Nghiêm Trạch Viễn nhanh chóng nhận lấy ba lô từ tay của Ninh Lạc Điềm, đeo nó vào trước ngực rồi hướng lưng về phía cô: "Không còn cách nào khác, tôi cõng cậu về."
Ánh mắt của Ninh Lạc Điềm dán chặt vào tấm lưng thon dài của cậu, cô có chút do dự, nhưng cậu nói rất đúng, ngoài cách đó ra thì quả thực không còn cách nào khác.
"Cảm ơn cậu!"
Lúc này, Ninh Lạc Điềm đã thành công leo lên trên lưng của Nghiêm Trạch Viễn, khi nghe cô nói như vậy, cậu chỉ 'ừ' một tiếng cho có lệ, sau đó vững vàng sải bước.
Được Nghiêm Trạch Viễn cõng ở trên lưng, cảm giác của Ninh Lạc Điềm chẳng khác nào như đang ngồi trên lưng cọp, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, trái tim trong lồng ngực thì một phen cuốn quýt như bị ma đuổi.
"Ninh Lạc Điềm."
Bất ngờ bị gọi cả họ lẫn tên, Ninh Lạc Điềm có chút giật mình: "Hả?"
Nghiêm Trạch Viễn lạnh giọng nói: "Ngồi thẳng lưng!"
Có lẽ cậu không muốn cơ thể của hai người tiếp xúc quá thân mật nên mới cẩn thận như vậy, Ninh Lạc Điềm nhận thức được điều đó, cô lập tức điều chỉnh lại tư thế của mình một chút rồi cất tiếng thở dài đầy trăn trở:
"Lớp trưởng à, tôi có thể hỏi cậu một câu không?"
"Ừ."
Ninh Lạc Điềm có vẻ rất khó khăn để mở lời: "Ngoài cậu ra, có ai vào rừng tìm tôi nữa không?"
Ngày hôm nay, để chúc mừng cả lớp đã đạt thành tích cao trong kỳ thi vừa qua, cô chủ nhiệm đã tổ chức chuyến đi dã ngoại này xem như một phần thưởng cho sự nỗ lực tuyệt vời của cả lớp.
Trong khi mọi người đang ăn uống vui vẻ ở bờ hồ, cô lại lén đi vào rừng để hái nấm.
Cô chỉ định đi một lát thôi, ai mà ngờ lại bị kẹt ở trong đó suốt mấy tiếng liền.
Nếu mọi người biết chuyện cô đi lạc, bọn họ chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Buổi dã ngoại ngày hôm nay cũng sẽ bị cô phá hỏng cho mà xem.
Càng nghĩ cô càng thấy giận chính mình, vì một phút hiếu thắng cô đã làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn màng!
Ninh Lạc Điềm, mày đúng là ngu ngốc!
Giữa lúc cô đang tự trách bản thân thì Nghiêm Trạch Viễn bất ngờ cất giọng:
"Mọi người trở về thành phố hết rồi.
Chuyện cậu bị lạc ở trong rừng chỉ có tôi và cô bạn thân của cậu biết." Cậu nhàn nhạt giải thích: "Tôi nói với cô chủ nhiệm là cậu có việc đột xuất nên phải về nhà gấp.
Vì không muốn mọi người lo lắng, Phương Nhã cũng hứa sẽ giữ kín chuyện này."
Ninh Lạc Điềm nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, hoá ra cô vẫn chưa biến thành tội đồ.
"Cảm ơn cậu nhé!"
Trong chuyện lần này, Nghiêm Trạch Viễn quả thật đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Ninh Lạc Điềm không biết lý do tại sao cậu lại làm như vậy, cũng không dám hỏi, nhưng với một câu nói hay một hành động thiết thực để tỏ lòng biết ơn thì cô hoàn toàn có thể thực hiện được.
"Nếu cậu không thấy phiền, hôm nào tôi sẽ mời cậu một bữa xem như.."
"Không cần."
Lần đầu tiên trong đời cô bị người ta từ chối một cách phũ phàng như vậy, đương nhiên sẽ có chút tổn thương.
Nhưng lần này người từ chối cô là một tảng băng ngàn năm, cô cần gì bận tâm chứ?
Đúng vậy! Không cần thì thôi!
"Sau khi rời khỏi đây, sẽ có người đưa cậu về thành phố."
Ninh Lạc Điềm thắc mắc hỏi: "Vậy còn cậu, cậu không về sao?"
Nghiêm Trạch Viễn trầm giọng đáp: "Cậu biết như vậy là được rồi."
Và đó cũng là câu cuối cùng mà Nghiêm Trạch Viễn nói với Ninh Lạc Điềm trước khi cô được một người phụ nữ trẻ lái xe đến đón.
Trên đường đi, Ninh Lạc Điềm luôn quan sát rất kỹ và nhận thấy so với Nghiêm Trạch Viễn, người nọ cũng lạnh lùng không kém.
Trên suốt đoạn đường về, người phụ nữ không nói bất kỳ lời nào với cô, Ninh Lạc Điềm càng không dám mở miệng, chiếc xe cứ thế đi thẳng đến bệnh viện để xử lý vết thương ở chân cho cô.
Khoảng 7 giờ tối, Ninh Lạc Điềm mới về đến nhà.
Sau khi xuống xe, cô không quên nói lời cảm ơn đối với người phụ nữ kia:
"Cảm ơn chị vì đã đưa em về nhà!"
"Ừ."
Đợi cô ta rời đi, Ninh Lạc Điềm mới vào nhà tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no say, sau đó mang theo chiếc ba lô chứa đầy nấm Tùng Nhung mà cô đã thu hoạch được sang phòng của chị gái để khoe khoang chiến công, kết quả lại bị Ninh Quân Kiều mắng cho một trận tơi bời.
"Chị à, em xin lỗi, em hứa sẽ không có lần sau."
Trước sự xám hối của em gái, cơn giận của Ninh Quân Kiều cũng dần nguôi đi:
"Em không sao thì tốt rồi.
Chuyện lần này chị sẽ không nói lại với ba, lần đầu cũng như lần cuối có biết chưa?"
Thấy Ninh Lạc Điềm ngoan ngoãn gật đầu, Ninh Quân Kiều liền nhẹ giọng hỏi: "Còn cậu bạn đã giúp đỡ em ở trong rừng, em định cảm tạ người ta thế nào đây?"
Nghe chị gái nhắc đến người đó, trong lòng cô bỗng dâng lên một luồng cảm xúc rất khó tả.
"Chuyện đó để sau đi chị.
Bây giờ chúng ta hãy nghĩ xem nên chế biến món gì từ số nấm này đây."
Ninh Quân Kiều chợt nảy ra một ý tưởng: "Hay là chúng ta mở tiệc nướng ngoài trời rồi mời cậu bạn kia đến ăn.
Em thấy sao hả?"
"Cậu ấy sẽ không tới đâu." Chắc chắn là như vậy!
"Người ta có tới hay không làm sao em biết được.
Nói tóm lại, đúng 6 giờ chiều ngày mai em phải dẫn cậu bạn đó về nhà ra mắt chị.
Nếu không đại luật sư đây sẽ cho em nếm mùi lợi hại đó!"
Ninh Lạc Điềm đau đầu nói: "Biết vậy em đã không kể cho chị nghe rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...