Hãy ở lại bên anh




Chương 10: Ăn Dưa
Edit: Sắc Team
Beta: Brandy
Cuối cùng mọi người vẫn không hiểu tại sao, chị Thần từ trước đến nay luôn nhanh nhẹn, hoạt bát, tràn đầy sức sống như cánh sen trong sương sớm, giờ đây lại trầm mặc, ủ rũ trở về vị trí cũ.
 

Quay lại nhìn Lệ Khôn, vẻ mặt gió yên biển lặng, khí định thần nhàn tiếp tục giảng dạy những động tác quan trọng.
 
Hai người bọn họ, một người lòng rối như tơ vò, người còn lại thì cố tình làm ra vẻ trấn định.
 
Kết thúc buổi huấn luyện tối, đoàn người Lệ Khôn trở về ký túc xá.
 
Lâm Đức đi lấy một phích nước nóng quay trở về, nói với anh: “Anh, đại đội trưởng gọi anh qua đó một chuyến.”
 
Lệ Khôn vốn đang chuẩn bị tắm rửa, nghe vậy buông thùng nước xuống, “Đi ngay đây.”
 
Đại đội trưởng tên là Lý Bích Sơn, chính là người đã tiếp đón nhóm Nghênh Thần trước khi huấn luyện.
 
Lệ Khôn xuống lầu, gặp  anh ta ở sân huấn luyện.
 
Lý Bích Sơn đã ngoài bốn mươi, vậy nhưng sức lực vẫn không hề thua kém những người trẻ tuổi, đang bám vào xà đơn luyện tập. Lệ Khôn đi qua nhảy lên, cũng bắt lấy xà ngang.

Lý Bích Sơn liếc mắt nhìn anh một cái, không lên tiếng.
 
Ăn ý đếm đến một trăm, hai người đồng thời buông tay.
 
Hơi thở Lý Bích Sơn có chút hỗn loạn, hỏi: “Chuyện buổi tối của cậu là như thế nào?”
 
Thấy anh không phản ứng, lại nhắc nhở: “Cùng với cô gái kia.”
 
Lệ Khôn hỏi: “Tôi và cô ấy thì có chuyện gì được?”
 
Lý Bích Sơn: “Sao có thể cùng một nữ đồng chí diễn huấn luyện như vậy được? Đây là quân đội, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, phải chú ý hình tượng.”
 
Lệ Khôn à một tiếng, ngồi xuống mặt đất.
 
“Tôi nghe nói, cô gái kia qua lại rất thân mật với cậu. Tôi nhắc nhở cậu lần nữa, mọi chuyện phải đúng mực, phải có kỷ luật, phải ……”
 
“Phải tuân thủ nguyên tắc, phải tuân theo điều lệ, phải cẩn thận trầm ổn.” Lệ Khôn cắt ngang lời anh ta, bổ sung hoàn chỉnh đoạn sau, rồi cười: “Được rồi lão Lý, nói đi nói lại vẫn là mấy lời này, tôi đều đã thuộc cả rồi.”
 
Lý Bích Sơn nghiêm túc: “Đừng tưởng tôi đang nói đùa với cậu.”
 
Lệ Khôn học anh ta: “Nghiêm túc, nghiêm túc.”
 
“Mấy người trẻ tuổi các cậu, chưa trải qua đau khổ, chưa biết đắng cay!” Lý Bích Sơn tỏ vẻ người từng trải: “Tên nhóc cậu, đừng hồ đồ.”
 
Lệ Khôn cúi đầu, cười nhạt.
 
Ngẩng đầu, anh hỏi: “Làm sao anh biết, tôi chưa từng đau khổ, chưa từng nếm thử đắng cay?”
 
Giữa trán Lý Bích Sơn hiện lên ba vệt nếp nhăn.
 
Lệ Khôn chỉ lướt qua, né tránh tiếp tục đề tài này, đứng dậy, “Dạy bảo xong rồi sao? Tôi trở về tắm rửa đây.”
 
Lý Bích Sơn: “Đứng lại.”
 

Lệ Khôn nghiêng người, chờ đợi.
 
Lý Bích Sơn: “Ở quê tôi gửi củ ấu lên, đợi lát nữa qua chỗ tôi mà lấy.” Lại còn cố tình nhấn mạnh: “Giúp an thần hạ nhiệt.”
 
Lệ Khôn búng tay một cái: “Được, lát nữa tôi sẽ không đi lấy.”
 
Lý Bích Sơn: “……”
 
“Thứ đồ kia khó lột vỏ, ăn thật phiền phức.”
 
“Thằng nhóc chết tiệt.” Lý Bích Sơn mắng xong lại lớn tiếng: “Vậy thì qua lấy ít thịt khô đi.”
 
Đã uyển chuyển bật cấp trên xong xuôi nên Lệ Khôn không từ chối nữa.
 
Đứng nghiêm, xoay người, giơ tay chào theo tiêu chuẩn quân đội: “Rõ! Cảm ơn đại đội trưởng.”
 
Lý Bích Sơn cười mắng một câu, vẫy vẫy tay: “Cút đi.”
 
Quay lại ký túc xá.
 
Tay vừa mới đặt lên then cửa, mấy chiến hữu liền chạy như bay ra, xô xô đẩy đẩy.
 
“Báo cáo đội trưởng!”
 
Lệ Khôn nhíu nhíu mày, “Nói.”
 
“Vừa rồi có người tìm anh.” Cậu chiến sĩ nói: “Là nữ, tóc dài, áo thun trắng —— xinh đẹp.”
 
Đã có người mở đầu, mọi người cũng phối hợp cùng kêu lên: “Tên là Nghênh Thần!”
Lệ Khôn: “……”
 
Lâm Đức chạy ra, khúc khích cười, “Chị ấy tặng dưa hấu cho chúng ta, mỗi người một phần, ca, anh cũng có phần, nhưng của anh khác với của bọn em.”
 
Lệ Khôn nhanh chóng nhìn quét một lượt căn phòng, ngoại trừ một chiếc cốc pha lê còn đặt ở trên bàn, còn lại vỏ dưa hấu đã đều nằm trong sọt rác.
 
“Dưa hấu của bọn em đều là từng miếng cắt ra còn nguyên vỏ, đội trưởng, dưa hấu của anh lại được bỏ vỏ, toàn bộ đều chỉ có thịt dưa!”
 
Sắc mặt Lệ Khôn khẽ biến.
 
Lâm Đức: “Em thay mặt mọi người hỏi một chút, vì sao của anh lại đặc biệt hơn.”
 
Lệ Khôn híp híp hai mắt, khóe mắt khẽ nheo, là điềm báo của sự nguy hiểm.
 
Lâm Đức vẫn ngây thơ thành thật nói: “Chị Thần trả lời, dưa đặc biệt để dành cho người đặc biệt, bởi vì Lệ đội trưởng đặc biệt đẹp trai —— báo cáo xong, chờ chỉ thị!”
 
Không cần chờ Lệ Khôn lên tiếng.
 
Lâm Đức vô cùng tự giác “Rõ, một trăm cái hít đất tại chỗ, chuẩn bị!”
 
Nói xong, chân phải của cậu lùi về sau một bước, khom lưng cúi người, lòng bàn tay chống đất, hai chân Chân duỗi thẳng, nâng hông lên, từ gót chân đến vai tạo thành 1 đường thẳng, bắt đầu hít đất.
Các chiến hữu xung quanh cười ầm ĩ.
 
Lệ Khôn xụ mặt, quát lớn: “Làm càn, nghiêm!”
 
Không khí nháy mắt yên tĩnh.
 
Tiếng bước chân loạt soạt, đám chiến sĩ trẻ tuổi vừa rồi còn cười nói náo nhiệt, giờ đứng nghiêm im lặng.
 
Lệ Khôn nhân từ hỏi: “Hành quân năm kilomet, năm mươi cái hít đất bằng một tay, các cậu tự mình chọn .”

 
Đồng thanh: “Hít đất!”
 
Lệ Khôn: “Được, mọi người đều có phần, năm kilomet, 20kg hành trang phụ tải, mười chín phút nữa xuất phát!”

 
Các chiến sĩ đồng loạt phát ngốc, sau đó chỉ có thể tuân thủ: “Rõ!”
 
Tiếng bước chân đều răm rắp, cậu chiến sĩ cuối cùng ra khỏi phòng vô cùng tri kỷ nói lên tiếng lòng của mọi người: “Đội trưởng, nhớ ăn dưa nhé!”
 
Náo nhiệt qua đi, chỉ còn lại yên tĩnh lạ thường.
 
Anh có thể cảm nhận rõ nhịp đập trong trái tim mình.
 
Lệ Khôn đóng cửa lại, nhìn về chiếc cốc pha lê trên bàn, bên trong là dưa hấu được dùng thìa múc ra thành từng viên hình cầu.
 
Anh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, như một loại giằng co vô hình.
 
Hơn mười giây sau, chính anh cũng cảm thấy vô nghĩa, vì thế thấp giọng tự giễu cợt một câu.
 
“Họ Lệ, đau một lần rồi, con mẹ nó vẫn còn không nhớ rõ sao!”
 
Qua nhiều năm như vậy, Lệ Khôn vẫn không quên, năm đó khi còn yêu nhau mặn nồng, mọi sự chú ý của anh đều điên cuồng dồn lên người Nghênh Thần.
 
Khi đó anh thường xuyên phải tiếp nhận nhiệm vụ đột xuất, nói đi là phải đi ngay. Bởi vì phải giữ bảo mật, nhiều khi chính anh cũng không biết nơi mình tới sẽ là quốc gia nào. Mãi đến trước khi máy bay hạ cánh mười phút, mới được thông báo, Là Iraq, là Afghanistan, là Congo.
 
Đến nằm mơ cũng muốn mỗi ngày được gặp cô ấy, gặp rồi lại không muốn rời đi, chỉ hận không thể ở trên giường làm chết cô. Đi rồi, lại bắt đầu nhớ mong.
 
Nhớ nhung cứ vô hạn tuần hoàn như vậy.
Sau này, cùng ở tại bệnh viện, cùng tại phòng giải phẫu, khoa nội thận 1, khoa nội thận 2. Người nhà họ Nghênh ở tầng sáu chờ đợi kết quả, mà ở tầng năm, mẹ anh rốt cuộc không thể tỉnh lại.
 
Nghênh Thần lúc đó đâu, phủi phủi mông liền đi, không một chút tin tức, cứ như vậy khó hiểu mà chia tay anh.
 
Đùa bỡn anh, không quan tâm anh, chia tay anh đều có thể.
 
Nhưng, không thể lừa anh.
 
Không thể lợi dụng anh.
 
Mãi đến khi di động vang lên, nắm tay đang nắm chặt của Lệ Khôn mới buông lỏng, lấy lại tinh thần.
 
Mà đến khi nhìn đến tin nhắn trong điện thoại, ánh mắt lạnh nhạt của Lệ Khôn lại xuất hiện.
 
[Dưa hấu ăn ngon không  ^_^]
 
Ngón tay nắm lại thật chặt, Lệ Khôn không hề do dự liền xóa tin nhắn.
 
Sau vài phút không có hồi đáp, bên kia lại gửi tới một tin nhắn.
 
[Cho anh đều là phần tâm dưa hấu, vô cùng ngọt ^_^]
Lệ Khôn hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục xóa. Suy nghĩ một lúc, không hề do dự, trực tiếp tắt máy ném vào ngăn kéo.
 
Bên này.
 
Nghênh Thần bực bội hạ điện thoại từ bên tai xuống, nhìn nhìn, sao lại tắt máy rồi?
 

Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn bàn hắt ra, tâm tư Nghênh Thần trầm xuống.
 
Mở khóa màn hình, lại tắt, lại lặp lại.
 
Bạn cùng phòng cô tắm rửa xong, xách theo thùng nước từ nhà tắm trở về.
 
Vừa vào cửa liền nói: “Tham gia quân đội thật vất vả, đã muộn như thế này mà vẫn còn phải chạy bộ.”
 
Nghênh Thần không mấy hứng thú, tùy tiện trả lời: “Vậy sao.”
 
“Đúng vậy, ban ngày phải làm huấn luyện viên đã đủ mệt mỏi rồi, buổi tối vẫn còn bị lăn lộn.”
 
Nghênh Thần nghiêng đầu, “Lệ đội trưởng cũng ở đó sao?”
 
“Đúng vậy, đang cùng chạy với mấy người kia.”
Nghe xong, Nghênh Thần đứng dậy chạy đến bên hành lang, nhoài người trên lan can nhìn xuống.
 
Sân thể dục được ánh đèn chiếu sáng, hai hàng chiến sĩ đang chạy bộ, Lệ Khôn đứng ở bên ngoài đội ngũ hô khẩu hiệu. Ánh mắt Nghênh Thần cứ dõi theo anh, Lệ Khôn như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía bên này.
 
Có bóng đêm đen làm nền, ánh đèn ký túc xá sáng ngời, thân hình Nghênh Thần tinh tế hiện ra, cô theo bản năng cười với anh. Lệ Khôn nhìn thấy, một giây, hai giây, sau đó quay đầu, làm như cái gì cũng không thấy.
 
Nghênh Thần lặng yên kiên nhẫn đứng, cứ vậy đứng ở hành lang nhìn, hứng hơn nửa tiếng gió đêm, phía dưới giải tán, cô cũng im lặng không tiếng động xuống lầu.
 
Lệ Khôn ở lại cuối cùng, kiểm kê trang bị xong mới trở về.
 
Nửa đường, liền nhìn thấy Nghênh Thần đang ngồi xổm dưới đèn đường, tay phải cầm một cành cây đang vẽ xoắn ốc trên nền cát.
 
Lệ Khôn thả chậm bước chân, Nghênh Thần phát hiện động tĩnh, nghiêng đầu nhìn qua, thấy anh, đôi mắt lập tức sáng ngời.
 
Vừa mới chạy xong, toàn thân Lệ Khôn đầy mồ hôi, áo thun dán chặt trên người càng làm hiện rõ lên những đường nét của dáng người. Sắc mặt anh trầm tĩnh, không nói một lời.
 
Nghênh Thần ném cành cây, đứng dậy cười với anh: “Anh đã về rồi? Dưa hấu ăn ngon không?”
 
Lệ Khôn tiếp tục bước đi.
 
Nghênh Thần đứng chắn ở phía trước, anh bước một bước, cô lùi một bước.
 
“Muộn như vậy mà vẫn chạy bộ sao?”
 
“Bộ dáng dạy dỗ người khác của anh còn rất hung dữ.”
 
“Rốt cuộc anh có ăn dưa hấu em mang đến không?”
 
Lệ Khôn dừng bước, “Không ăn.”
 
Đúng như dự đoán, Nghênh Thần nghiêng đầu hỏi: “Tại sao lại không ăn?”
 
Lệ Khôn liếc nhìn cô một cái, tiếp tục bước đi.
 
Phiền một nỗi Nghênh Thần đứng chắn, anh không đi được.
 
“Tránh ra.”
 
“Không tránh.”
 
“Tránh hay không?”
 
“……”
 
Nghênh Thần dùng hành động trả lời, cô dang rộng đôi tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, “Có bản lĩnh thì anh đi qua đi.”
 
Những đường cong mềm mại của cơ thể cô hiện ra ngay trước mắt, Lệ Khôn liền nghiêng đầu.
 
Mãi đến khi Nghênh Thần sắp không kiên nhẫn được nữa, anh đột nhiên quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Em muốn làm gì?”
 
Nghênh Thần: “Hỏi anh dưa hấu ăn có ngon không?”
 
Lệ Khôn cứ như vậy nhìn cô, không biểu cảm: “Em muốn làm gì?”

 
Khóe môi Nghênh Thần cứng lại, tươi cười nhạt dần.
 
Lệ Khôn: “Chơi trói buộc, bắn súng, trước mặt người khác nói chúng ta quen biết, để tôi đếm xem còn cái gì? Ah, đưa dưa hấu. Nghênh Thần, đòn tung hỏa mù này cũng đẹp lắm đấy.”
 
Nghênh Thần không nói gì.
 
Không sai, trói buộc, bắn súng, tất cả đều là Lệ Khôn dạy cô.
 
“Em muốn dùng những điều đó để chứng minh điều gì? Nhắc nhở tôi cái gì?” Ngữ khí Lệ Khôn không nhanh không chậm, nhưng mỗi chữ đều như đâm thẳng vào tim.
 
Anh nói: “Được thôi, tôi cũng nói thẳng, không lòng vòng nữa. Mặc kệ em là tịch mịch nhàm chán, muốn đùa giỡn tôi giải buồn, hay có ý đồ gì khác —— thực xin lỗi, tôi sẽ không tiếp nhận, cũng không muốn cùng chơi.”
 
Môi Nghênh Thần khẽ nhếch, vài lần muốn nói lại thôi.
 
Lệ Khôn lùi ra sau một bước, kéo giãn khoảng cách, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc lạ thường.
 
“Cùng sống chung một thành phố,  không thể tránh gặp mặt được, nhưng để tránh cho lúc gặp mặt mắc phải một số hiểu lầm cùng xấu hổ không cần thiết, tôi nghĩ, tốt nhất là chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách.”
 
Những lời này khiến Nghênh Thần thảng thốt, hỏi lại: “Anh coi em là gì? Người xa lạ sao?”
 
Yên lặng hai giây, Lệ Khôn đột nhiên cười, “Làm sao dám.”
 
Sau đó anh không khống chế được cảm xúc nữa, rốt cuộc thốt lên: “Tôi làm sao dám coi em là người xa lạ, trước kia lúc mà em trêu đùa tôi, con mẹ nó tôi thực sự…" 
[Nghĩ là thật.]
 
Sắc mặt Lệ Khôn kìm nén, căng thẳng cùng thống khổ cứ vậy lướt qua.
 
Ba chữ này, anh không nhẫn tâm nói ra.
 
Lệ Khôn cất bước, khi đi ngang qua nhau, Nghênh Thần vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Em không hề.”
 
Chớp mắt yên tĩnh.
 
“Không hề?” Lệ Khôn để lộ sườn mặt, cười giễu cợt: “Đúng vậy, là tôi dĩ thiên khái toàn(1), rốt cuộc năm đó ngoài em ra, còn có cả nhà em cũng con mẹ nó đều đi theo diễn kịch!”
dùng cái nhìn thiên vị mà cho rằng đó là toàn bộ sự việc.
Yết hầu Nghênh Thần lăn lộn, cứ như đang có cục đá mắc nghẹn ở trong.
 
Bóng dáng Lệ Khôn đã đi xa được vài bước, Nghênh Thần kêu:
 
“Lệ Khôn.”
 
Không đáp.
 
“Lệ Khôn!”
 
Không quay đầu lại.
 
“Đứng lại!”
 
Tưởng bở.
 
Lệ Khôn quyết tâm, những lời nói tàn nhẫn vừa rồi càng giống như tự nói cho chính mình nghe.
 
Đột nhiên, sau gáy truyền đến cảm giác đau xót.
 
Một hòn đá từ trên đầu anh rơi xuống, lăn trên mặt đất nửa thước, rồi rơi vào cống thoát nước.
 
Anh mím chặt môi, không thèm để ý, tiếp tục đi.
 
Nghênh Thần bực tức, nhặt một hòn đá khác lên, lại tiếp tục ném.
 
Ném vào sau lưng anh, ném vào mông, vào vai, có một hòn còn sượt qua mắt anh, cọ vào gương mặt Lệ Khôn.
 
Cảm giác đau nhói từ bên huyệt thái dương dâng lên, Lệ Khôn cũng nóng nảy lên, xoay người đang muốn nổi giận, lại sửng sốt.
 
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Nghênh Thần đang lặng im nhìn anh, hai hàng nước mắt khẽ lăn trên gò má.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận