Hãy ở lại bên anh

Chương 3: Hội nghị thượng đỉnh hợp tác Trung – Phi

Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
Sau khi đưa Mạnh Trạch về nhà, Lệ Khôn lập tức quay lại đơn vị.
 

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống.
 
Trên sân huấn luyện chỉ có một mình anh đang bám vào xà đơn luyện tập.
 
Hơi thở Lệ Khôn bình ổn, trong lòng yên lặng đếm: “……299, 300.”
         
Sau đó nhảy xuống, vung tay hoạt động gân cốt, vì nóng nên chiếc áo ngắn tay bị anh cởi bỏ để lộ ra cơ bụng mạnh mẽ đang rịn ra từng lớp mồ hôi.
         
“Lệ ca.” một bóng người từ phía ký túc xá chạy tới, Lâm Đức thân hình cao gầy, làn da ngăm đen vì phơi nắng, khuôn mặt đen đen hồng hồng trông như củ khoai lang đang luộc dở.
         
“Đúng thật là anh sao, còn cứ tưởng là mình hoa mắt cơ.” Lâm Đức đứng yên, sờ đầu cười ngây ngô: “Em vừa hết phiên đứng gác. Anh không về nhà nghỉ ngơi sao? À, đúng rồi, em vừa lấy được ở nhà ăn hai cái màn thầu, anh muốn ăn không?”
         
Lệ Khôn đẩy hộp cơm được đưa tới qua: “Không cần.” Sau đó vừa mặc áo vừa nói: “Ngày kia hội nghị bắt đầu, trong hai ngày tới tôi sẽ ở trong đơn vị, có một số vấn đề cần chú ý, phải cẩn thận nhắc nhở cho các cậu.”
         
Lâm Đức đi song song với anh, nhét một miếng màn thầu vào miệng, lúng búng nói: “Anh, anh mới từ Afghanistan về, lại tiếp nhận ngay một nhiệm vụ mới, đừng nên lao lực quá, phải chú ý sức khỏe hơn.”

Lệ Khôn liền đập một cái lên đầu cậu ta: “Trên mặt tôi đều là màn thầu cậu phun ra, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trong khi ăn cấm không được nói chuyện.”
 
Lâm Đức ngay lập tức ngậm miệng, nhét hết đống màn thầu còn lại vào trong miệng, sau đó đứng nghiêm, giơ chào theo kiểu nghi thức quân đội: “Rõ!”
         
Nhưng động tác đó không duy trì được bao lâu.
         
Lâm Đức không nhịn được, “Phụt” một tiếng, toàn bộ màn thầu đều phun ra ngoài.
         
Mặt mày cậu ta ủ ê, “Báo, báo cáo, màn thầu nhiều quá, không nuốt xuống được.”
         
Lệ Khôn cười nhẹ đạp cậu ta một cái: “Được rồi, ăn đi.”
 
Bốn năm trước Lâm Đức được điều đến trong đội của anh, cậu ta từ nông thôn tới, tính tình chất phác, trong nhà nghèo khó, không đủ ăn nên vô cùng gầy gò. Bốn năm nay Lệ Khôn một tay bồi dưỡng cậu tiểu binh này, đến bây giờ cậu ta đã có thể vững vàng độc lập đảm đương nhiệm vụ.
 
Lệ Khôn nhìn Lâm Đức, cậu nhóc gầy gò năm xưa, bây giờ đã trở nên rắn rỏi, ngăm đen, rắn chắc.
         
Anh hơi thất thần, dẫm lên ánh trăng bạc mà bước đi.
         
Đột nhiên, Lệ Khôn hỏi một câu không đầu không đuôi: “Lúc cậu đến nơi này, bao nhiêu tuổi?”
         
Lâm Đức: “Mười tám tuổi ạ.”
         
Lệ Khôn sửng sốt nửa giây, sau đó cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một khuôn mặt khác.
        
Ai mười tám tuổi cũng đều trẻ trung, nhiệt huyết, kiêu ngạo.
         
Chỉ là người kia, lại có thêm một phần khí chất chỉ của riêng mình cô.
         
Lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng tính tình cũng thật là đanh đá.
         
Dám từ trên tường gạch cao hai mét trèo ra ngoài.
         
Dám chạy tới đơn vị, trực tiếp báo tên, nói: “Em tới tìm anh đấy!” 
         
Lệ Khôn đáp lại không mấy dịu dàng: “Tìm tôi có việc gì?”
         
“Em muốn gặp anh!”
         
“Đừng nghịch ngợm”
         
“Nếu em thật sự muốn nghịch ngợm, sẽ không chỉ đến tìm anh đâu.” Ánh mắt của cô hoạt bát, đáng yêu: “Em sẽ trực tiếp hôn anh luôn.”

         
“……”
         
“Ha ha ha lừa anh đấy, em sẽ không hôn anh, đợi khi nào em theo đuổi được anh, lúc đó mới hôn.”
         
“……”
         
“Nói nhiều như vậy, anh đã nhớ tên của em chưa?”
         
Lúc ấy Lệ Khôn cực kỳ phiền não, ở đâu lại xuất hiện một cái đuôi chuyên bám người thế này, chửi nhỏ một tiếng: “Phiền phức.”
         
“Em không tên là phiền phức, em tên Nghênh Thần! Này, anh đừng đi, đã nhớ kỹ tên của em chưa? Nhớ kỹ chưa?”
         
Con mẹ nó, có thể không nhớ kỹ sao.
         
Còn dường như khắc cả vào tận xương tủy.
         
“Mười tám tuổi.” Lệ Khôn lấy lại tinh thần, cười nhạo một tiếng: “Lợi hại.”
         
Lâm Đức nghe thấy, còn tưởng rằng chính mình được khen ngợi, cực kỳ hưng phấn: “Anh, anh khen em sao!”
         
Lệ Khôn bước nhanh về phía trước, không lên tiếng.
 
————
         
Thẩm Nam là một tỉnh vùng duyên hải, mà tỉnh lị Hạnh Thành lại chính là trung tâm văn hóa chính trị của vùng Trung Đông. Trong suốt bao năm qua, các hội nghị quốc tế quan trọng được tổ chức ở đây nhiều vô số kể, danh tiếng vang xa khắp nơi.
         
Mà năm nay Hội nghị thượng đỉnh hợp tác Trung – Phi được tổ chức, công tác an ninh được tăng cường, đội ngũ của Lệ Khôn là đội ngũ tinh anh trong đội đặc cảnh, phía trên trực tiếp hạ lệnh xuống, giao cho đội Lệ Khôn phụ trách công tác an ninh bên trong.
         
“Các tổ đội, trước khi hội nghị diễn ra hai tiếng, phải tuần tra lại một lượt, ai khả nghi đều bị kiểm tra, đã tra thì phải nghiêm ngặt!”
         
“Rõ!”
         
“Đội 1.”
         
“Có”
         
“Tăng cường lực lượng tuần tra quanh hội trường!”
         
“Rõ!”
         
“Đội 2.”
         
“Có!”
         
“Kiểm tra hệ thống báo cháy, bảo đảm liên lạc thông suốt, bảo đảm công tác hậu cần cung cấp trang bị vũ trang.”
         
“Rõ!”
         
Trước khi hội nghị khai mạc hai tiếng, Lệ Khôn phân phó công tác cho cả đội một lần cuối cùng.
        
 “Toàn đội chú ý, trách nhiệm của ai, người đó phụ trách!”
         
Mười mấy người cùng mặc đồ tác chiến màu đen, đầu đội mũ sắt đặc cảnh, đứng thẳng tắp, đồng thanh hô: “Rõ!”
         
Vừa qua 8 giờ.
         
Tòa nhà Chính Dương cao chót vót, rợp trong bóng cờ các quốc gia đang tung bay trong gió, ánh mặt trời lấp lánh từ phía đông chiếu xuống rực rỡ.
         
Nghênh Thần từ trên xe bước xuống, cô bị ánh mặt trời chiếu tới khiến hai mắt nheo lại, năm ngón tay giơ lên, che bớt ánh sáng trước mắt. Đường Kỳ Sâm thấy thế, bất động thanh sắc tiến về phía trước một bước đứng ở bên cạnh cô, lặng yên che đi ánh nắng mặt trời.
         
Hai người sóng vai đi cùng nhau, Nghênh Thần hỏi: “Từ Chủ tịch giao cho anh nhiệm vụ quan trọng như vậy, có căng thẳng không?”
         

Đường Kỳ Sâm cười, “Vẫn ổn. Đêm qua tôi đã chuẩn bị tài liệu đến 12 giờ.”
         
Nghênh Thần trêu đùa: “Mới 12 giờ? Tôi còn tưởng anh phải chuẩn bị cả đêm cơ.”
         
Đường Kỳ Sâm vui vẻ nói: “Đợi lát nữa tôi mà luống cuống, còn phải nhờ em nhắc nhở một chút.”
         
“Tôi ngồi ở xa lắm, không giúp được đâu.” Nghênh Thần rất tin tưởng anh ta: “Anh sẽ không luống cuống đâu.”
         
Đường Kỳ Sâm nghe vậy, tâm tình vô cùng tốt.
         
Hai người đều cùng làm ở tập đoàn Kim Thăng, là công ty kim loại màu hàng đầu trong nước, khá có tiếng nói trong lĩnh vực khoáng sản. Lần này đáng lẽ ra là chủ tịch công ty đích thân tới, nhưng ông ta đang đi công tác nước ngoài, vậy nên Đường Kỳ Sâm thay mặt làm đại diện cấp cao đến tham dự.
         
Người đến tấp nập, đội đặc cảnh tuần tra nghiêm ngặt, luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
         
Nghênh Thần nhìn một lượt, nói: “Nhìn thấy bọn họ không, ký hiệu màu đỏ  trên ống tay áo là huy chương quốc kỳ.”
         
Đường Kỳ Sâm: “Có gì khác nhau sao?”
         
“Ký hiệu màu đen là đặc cảnh cấp tỉnh, còn màu đỏ, đúng rồi, chính đội người kia, là đặc cảnh tinh nhuệ.” Nghênh Thần nói: “Họ là bộ đội đặc cảnh, trực tiếp nhận mệnh lệnh từ quân ủy, thường xuyên được cử ra nước ngoài làm nhiệm vụ.”
         
Đường Kỳ Sâm nghe rất nghiêm túc, nói: “Con gái thường không hiểu biết lắm về vấn đề này, em dường như lại khá am hiểu.”
         
Nghênh Thần cười cười, không nói tiếp.
         
Sắp tiến vào tòa nhà Chính Dương, người ra vào ngày càng nhiều, tốc độ của họ cũng tự giác giảm lại. Ở ba gian cửa chính đang tiến hành kiểm tra an ninh.
         
Trước trạm kiểm tra một thước, một loạt đặc cảnh vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng.
         
Nghênh Thần để ý quan sát, ký hiệu của bọn họ đều là màu đỏ.
         
Lại nhìn quanh một vòng, Nghênh Thần nhăn nhăn mày.
         
Cô cảm giác được rõ ràng có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
         
Như một bản năng, trái tim Nghênh Thần “lộp bộp” chậm mất một nhịp. Cô tự nhủ phải hít sâu một hơi, sau đó dùng hết tất cả dũng khí của mình, theo hướng phát ra ánh mắt nhìn qua.
         
Giữa một hàng đặc cảnh tinh nhuệ, người đứng ở ngay vị trí chính giữa đang không chút che giấu mà nhìn chằm chằm vào cô.
         
Lệ Khôn toàn thân mặc đồ tác chiến màu đen, súng ống cầm trên tay, ngoài ánh mắt nghiêm nghị thâm trầm ra thì không có điều gì khác thường cả.
        
 “Nghênh Thần?” Đường Kỳ Sâm lên tiếng.
         
Nghênh Thần nhanh chóng trấn định lại, quay đầu cười cười nói: “Đi thôi.”
         
Hôm nay cô mặc một bộ váy công sở màu trắng, mang giày cao gót càng khiến cho đôi chân thon dài hơn, khuôn mặt trang điểm tinh tế nhẹ nhàng, khi cười tựa như hoa nở. Mà Đường Kỳ Sâm cao đến một mét tám lăm, đứng ở cạnh Nghênh Thần cũng không hề bị kém cạnh, giày da tinh xảo chỉnh tề, khí chất ôn nhuận như ngọc, lại thêm mấy phần thành thục, ổn trọng. Đứng cùng nhau, thật giống một đôi bích nhân không muốn bị người ngoài làm phiền.
         
“Bên này.” Đường Kỳ Sâm dẫn Nghênh Thần đi về phía bên phải xếp hàng.
         
Lệ Khôn sắc mặt trầm tĩnh nghiêm túc, đột nhiên di chuyển, rảo bước, lù lù tiến tới phía bên phải.
         
Nhân viên kiểm tra đều nhanh chóng được thông qua. Tới gần Đường Kỳ Sâm, Lệ Khôn lại giống như một cây cột sắt đứng yên bất động trước mặt anh ta.
         
Nghênh Thần ngước mắt nhìn Lệ Khôn, ánh mắt của anh kiên định nhìn chằm chằm về phía trước, mặt không đổi sắc diễn một vai “Người qua đường, không liên quan việc gì cả”.
         
Nhưng súng trong tay anh rõ ràng bị siết chặt.
         
Nghênh Thần theo bản năng lùi ra sau một bước, mà Đường Kỳ Sâm cũng theo bản năng đỡ vai cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận bậc thang.”
         
Khi hai bọn họ nói khẽ với nhau đồng thời —— “Cùm cụp” một tiếng giòn tan vang lên.

         
Tuy nhỏ nhưng cũng đủ khiến Nghênh Thần nghe thấy. Đó là tiếng khẩu súng trong tay Lệ Khôn lên đạn.
 
————
         
Tiến vào trong hội trường, tuy còn chưa khai mạc, nhưng mọi người tự giác hạ thấp giọng nói.
         
Tìm được vị trí ngồi xuống, Đường Kỳ Sâm như chợt nghĩ đến, hỏi Nghênh Thần: “Người vừa rồi.”
         
“Hửh?” Nghênh Thần nghiêng đầu hỏi, “Người nào?”
         
“Chính là người đặc cảnh ở cửa, tôi nhìn thấy anh ta ……” Đường Kỳ Sâm làm một động tác diễn tả hành động bắn súng, sau đó hỏi: “Hai người quen biết nhau sao?”
         
Nghênh Thần vui vẻ thừa nhận: “Biết chứ, bạn trai cũ.”
         
Ngừng một giây, cô hạ giọng ra vẻ thần bí: “Tôi nợ anh ấy rất nhiều tiền, nếu không phải đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ, khẳng định anh ấy sẽ đuổi giết tôi. Có để ý không, đến súng anh ấy cũng lên đạn rồi.”
         
Giọng điệu nửa đùa nửa thật này của cô khiến Đường Kỳ Sâm phải cẩn thận phân biệt thật giả một lúc.
         
Nghênh Thần thoải mái quay đầu, mở ra notebook, chuẩn bị cho hội nghị.
         
Vài phút sau.
         
“Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy,” Đường Kỳ Sâm ánh mắt không rời tài liệu trên tay, cúi đầu, tùy ý nói: “Động tác anh ta lên đạn, giống như là muốn nhắm súng vào tôi.”
         
Nghênh Thần sửng sốt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cả người chìm vào trầm mặc.
         
9 giờ, hội nghị khai mạc, tiến hành lần lượt theo đúng trình tự.
         
Đường Kỳ Sâm đại biểu cho ba xí nghiệp trong tập đoàn lên đài phát biểu ngắn gọn. Bản thân anh du học tại đại học danh tiếng, nói tiếng Anh lưu loát, vừa đứng lên đài, cả người khí thế hừng hực.
         
Phát biểu xong, tiếng vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt vang lên.
         
Lúc Đường Kỳ Sâm trở về vị trí cũ, Nghênh Thần lặng lẽ giơ lên ngón tay cái hướng về phía anh.
         
Sau khi hội nghị kết thúc, Nghênh Thần đem những tài liệu liên quan đưa cho Đường Kỳ Sâm: “Đã kiểm tra lại toàn bộ, số liệu không có vấn đề gì.”
         
Đường Kỳ Sâm tiếp nhận tài liệu, nói: “Buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không?”
         
“Không được, bên kia đã sắp xếp tiệc tối rồi.”
         
“Không sao, tôi sẽ xin nghỉ.”
         
Nghênh Thần đóng máy tính, cười nói: “Việc này nếu để Từ Chủ tịch biết, tiền thưởng của anh sẽ bị trừ đấy.”
         
Đường Kỳ Sâm giúp cô thu thập đồ đạc, đem bút máy đưa cho cô, “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
         
Nghênh Thần: “Thực sự không cần đâu, buổi tối tôi định về thăm nhà. Mấy ngày hôm nay vẫn luôn bận bịu cho hội nghị, đến cổng nhà còn chưa từng bước vào, hẹn lần sau đi, lúc đó tôi mời anh.”
         
Đường Kỳ Sâm cũng không tiếp tục miễn cưỡng, “Vậy được rồi, lái xe chú ý an toàn.”
         
Loại hội họp này người đến đông mà xe đưa đón cũng nhiều, Nghênh Thần đợi qua hơn nửa tiếng mới đi.
         
Tòa nhà Chính Dương nằm trong khu vực trọng điểm trị an, cứ cách 50 mét lại có đặc cảnh cầm súng đứng gác. Ra đến tuyến đường chính, vẫn có thể dễ dàng thấy cảnh sát đứng gác bên đường.
         
Đi tới cột đèn xanh đèn đỏ thứ hai, dòng xe cộ bắt đầu chậm lại.
         
Công tác bảo an của hội nghị rất nghiêm cẩn, phạm vi kiểm tra mở rộng, đây là nơi thông đến ngã tư trung tâm thành phố, có đặc cảnh đứng gác kiểm tra xe.
         
Xe tuy nhiều nhưng hiệu xuất cũng rất nhanh.
         
Sau vài phút, xe của Nghênh Thần cũng nhích được lên phía trước, cô cúi đầu định mở radio, đột nhiên có một loạt âm thanh cãi vã ầm ỹ truyền đến.
 
“Có nhiều xe đi qua như vậy các người không kiểm tra. Dựa vào cái gì mà bắt tôi cho mấy người kiểm tra cốp xe? Các người có ý gì?” Một nam thanh niên từ bên trong xe gào lên bất bình với chiến sĩ đứng gác.
 
“Xin chào đồng chí, mời anh phối hợp làm kiểm tra an ninh!” Lâm Đức thực hiện tiêu chuẩn quân tư, cúi chào.
 
“Tôi không muốn nói chuyện với anh, gọi lãnh đạo của các người tới đây nói cho rõ lí lẽ!” Thanh niên kia kiêu ngạo ương ngạnh.
 
“Xin chào đồng chí, mời anh phối hợp!” Lâm Đức câu chữ rõ ràng, lý do thoái thác không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
 
Nghênh Thần ở ngay phía sau chiếc xe kia, chiếc BMW dòng thứ 7, là xe nhập khẩu cao cấp. Nhìn thanh niên kia tuổi không lớn, khí chất ăn chơi trác táng lộ rõ trên mặt, lại xem biển số xe, người có tiền bình thường cũng không lấy được biển số này.
 

Người ngồi trên ghế phụ chiếc BMW chắc hẳn là bạn bè của chủ xe, thái độ càng hống hách, chỉ vào mặt chiến sĩ kia hung hãn nói: “Mắt có mù hay không, không nhận ra biển số xe này?”
 
Dù vậy, Lâm Đức vẫn như cũ không hề lay động, toàn thân hiện lên tinh thần chính nghĩa lẫm liệt.
 
Nghênh Thần vô cùng hứng thú nhìn cậu ta, tay phải cầm chai nước vặn nắp.
 
Đúng lúc này, từ phía xe trang bị cho đặc cảnh đỗ ở phía sau, có hai người tiến ra. Ngụm nước Nghênh Thần vừa uống vào chưa kịp nuốt, toàn bộ phun ra ngoài.
Đằng trước, đúng là Lệ Khôn mặt than.
 
Công việc ở hội trường bên kia vừa kết thúc, anh liền đi kiểm tra công tác phía bên ngoài, vừa vặn gặp được vụ việc phiền toái này.
 
Lệ Khôn đứng che trước mặt Lâm Đức, chào hỏi với chủ xe BMW, ngữ điệu nghiêm túc, lạnh lùng: “Xin chào đồng chí, mời mở cốp xe.”
 
“Có phải nghe không hiểu tiếng người đúng không, một tên lỗ mãng còn chưa đủ, lại tới thêm một tên nữa!” Người ngồi trên ghế phụ đẩy cửa ra, định xuống xe gây sự.
 
Vừa định đứng lên, đột nhiên tiếng còi xe vang lên, tạo thành âm thanh chói tai, chặn lại đám người định gây sự.
 
Mọi người đều nhìn qua.
 
Nghênh Thần cực kỳ bình tĩnh, vẫn tiếp tục động tác bấm còi, đợi đến thời gian không sai biệt lắm mới dò đầu ra ngoài, ý cười trên môi nói với chủ xe BMW: “Soái ca, dịch xe một chút.”
 
Thân hình Lệ Khôn chợt cứng lại, nghiêng đầu nhìn.
 
Nghênh Thần tiếp tục cười hì hì: “Tôi đang vội đi xem mặt đây, còn như thế này, sẽ đến muộn mất.”
 
Cái bậc thang này đến vừa vặn đúng lúc, chủ xe cũng là người thông minh, biết chính mình đuối lý. Vì thế theo thang mà xuống nước, không tình nguyện mà mở cốp xe.
 
Mâu thuẫn cứ thế bình yên hóa giải, chiếc BMW được thông hành.
 
Đến lượt Nghênh Thần, Lâm Đức theo lệ kiểm tra xong, đột nhiên khom lưng cúi đầu, nở một nụ cười với Nghênh Thần.
 
Nghênh Thần rất vui vẻ, cảm thấy chiến sĩ đặc công này vô cùng đáng yêu, khuôn mặt đen đen hồng hồng giống như củ khoai lang đỏ vậy.
 
Cô giương mắt nhìn Lệ Khôn đứng cách đó không xa, đang làm ra vẻ mọi việc không liên quan đến mình, trong đầu vừa chuyển, nhướng mày.
 
Nghênh Thần lấy di động ra đặt bên tai, ngữ khí lộ ra ý cười, cố ý lớn tiếng nói: “Được, em tới ngay đây, yên tâm, xem mặt thì sao em có thể đến muộn.”
 
Tư thế của Lệ Khôn vẫn không đổi, đưa lưng về phía cô, khiến Nghênh Thần không thấy được vẻ mặt của mình —— Là tức nghẹn đi.
 
Chiếc xe màu trắng phóng đi, Lâm Đức: “Oa, cô ấy thật tốt.”
 
Lệ Khôn hừ lạnh một tiếng: “Bệnh thần kinh,”
 
Lâm Đức không thể hiểu được nhìn theo bóng dáng của anh: “Ơ? Sao lại mắng mình?”
 
Công tác kiểm tra xe lại tiếp tục,
 
Bởi vì chuyện vừa rồi, ấn tượng của Lâm Đức với Nghênh Thần vô cùng tốt: “Làn da của cô ấy trắng thật đấy, cứ như củ cải trắng ở quê em vậy, cô ấy nói đi xem mặt sao, xem mặt chính là tìm bạn trai đúng không ?
 
Lâm Đức tự mình lải nhải phải đến hơn mười phút, Lệ Khôn phiền não vô cùng: “Trong phiên trực không được nói chuyện, quay lưng hít đất ba mươi cái cho tôi!”
 
Lâm Đức đột nhiên phát ngốc, gãi đầu gãi tai: “Cái này, từ bao giờ có cái quy định này vậy, sao em không biết.”
 
Đột nhiên.
 
Bộ đàm từ trên người phát ra âm thanh rè rè, đợi tín hiệu rõ ràng, một giọng nói truyền đến
 
“Chú ý, chú ý, phát sinh tình huống bắt cóc ở tòa nhà Quảng Phương, lực lượng cảnh sát ở xung quanh nhanh chóng đến hiện trường cứu viện! Kẻ tình nghi có khả năng nghiện ma túy! Con tin là nữ, đi Audi trắng.
 
Toàn đội im phăng phắc, các chiến sĩ trong phiên trực đồng thời nhìn về phía Lệ Khôn, chờ mệnh lệnh.
 
Lệ Khôn sắc mặt u ám, theo bản năng nhìn về phía mục tiêu.
 
Hiện trường sự việc cách nơi này không quá hai kilomet, là tòa nhà văn phòng mới của Lạc Thành, mật độ dân cư đông đúc.
 
Lâm Đức trừng lớn đôi mắt, xe Audi màu trắng? Nữ?
 
“Anh, anh nói xem, sẽ không phải là cô gái vừa nãy ……”
 
Lời còn chưa dứt, liền thấy Lệ Khôn tháo súng, nhanh chóng đặt trên mặt đất, “Mau đi tập hợp người của chúng ta!”
 
Lâm Đức còn chưa kịp phản ứng lại, Lệ Khôn như chắp thêm cánh vào chân, chạy đi như điên.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận