắt. Với anh, cô ấy quan trọng như vậy, anh nâng niu cất cô vào tận chỗ mềm yếu nhất trong tim mình. Chỉ cần cô nhẹ nhàng cứa vào cũng khiến nó ứa máu.
 
Thật lâu sau, Lâm Đức mới thấp giọng nói: “... Chị ấy không phải người như vậy!”
 
Những cảm xúc đè nén lại khiến đầu Lê Khôn như muốn vỡ tung, xém chút anh đã thốt lên: “Cô ấy chính là người như thế.”
 
Nhưng cuối cùng lời đến bên miệng lại theo bản năng bị nuốt xuống. Đến cùng dù lí trí anh có chỉ trích cô ra sao, thì trái tim anh vẫn không nỡ để nó tổn thương cô. 
 
“Được rồi.” Lệ Khôn quay đầu đi chỗ khác, nhẹ giọng: “Chỉ là cô ấy… không còn yêu nữa.”
 
Ngày hôm sau, thông tri thăng chức cuối cùng cũng được gửi về đơn vị. Mọi thủ tục, giấy tờ đề viên mãn. Lệ Khôn mấy năm nay đạt vô số chiến công, trải qua khảo sát và lọc hồ sơ nghiêm ngặt từ các cấp, được hội đồng xét duyệt đông đảo tán thành thăng chức. 
 
Bộ máy nhà nước cần những người có tố chất xuất sắc và kinh nghiệm thực tế phong phú như anh. 
 
Văn kiện nhậm chức của Đảng gửi xuống, tất cả đồng đội đều tâm phục khẩu phục, chân thành chúc mừng anh. Ngay cả Lý Minh Nguyệt cũng gọi điện thoại tới chia vui: “Lệ đội trưởng, à không giờ anh đã là Ủy viên thường vụ chính thức rồi, về sau chúng ta sẽ có càng nhiều cơ hội làm việc cùng nhau hơn, chúc mừng anh.”
 
Cả đơn vị không khí náo nhiệt, ai ai cũng  vui mừng. 
 
Lệ Khôn trước mặt người khác biểu hiện rất cao hứng, nhưng mỗi khi ở một mình anh lại cảm thấy trống rỗng. 
 
Tin nhắn WECHAT dồn dập kêu tinh tinh, điện thoại mừng liên tiếp gọi đến. Nào Lệ Mẫn Vân, Lý Hâm Uyển, bạn bè, đồng nghiệp, lãnh đạo, thậm chí còn có dì Từ…. nhưng hết người này, người khác đến rồi đi, mà người anh chờ mãi không đến. 
 
Lệ Khôn hít một hơi thật sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đại khái ánh nắng quá chói mắt khiến anh khó chịu nhắm mắt lại. 
 
Năm nay hơi khác các năm khác, họp biểu dương sẽ kết hợp cùng lễ chúc mừng cho những người được thăng chức và bổ nhiệm mới. 
 
Họp biểu dương trước nay đều được coi trọng, phàm là đã có quân hàm đều sẽ tham gia. Tổ trang trí đã bố trí công việc trang hoàng, chuẩn bị ở lễ đường lớn nhất quân đội trước hai ngày để không xảy ra sơ sót nào.
 
Tuy đã giản lược hết các nghi lễ rườm rà, nhưng vẫn phải giữ được tính trang trọng phóng khoáng. 
 
Đêm trước cuộc họp biểu dương. Thôi Tĩnh Thục cẩn thận chuẩn bị quân trang cho Nghênh Nghĩa Chương, áo sơ mi được bà tỉ mỉ là qua, các huân huy chương của ông bà cũng lau kĩ càng lại hai lần, sắp ngay ngắn trên mặt bàn. 
 
Thôi Tĩnh Thục là người cẩn trọng, bà dặn đi dặn lại chồng: “Ngày mai ông đừng khẩn trương, lên đài phát biểu cứ bình tĩnh là ổn.”
 
“Bà nó thật là, đời này của tôi lên đài phát biểu còn ít hay sao mà vẫn phải dặn dò.” Nghênh Nghĩa Chương nửa nằm nửa ngồi trên giường, thảnh thơi đọc sách. 
 
Một lát sau, ông bỏ cuốn sách đang đọc dở xuống, dường như có điều suy nghĩ: “Vị trí còn thiếu của quân khu, haizzz, nếu không phải lão Lệ sinh bệnh thì luận năng lực, lí lịch nên là của cậu ta.” 
 
Thôi Tĩnh Thục buồn bã cảm khái: “Khi ấy, nếu biết được đại ca định hành động thế, chúng ta đã khuyên can.”
 
“Hồ đồ, thật sự là quá hồ đồ.” Nghênh Nghĩa Chương thở dài, nói đến đây, khó tránh khỏi một tiếng thở dài, “Chuyện năm đó, người chịu khổ nhất, thật ra chính là lũ trẻ.”
 
“Được rồi, quá khứ vẫn mãi là quá khứ, giờ có nuối tiếc cũng vô dụng, hiện tại chỉ mong không tổn thương hòa khí hai nhà.” Thôi Tĩnh Thục đem quần áo đã là phẳng treo vào tủ, chợt nói: “Thần Thần đã lâu không về nhà, ngày mai ông gọi nó về ăn cơm nhé.”
 
Nghênh Nghĩa Chương gật gật đầu: “Một cô gái trẻ mà suốt ngày chỉ bù đầu kiếm tiền, còn chẳng thèm đoái hoài đến bố mẹ. Ngày mai bà chuẩn bị cơm tối, làm nhiều thêm vài món, còn lại cứ giao cho tôi.”
 
Thôi Tĩnh Thục nghe trong lời ông có ý tứ khác, hỏi lại: “Ông định làm gì?”
 
“Ừ.” Nghênh Nghĩa Chương  cười, “Ngày mai Lê Khôn cũng đến lễ tuyên duyên, tôi sẽ bảo thằng bé, à không tôi mời thằng bé về nhà mình làm khách.”
 
Thôi Tĩnh Thục mỉm cười: “Làm khách, chứ không phải làm rể?”
 
Nghênh Nghĩa Chương quạu mặt lại, giả bộ nghiêm túc: “Con rể cái gì mà con rể, muốn làm con rể Nghênh gia cũng phải là nó mở miệng xin trước.”
 
Đáy mắt Thôi Tĩnh Thục nhìn người bạn già của mình đầy yêu thương, thấu hiểu, “Được, được theo ông tất.”
 
-------------------
 
Ngày kế tiếp chính là đại lễ tuyên dương. 
 
Toàn thể quân nhân, chuyên viên khoác trên mình bộ quân phục có mặt tại sảnh đường, bầu không khí trang nghiêm bao trùm cả không gian đến cả lão Lý đang ngồi xe lăn cũng có mặt. 
 
Trước khi đại lễ diễn ra, Lệ Khôn như bị ma xui quỷ khiến gửi tin nhắn cho toàn bộ danh sách bạn bè trong Wechat thời gian địa điểm diễn ra lễ tuyên dương, chỉ còn kém nước nhắn tin cho từng người nói: “ĐẾN ĐÂY XEM TÔI ĐI.”
 
Anh biết Nghênh Thần sẽ biết được thông báo này. 
 
Cô ấy không có khả năng không thấy được. Nhưng đến tận khi lễ khai mạc diễn ra, người anh đợi vẫn không đến.
 
Trong lòng anh trống trải, loại cô đơn và mất mát này lớn đến nỗi, dù trong không khí tưng bừng của ngày lễ, dù được bao quanh bởi lời chúc tụng chân thành của tất cả mọi người, dù nhận được những lời khen tặng của cấp trên, của cơ quan trung ương cũng không thể khỏa lấp được.
 
Nghênh Nghĩa Chương đứng ở đầu khác của hội trường, điều này là tất nhiên vì ông là lãnh đạo cấp cao, vì vậy ngồi ở một khu riêng, chỉ dành để giao thiệp với các quan chức có phẩm hàm lớn, căn bản các quân nhân và chuyên viên bên dưới sẽ không tự ý đi đến khu vực này. 
 
Sau đó, Nghênh Nghĩa Chương cố ý đánh tiếng với nhân viên cảnh vệ gọi Lệ Khôn tới. Ở trước mặt các vị lãnh đạo khác, ông cứ thế chủ động giới thiệu anh.
 
Nhiều người ngưỡng mộ quan hệ của Lệ Khôn với Nghênh Nghĩa Chương. Cảm thấy đúng là cuộc đời mỹ mãn: Trẻ tuổi, tài cao, lại được lãnh đạo để ý cất nhắc.
 
Giờ nghỉ giữa buổi lễ khá ngắn. Nhân cơ hội chỉ có hai người, Nghênh Nghĩa Chương chợt nói: “Cậu không nên suy nghĩ nhiều. Lý do thứ nhất, tôi cảm thấy cậu là một nhân tài. Thứ hai, tôi thật lòng muốn con gái mình sau này sống hạnh phúc.”
 
Cả hai người nhất thời im lặng. 

 
Nghênh Nghĩa Chương sau khi nói xong, dừng lại một chút mới chậm rãi bổ sung: “Trong tim tôi vẫn luôn day dứt, cảm thấy hổ thẹn với Lệ gia.”
 
Bốn chữ cuối cùng nói xong, Lệ Khôn không đáp, chỉ yên lặng nhìn xuống nền đá. Móng tay anh gắt gao cắm vào lòng bàn tay. Phải bình tĩnh - Anh thầm nhủ. Cuối cùng anh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của vị trưởng bối trước mặt, câu “ ___ cháu đã chia tay với Nghênh Thần rồi.” thế nào cũng không thể bật ra cổ họng nổi.
 
Nghênh Nghĩa Chương khoát tay: “Đi đi, đi làm việc của cậu đi thôi.”
 
Anh xoay người, theo sau hai người cảnh vệ đi về sảnh trung tâm. Trước khi đi bỗng nghe thấy đằng sau vang lên một giọng nói nghe như dưng dửng nhưng rất hàm xúc: “Buổi tối, qua nhà tôi ăn bữa cơm, tối nay tôi gọi Nghênh Thần về.”
 
Vừa nói xong, một vị trợ lý vội vã từ hội trường chạy về phía Nghênh Nghĩa Chương. Ông bước rất nhanh, đôi mày cau lại thể hiện rõ sự lo lắng: “Thủ Trưởng!”
 
Nghênh Nghĩa Chương thần sắc ngưng trọng hỏi: “Có chuyện gì?”
 
Đối phương lúc này mới đứng vững, đánh mắt qua Lệ Khôn, muốn nói lại thôi. 
 
“Nói đi. Không sao!” Nghênh Nghĩa Thần ra lệnh. 
 
“Tôi nhận được tin, là…”
 
“Có gì nói thẳng ra, đừng ấp a ấp úng nữa.” Nghênh Nghĩa Chương sẵng giọng.
 
“Thủ trưởng, anh phải hết sức bình tĩnh.” Ông lo lắng nói: “Là Nghênh tiểu thư, cô ấy xảy ra chuyện rồi.”
 
Lệ Khôn đang cúi đầu đi ra, nghe thấy cái tên này liền lập tức quay đầu lại. 
 
Nghênh Nghĩa Chương hoảng hốt, giọng điệu đã không thể trầm ổn được nữa: “Xảy ra chuyện gì?”
 
“Sang nay 8 giờ tiểu thư bị cục cảnh sát thành phố gọi lên tra hỏi, một giờ trước đã chuyển hồ sơ đến cơ quan công tố rồi.”
 
Lời này vừa nói ra, máu huyết của Nghênh Nghĩa Chương giường như bị đông cứng lại, ông giơ tay lên che ngực, người đứng không vững. Nhân viên cảnh vệ phải lao lên, cấp tốc đỡ lấy ông.
 
Tiếng kêu lên sợ hãi, tiếng thúc giục gọi xe cấp cứu… giờ phút này mọi âm thanh ồn ào trở nên hư ảo. Bên tai Lệ Khôn chỉ còn những tiếng ong ong mơ hồ.
 
------------------
8 giờ tối cùng ngày. 
 
Chuyến bay FM8569 đáp xuống sân bay Thượng Hải sau hai giờ bay.
 
Một người đàn ông khoác áo nhung đen bước xuống sân bay với một chiếc cặp tài liệu đơn giản, vội vàng đi ra ngoài, đến cả vali hành lý cũng không kịp lấy. 
 
Vừa đến cổng sân bay đã có tài xế đợi sẵn. Toàn thân người đàn ông toát lên một loại khí chất lạnh lùng, quý khí, khó gần.
 
Lái xe nghiêng đầu chào: “Đường tổng.”
 
“Đến Vạn Khoa thành.” Đường Kỳ Sâm trầm giọng. Cả quãng đường phong trần mệt mỏi khó tránh được nóng lòng, anh thấp giọng phân phó: “Đi đường ngắn nhất.”


 
---------
Chú thích: (1) Ngũ hảo gia đình, căn chính miêu hồng: kiểu như gia đình 5 tốt, xuất thân trong sạch, con nhà cơ bản. 





















 
 





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui