Chờ Phong đi,Di từ phía sau dãy hành lang mới ló ra ngoài,cô bước đến trước Hy,mặt vênh váo,nỗi tức giận từ lúc dùng bữa vẫn chưa nguôi...
- Cô đứng lại!!- Giọng Di từ đằng sau vọng lại,Hy chợt xoay người nhìn lại đằng sau,thái độ vẫn bình thản.
- cô có chuyện gì?
- còn chuyện gì sao? Cô nghĩ mình là tiểu thư ở nhà này mà lên mặt với tôi đúng không?- Di bước đến đẩy người nó ra phía sau,đầy tức giận,nhỏ nghe xong chỉ thấy những điều cô ta nói thật buồn cười,cũng không đáp trả lại cô ta chỉ khoanh tay nhìn.
- chuyện này sao? Vậy từ nay cô phải chịu đựng chuyện đó mỗi ngày rồi!-nói xong nhỏ nhếch môi cười khinh khỉnh
- Cô...cô dám sao!!!- Tử Di toan đưa tay lên tát nó thì Hy đã nhanh tay hơn giữ lấy cổ tay Di nét mặt đanh lại giọng lạnh lùng
- tôi dám đấy! - Dứt lời,"chat" nhỏ dùng tay còn lại giáng một cái bạt tai vào mặt Di,sau bao nhiêu chuyện cái tát này với cô ta chẳng thích đáng chút nào,vậy chưa hả giận,nhỏ buông tay đẩy Di ngã xuống sàn...!Cái tát trời giáng của nó khiến cô ta mặt mũi nóng bừng tâm trí cũng không còn tỉnh táo,đau rát,đây là lần đầu tiên có người tát cô.
- Cô!! Cô dám tát tôi!!!
- cô nghĩ tôi không dám sao! -Hy trừng mắt lên,dựt tay Di xuống
Mặt mũi Di liền tối sầm lại,cô ta không nghĩ một ngày lại bị chính nhỏ đánh,cũng không dám tưởng tượng cô ta đáng sợ thế này,Di theo lời nói của Hy mà run rẩy gần như chẳng còn đủ sức đứng lên chống chả,nói xong Hy quay người bước đi,ánh mắt liếc qua chưa đến một giây khiến Di khiếp sợ...
Tại bệnh viện,đúng như lời Phong đã hứa,Chấn Nam được đưa vào bệnh viện,vết thương khá nặng ở phần đầu cộng thêm gần chục mũi khâu ở ngực, Nam nằm bất động trên giường bệnh,anh không biết cô em gái đáng thương của mình cũng đang phải nằm viện điều trị tâm lý sau khi bị tên khốn Từ Hạo Kỳ hãm hiếp,còn Việt đang bị giam lỏng chờ xét xử,ai cũng biết Từ Hạo Kỳ là con trai trong một gia đình có thế lực,hắn bị thương nặng ở đầu,ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ...!chính cha hắn là người đã đưa đơn kiện Việt tội hành hung,tất nhiên chuyện của Mạc Uyên vẫn đang được điều tra...!tất thảy mọi chuyện đều xáo trộn, chỉ có bà Quách một mình đến thăm...!khi Nam tỉnh dậy,bên cạnh mẹ mình đang nắm tay,mắt rưng rưng
- mẹ!! Thiên Hy!! Em ấy...!-Nam dường như không ngăn lại đc cảm xúc mình bây giờ,đều là do anh.
Bà Quách cứ vậy giữ lấy tay con trai mình,nỗi tuyệt vọng bao trùm hơn bao giờ hết,chỉ một ngày trôi qua mà hai đứa con bà đều phải nhập viện.
- mẹ biết...!Chấn Nam,Mạc Uyên...!con bé...- không nói thành lời,bà Quách ngập ngừng khóc ròng.
Nam nghe nói đến Mạc Uyên bỗng nhiên im bặt,anh quên mất con bé đã bị làm sao...!dường như mọi thứ đều không ổn,giờ này còn Việt nữa...!không biết đã xảy ra chuyện gì.
- mẹ con xin lỗi! Không thể giúp gì được!!
- giờ con cần phải dưỡng thương,mau chóng khỏi bệnh,cha con đang trên đường trở về...
- Mẹ...- Giọng Nam như lạc hẳn đi,mỗi lần cử động toàn thân anh như muốn rời ra,bị đánh đến nông nỗi này,còn nhìn nó rời xa anh khiến Nam thấy nhục nhã và đau đớn vô cùng...
Ngày hôm sau,từ sở cảnh sát bước ra,nét mặt tiều tuỵ của Việt,anh gầy hẳn đi,nhìn thật thảm hại, vụ kiện của Từ Hạo Kỳ tưởng chừng như hắn sẽ không để yên mọi chuyện,nhưng lạ thay chỉ ngay hôm sau,Việt được bảo lãnh ra ngoài...!một vị luật sư vừa theo anh ta ra ngoài,dặn dò vài điều trước khi hoàn tất mọi vấn đề pháp vụ.
- Anh Việt,lần này được toại ngoại một phần cũng vì...
- là ai mời anh đến đây!!- Việt liền hỏi thẳng vào vấn đề
- xin lỗi về việc này tôi không thể nói,người này chỉ muốn giúp anh!
- tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh!!
- !- Việt ôn nhu nói đến đây,đưa tay chào tạm biệt vị luật sư,bước ra xe...!được toại ngoại hay sao,đáng lẽ anh phải gϊếŧ chết hắn mới đúng,chỉ trách anh bất tài để tên khốn đo hãm hiếp bạn gái mình,anh đâu còn mặt nũi nào để sống nữa...!Việt lái xe đến ngay bệnh viện nơi Uyên đang điều trị,trong lòng chợt nhói đau khi nhìn ánh mắt đầy bi thương vô cảm của Uyên đang nhìn ra ngoài cửa sổ...!đôi lúc cười ngẩn ngơ,anh sẽ nguyện cả đời này ở bên em,chăm sóc bù đắp cho em.
Việt bước đến cửa lặng lẽ ngắm nhìn người con gái bên trong,rồi chân cũng cuồng lên chạy lại ôm lấy nhỏ.
Uyên vẫn còn hoảng sợ giật mình đẩy anh ra,mắt nhìn lạ lẫm,bác sĩ nói cô ấy tạm thời đang bị rối loạn tâm lý,trạng thái không ổn định,rất dễ hành động không tự chủ...
- không!! Không đừng chạm vào tôi,bỏ tôi ra!! -Uyên sợ hãi,không còn nhận ra Việt
- không! Uyên! Anh đây!!...!Anh là Việt,người yêu em đây!...!-Việt đau lòng,giọng nói nghẹn lại,dù cho Uyên cố gắng ruồng bỏ nhưng anh vẫn không rời khỏi cô,vẫn ôm chặt lấy Uyên mặc nhỏ đánh vào người anh thế nào.
- không!! Tránh xa tôi ra..!!- Uyên gào khóc nức nở,người run rẩy,nỗi ám ảnh vẫn bao quanh lấy Uyên,Việt hiểu chỉ im lặng ôm chặt Uyên,nhìn người con gái anh yêu chịu tổn thương khiến Việt đau từng khúc ruột...
Đêm tĩnh lặng,trong căn phòng trước kia Phong để Hy ở,những kí ức không mấy tốt đẹp khiến nhỏ khó mà quên được,nhưng thà đối diện còn hơn trốn tránh,với thân phận của mình bây giờ nhỏ không còn phải sợ ai nữa,cũng nên cảm ơn hắn,vội vàng chấp nhận yêu cầu của nhỏ.Hy ngồi trên thành cửa sổ ngắm cảnh đêm,hình ảnh người con trai ấy luôn hiện hữu trong trái tim nó,đều là tại nó,hết lần này đến lần khác đẩy người con trai ấy đi.Nhưng thế này cũng tốt,ít nhất tên khốn đó sẽ để những người nó yêu thương được yên.
Bên ngoài tiếng gõ cửa của cô giúp việc
- Vào đi!!-Hy ra lệnh,cô giúp việc bước vào đặt khay đồ ăn nhẹ lên bàn,Hy vẫn mải nhìn ra cửa sổ không để ý đến
- Tiểu thư! Lâu rồi mới gặp lại!- Y Trân vừa cất lời,cũng là lúc Hy thấy chất giọng quen quen vội quay sang,cô ta không ngần ngại chạy lại ôm chầm lấy như thể gặp lại tri kỉ
- Y Trân??- Hy bỗng ngạc nhiên,không hề đẩy ra vẫn để cô ta ôm lấy mình,giọng nói trở nên dịu dàng
- em rất vui khi gặp lại tiểu thư!- Trân vui mừng, như đứa trẻ,thật lòng nhìn cô ta Hy cũng cảm thấy có chút thân thuộc không hề xa cách nên nét mặt nhỏ cũng trở nên hân hoan hơn.
- thật là cô cũng không khác lúc trước là bao!-nhỏ thở dài rồi lắc đầu
- Tiểu thư đã rời khỏi đây bằng cách nào? Đã sống ở đâu trong suốt một năm ấy? Thật không tin được tiểu thư chính là con gái của ông chủ...!- Y Trân không ngừng đưa câu hỏi,gương mặt đúng kiểu thắc mắc vô cùng như thể nếu không giải đáp hết thảy sẽ khiến cô ta không cách nào hiểu được mọi chuyện.
Hy lắc đầu, rồi từ từ giải thích từng chuyện, thực lòng nhỏ cũng muốn tìm người tâm sự và Y trân là người thích hợp nhất bây giờ...
Đến tối,trên hành lang dài tăm tắp,một căn phòng nằm riêng biệt trong biệt thự,rất ít đám người hầu qua lại,nó được biết từ khi nó mất tích,Âu Phong hắn không thèm ngó ngàng gì đến Kiều Ân,càng không cho cô ta làm bất cứ điều gì,chính vì vậy mà Ân đâm ra trở nên bị cô lập...!bất giác Hy chợt cười.
- Y Trân thay cô ta cầm lấy khay đồ ăn!
- Không không được tiểu thư...!- Cô giúp việc đang cầm lấy khay đồ ăn run rẩy,nhưng Trân cũng không sợ nhanh chóng giằng lấy khay đồ ăn sau đó theo Hy cùng vào trong.
Bên trong Ân đang ngồi trước bàn trang điểm tút tát lại nhan sắc thấy tiếng mở cửa lại nghĩ đám giúp việc mang đồ ăn tới không quay lại mà vội lên tiếng.
- bộ các ngươi muốn nghỉ việc hết sao,tiểu thư đây sắp chết đói rồi!
Ân dứt lời,khoảng không im lặng không ai lên tiếng chỉ nghe thấy tiếng khay đồ ăn kêu "cạch" một tiếng đặt trên bàn,Ân thấy lạ liền quay đầu lại.
- Ăn nói lỗ mãng như thế này thật không giống cô chút nào!
Hy đã ngồi yên vị trên chiếc sofa,dáng ngồi vô cùng khoan thái,chân bắt chéo,hai tay đan lại nhau, Y Trân đứng bên cạnh, thấy Hy ngồi đó còn ung dung nhìn chằm chằm về phía cô khiến Ân sợ hãi đứng không vững nữa,miệng lắp bắp không nói thành lời
- Cô?? Cô sao lại ở đây??- Ân suốt ngày trong phòng đến mụ mị đầu óc mất rồi,nó về đây mà cô hoàn toàn không hề hay biết,cũng chẳng ai thông bao lấy một câu
- Âu Phong không nói với cô sao?...!à quên,tôi nên gọi cô là chị dâu mới phải nhỉ?
Ân từ từ đi lại,cô ta ắt hẳn vẫn còn run rẩy khi nó xuất hiện ở đây,lại còn ngang nhiên vào phòng cô,không phải cô ta chết rồi sao,chẳng lẽ...!Hy đưa mắt nhìn Ân,bộ dạng cô ta bây giờ nó cũng đoán ra được phần nào.
- là Âu Phong anh ấy tìm ra tôi? Có phải cô rất ngạc nhiên không? Cô sẽ còn không tin được là tôi lại là con ruột của ông Âu và chính Phong là người giúp tôi tìm lại được thân phận này!!
Ân như kẻ mất hồn,chợt khựng lại,nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh,đáp lại
- hazz? Vậy thì sao? Cô nghĩ mình sẽ làm được gì tôi? Tôi là...!
- Là gì? -Hy chợt ngắt lời,nhẹ nhàng đứng dậy tiến sát lại phía Ân,khiến Ân sợ hãi lùi lại
- Âu Phong vẫn nhớ đến tôi,vẫn tìm tôi suốt bao lâu,...!cảm giác cô thế nào? Đau đớn phải không? Cướp lấy người yêu của người khác xem ra có vẻ rất thú vị phải không?
- Cô!- Ân cứ thế lùi lại từng bước của Hy,lời của nó đã doạ Ân đến không còn chút bản lĩnh nào mà đối đáp lại,Ân như không còn tâm trí nào để nghĩ đến việc phản kháng,cứ thế bị lời nói của Hy dày vò.
- tôi chỉ học tập cô một chút thôi,trông cô bây giờ đã không chịu được rồi!- bất ngờ Hy cầm lấy tay cô ta kéo lên,tay còn lại giơ lên không chần chừ mà giáng một cái tát vào mặt Ân,rồi không chút thương tiếc buông tay đẩy Ân ngã xuống
Trông cô ta bây giờ thật thảm hại,yếu ớt để nhỏ chà đạp,so với nhưng gì cô ta làm thì nó vẫn còn quá nhân từ.
- đau lắm phải không? Chắc không đâu,mặt cô dày thế này cơ mà! Sao cảm nhận được chứ! So với việc cô muốn gϊếŧ tôi và Tuệ Nhi,thì cái tát này còn quá nhân từ với cô rồi!
- Cô im đi! Người đâu!! Người đâu!!- Ân như bị dồn vào đường cùng lại thêm việc quá đỗi sợ hãi,Hy bây giờ đối với cô ta thật đáng sợ,chỉ biết kêu gào,thêm vào đó tiếng khóc bên trong phòng của đứa trẻ cũng càng lúc càng lớn...
- Cô gọi to lên,thế này thì không ai nghe thấy đâu!!- Hy cúi xuống tay nhỏ kéo cằm Ân lên ánh mắt sắc lạnh,rồi quay về phía căn phòng phát ra tiếng khóc...!Ân như giật mình cầm lấy tay nó theo ánh mắt Hy nhìn về Dương Kiệt,khẩn khoản cầu xin
- Xin cô xin cô đừng động đến thằng bé...!xin cô!!
Nhỏ nghe xong chỉ nhếch mép cười một tiếng,lạnh lùng phủi tay khỏi Ân,cũng chẳng mảy may lời Ân nói,nhỏ vốn chẳng muốn động đến đứa trẻ,hôm nay đến đây chỉ để muốn dằn mặt Ân,sau bao việc cô ta làm,nhỏ chỉ muốn cô ta nhận chút bài học,nhưng thế thì quá dễ dàng với cô ta,thà rằng để cô ta sống không bằng chết
- Tôi sẽ không động đến đứa trẻ!! Y Trân,mang khay đồ ăn đến đây
- Vâng! Tiểu thư!- Trân từ từ mang đến,Hy cầm lấy rồi đứng lên,từ trên cao tay nhỏ buông thõng,khay đồ ăn từ trên rơi xuống trước mặt Ân,vũng vãi,bắn vào mặt Ân, Kiều Ân mặt mũi tối sầm như rơi xuống vực thẳm, cắn chặt môi câm nín...
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút,chừng nào tôi còn ở đây,cô ít nhiều cũng nên hiểu rõ một vài chuyện, đừng cố gắng làm những việc trái lương tâm,quả báo sớm muộn cũng sẽ đến với cô!!
Hy quay người bước ra khỏi cửa,bên trong chỉ nghe thấy tiếng Ân chửi bới,điên cuồng hất văng mọi thứ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...