Edit: BRANDY
Người gửi tin nhắn cho Nghênh Thần là thư ký ban quản trị.
Ban giám đốc đã ra đưa ra quyết định cuối cùng: Nghênh Thần bị cách chức. Quyết định thi hành có hiệu lực bắt đầu vào thứ hai đầu tuần sau. Cô bé thư ký báo cho cô vốn có quan hệ rất tốt với Nghênh Thần, tin tức hiện mới được thông qua và đang làm văn bản, nhưng cô ấy báo trước để Nghênh Thần chuẩn bị tinh thần.
Nhìn tin nhắn báo tới hai lần, cuối cùng Nghênh Thần úp ngược điện thoại để trên bàn trà. Cô hất mái tóc dài ra sau đầu, đỡ chán, bóp bóp huyệt thái dương đang nhức lên từng cơn.
Thứ hai, công văn gửi xuống tất cả các phòng ban, thông báo về việc thay đổi nhân sự trong công ty. Tin tức vừa chuyển xuống, Hứa Vỹ Thanh lập tức cho gọi Nghênh Thần lên văn phòng.
Bề ngoài là để chia tay và an ủi nhân viên có nhiều cống hiến cho công ty trong một thời gian dài: “Sau này khi phát triển ở vị trí khác hy vọng cô có thể phát huy những thế mạnh bản thân đồng thời điều chỉnh mình cho phù hợp. Ban giám đốc đã thảo luận vô cùng thận trọng và kĩ càng mới đưa ra quyết định này. Nghênh Thần, cô đã vì công ty cống hiến rất nhiều, điều này không ai phủ định được, kết quả như vậy cũng một phần do duyên phận, mong cô đừng nghĩ nhiều.”
Hôm nay Nghênh thần mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, càng nổi bật khuôn mặt mi thanh mục tú và làn tóc đèn dài của cô. Mặc cho Hứa Vỹ Thanh nói hươu nói vượn, từ đầu đến cuối Nghênh Thần vẫn im lặng, nhàn nhạt quan sát ông ta.
Mặt đối mặt vài giây, cuối cùng Hứa Vỹ Thanh cũng xé mặt nạ, không vòng vèo đôi co nữa, hừ lạnh nói: “Tôi đã sớm nói rồi, một người đàn bà đòi cứng rắn làm lớn chuyện, cuối cùng chỉ có chịu thiệt thôi.”
Khóe miệng Nghênh Thần cong lên đầy vẻ khinh thường, từ chối nói thêm.
“Cô có trình độ, năng lực tốt, kinh nghiệm phong phú, không phải vì cái tính ra vẻ anh hùng thì tôi cũng muốn hết mực nâng đỡ cô.” Hứa Vĩ Thành nghịch nghịch hộp thuốc, thậm chí không thèm nhìn về phía cô.
“Biết trên đời này, tôi ghét nhất gì không? Mấy kẻ trẻ tuổi tự cho mình là đúng.”
Hứa Vĩ Thành kích động ngẩng đầu lên, ném hộp thuốc về phía mặt bàn, sự phách lối, cùng cuồng vọng không giấu diếm cháy lên trong mắt ông ta: “Một cái tai nạn mỏ quặng cỏn con, công ty đã bồi thường tiền đầy đủ, trấn an và khắc phục hậu quả đâu ra đấy, chẳng có ai có ý kiến dị nghị gì, chỉ có cô nhiều chuyện, xía mũi vào việc thiên hạ! Đều là đồng nghiệp, cô nói xem, hà tất cứ phải khăng khăng bắt bộ phận pháp chế nhận trách nhiệm làm gì?”
Hứa Vĩ Thành chống tay lên mặt bàn, bộ dáng thuyết giáo của kẻ bề trên nhìn xuống: “Muốn phân cao thấp? Hay là muốn chơi trội? Cuối cùng kẻ thảm bại chẳng phải vẫn là cô hay sao? Nghênh Thần, cô đã làm công việc này nhiều năm, không phải người mới chân ướt chân giáo mới vào nghề, nặng nhẹ trong đó chẳng lẽ cô không hiểu?”
Làm rõ thực hư tai nạn tại hầm mỏ, chỉ ra bất công trong xử lý rủi ro của công ty, Nghênh Thần nói làm làm. Ngày đầu tiên sau khi nghỉ tết âm lịch, cô đã gửi các mẫu vật liệu cho các bên chuyên môn, kết quả kiểm nghiệm khiến tất cả nhân viên bàng hoàng, người người náo loạn nghị luận.
“Chủ tịch Hứa, ông đang sợ. Mà sự sợ hãi của ông không phải chỉ có kết quả xử lý của chuyện này.”
Nghênh Thần rất bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương, đây là câu nói đầu tiên kể từ khi cô bước vào văn phòng này.
Sắc mặt Hứa Vỹ Thanh y như sở liệu của cô. Vì câu nói này lập tức biến sắc.
“Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tai nạn ở mỏ quặng là bởi vì công ty đưa ra đánh giá và xét duyệt sai lầm. Yêu cầu các cơ quan chức năng vào cuộc cùng ban lãnh đạo công ty xử lý tận gốc để không lặp lại sai lầm này lần nữa là không đúng hay sao?” Ánh mắt Nghênh Thần rất sáng, công tư phân minh, nói: “Ông vốn dĩ phản đối, căn nguyên đơn giản vì làm việc không công chính, trái pháp luật, che giấu chứng và có hành động phạm pháp nên sợ nếu việc này làm lớn sẽ bung bét, liên đới đến các ông.”
“Nghênh Thần!” Hứa Vĩ Thành tức giận đập mạnh mặt bàn, “Chú ý lời nói của cô.”
“Cái gì nên nói tôi sẽ vẫn nói, cái gì nên làm tôi sẽ làm, cái gì nên tranh thủ tôi sẽ tranh thủ, có gì không đúng sao?” Cảm xúc trong lòng cô dậy sóng, tay nắm chặt góc bàn, không chút rụt rè, sợ sệt nhìn thẳng vào mắt Hứa Vĩ Thành.
“Sai không phải tôi___ mà là ông.”
Tất cả chìm vào yên lặng.
Hứa Vĩ Thành bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lẽo, nhàn nhạt phun ra sáu chữ: “Không biết tự lượng sức mình.
Nghênh Thần không đáp lời ông ta, quay người trực tiếp muốn đi.
“Dừng lại.”
Hứa Vĩ Thành nhìn bóng lưng cô nói: “Bản thân cô cũng biết nghề này vốn không đơn giản, các quan hệ trong đó dây mơ rễ má lẫn nhau. Cô cứ như vậy một tay thẳng thừng muốn vạch lá tìm sâu, đã nghĩ đến chính mình cũng không thể toàn thây bước ra được hay chưa?”
Nghênh Thần bình thản bước đi, đến cửa cô bình tĩnh đặt tay lên nắm đấm lạnh nhạt nói: “Tôi không cần nghĩ, đơn giản vì tôi không thông đồng làm bậy bạ.”
Hứa Vỹ Thanh cười lớn, khinh thường nói: “Ngây thơ.”
Cánh cửa mở ra, tất cả nhân viên bên ngoài đều ngoái lại nhìn vào trong. Nghênh Thần quét mắt một vòng, tất cả đều chột dạ cúi xuống, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm.
-------------
Kể từ hôm xảy ra sự khúc mắc nhỏ đó, Lệ Khôn và Nghênh thần rơi vào chiến tranh lạnh.
Đàn ông mà, ít nhiều cũng có sự sĩ diện nhất định. Dù tối đó không xảy ra cãi vã gì, nhưng trong lòng Lệ Khôn cảm thấy không thoải mái, vì vậy từ hôm đó anh cũng không ghé qua nhà Nghênh Thần. Thứ nhất là vì muốn làm cao với cô. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, anh không tin Nghênh Thần không nhớ thương mình, muốn làm căng để cô phải đến tìm mình trước.
Kết quả, cô gái này lại nhất định phải làm trái mong muốn của anh thì mới chịu. Ròng rã bốn ngày, đừng nói đến điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không gửi cho anh.
“Tôi nói này, cậu buổi ngày chui lủi ở chỗ tôi, buổi tối chạy qua nhà Lâm Đức ăn cơm, rốt cục cậu muốn gì? Hả?” Lý Bích Sơn nằm trên giường bệnh, vải trắng băng kín người, nhưng cái miệng vẫn hoạt động vô cùng hiệu quả, và sự hiệu quả ấy được phát huy càng cao khi nhìn thấy cái con người vô tích sự đang ngồi gọt hoa quả ở bên cạnh giường.
Đã là giữa trưa, dì tạp dịch vừa dọn dẹp và khử độc phòng xong.
Lệ Khôn lườm anh ta một cái: “Anh đúng là kẻ ví dụ điển hình của loại người không biết phải trái. Tôi lo lắng cho anh, ngày ngày đến giúp anh giải khuây, anh còn không cảm kích mà nói mấy lời khó nghe này.”
Toàn thân Lý Bích Sơn nổi lên một tầng da gà, da vịt, rùng mình một cái đáp: “Được rồi, được rồi. Cậu ngậm miệng lại cho tôi.”
Lâm Đức ngồi bên cạnh đang chăm chú lột vỏ cam, cũng nói chen vào: “Đã lâu chưa thấy chị Thần. Dạo này chị ấy bận lắm à? Hay chị ấy phải đi công tác?”
“Nói nhảm. Chắc chắn là đi công tác, không sao thằng nhóc này có thể sang nhà cậu ngủ được.” Lý Bích Sơn hừ một tiếng khinh thường.
Hai bên anh một câu, em một câu, cà khịa nhau om tỏi, vậy mà nhân vật chính của câu chuyện - Lệ Khôn lại im lặng trầm tư.
Lâm Đức và Lý Bích Sơn tinh ý đưa mắt nhìn nhau, ăn ý nháy mắt. Lâm Đức nhếch miệng, đùa cợt hỏi: “Lệ ca, tình hình này không đúng lắm, anh lại cãi nhau với chị dâu à?”
Lệ Khôn ngồi trên ghế salon, chán chường nhìn chằm chằm lên trần nhà, buồn bã nói: “Tôi còn hi vọng cô ấy thật sự tìm tôi nháo một trận.”
Lâm Đức gãi gãi gáy, không hiểu câu nói không đầu không đuôi của ông anh mình.
Lý Bích Sơn hả hê cười: “Cậu nhìn đi, nhìn đi, y như dự liệu của tôi.”
Lâm Đức chớp mắt: “Dự liệu gì cơ?”
“Yêu là khổ, không yêu là bổ.” Lý Bích Sơn cảm thán, ánh mắt như bậc cao nhân nhìn thấu hồng trần, “Trước đã tôi đã nói rồi, vậy mà tên ngốc nào đó cứ sống chết lao vào. Phụ nữ ấy à.” Anh ta lắc đầu. “Chính là sinh vật không đáng tin cậy nhất thế gian.”
Lệ Khôn bực mình cau có nói: “Biến. Biến. Đừng có đoán mò.”
Lâm Đức giơ tay không đồng ý, kháng nghị: “Chị Thần không giống vợ trước của anh đâu.”
Lý Bích Sơn bực mình, nhưng toàn thân băng bó không làm gì được, chỉ đành hậm hực trong lòng.
Đùa giỡn thì đùa giỡn nhưng Lâm Đức và Lý Bích Sơn vẫn hiểu ý, lên tiếng trấn án Lệ Khôn.
“Anh là đàn ông. Nhường chị ấy một tí không được sao?”
“Nói với người ta mấy câu dễ nghe. Da mặt dày chút, chẳng phải là giải quyết xong.”
“Thật tình, nghĩ mà đau lòng. Cậu đã 31 rồi, sao vẫn có đủ tự tin mà đi hờn dỗi với cô gái trẻ, đẹp, phơi phới như cô ta chứ. Người ta nóng giận lên, bỏ cậu thì xong.”
“...” Lệ Khôn bị đả kích trầm trọng, nóng nảy đứng lên nói: “Tôi sợ gì chứ.”
Thẳng đến khi anh chàng nào đó khí thế chiến đấu bừng bừng lao ra khỏi phòng bệnh đi dỗ người yêu, Lý Bích Sơn mới lắc đầu, cười nhạo.
Lâm Đức: “Cuối cùng cũng chịu đi.”
Lý Bích Sơn ai da một tiếng, thở dài nói: “Với chuyện người khác thì nói đạo lý hay lắm, đến phiên mình thì luống ca luống cuống. Có việc cỏn con cũng làm không xong.”
Đại khái chính là: NGƯỜI NGOÀI CUỘC THÌ TỈNH TÁO, NGƯỜI TRONG CUỘC THÌ U MÊ. TRONG NHÀ CHƯA TỎ, NGOÀI NGÕ ĐÃ HAY.
-----------------------------
Buổi sáng ra thông báo, kèm theo công văn trước khi tân trưởng phòng mới nhậm chức, công việc nghiệp vụ của bộ phận vẫn do Nghênh Thần đảm nhiệm. Đồng thời, các vị trí khác trong ban vẫn giữ nguyên.
Nghênh Thần biết, đây là ý của Hứa Vĩ Thành.
Cố ý dùng thủ đoạn này nhắc nhở cô. Đúng là buồn nôn. Không những tát cho cô một phát cảnh cáo, còn thể hiện được sự nhân từ, khoan dung giả tạo của mình với toàn thể nhân viên công ty. Một mũi tên trúng hai con chim. Vẫn luôn đứng bên cạnh là thư ký của cô, thấy tình cảnh của Nghênh Thần, lo lắng cho cô, vì vậy buổi chiều ghé vào văn phòng làm việc của cô mấy lần thay cafe trên mặt bàn, chốc chốc lại ngó lên nhìn sắc mặt cô.
Nghênh Thần nhìn cô ấy, cười cười, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, chị vẫn ổn.”
Bị nhìn thấu, thư ký cực kì khó chịu, “Chị Thần, em theo chị từ khi mới vào công ty đến giờ, chị đi đâu, em sẽ theo đấy.”
Nghênh Thần nâng cằm mỉm cười, nhìn cô ấm áp nói: “Chỉ là điều động nhân sự bình thường trong công ty thôi. Đừng suy nghĩ nhiều. Em làm việc cho tốt, lo lắng nhiều sẽ xấu đi đấy.”
“Không.” Cô gái trẻ mãnh liệt lắc đầu, buồn phiền nói: “Chị Thần, hay chị tìm đồng minh đi, người có thể lắng nghe và giúp chị.”
“Tìm ai được?” Nghênh Thần cười hỏi lại.
Hai chữ “Đường tổng” nghẹn lại ở cổ họng cô gái trẻ, nhưng nghĩ lại tình thế bây giờ: Trở cao, hoàng đế ở xa, thì cũng có ích gì đâu.
Thế là cô lại nuốt những gì muốn nói trở lại, ái ngại nhìn Nghênh Thần.
Nghênh Thần khoát tay, “Được rồi, em đi làm việc của em đi, ít đến chỗ chị thôi, dù sao hiện tại chức vị của chúng ta ngang hàng, vẫn phải tuân thủ chế độ, nội quy của công ty.”
Sau khi Thư kí đi, khuôn mặt tươi cười của Nghênh Thần chợt tắt. Khuỷu tay Nghênh Thần chống lên mặt bàn, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay, đầu óc mệt mỏi, mặt mày u ám.
Hơn 4 gờ, bên đội điều tra lại ghé đến tìm cô lần nữa.
“Chị Thần, chị ở đây à.”
Nghênh Thần khẽ vuốt cằm, ra hiệu cô tiếp tục.
“Là thế này. Có hai đồng chí cảnh sát nói là muốn gặp chỉ để lấy thêm lời khai.” Phía sau cô nhân viên là hai người mặc thường phục màu đen.
Sau màn chào hỏi qua loa, hai cảnh sát viên ngồi xuống, mở laptop bắt đầu công việc.
“Chào cô, lần này chúng tôi đến, chủ yếu muốn hỏi một số chuyện liên quan đến tai nạn ở mỏ quặng.”
Nghênh Thần gật đầu: “Được.”
“Xin hỏi, cô có biết Trương Hữu Đức không?”
“Biết. Anh ta là quản lý ở hầm mỏ. Khoảng thời gian bắt đầu tiến hành thăm dò mỏ, dùng kíp nổ phá đường anh ta đều có mặt ở đó.”
“Cô biết anh ta khi nào?”
“Từng có dịp làm việc chung, tôi nhớ là hơn nửa năm trước, khi công ty chúng tôi tham gia đấu thầu dự án đó.”
“Tổng cộng tiếp xúc với nhau mấy lần.”
“Ba.”
Ngừng một chút, Nghênh Thần nhíu mày: “Không phải ông ta đã bị bắt rồi hay sao?”
“Đúng.” Người cảnh sát lớn tuổi hơn lên tiếng, “Hiện đang trong quá trình thẩm vấn, gần đây Trương Hữu Đức cung cấp thêm manh mối mới của vụ án.”
Trái tim Nghênh Thần hiện tại như con thuyền nhỏ giữa đại dương, bị những đợt sóng gay gắt liên tục càn quấy, đến không phút giây nào dám buông lỏng.
Bên ngoài phòng làm việc.
Nhân viên công ty đưa mắt nhìn nhau, tay không ngừng lướt trên bàn phím, âm thầm nghị luận trong nhóm chat chung: “Các cậu nghe tin mới nhất chưa? Chị Thần dính vào chuyện lớn rồi.”
“Không phải cô ấy đi báo cáo với bên trên công ty chúng ta làm việc không công chính hay sao?”
“Quá ngây thơ rồi chị tôi ơi, bãi nước đục này càng khuấy càng đục, chị không biết sao?”
“Em cũng nghe được tin tức ngầm, hình như lão quản sự ở mỏ vàng mới khui ra chuyện mới, tình tiết vụ án lại khó thêm một bậc rồi.”
------------
Hôm nay hơn 10h tối, Nghênh Thần mới về đến nhà.
Trên đường về Nghênh Cảnh gọi điện cho cô báo: “Chị, ba bảo đã lâu chị không về qua nhà, hai ngày nữa ba nhắn chị về ăn cơm, còn dặn chị nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Nghênh Thần không yên lòng, chỉ hỏi: “Ba dạo này khỏe không?”
Nghênh Cảnh vui vẻ đáp: “Cũng ổn. Tâm trạng lão gia nhà chúng ta dạo này không tệ, nghe chú quản gia nói, khả năng đợt này cha sẽ thăng chức.”
Nghênh Thần đột nhiên cười, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều chọn thời gian này mà vội vàng thăng chức hay sao.”
Nghênh cảnh không nghe rõ, hỏi lại: “Dạ?”
“Không có việc gì, hôm nào có thời gian chị sẽ về thăm ba, tiện thể xem tình hình học tập của em thế nào.”
Nói vài ba câu chuyện phiếm vậy mà cũng đã đến cổng khu chung cư, Nghênh Thần cúp điện thoại.
Gần đây cô không về nhà, cũng không đến chỗ Lệ Khôn. Ngày ngày đều đi sớm về trễ, vì vậy nghỉ lại luôn căn hộ ở Vạn Khoa Thành.
Nghênh Thần nhập mật mã, đinh cửa bật mở.
Vừa định tiến vào, một bóng người lao vụt ra, khiến Nghênh Thần hoảng sợ suýt hét lên.
“Là anh. Là anh đây mà.” Lệ Khôn phiền muộn nói, “Ngay cả anh mà em cũng không nhận ra à?”
Nghe ra giọng nói quen thuộc, Nghênh Thần mới hoàn hồn, đặt tay lên ngực ổn định nhịp tim đang đập liên hồi, “Còn tưởng là trộm.”
Hôm nay Lệ Khôn mặc một chiếc áo jacket lông màu đen, bên trong là quần âu, áo sơ mi, nhìn qua giống như từ đơn vị đi thẳng đến đây.
Cảm xúc bình lặng lại, Nghênh Thần vẫn giữ thái độ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra. Cô từ tốn thay dép, để túi lên giá treo, đi xuống nhà bếp uống nước.
Nào có ai như cô gái này, mấy ngày không gặp người yêu mà một chút quyến luyến, nhớ thương cũng không có.
Kiềm chế không được, Lệ Khôn cũng nhanh chóng bước theo cô vào bếp, nhẹ nhàng ôm Nghênh Thần vào lòng. Vòng eo nhỏ nhắn, thân thể mềm mại, hương thơm quen thuộc, tất cả đều khiến anh nhớ nhung đến phát điên.
Lệ Khôn vùi mặt vào hõm vai cô, dịu dàng hôn lên làn tóc, vòng tay ôm cô thật chặt, ủy khuất nói: “Đừng lạnh nhạt với anh nữa, anh sắp bị em làm cho đóng băng thành người tuyết rồi.”
Nghênh Thần không giãy, cũng không đáp lại, cứ bình thản đứng nguyên tại chỗ, để mặc cho anh ôm. Trầm mặc một lúc, cô mới tiếp tục đổ nước, ra cốc, đạm mạc nói: “Em không lạnh nhạt với anh, chỉ là dạo gần đây em hơi bận.”
“Được, được, được, hôm đó là lỗi của anh, anh không nên ép em.” Lệ Khôn giống như đang lấy lòng cô, nhận hết mọi lỗi sai về mình, vừa ôm cô vừa dỗ dành: “Sau này anh không như vậy nữa, nếu em không muốn ra khỏi nhà, không muốn hẹn hò, không muốn xem phim, thì anh đều nghe em, chúng ta ở nhà cùng nhau.”
Thấy Nghênh Thần không nói gì nữa, anh liền vui vẻ kể chuyện, muốn chọc cô cười: “Buổi chiều, anh về đơn vị, cấp trên báo thành tích phỏng vấn lần hai của anh điểm số rất cao, nếu thuận lợi rất có khả năng sẽ thăng chức, vậy là về sau công việc sẽ ổn định hơn. Anh cũng không cần đi làm nhiệm vụ xa thường xuyên nữa.”
Nghênh Thần cuối cùng cũng mở miệng: “Nội dung của vòng phỏng vấn là gì?”
“Kiến thức chuyên môn, hình thức vấn đáp, còn có cả khảo nghiệm tâm lý nữa.” Lệ Khôn không nén được hơi đắc ý, khoe khoang: “Anh đạt hạng nhất.”
Nghênh Thần nhìn anh, không có biểu cảm gì, chỉ từ tốn hỏi một câu khá lạc đề: “Còn vòng nào nữa không?”
“Còn. Vòng cuối là điều tra gia cảnh quan hệ gia đình, hôn nhân các kiểu. Chỉ cần dòng họ, gia tộc không phạm pháp là không sao.”
Nói xong câu này, Lệ Khôn nhạy cảm phát hiện ra người con gái trong lòng nháy mắt toàn thân mềm nhũn, Lệ Khôn vội vàng ôm cô chặt hơn, tưởng rằng cô quá vui mừng đến nỗi phát run.
Thế là con sói trong người ai đó lại trỗi dậy, cố ý dán cánh môi sát tai cô, thầm thì: “Tiểu Thần.”
Nghênh Thần yếu ớt đáp: “Ừm?”
“Anh thoát chết trong gang tấc, lại có cơ hội được thăng chức, song hỉ lâm môn, nhân ngày vui này chúng ta nên sớm đến cục dân chính, được không?.” Khi nói câu này anh hồi hộp cơ hồ muốn ngừng thở, cuống họng khó khăn nói hết câu một cách mạch lạc nhất, chất giọng nam trầm đè xuống càng thêm quyến rũ chết người: “Ngày mai thứ tư, hai đứa mình đi làm đăng kí kết hôn nhé.”
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu anh kiện định, chắc chắn, không để cho đối phương nói lời từ chối.
“Trước tiên đặt em vào chung hộ khẩu đã, xem em chạy đi đâu.” Lệ Khôn vạch ra kế hoạch chiến lược những bước cần chuẩn bị: “Buổi sáng anh sẽ đến gặp ba em, nói chuyện người lớn, chiều mình sẽ đi đăng ký kết hôn, tối kêu cánh Lâm Đức và Bích Sơn đi ăn mừng.”
Nghênh Thần trực tiếp cắt ngang lời anh: “Mai em không rảnh.”
Vòng tay Lệ Khôn càng siết chặt cô hơn. ngữ khí vẫn kiên quyết nhưng có chút hoang mang: “Vậy thì ngày mốt.”
“Ngày kia, ngày kia cũng được.”
Dứt lời, khuôn mặt Lệ Khôn lập tức lạnh xuống.
Anh khắc chế nóng nảy, bình tĩnh nói: “Được rồi. Vậy em cho anh một thời gian cụ thể.”
Nghênh Thần cúi đầu: “Hiện tại em không thể hứa trước được.”
“Không thể hứa trước là sao?” Lệ Khôn cười lạnh: “Là không thể cam đoan về thời gian, hay là việc kết hôn?”
Một câu này, triệt để phá tan sự nhẫn nhịn trong lòng anh, Lệ Khôn vung tay, phút chốc, hai người song song đứng mặt đối mặt.
Lệ Khôn giận dữ, “Nghênh Thần, hai chúng ta đi được đến giờ phút này đã không dễ dàng, em có điều gì cứ nói, đừng có mẹ nó úp úp, mở mở nữa.”
Giọng điệu anh nóng nảy, âm lượng cũng lớn hơn bình thường, mấy ngày nay đã khiến cả tinh thần và thể xác Nghênh Thần mệt mỏi, giờ phút này cô cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, hất tay Lệ Khôn ra.
“Em dừng lại.” Lệ Khôn đuổi theo, “Không được đi, nói cho rõ ràng đã.”
Anh đưa tay muốn bắt lấy tay cô, nhưng không kịp, móng tay sượt qua mu bàn tay Nghênh Thần. Một cơn đau xót truyền đền, Nghênh Thần nổi giận, hét lên: “Anh không nhìn ra hay sao, hiện tại em không muốn kết hôn.”
“Hiện tại em không muốn kết hôn, hay là về sau cũng không muốn kết hôn!”
Hai người cùng mất bình tĩnh, ai cũng nóng nảy, không kìm được mình mà to tiếng.
Nghênh Thần nhìn anh, Lệ Khôn vẫn đứng đó, đôi mắt chiếu thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ rành mạch, rõ ràng: “Từ ngày anh về nước, thái độ của em trở nên lúc nóng, lúc lạnh. Em không muốn ra ngoài, không muốn hẹn hò, không muốn nói chuyện, được, anh chịu đựng được. Em mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi, anh hiểu. Nhưng Nghênh Thần, tại sao bây giờ cả kết hôn em cũng không muốn, em muốn anh nhịn thế nào đây? Hả? Em nói đi! Anh phải nhịn thế nào?”
Ánh mắt người đàn ông trước mặt cô lộ rõ vẻ bi thương và hoang mang, tất cả những cảm xúc ấy như đâm vào tim cô đau nhói.
Cô ổn định cảm xúc đang phập phồng trong lồng ngực, giả bộ trấn định, nhàn nhạt nói: “Em để anh nhịn sao? Nếu anh nhịn không được thì đừng nhịn nữa.”
“Mẹ nó!” Lệ Khôn tức giận, máu nóng xông thẳng lên não: “Nghênh Thần, em nói thật dễ nghe.”
“Em nói gì nào? Hả?” Nghênh Thần cười lạnh, rút điện thoại di động, mở khóa, sau đó hung hăng giơ đến trước mặt anh: “Nhìn em họ anh làm chuyện tốt gì đi.”
Lệ Khôn sững sờ. Lý Hâm Uyển ư?
[Ngày 9/2: Cho tôi 500 tệ.]
[Ngày 12/2: Cho tôi tiền đi. Hết tiền mua phiếu ăn rồi.]
Nghênh Thần lạnh lùng đọc nội dung tin nhắn, biểu hiện khinh thường và miệt thị nói: “Chẳng lẽ chỉ vì ở bên anh mà tôi trở thành cái máy rút tiền sao?”
Cơn tức giận của Lệ Khôn lập tức giảm xuống, “Là em ấy không đúng, nhưng em có thể từ từ nói với anh cơ mà. Chúng mình nhất định phải dùng phương thức tiêu cực thế này để đối xử với nhau sao?”
“Vấn đề không phải vậy. Cô ta là người nhà của anh, anh có thể đoạn tuyệt quan hệ với cô ta sao?”
Liên quan đến vấn đề gia đình, luôn là vấn đề nhạy cảm trong quan hệ của bọn họ, nó như vết sẹo mưng mủ không thể nào chữa lành. Giờ đây vết sẹo đó lại lần nữa rách miệng.
Lệ Khôn tức giận, “Em đừng có dùng lý do này để uy hiếp anh, Nghênh Thần, em tự hỏi lòng mình xem, từ khi hai ta ở bên nhau, anh đã từng yêu cầu em điều gì quá đáng hay chưa, đã từng lấy ân oán cũ của hai nhà ra ép em phải lựa chọn, đã bao giờ bức em đoạn tuyệt với người nhà?”
Nghênh Thần cố ý đem mâu thuẫn này lên đến đỉnh điểm, lạnh lùng buông một câu: “Người tình ta nguyện.”
Sắc mặt Lệ Khôn hiện tại như có 1 tầng băng mỏng.
Nhưng nhiều hơn là sự bi thương và đau lòng.
“Người tình ta nguyện?” Anh vừa cười vừa nhắc lại: “Người tình ta nguyện sao? Em chán rồi đúng không? Cảm thấy không cam tâm à? Hay em đơn thuần chỉ muốn đùa vui với anh?”
Tim anh như bị hàng nghìn nhát đao chém tới tấp, máu me dầm dề, Lệ Khôn bị đẩy vào ngõ cụt, chỉ biết cười, đôi mắt chưa giây phút nào rời khỏi cô, hận không thể nhìn vào trái tim kia, xem cô gái này đang thật sự nghĩ gì.
“Nghênh Thần, có phải hiện tại em đang cảm thấy đặc biệt hả hê?” Lệ Khôn vẫn cười, cười đến nỗi hốc mắt đỏ lên: “Nhìn thấy một người đàn ông ngu xuẩn, bị em tổn thương một lần, vậy mà chưa nhớ đời, sau bao năm trôi qua như thế vẫn ngốc nghếch, vẫn cam chịu để em dắt mũi lần nữa. Nói, có phải em đang cảm thấy đạt được thành tựu to lớn lắm, đúng không?”
Nghênh Thần hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cô cũng đỏ lên, nhưng chữ “Phải.” kia đến cuối cùng cô cũng không nhẫn tâm nói ra. Không nhẫn tâm dối gạt anh. Cô không thể làm được.
Nghênh Thần đành trầm mặc xoay người đi.
Lệ Khôn cuống cuồng, cũng quên luôn đây vốn là nhà cô, nghĩ rằng cô muốn bỏ đi, trong lúc sợ hãi, theo bản năng, vươn tay giữ chặt Nghênh Thần lại.
“Em muốn đi đâu?” Anh ôm cô, giọng nói hoảng hốt: “Đã trễ thế này, em còn muốn đi đâu?”
Nghênh Thần bị ôm chặt đến không thở nổi, hơi giãy dụa, Lệ Khôn hiểu lầm ý cô, tưởng cô muốn bỏ đi, lại càng dùng sức ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ trong lòng.
“Đêm nay, là anh không đủ bình tĩnh. Em đừng giận, được không?” Lệ Khôn lựa lời giải thích: “Xin lỗi em, đều là lỗi của anh, đừng đi, em đừng đi.”
Cứ giằng co như thế một hồi.
Cuối cùng, nước mắt Lệ Khôn cũng rơi xuống, anh hôn lên tóc cô, tuyệt vọng nói: “Thần Thần… đừng buông tay anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...